Đêm đó, Thu Hàn Nguyệt quay về tẩm lâu, tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Linh Nhi đâu, hắn lo sợ tới phát điên, khi hắn tìm được tiểu hồ ly đang cuộn mình nằm ngủ trong chăn gấm, người hắn đã đẫm mồ hôi.
Tiểu hồ ly nằm ngủ mà thỉnh thoảng vẫn còn thút tha thút thít, nức nở, hắn nhìn mà đau lòng, cũng vừa buồn cười, bèn bế cô nàng mềm mại đó áp vào ngực, ngủ một giấc thật ngon. Ai ngờ ngày hôm sau, tiểu hồ ly lại không thấy đâu nữa, hắn không kịp rửa mặt chải đầu đã bỏ đi tìm khắp nơi, vừa ra khỏi tẩm lâu, ngẩng đầu lên bèn liếc thấy trên mái nhà một vạt đuôi trắng, định thần nhìn lại: Tiểu hồ ly đang nằm sưởi nắng, chiếc miệng nhỏ mấp máy liên hồi, như đang nói chuyện với mấy con bồ câu xung quanh.
“Linh Nhi, không ăn sáng sao?” Hắn đi bộ tới dưới mái hiên, ngẩng đầu hỏi.
Chít chít chít chít… Nguyệt ca ca nổi giận với Linh Nhi, mắng Linh Nhi, Linh Nhi không thèm chơi với Nguyệt ca ca nữa! Đúng là Linh Nhi đang dốc bầu tâm sự, tố khổ với những người bạn mới.
Gù gù gù gù… Đúng, đúng, mặc kệ hắn! Chúng ta không nên quan tâm tới loài người! Con chim bồ câu trắng hếch đầu ưỡn ngực đập đập đôi cánh, gật đầu như bổ củi, tán thành.
“Linh Nhi, bữa sáng có món tôm nõn, cá hấp, còn cả món gà nướng lá sen, không ăn thật ư?”
Chít chít chít chít… Nguyệt ca ca hôm qua mắng Linh Nhi, bỏ mặc Linh Nhi, Nguyệt ca ca đáng ghét, Linh Nhi rất giận!
Gù gù gù gù gù gù… Loài người đều đáng ghét, chuyên thích ức hiếp bắt nạt chúng ta, chúng ta phải tránh xa loài người ra!
Chít chít cha cha… Không đúng, không đúng, Nguyệt ca ca không đáng ghét!
Gù gù gù gù… Chẳng phải vừa rồi ngươi nói hắn đang ghét ư?
Chít chít cha cha… Linh Nhi có thể nói, ngươi không được nói!
Gù gù gù gù… Chúng ta là bạn, bạn thì phải chia sẻ với nhau!
Chít chít chít chít… Nhưng, nhưng, Nguyệt ca ca là… của Linh Nhi…
“Linh Nhi!” Thu Hàn Nguyệt đợi mãi vẫn không thấy Linh Nhi trả lời, khuôn mặt anh tuấn sa sầm xuống. “Còn không chịu xuống à? Còn không xuống, Nguyệt ca ca sẽ giận đấy!”
Gù gù gù gù… Nhìn đi nhìn đi, loài người luôn lật lọng bất thường như vậy đấy, ngươi còn nói đỡ cho loài người, ta không làm bạn với ngươi nữa!
Chít chít chít… Ngươi mắng Nguyệt ca ca, Linh Nhi cũng không làm bạn với ngươi nữa!
Gù gù gù gù…
Chít chít chít chít…
Bị phớt lờ, bị hờ hững, bị coi như không khí, Thu Hàn Nguyệt đã bao giờ bị người ta phớt lờ tới mức này chưa? Sự kiên nhẫn của thành chủ đại nhân đã hết, hắn hét lớn: “Linh Nhi, nàng còn không chịu xuống, ta sẽ đánh đít nàng!”
Phạch phạch phạch.
Đàn bồ câu trắng đồng loạt cất cánh bay lên trời.
Hừ, chít chít.
Một con hồ ly trắng nhảy phắt vào rừng.
Bản năng của động vật luôn cao hơn của loài người, Thu Hàn Nguyệt đứng trân trân nhìn theo bóng dáng tiểu hồ ly mất hút khỏi tầm mắt mình, khi hắn bừng tỉnh và dùng khinh công để đuổi theo, đã hoàn toàn mất phương hướng.
“Linh Nhi, Linh Nhi, Linh Nhi!”
Từ nãy tới giờ, bọn a hoàn làm việc trong Quan Nguyệt lâu không dám lại gần thành chủ trong vòng mười bước chân, từ sáng sớm tinh mơ vừa tỉnh dậy, thành chủ đại nhân đã ra khỏi tẩm thất, ngẩng đầu nói chuyện với ai đó trên xà nhà, mà họ hoàn toàn không nhìn thấy kẻ nào cùng ngôn ngữ với thành chủ đại nhân trên đó, họ không tò mò, mà lông mao dựng ngược: Sáng sớm thế này, thành chủ đại nhân bị va đầu vào vật gì hay sao?
Cho tới tận khi nghe thành chủ cao giọng nói: “Linh Nhi”, bọn nó mới lần lượt ngộ ra: Có lẽ tiểu chủ nhân Linh Nhi còn đang ngủ say trong nội thất giờ vẫn chưa tỉnh đã gây sự suốt đêm, khiến thành chủ đại nhân bị bức tới thành bất thường rồi chăng?
Người duy nhất hiểu rõ sự tình chính là Kính Phi, vốn hắn vô cùng bất mãn trước sự có mặt của tiểu hồ ly ngốc nghếch này trong phủ, chỉ mong “nó” nhanh chóng biến đi, quay lại núi rừng, tránh gây họa cho phủ thành chủ, nên hắn cũng chẳng định giải thích giúp chủ nhân.
Haizz, sáng sớm ngày ra, thành chủ đại nhân chẳng đáng thương g đâu.
“Ngươi gọi ta đến, là mục đích này sao?”
“Nếu không, nàng tưởng là thế nào?”
“Thu Hàn Nguyệt, ngươi… thực sự là quá mức bỉ ổi, vô liêm sỉ!”
“Nàng mới quen ta ngày đầu tiên sao?”
“Quen ngươi là việc xui xẻo nhất trong cuộc đời ta!”
“Trùng hợp quá, cảm nghĩ của chúng ta cũng giống nhau đến thế ư?”
“Thu Hàn Nguyệt, đừng quên ngươi đang nhờ vả người khác!”
“Ngụy Di Phương, phải nhớ nàng cũng đang nhờ cậy ta.”
Trong thư phòng thành chủ, một nam một nữ, kẻ đứng người ngồi, chàng anh tuấn nàng kiều diễm, vốn là một bức họa hài hòa khiến người nhìn phải mãn nhãn, nhưng ngược lại họ đang hằm hè nhau như lửa với nước, không thể dung hòa. Nữ tử dung mạo yêu kiều, dáng điệu thướt tha, khí chất cao quý, lúc này đôi mắt đẹp như đang bốc hỏa, nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể lột da rút gân, lóc xương hút tuỷ kẻ đang ngồi sau thư án kia!
“Thu Hàn Nguyệt, ngươi cho rằng ta không có ngươi thì không được ư?”
“Nàng có thể đi tìm người khác, nhưng ai có bản lĩnh để trấn áp được phụ thân nàng đây?”
“… Ta có thể tìm thái tử!”
Thu Hàn Nguyệt thở dài đầy vẻ thông cảm, tử tế nhắc nhở Ngụy Di Phương, “Cẩn thận đấy, ngộ nhỡ bị Hoàng hậu nương nương để ý, thì nàng sẽ trở thành cá trên thớt, kiếp nạn ấy khó tránh.”
Ngụy Di Phương tung chân đá bay chậu trúc phú quý dưới chân, “Trên đời này sao lại có loại người như ngươi chứ?”
“Ông trời thương ta.”
“Ngươi…” Nhận ra rằng có nói tiếp, thì nàng cũng sẽ bị tên khốn nho nhã số một trên đời này làm cho thất khiếu chảy máu thôi, Ngụy Di Phương tức giận hít một hơi thật sâu, không thèm phân thắng thua với kẻ tiểu nhân. “Giúp ngươi lần này, ngươi sẽ giúp ta chứ?”
“Đúng thế.”
“Không sợ nếu giúp ta thì hậu viện của ngươi sẽ loạn à?”
“Không cần nàng lo.”
“… Được, lần này ta giúp ngươi!” Thu Hàn Nguyệt, bà cô ta tạm thời để ngươi được đắc ý mấy ngày, có bản lĩnh thì hãy rèn luyện bản thân thành mình đồng da sắt súng gươm bất khả xâm phạm đi, nếu không, chờ xem bà cô ta sẽ xử lý ngươi thế nào!
Cho đến tận bữa tối ngày hôm nay, Thu Hàn Nguyệt bấm đốt tay nhẩm tính, hắn phát hiện ra rằng, đã hai ngày hai đêm lẻ ba canh giờ hắn không được gặp tiểu hồ ly ngốc nghếc kia rồi.
Ban ngày, hắn bận bịu việc công, mặc dù không thường xuyên nhớ nhung, những cũng luôn canh cánh trong lòng, có điều không có thời gian mà buồn bã.
Nhưng đến tối, không được ôm cơ thể mềm mại đó vào lòng thì thôi, ngay cả cơ thể nhỏ xíu của tiểu hồ ly hắn cũng chẳng được sờ chẳng được nhìn, bảo người ta sao có thể chịu đựng cho nổi? Nếu không phải nghe thấy giọng Nam Trung quát hỏi đám người dưới, kẻ nào dám lén lút vào bếp ăn vụng đùi gà, thì hắn sớm đã bay thẳng tới núi Phi Hồ, đào tung chỗ ấy lên rồi.
Không ngờ tiểu hồ ly ngốc nghếc lại giận dai như thế, thật đáng đánh đòn!
Để tránh bị bại lộ, hắn sai Minh Thúy sang hầu hạ Ngụy Di Phương, giao mọi việc quét dọn chăm sóc Quan Nguyệt lâu cho Kính Phi, còn hắn trong lúc nhàn nhã, dạo bộ quanh phủ. Hắn đi tìm khắp mọi nơi, từ trần nhà, xà nhà, trong cả sơn thạch giả, trong lùm cây bụi cỏ, hay cành cao rậm rạp hắn cũng không tha, miệng liên tục không ngừng gọi: “Linh Nhi, Linh Nhi, có đùi gà ngon lắm, không ăn sao?”
“Nguyệt ca ca nhớ Linh Nhi rồi, Linh Nhi không nhớ Nguyệt ca ca sao?”
“Linh Nhi ra đây, Nguyệt ca ca sẽ không mắng Linh Nhi nữa, Linh Nhi không muốn tắm bọt sao?”
“Nguyệt ca ca thích Linh Nhi, Linh Nhi bảo bối, Linh Nhi muốn Nguyệt ca ca đau lòng ư?
Thành chủ đại nhân vì tiểu hồ ly ngốc nghếch kia mà vắt óc nghĩ ra đủ mọi lời dụ dỗ nghe mùi mẫn tới sởn da gà, hoàn toàn không hay biết rằng bảo bối mà hắn một mực cưng chiều đang lăn trên tấm thảm được làm bằng những cánh hoa rơi trong bụi hoa bên cạnh, biến thành hình dạng con người, nhảy vào suối nước nóng.
“Tắm bọt… hi hi, ca ca không tìm thấy Linh Nhi, Linh Nhi đi tắm bọt…”
Từ xa xa, Ngụy Di Phương cầm theo trang phục tắm thong thả bước tới, đôi mắt đang nheo lại như mèo lười bỗng dưng trừng rất lớn, kia chính là bảo bối mà Thu Hàn Nguyệt hết mực cưng chiều, bảo vệ vô cùng kỹ lưỡng sao?
Đêm đó, Thu Hàn Nguyệt quay về tẩm lâu, tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Linh Nhi đâu, hắn lo sợ tới phát điên, khi hắn tìm được tiểu hồ ly đang cuộn mình nằm ngủ trong chăn gấm, người hắn đã đẫm mồ hôi.
Tiểu hồ ly nằm ngủ mà thỉnh thoảng vẫn còn thút tha thút thít, nức nở, hắn nhìn mà đau lòng, cũng vừa buồn cười, bèn bế cô nàng mềm mại đó áp vào ngực, ngủ một giấc thật ngon. Ai ngờ ngày hôm sau, tiểu hồ ly lại không thấy đâu nữa, hắn không kịp rửa mặt chải đầu đã bỏ đi tìm khắp nơi, vừa ra khỏi tẩm lâu, ngẩng đầu lên bèn liếc thấy trên mái nhà một vạt đuôi trắng, định thần nhìn lại: Tiểu hồ ly đang nằm sưởi nắng, chiếc miệng nhỏ mấp máy liên hồi, như đang nói chuyện với mấy con bồ câu xung quanh.
“Linh Nhi, không ăn sáng sao?” Hắn đi bộ tới dưới mái hiên, ngẩng đầu hỏi.
Chít chít chít chít… Nguyệt ca ca nổi giận với Linh Nhi, mắng Linh Nhi, Linh Nhi không thèm chơi với Nguyệt ca ca nữa! Đúng là Linh Nhi đang dốc bầu tâm sự, tố khổ với những người bạn mới.
Gù gù gù gù… Đúng, đúng, mặc kệ hắn! Chúng ta không nên quan tâm tới loài người! Con chim bồ câu trắng hếch đầu ưỡn ngực đập đập đôi cánh, gật đầu như bổ củi, tán thành.
“Linh Nhi, bữa sáng có món tôm nõn, cá hấp, còn cả món gà nướng lá sen, không ăn thật ư?”
Chít chít chít chít… Nguyệt ca ca hôm qua mắng Linh Nhi, bỏ mặc Linh Nhi, Nguyệt ca ca đáng ghét, Linh Nhi rất giận!
Gù gù gù gù gù gù… Loài người đều đáng ghét, chuyên thích ức hiếp bắt nạt chúng ta, chúng ta phải tránh xa loài người ra!
Chít chít cha cha… Không đúng, không đúng, Nguyệt ca ca không đáng ghét!
Gù gù gù gù… Chẳng phải vừa rồi ngươi nói hắn đang ghét ư?
Chít chít cha cha… Linh Nhi có thể nói, ngươi không được nói!
Gù gù gù gù… Chúng ta là bạn, bạn thì phải chia sẻ với nhau!
Chít chít chít chít… Nhưng, nhưng, Nguyệt ca ca là… của Linh Nhi…
“Linh Nhi!” Thu Hàn Nguyệt đợi mãi vẫn không thấy Linh Nhi trả lời, khuôn mặt anh tuấn sa sầm xuống. “Còn không chịu xuống à? Còn không xuống, Nguyệt ca ca sẽ giận đấy!”
Gù gù gù gù… Nhìn đi nhìn đi, loài người luôn lật lọng bất thường như vậy đấy, ngươi còn nói đỡ cho loài người, ta không làm bạn với ngươi nữa!
Chít chít chít… Ngươi mắng Nguyệt ca ca, Linh Nhi cũng không làm bạn với ngươi nữa!
Gù gù gù gù…
Chít chít chít chít…
Bị phớt lờ, bị hờ hững, bị coi như không khí, Thu Hàn Nguyệt đã bao giờ bị người ta phớt lờ tới mức này chưa? Sự kiên nhẫn của thành chủ đại nhân đã hết, hắn hét lớn: “Linh Nhi, nàng còn không chịu xuống, ta sẽ đánh đít nàng!”
Phạch phạch phạch.
Đàn bồ câu trắng đồng loạt cất cánh bay lên trời.
Hừ, chít chít.
Một con hồ ly trắng nhảy phắt vào rừng.
Bản năng của động vật luôn cao hơn của loài người, Thu Hàn Nguyệt đứng trân trân nhìn theo bóng dáng tiểu hồ ly mất hút khỏi tầm mắt mình, khi hắn bừng tỉnh và dùng khinh công để đuổi theo, đã hoàn toàn mất phương hướng.
“Linh Nhi, Linh Nhi, Linh Nhi!”
Từ nãy tới giờ, bọn a hoàn làm việc trong Quan Nguyệt lâu không dám lại gần thành chủ trong vòng mười bước chân, từ sáng sớm tinh mơ vừa tỉnh dậy, thành chủ đại nhân đã ra khỏi tẩm thất, ngẩng đầu nói chuyện với ai đó trên xà nhà, mà họ hoàn toàn không nhìn thấy kẻ nào cùng ngôn ngữ với thành chủ đại nhân trên đó, họ không tò mò, mà lông mao dựng ngược: Sáng sớm thế này, thành chủ đại nhân bị va đầu vào vật gì hay sao?
Cho tới tận khi nghe thành chủ cao giọng nói: “Linh Nhi”, bọn nó mới lần lượt ngộ ra: Có lẽ tiểu chủ nhân Linh Nhi còn đang ngủ say trong nội thất giờ vẫn chưa tỉnh đã gây sự suốt đêm, khiến thành chủ đại nhân bị bức tới thành bất thường rồi chăng?
Người duy nhất hiểu rõ sự tình chính là Kính Phi, vốn hắn vô cùng bất mãn trước sự có mặt của tiểu hồ ly ngốc nghếch này trong phủ, chỉ mong “nó” nhanh chóng biến đi, quay lại núi rừng, tránh gây họa cho phủ thành chủ, nên hắn cũng chẳng định giải thích giúp chủ nhân.
Haizz, sáng sớm ngày ra, thành chủ đại nhân chẳng đáng thương g đâu.
“Ngươi gọi ta đến, là mục đích này sao?”
“Nếu không, nàng tưởng là thế nào?”
“Thu Hàn Nguyệt, ngươi… thực sự là quá mức bỉ ổi, vô liêm sỉ!”
“Nàng mới quen ta ngày đầu tiên sao?”
“Quen ngươi là việc xui xẻo nhất trong cuộc đời ta!”
“Trùng hợp quá, cảm nghĩ của chúng ta cũng giống nhau đến thế ư?”
“Thu Hàn Nguyệt, đừng quên ngươi đang nhờ vả người khác!”
“Ngụy Di Phương, phải nhớ nàng cũng đang nhờ cậy ta.”
Trong thư phòng thành chủ, một nam một nữ, kẻ đứng người ngồi, chàng anh tuấn nàng kiều diễm, vốn là một bức họa hài hòa khiến người nhìn phải mãn nhãn, nhưng ngược lại họ đang hằm hè nhau như lửa với nước, không thể dung hòa. Nữ tử dung mạo yêu kiều, dáng điệu thướt tha, khí chất cao quý, lúc này đôi mắt đẹp như đang bốc hỏa, nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể lột da rút gân, lóc xương hút tuỷ kẻ đang ngồi sau thư án kia!
“Thu Hàn Nguyệt, ngươi cho rằng ta không có ngươi thì không được ư?”
“Nàng có thể đi tìm người khác, nhưng ai có bản lĩnh để trấn áp được phụ thân nàng đây?”
“… Ta có thể tìm thái tử!”
Thu Hàn Nguyệt thở dài đầy vẻ thông cảm, tử tế nhắc nhở Ngụy Di Phương, “Cẩn thận đấy, ngộ nhỡ bị Hoàng hậu nương nương để ý, thì nàng sẽ trở thành cá trên thớt, kiếp nạn ấy khó tránh.”
Ngụy Di Phương tung chân đá bay chậu trúc phú quý dưới chân, “Trên đời này sao lại có loại người như ngươi chứ?”
“Ông trời thương ta.”
“Ngươi…” Nhận ra rằng có nói tiếp, thì nàng cũng sẽ bị tên khốn nho nhã số một trên đời này làm cho thất khiếu chảy máu thôi, Ngụy Di Phương tức giận hít một hơi thật sâu, không thèm phân thắng thua với kẻ tiểu nhân. “Giúp ngươi lần này, ngươi sẽ giúp ta chứ?”
“Đúng thế.”
“Không sợ nếu giúp ta thì hậu viện của ngươi sẽ loạn à?”
“Không cần nàng lo.”
“… Được, lần này ta giúp ngươi!” Thu Hàn Nguyệt, bà cô ta tạm thời để ngươi được đắc ý mấy ngày, có bản lĩnh thì hãy rèn luyện bản thân thành mình đồng da sắt súng gươm bất khả xâm phạm đi, nếu không, chờ xem bà cô ta sẽ xử lý ngươi thế nào!
Cho đến tận bữa tối ngày hôm nay, Thu Hàn Nguyệt bấm đốt tay nhẩm tính, hắn phát hiện ra rằng, đã hai ngày hai đêm lẻ ba canh giờ hắn không được gặp tiểu hồ ly ngốc nghếc kia rồi.
Ban ngày, hắn bận bịu việc công, mặc dù không thường xuyên nhớ nhung, những cũng luôn canh cánh trong lòng, có điều không có thời gian mà buồn bã.
Nhưng đến tối, không được ôm cơ thể mềm mại đó vào lòng thì thôi, ngay cả cơ thể nhỏ xíu của tiểu hồ ly hắn cũng chẳng được sờ chẳng được nhìn, bảo người ta sao có thể chịu đựng cho nổi? Nếu không phải nghe thấy giọng Nam Trung quát hỏi đám người dưới, kẻ nào dám lén lút vào bếp ăn vụng đùi gà, thì hắn sớm đã bay thẳng tới núi Phi Hồ, đào tung chỗ ấy lên rồi.
Không ngờ tiểu hồ ly ngốc nghếc lại giận dai như thế, thật đáng đánh đòn!
Để tránh bị bại lộ, hắn sai Minh Thúy sang hầu hạ Ngụy Di Phương, giao mọi việc quét dọn chăm sóc Quan Nguyệt lâu cho Kính Phi, còn hắn trong lúc nhàn nhã, dạo bộ quanh phủ. Hắn đi tìm khắp mọi nơi, từ trần nhà, xà nhà, trong cả sơn thạch giả, trong lùm cây bụi cỏ, hay cành cao rậm rạp hắn cũng không tha, miệng liên tục không ngừng gọi: “Linh Nhi, Linh Nhi, có đùi gà ngon lắm, không ăn sao?”
“Nguyệt ca ca nhớ Linh Nhi rồi, Linh Nhi không nhớ Nguyệt ca ca sao?”
“Linh Nhi ra đây, Nguyệt ca ca sẽ không mắng Linh Nhi nữa, Linh Nhi không muốn tắm bọt sao?”
“Nguyệt ca ca thích Linh Nhi, Linh Nhi bảo bối, Linh Nhi muốn Nguyệt ca ca đau lòng ư?
Thành chủ đại nhân vì tiểu hồ ly ngốc nghếch kia mà vắt óc nghĩ ra đủ mọi lời dụ dỗ nghe mùi mẫn tới sởn da gà, hoàn toàn không hay biết rằng bảo bối mà hắn một mực cưng chiều đang lăn trên tấm thảm được làm bằng những cánh hoa rơi trong bụi hoa bên cạnh, biến thành hình dạng con người, nhảy vào suối nước nóng.
“Tắm bọt… hi hi, ca ca không tìm thấy Linh Nhi, Linh Nhi đi tắm bọt…”
Từ xa xa, Ngụy Di Phương cầm theo trang phục tắm thong thả bước tới, đôi mắt đang nheo lại như mèo lười bỗng dưng trừng rất lớn, kia chính là bảo bối mà Thu Hàn Nguyệt hết mực cưng chiều, bảo vệ vô cùng kỹ lưỡng sao?