Từ Ái Thuyên cắn chặt hàm răng vào nhau, đến hết mức chịu đựng cô mới hét lên
"Các người hay lắm, sao dám làm chuyện đồi bại trên giường của tôi hả? Còn anh nữa nếu muốn sao không qua phòng khác, không lẽ muốn chọc cho tôi tức điên lên mới vừa lòng sao? "
Vừa nói tay cô vừa cầm ra trải nệm vứt xuống. Để lộ ra hai thân thể trần truồng không che đậy. Bảo Trân giận tím mặt nhìn sang Hàn Tử Phong, thấy hắn không có ý phản đối, nàng liền quát vào mặt cô
"Cô làm cái thá gì chứ, chỉ làm vợ của anh Phong trên danh nghĩa mà thôi "
Nàng ta nói quả thật là quá ngu xuẩn đi, loại đàn bà thiếu suy nghĩ thế này sao lại bò được lên giường của Hàn Tử Phong cơ chứ? Trên danh nghĩa còn hơn nàng ta giật chồng người khác, Từ Ái Thuyên mỉa mai
" Nhưng tôi và anh ấy có hôn thú với nhau, tôi có quyền hơn cô, còn cô làm gì được như tôi chứ, chỉ là con ruồi bám theo người đã có vợ mà thôi!"
" Cô...."
"Tôi làm sao, tôi nói không đúng à? "
Bảo Trân vốn là một cô nàng xinh đẹp, vì thế nên mới có duyên với nghiệp diễn viên. Nhưng mà giờ đây sắc mặt nàng cực kỳ khó coi.
"Cô ghen tỵ với tôi sao? Cô đang ghen sao?"
"Cô thật có khiếu hài hước, tôi ghen? Video làm tình của hai người tôi xem đi xem lại cả trăm ngàn lần đến thuộc lòng luôn rồi nhưng trông chả khác gì động vật phối giống cả. Muốn tôi ghen tỵ thì cô còn non kém lắm!"
Bảo Trân không chịu thua, lấy tay chỉ vào thẳng mặt cô mà trợn mắt lên
" Tôi và anh Phong yêu nhau trước khi cô xuất hiện, con ruồi chuyên đi bu bám người khác chính là cô. Ả đàn bà ti tiện! Nếu cô không ép anh ấy kết hôn thì tôi đã trở thành vợ của anh Phong rồi!"
Ái Thuyên phì cười, đời cô chính là ghét nhất bị người khác chỉ thẳng vào mặt mình. Giương tay ra bẻ gập ngón tay đang chỉ thẳng vào mặt mình mà lạnh nhạt
" Bảo Trân à Bảo Trân, cô nghĩ mình có cửa sao? Tôi và anh ấy có hôn ước từ cái thời mà cô còn chưa biết Hàn Tử Phong là ai đâu. Dù tôi có xuất hiện sớm hay muộn thì vị trí con dâu nhà họ Hàn đã định sẵn là Từ Ái Thuyên tôi rồi, nên bây giờ mời cô đi cho!"
Bảo Trân đau đến chảy nước mắt, nói lý thì không lại cô, đành lấy hắn làm bia đỡ đạn
" Phong cô ta...."
Từ đầu đến giờ hai người xem hắn không hơn không khí là bao, hắn đã sớm thay trang phục chỉnh tề, còn Bảo Trân thì vẫn còn quấn cái grap trải giường trên cơ thể.
"Cô chỉ làm vợ trên danh nghĩa của tôi thôi, cô không có quyền xen vào chuyện đời tư của tôi." hắn ta vừa nói vừa nhếch môi
Cô cười lạnh đáp " Hàn tổng, anh thật sự không hối hận chứ?"
Hắn không buồn liếc mắt, chỉ ôm eo nàng ta rời khỏi phòng.
_________
30" sau
Tại nhà riêng của nữ diễn viên nổi tiếng Bảo Trân đã được vây dày đặc bởi đám phóng viên. Ánh đèn flash loé sáng đến bức người, như một con báo chỉ chờ nhân vật chính xuất hiện sẽ lập tức xử tử. Tuy đội ngũ vệ sĩ vây quanh căn hộ phải nói là rất đông nhưng lại không thể khống chế lại cơn bão dư luận này.
Bảo Trân ngồi trên ghế sopha nghiến răng ken két, gương mặt vốn đã mất đi vẻ khả ái. Trong điện thoại đang phát một đoạn video ân ân ái ái giữa nàng và Hàn Tử Phong không hề che đậy bất cứ thứ gì, từng nét trên khuôn mặt hai người hiển thị rõ ràng. Chết tiệt! Nàng giận giữ lia cái điện thoại mẫu mới vào tường làm nó nát tanh tàn, vì quá uất ức mà òa khóc.
" Phong.... anh phải đòi lại công bằng cho em"
"Các người hay lắm, sao dám làm chuyện đồi bại trên giường của tôi hả? Còn anh nữa nếu muốn sao không qua phòng khác, không lẽ muốn chọc cho tôi tức điên lên mới vừa lòng sao? "
Vừa nói tay cô vừa cầm ra trải nệm vứt xuống. Để lộ ra hai thân thể trần truồng không che đậy. Bảo Trân giận tím mặt nhìn sang Hàn Tử Phong, thấy hắn không có ý phản đối, nàng liền quát vào mặt cô
"Cô làm cái thá gì chứ, chỉ làm vợ của anh Phong trên danh nghĩa mà thôi "
Nàng ta nói quả thật là quá ngu xuẩn đi, loại đàn bà thiếu suy nghĩ thế này sao lại bò được lên giường của Hàn Tử Phong cơ chứ? Trên danh nghĩa còn hơn nàng ta giật chồng người khác, Từ Ái Thuyên mỉa mai
" Nhưng tôi và anh ấy có hôn thú với nhau, tôi có quyền hơn cô, còn cô làm gì được như tôi chứ, chỉ là con ruồi bám theo người đã có vợ mà thôi!"
" Cô...."
"Tôi làm sao, tôi nói không đúng à? "
Bảo Trân vốn là một cô nàng xinh đẹp, vì thế nên mới có duyên với nghiệp diễn viên. Nhưng mà giờ đây sắc mặt nàng cực kỳ khó coi.
"Cô ghen tỵ với tôi sao? Cô đang ghen sao?"
"Cô thật có khiếu hài hước, tôi ghen? Video làm tình của hai người tôi xem đi xem lại cả trăm ngàn lần đến thuộc lòng luôn rồi nhưng trông chả khác gì động vật phối giống cả. Muốn tôi ghen tỵ thì cô còn non kém lắm!"
Bảo Trân không chịu thua, lấy tay chỉ vào thẳng mặt cô mà trợn mắt lên
" Tôi và anh Phong yêu nhau trước khi cô xuất hiện, con ruồi chuyên đi bu bám người khác chính là cô. Ả đàn bà ti tiện! Nếu cô không ép anh ấy kết hôn thì tôi đã trở thành vợ của anh Phong rồi!"
Ái Thuyên phì cười, đời cô chính là ghét nhất bị người khác chỉ thẳng vào mặt mình. Giương tay ra bẻ gập ngón tay đang chỉ thẳng vào mặt mình mà lạnh nhạt
" Bảo Trân à Bảo Trân, cô nghĩ mình có cửa sao? Tôi và anh ấy có hôn ước từ cái thời mà cô còn chưa biết Hàn Tử Phong là ai đâu. Dù tôi có xuất hiện sớm hay muộn thì vị trí con dâu nhà họ Hàn đã định sẵn là Từ Ái Thuyên tôi rồi, nên bây giờ mời cô đi cho!"
Bảo Trân đau đến chảy nước mắt, nói lý thì không lại cô, đành lấy hắn làm bia đỡ đạn
" Phong cô ta...."
Từ đầu đến giờ hai người xem hắn không hơn không khí là bao, hắn đã sớm thay trang phục chỉnh tề, còn Bảo Trân thì vẫn còn quấn cái grap trải giường trên cơ thể.
"Cô chỉ làm vợ trên danh nghĩa của tôi thôi, cô không có quyền xen vào chuyện đời tư của tôi." hắn ta vừa nói vừa nhếch môi
Cô cười lạnh đáp " Hàn tổng, anh thật sự không hối hận chứ?"
Hắn không buồn liếc mắt, chỉ ôm eo nàng ta rời khỏi phòng.
_________
30" sau
Tại nhà riêng của nữ diễn viên nổi tiếng Bảo Trân đã được vây dày đặc bởi đám phóng viên. Ánh đèn flash loé sáng đến bức người, như một con báo chỉ chờ nhân vật chính xuất hiện sẽ lập tức xử tử. Tuy đội ngũ vệ sĩ vây quanh căn hộ phải nói là rất đông nhưng lại không thể khống chế lại cơn bão dư luận này.
Bảo Trân ngồi trên ghế sopha nghiến răng ken két, gương mặt vốn đã mất đi vẻ khả ái. Trong điện thoại đang phát một đoạn video ân ân ái ái giữa nàng và Hàn Tử Phong không hề che đậy bất cứ thứ gì, từng nét trên khuôn mặt hai người hiển thị rõ ràng. Chết tiệt! Nàng giận giữ lia cái điện thoại mẫu mới vào tường làm nó nát tanh tàn, vì quá uất ức mà òa khóc.
" Phong.... anh phải đòi lại công bằng cho em"