Từ Ái Thuyên chợt nhớ ra điều gì đó khiến đôi đồng tử co rút tức thời, cô vẫn còn nhớ đến ngón tay đầm đìa máu của anh mình hôm đó. Qua khoảng thời gian cô hôn mê lâu như vậy, vẫn chưa làm rõ được sự tình của gia đình, không biết cha mẹ và anh trai ruốt cục có ổn hay không. Lòng Từ Ái Thuyên nao nao như lửa dốt, cô quả thật không yên tâm.
Cô dứt khoác cởi bỏ ống truyền nước ra, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt nhưng đôi mắt sâu thẳm kia vẫn rất sống động, động lòng người. Mái tóc mềm phủ ngang vai, lộ ra bộ dạng nhu mì mà ngoan cường. Từ cửa truyền đến tiếng động vặn chốt cùng tiếng giày ma sát lên sàn nhà trầm ổn, lạnh lùng làm Từ Ái Thuyên giật mình.
Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt cô nhưng lại mang theo sự xa cách. Trong lòng Từ Ái Thuyên nổi lên một hồi nhộn nhạo reo mừng, bỗng ý nghĩ đó liền bị đập tan, từ trái tim cô truyền đến cơn đau đớn vô tận.
Từ Ái Thuyên, mày nên nhớ rõ, người này đã không biết bao nhiêu lần dồn mày vào chỗ chết, làm tổn thương mày nhiều như thế, vì cái gì mà khi thấy hắn liền vui mừng đây?
Bộ dạng mềm yếu này của cô rơi vào tầm mắt của Hàn Tử Phong, khiến hắn không khỏi giễu cợt. Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, không ngờ thâm độc không khác gì rắn rết.
Từ Ái Thuyên vốn là tâm can bị tổn thương nên mới không thèm nhìn thẳng mặt của Hàn Tử Phong, vì thế nên cô không thể thấy được lửa hận trong mắt hắn đang thiêu đốt mình.
- Muốn đi đâu?
Không bao lâu sau, chất giọng ma mị, âm lãnh của Hàn Tử Phong vang lên ngay bên tai cô, còn có cả hơn thở nóng rực phả vào cánh tai mềm mại, một cảm giác lâng lâng như đang bị thôi miên.
Từ Ái Thuyên trấn tĩnh lại trái tim đang đập loạn, bình tĩnh đáp
- Tôi cảm thấy đã khoẻ, không thích hợp ở đây nữa.
Câu môi của Hàn Tử Phong cong lên một nụ cười khinh bỉ. Xem ra sau nhữmg chuyện tàn ác mà cô làm, cô ta vẫn có thể thản nhiên như vậy. Còn Bảo Trân của hắn đã phải chết một cách khó coi nhất.
Bàn tay hắn thô lỗ nâng gương mặt của Từ Ái Thuyên đến đối diện mình, hơi thở nam tính của hắn trực tiếp phả vào gò má đang dần ửng hồng kia.
Ngón tay thon dài vân vê vết sẹo đang dần hồi phục trên má cô, hắn khẽ giọng, như nói cho Từ Ái Thuyên nghe, cũng là nói cho mình nghe
- Không ngờ sau khi bị rạch mặt mà cô vẫn xinh đẹp như vậy...
- Anh! Từ Ái Thuyên tức giận hất bàn tay vô tình kia ra khỏi mặt mình, ngay lập tức từ chiếc cằm nhỏ truyền đến cơn đau dữ dội. Hàn Tử Phong không hề thương hoa tiếc ngọc mà tăng thêm lực đạo trên tay.
Khuôn mặt anh tuấn của hắn giờ đây cực kì khó coi
- Tại sao lúc đó Bảo Trân không dùng dao đâm chết cô luôn cơ chứ. Rạch cô vài đường, ai ngờ liền bị cô hại đến chết.
Từ Ái Thuyên hơi chấn động, khi nhìn vào đôi mắt của hắn, cô thấy được sự thù hận mà hắn dành cho mình. Cơ thể Từ Ái Thuyên cơ hồ bị loại ánh nhìm lạnh lẽo kia đóng băng, cô run rẩy kịch liệt.
Bảo Trân chết rồi? Điều đó không quan trọng, quan trọng là Hàn Tử Phong nói Bảo Trân là bị cô giết chết.
Chuyện gì xảy ra thế này, chẳng phải lúc ấy cô đang hôn mê sao? Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết rằng cái chết kia không liên quan đến cô mới phải chứ.
- Sao? Sao lại im lặng vậy chứ Từ tiểu thư? Cảm thấy có lỗi sao? Cô quả thật là người phụ nữ tàn độc, lòng lang dạ sói.
Một âm thanh chát tai vang lên. Trên má của Hàn Tử Phong im dấu năm ngón tay ửng đỏ nóng hổi.
Từ Ái Thuyên cố gắng hít thở không khí để lưu thông cơn uất nghẹn trong tim, mặc kệ ánh mắt dọa người của Hàn Tử Phong, cô cố lấy can đảm gắt lên
- Tôi chính là hôn mê mới tỉnh dậy, con mẹ nó liền đổ cho tôi tội danh giết người? Nực cười, bộ các người tìm không ra ai để vu khống liền nghĩ đến tôi đầu tiên?
Hàn Tử Phong cười khinh, tàn nhẫn túm lấy mái tóc bồng bềnh của cô xách lên như túm một con gà, Từ Ái Thuyên đau đớn đến độ sắp khóc tới nơi
- Xem ra cô vẫn còn mạnh miệng chán nhỉ, trình độ diễn xuất của cô thật không tệ.
Gian phòng lạnh lẽo đến mức sắp đóng băng, Hàn Tử Phong lại tăng thêm lực đạo trên tay. Kéo khuôn mặt trắng ngần của Từ Ái Thuyên đến gần mình, cuồng dã mà gặm nhấm đôi môi đỏ mọng.
- Tôi sẽ trả thù cô, dày vò cô sống không bằng chết. Sao, có sợ không?
Từ Ái Thuyên giương cao khoé mắt, trào phúng nhìn hắn
- Tại sao phải sợ loại người không bằng cầm thú như anh? Tôi chính là khinh bỉ anh.
Hắn tắc lưỡi, cánh tay đặt vào vòng eo nhỏ nhắn của cô, xiếc chặt
- Cô nghĩ là tôi quan tâm? Cô giết chết Bảo Trân của tôi, một mạng của Từ Ái Thuyên cô đền đủ không? Tôi không những giết cô, mà còn giết cả nhà cô.
- Anh...
Từ Ái Thuyên uất nghẹn đến độ hô hấp khó khăn, lại kèm thêm hành vi càn rỡ của Hàn Tử Phong khiến cô khó chịu. Hắn tiếp tục hung hăng cắn đôi môi đỏ kia đến rỉ máu. Vị máu tanh loang trong khoang miệng khiến cả đại não hắn phấn khích, môi bạc bắt đầu hé mở, đầu lưỡi tách môi của Từ Ái Thuyên, điên cuồng dây dưa.
Cảm nhận người kia đang không phục, tìm mọi cách giãy dụa, hắn liền nhìn vào mắt cô, chất giọng trầm mị vang lên
- Cô nói tôi là cầm thú sao? Để xem tên cầm thú này sẽ làm tình cô như thế nào.
Giọng nói bị dục vọng dẫn dắt, mất kiểm soát mà lộ ra thập phần mê luyến dịu dàng khiến Ái Thuyên không biết đây là mơ hay thực.
Cô dứt khoác cởi bỏ ống truyền nước ra, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt nhưng đôi mắt sâu thẳm kia vẫn rất sống động, động lòng người. Mái tóc mềm phủ ngang vai, lộ ra bộ dạng nhu mì mà ngoan cường. Từ cửa truyền đến tiếng động vặn chốt cùng tiếng giày ma sát lên sàn nhà trầm ổn, lạnh lùng làm Từ Ái Thuyên giật mình.
Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt cô nhưng lại mang theo sự xa cách. Trong lòng Từ Ái Thuyên nổi lên một hồi nhộn nhạo reo mừng, bỗng ý nghĩ đó liền bị đập tan, từ trái tim cô truyền đến cơn đau đớn vô tận.
Từ Ái Thuyên, mày nên nhớ rõ, người này đã không biết bao nhiêu lần dồn mày vào chỗ chết, làm tổn thương mày nhiều như thế, vì cái gì mà khi thấy hắn liền vui mừng đây?
Bộ dạng mềm yếu này của cô rơi vào tầm mắt của Hàn Tử Phong, khiến hắn không khỏi giễu cợt. Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, không ngờ thâm độc không khác gì rắn rết.
Từ Ái Thuyên vốn là tâm can bị tổn thương nên mới không thèm nhìn thẳng mặt của Hàn Tử Phong, vì thế nên cô không thể thấy được lửa hận trong mắt hắn đang thiêu đốt mình.
- Muốn đi đâu?
Không bao lâu sau, chất giọng ma mị, âm lãnh của Hàn Tử Phong vang lên ngay bên tai cô, còn có cả hơn thở nóng rực phả vào cánh tai mềm mại, một cảm giác lâng lâng như đang bị thôi miên.
Từ Ái Thuyên trấn tĩnh lại trái tim đang đập loạn, bình tĩnh đáp
- Tôi cảm thấy đã khoẻ, không thích hợp ở đây nữa.
Câu môi của Hàn Tử Phong cong lên một nụ cười khinh bỉ. Xem ra sau nhữmg chuyện tàn ác mà cô làm, cô ta vẫn có thể thản nhiên như vậy. Còn Bảo Trân của hắn đã phải chết một cách khó coi nhất.
Bàn tay hắn thô lỗ nâng gương mặt của Từ Ái Thuyên đến đối diện mình, hơi thở nam tính của hắn trực tiếp phả vào gò má đang dần ửng hồng kia.
Ngón tay thon dài vân vê vết sẹo đang dần hồi phục trên má cô, hắn khẽ giọng, như nói cho Từ Ái Thuyên nghe, cũng là nói cho mình nghe
- Không ngờ sau khi bị rạch mặt mà cô vẫn xinh đẹp như vậy...
- Anh! Từ Ái Thuyên tức giận hất bàn tay vô tình kia ra khỏi mặt mình, ngay lập tức từ chiếc cằm nhỏ truyền đến cơn đau dữ dội. Hàn Tử Phong không hề thương hoa tiếc ngọc mà tăng thêm lực đạo trên tay.
Khuôn mặt anh tuấn của hắn giờ đây cực kì khó coi
- Tại sao lúc đó Bảo Trân không dùng dao đâm chết cô luôn cơ chứ. Rạch cô vài đường, ai ngờ liền bị cô hại đến chết.
Từ Ái Thuyên hơi chấn động, khi nhìn vào đôi mắt của hắn, cô thấy được sự thù hận mà hắn dành cho mình. Cơ thể Từ Ái Thuyên cơ hồ bị loại ánh nhìm lạnh lẽo kia đóng băng, cô run rẩy kịch liệt.
Bảo Trân chết rồi? Điều đó không quan trọng, quan trọng là Hàn Tử Phong nói Bảo Trân là bị cô giết chết.
Chuyện gì xảy ra thế này, chẳng phải lúc ấy cô đang hôn mê sao? Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết rằng cái chết kia không liên quan đến cô mới phải chứ.
- Sao? Sao lại im lặng vậy chứ Từ tiểu thư? Cảm thấy có lỗi sao? Cô quả thật là người phụ nữ tàn độc, lòng lang dạ sói.
Một âm thanh chát tai vang lên. Trên má của Hàn Tử Phong im dấu năm ngón tay ửng đỏ nóng hổi.
Từ Ái Thuyên cố gắng hít thở không khí để lưu thông cơn uất nghẹn trong tim, mặc kệ ánh mắt dọa người của Hàn Tử Phong, cô cố lấy can đảm gắt lên
- Tôi chính là hôn mê mới tỉnh dậy, con mẹ nó liền đổ cho tôi tội danh giết người? Nực cười, bộ các người tìm không ra ai để vu khống liền nghĩ đến tôi đầu tiên?
Hàn Tử Phong cười khinh, tàn nhẫn túm lấy mái tóc bồng bềnh của cô xách lên như túm một con gà, Từ Ái Thuyên đau đớn đến độ sắp khóc tới nơi
- Xem ra cô vẫn còn mạnh miệng chán nhỉ, trình độ diễn xuất của cô thật không tệ.
Gian phòng lạnh lẽo đến mức sắp đóng băng, Hàn Tử Phong lại tăng thêm lực đạo trên tay. Kéo khuôn mặt trắng ngần của Từ Ái Thuyên đến gần mình, cuồng dã mà gặm nhấm đôi môi đỏ mọng.
- Tôi sẽ trả thù cô, dày vò cô sống không bằng chết. Sao, có sợ không?
Từ Ái Thuyên giương cao khoé mắt, trào phúng nhìn hắn
- Tại sao phải sợ loại người không bằng cầm thú như anh? Tôi chính là khinh bỉ anh.
Hắn tắc lưỡi, cánh tay đặt vào vòng eo nhỏ nhắn của cô, xiếc chặt
- Cô nghĩ là tôi quan tâm? Cô giết chết Bảo Trân của tôi, một mạng của Từ Ái Thuyên cô đền đủ không? Tôi không những giết cô, mà còn giết cả nhà cô.
- Anh...
Từ Ái Thuyên uất nghẹn đến độ hô hấp khó khăn, lại kèm thêm hành vi càn rỡ của Hàn Tử Phong khiến cô khó chịu. Hắn tiếp tục hung hăng cắn đôi môi đỏ kia đến rỉ máu. Vị máu tanh loang trong khoang miệng khiến cả đại não hắn phấn khích, môi bạc bắt đầu hé mở, đầu lưỡi tách môi của Từ Ái Thuyên, điên cuồng dây dưa.
Cảm nhận người kia đang không phục, tìm mọi cách giãy dụa, hắn liền nhìn vào mắt cô, chất giọng trầm mị vang lên
- Cô nói tôi là cầm thú sao? Để xem tên cầm thú này sẽ làm tình cô như thế nào.
Giọng nói bị dục vọng dẫn dắt, mất kiểm soát mà lộ ra thập phần mê luyến dịu dàng khiến Ái Thuyên không biết đây là mơ hay thực.