“Vừa rồi, rõ ràng ngươi đã dụ được hắn cởi bỏ vòng bảo hộ trên người hồ ly kia ra, hồn phách đó rời khỏi hồ thể, tại sao lại ngăn ta ra tay?”
Với sự tín nhiệm sau hàng trăm năm cùng nhau đi bắt hồn nạp phách, hắc y minh sai rời đi khi nhận được cái nháy mắt ra hiệu của bạch y minh sai, nhưng vừa ra khỏi cung, sự tức giận và khó hiểu trong lòng đã lên tới cực điểm, cuối cùng cũng bùng nổ.
Bạch y minh sai vẫn rất tự tại, đáp: “Ngươi tưởng đối phương dễ dụ thế sao? Hắn có thể thoải mái cởi bỏ bốn cái vòng trên tứ chi của hồ thể ra, bởi vì trên ngườihắn có Vu minh phù. Tám phù ấy được làm bởi người đứng đầu Vu giới, chưa có được cái gật đầu của thủ lĩnh Minh giới, nếu ta và ngươi cứ cố chấp chạm vào, không phải không thu được kết quả, nhưng sẽ làm mất mặt thủ lĩnh Vu giới. Vị thủ lĩnh ấy ngay cả Diêm vương cũng phải nhường nhịn ba phần, chúng ta đắc tội với họ, vì việc này mà gây tranh chấp giữa Vu giới và Minh giới, thì ta và ngươi có gánh vác nổi không?”
“… Ngươi cũng đừng tâng bốc chí khí của người đó lên như thế, chỉ là một tấm phù mà khiến chúng ta đường đường thần sai của Minh giới phải nhìn mà lùi bước, nếu bổn tôn đến, chúng ta có phải bỏ chạy không chừng?”
“Nếu bổn tôn của người đó đến, chúng ta bỏ chạy mới là thượng sách.”
“… Ý của ngươi là, nếu chúng ta cứ cố chấp bắt hồn phách đó, về sẽ bị Diêm vương xử lý?”
“Đương nhiên không thể. Lần này chúng ta về bẩm lại với Diêm vương, xin Diêm vương ra chỉ thị nên làm thế nào. Nếu Diêm vương chuẩn cho chúng ta, đến khi ấy thì dù có xảy ra sóng gió gì, trách nhiệm không thuộc về chúng ta nữa, đúng không?”
“… Có lý!” Hắc y minh sai vô cùng khâm phục vị bạch y đã có thâm niên trong nghề năm trăm năm này, gật đầu liên tục, nhưng ngay sau đó lại ngờ vực: “Nếu Diêm vương không chuẩn thì sao?”
“Diêm vương không chuẩn, thì hai tiểu quỷ chúng ta còn phải thế nào? Người mang cái tội khiếp sợ uy danh của thủ lĩnh Vu giới là Diêm vương, chẳng liên quan gì tới hai tiểu quỷ bọn ta, đúng không?”
“… Quả đúng!” Trên khuôn mặt đen sì của hắc y minh sai hiện lên những biểu cảm hớn hở, khiến sự lạnh lẽo cứng nhắc biến mất, nhưng lại khiến khuôn mặt quỷ ấy trông rất không thực, nhìn thảm vô cùng.
Vẫn đang lẩm nhẩm, một cơn gió quét qua, hai vị minh sai thoắt ẩn thoắt hiện trong kết giới của Minh giới.
Ngay sau đó, bóng người đi theo sau họ nãy giờ dần dần hiện ra.
Thu Minh Hạo giữ chặt ẩn thân phù, cười hic hic. Thì ra, mưu mô và tính toán, dù ở thế giới nào cũng đều tồn tại cả, hơn nữa “đám quỷ con” này khi tính toán với chủ nhân cn tận lực hơn cả loài người, suy nghĩ chu đáo tới chân tơ kẽ tóc.
Đêm thứ tư.
Thu Hàn Nguyệt nhắm mắt ngồi trước giường.
Tối qua hắn dám cá cược với minh sai, hoàn toàn không chỉ dựa vào lá bùa Vu minh. Đúng là hắn cũng muốn mạo hiểm, muốn cầu may trong mạo hiểm.
Trong hai minh sai kia, hắc y mặt đen nhìn thì hung dữ nhưng tâm tính thẳng thắn, bạch y quỷ sai lời nói thì ôn hòa nhưng tâm tính quỷ dị, hắn nhận lời cá cược, chính là muốn họ nảy sinh nghi ngờ, từ đó không dám hành động ngông cuồng.
Nhưng, kế bỏ trống thành của Gia Cát Vũ Hầu không thể dùng tới lần thứ hai, kế nghi binh của hắn cũng chỉ có thể dùng một lần.
Đối phương hiểu rõ kế sách của hắn, tối nay chắc chắn sẽ lại tới, và đã tới là không đứng nói suông nữa.
“Thu Hàn Nguyệt của thành Phi Hồ, sinh tại Thiên Long, thành Triệu Ấp ngày mùng ba tháng mười năm Đinh Sửu, năm nay đã hai mươi sáu tuổi, là chủ của một thành, tận tụy trách nhiệm, phúc dậy một phương. Song tuổi trẻ từng vác kiếm ngang dọc giang hồ, tạo vô số sát nghiệp, cũng may những kẻ từng chết dưới kiếm của ngươi đều là những kẻ đại gian đại ác, nên ưu nhược điểm cân bằng, không công không tội. Sẽ quan sát hành vi lối sống sau này rồi luận thưởng phạt sau…” Trong lúc giọng nói này cao ngạo cất lên, thì hắc bạch minh sai cũng đã lại xuất hiện lần nữa.
“Hai vị hiểu rõ về Thu Hàn Nguyệt như thế, có phải lần này đến là muốn lấy mạng của Thu Hàn Nguyệt không?” Hắn nhướng mắt hỏi.
“Nghìn tính mệnh nơi phàm trần, sống chết đều do ta định. Bao chuyện lớn nhỏ trong thế gian, đều được ghi trong án sách. Không phải đạo nhân nên không biết, thần quỷ luôn rất khó lường. Khi vui mừng đắc ý, phải hiểu sẽ có ngày kết thúc.” Hắc y minh sai sang sảng đọc, hai mắt sáng như đèn.
“Thu Hàn Nguyệt, ngươi sớm muộn cũng có ngày phải xuống địa ngục một chuyến, hôm nay thần sai ở Minh giới đi làm án, ngươi đừng hòng ngăn cản, nếu không tới ngày ngươi phải quỳ trước Diêm vương điện nghe luận tội, ngươi sẽ bị ném vào vạc dầu sôi!” Bạch y minh sai gật đầu, đáp: “Ta đã có được mệnh lệnh của Diêm vương, Bách Linh Nhi hôm nay nhất định hồn phải về địa phủ, kẻ nào dám ngăn cản giết không tha. Các hạ tuổi trẻ anh tuấn, đừng để thiệt mạng ở đây; mấy chục năm dương thọ vẫn còn, đừng để bị hủy hoại trong nháy mắt. Hôm nay nếu các hạ ngoan ngoãn giao hồn phách của Bách Linh Nhi cho bọn ta, trong sổ công đức sẽ ghi cho các hạ món này.”
Vẫn một người cứng, một người mềm, một người thuyết phục, một người uy hiếp.
Thu Hàn Nguyệt lắc đầu, lắc đầu, lại lắc đầu, “Không được! Không được! Không được!” Hắn nói liền ba từ “không được”, hai môi hắn mím chặt, không nói thêm lời nào nữa.
Hai minh sai thấy vậy, đều biết không cần thiết nhiều lời nữa.
Hắc y minh sai phất tay áo rộng, gió âm tụ lại.
Bạch y minh sai tung khóa bắt hồn, khóa chặt Linh Nhi trên giường.
Thu Hàn Nguyệt dùng lực toàn thân trụ vững hai chân, đứng im bất động, giơ ngón trỏ của tay trái lên trên đặt vào miệng cắn rách, vài giọt máu tươi nhỏ xuống thanh trường kiếm hắn đang cầm nơi tay phải, lưỡi kiếm loan loáng, giơ lên đón lấy dây dích bắt hồn.
Trong những âm thanh giao nhau choang choảng, không giống với âm thanh của kim loại va nhau như bình thường, “bộp” “bộp”,…
“Hai vị đã nhận ra rồi chứ? Thanh kiếm này trước kia đã từng giết vô số người, những vong hồn đó mặc dù đầu thai đi nơi khác, nhưng những lời oán thán thì vẫn không tiêu tan, vẫn đang bám chặt lấy lưỡi kiếm, trở thành sát, bình thường bị dương khí của ta trấn, không dám động mà động cũng không được, hôm nay ta đã dùng máu của ngón giữa giải thoát cho họ, hai vị thử đấu một trận xem, không biết giữa quỷ và sát, ai mạnh hơn?”
Phụt! Phụt! Phụt!
Âm thanh này, chính là âm thanh của máu tươi bắn ra khi đao sắc đâm vào cơ thể người, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng rên la thảm thiết trong đó.
Trong lúc chiến đấu với đoàn đoàn sát khí, hai vị minh sai bỗng nổi cơn thịnh nộ.
“Thu Hàn Nguyệt, dùng máu dân sát, hậu họa khôn lường, nghiệp chướng này sẽ khiến phú quý phúc thọ trong mệnh của ngươi bị tổn hại!”
“Thu Hàn Nguyệt, những việc ngươi làm hôm nay, sẽ chấm một vết đen trong sổ công đức, tới khi ngươi xuống địa phủ, đều phải đền tội.”
“Hai vị nặng lời rồi.” Thu Hàn Nguyệt múa kiếm vun vút, phong độ ngời ngời. “Có cần phải thêm một vết đen trong sổ công đức của tại hạ hay không, còn phải xem vào sự tiện lợi nơi Minh phủ. Nhưng cái gì gọi là hậu họa khôn lường, là do hai vị quá lo nghĩ mà thôi. Thứ tốt thế này, đương nhiên ta chỉ dùng để tiếp đãi hai vị, sao nỡ thả ra lãng phí? Hai vị, hãy nhận lấy đi.”
Hắc y minh sai tức giận vô cùng, bạch y minh sai lại đang tính kế, trong lúc hai cơ thể lướt qua nhau, ngón tay điểm điểm vào tai của đối phương, đối phương hiểu ý, gậy bắt hồn đập tới tấp vào sát khí bay lượn xung quanh, tay trái vừa đập xuống, đẩy bạch y về phía giường Linh Nhi nằm.
Bạch y minh sai thân hình vẫn lơ lửng trong không trung, trong tay vẫn cầm dây xích khóa hồn.
Dây xích khóa hồn là thần khí nơi Minh giới, chuyên dùng để bắt hồn phách tháo chạy, phàm những kẻ bất kham, đều buông tay chịu chói trước dây xích này. Nhưng vì lần này người dùng xích khóa hồn lại có phần chần chừ, bạch y minh sai không dám ra tay quá nặng, chỉ định trói hờ hồn phách của Linh Nhi, rồi đưa về địa phủ giao “người” là xong.
Nhưng, dây xích khóa hồn vừa buông, lại chẳng bắt được hồn phách nào.
Bạch y minh sai thất kinh, cơ thể hồ ly màu trắng vẫn nằm trên giường, tại sao xích khóa hồn lại không bắt được hồn phách?
“Xin lỗi, Bạch y huynh, ở đây ồn ào quá, tại hạ sợ làm phiền tới giấc ngủ của thê tử. Nên đã đưa nàng tới nơi khác yên tĩnh hơn rồi.
Người nằm trên giường là ngự miêu của thiên tử, nếu thích, tại hạ sẽ xin thiên tử ban cho huynh!” Thu Hàn Nguyệt mỉm cười, trêu chọc.
“Vừa rồi, rõ ràng ngươi đã dụ được hắn cởi bỏ vòng bảo hộ trên người hồ ly kia ra, hồn phách đó rời khỏi hồ thể, tại sao lại ngăn ta ra tay?”
Với sự tín nhiệm sau hàng trăm năm cùng nhau đi bắt hồn nạp phách, hắc y minh sai rời đi khi nhận được cái nháy mắt ra hiệu của bạch y minh sai, nhưng vừa ra khỏi cung, sự tức giận và khó hiểu trong lòng đã lên tới cực điểm, cuối cùng cũng bùng nổ.
Bạch y minh sai vẫn rất tự tại, đáp: “Ngươi tưởng đối phương dễ dụ thế sao? Hắn có thể thoải mái cởi bỏ bốn cái vòng trên tứ chi của hồ thể ra, bởi vì trên ngườihắn có Vu minh phù. Tám phù ấy được làm bởi người đứng đầu Vu giới, chưa có được cái gật đầu của thủ lĩnh Minh giới, nếu ta và ngươi cứ cố chấp chạm vào, không phải không thu được kết quả, nhưng sẽ làm mất mặt thủ lĩnh Vu giới. Vị thủ lĩnh ấy ngay cả Diêm vương cũng phải nhường nhịn ba phần, chúng ta đắc tội với họ, vì việc này mà gây tranh chấp giữa Vu giới và Minh giới, thì ta và ngươi có gánh vác nổi không?”
“… Ngươi cũng đừng tâng bốc chí khí của người đó lên như thế, chỉ là một tấm phù mà khiến chúng ta đường đường thần sai của Minh giới phải nhìn mà lùi bước, nếu bổn tôn đến, chúng ta có phải bỏ chạy không chừng?”
“Nếu bổn tôn của người đó đến, chúng ta bỏ chạy mới là thượng sách.”
“… Ý của ngươi là, nếu chúng ta cứ cố chấp bắt hồn phách đó, về sẽ bị Diêm vương xử lý?”
“Đương nhiên không thể. Lần này chúng ta về bẩm lại với Diêm vương, xin Diêm vương ra chỉ thị nên làm thế nào. Nếu Diêm vương chuẩn cho chúng ta, đến khi ấy thì dù có xảy ra sóng gió gì, trách nhiệm không thuộc về chúng ta nữa, đúng không?”
“… Có lý!” Hắc y minh sai vô cùng khâm phục vị bạch y đã có thâm niên trong nghề năm trăm năm này, gật đầu liên tục, nhưng ngay sau đó lại ngờ vực: “Nếu Diêm vương không chuẩn thì sao?”
“Diêm vương không chuẩn, thì hai tiểu quỷ chúng ta còn phải thế nào? Người mang cái tội khiếp sợ uy danh của thủ lĩnh Vu giới là Diêm vương, chẳng liên quan gì tới hai tiểu quỷ bọn ta, đúng không?”
“… Quả đúng!” Trên khuôn mặt đen sì của hắc y minh sai hiện lên những biểu cảm hớn hở, khiến sự lạnh lẽo cứng nhắc biến mất, nhưng lại khiến khuôn mặt quỷ ấy trông rất không thực, nhìn thảm vô cùng.
Vẫn đang lẩm nhẩm, một cơn gió quét qua, hai vị minh sai thoắt ẩn thoắt hiện trong kết giới của Minh giới.
Ngay sau đó, bóng người đi theo sau họ nãy giờ dần dần hiện ra.
Thu Minh Hạo giữ chặt ẩn thân phù, cười hic hic. Thì ra, mưu mô và tính toán, dù ở thế giới nào cũng đều tồn tại cả, hơn nữa “đám quỷ con” này khi tính toán với chủ nhân cn tận lực hơn cả loài người, suy nghĩ chu đáo tới chân tơ kẽ tóc.
Đêm thứ tư.
Thu Hàn Nguyệt nhắm mắt ngồi trước giường.
Tối qua hắn dám cá cược với minh sai, hoàn toàn không chỉ dựa vào lá bùa Vu minh. Đúng là hắn cũng muốn mạo hiểm, muốn cầu may trong mạo hiểm.
Trong hai minh sai kia, hắc y mặt đen nhìn thì hung dữ nhưng tâm tính thẳng thắn, bạch y quỷ sai lời nói thì ôn hòa nhưng tâm tính quỷ dị, hắn nhận lời cá cược, chính là muốn họ nảy sinh nghi ngờ, từ đó không dám hành động ngông cuồng.
Nhưng, kế bỏ trống thành của Gia Cát Vũ Hầu không thể dùng tới lần thứ hai, kế nghi binh của hắn cũng chỉ có thể dùng một lần.
Đối phương hiểu rõ kế sách của hắn, tối nay chắc chắn sẽ lại tới, và đã tới là không đứng nói suông nữa.
“Thu Hàn Nguyệt của thành Phi Hồ, sinh tại Thiên Long, thành Triệu Ấp ngày mùng ba tháng mười năm Đinh Sửu, năm nay đã hai mươi sáu tuổi, là chủ của một thành, tận tụy trách nhiệm, phúc dậy một phương. Song tuổi trẻ từng vác kiếm ngang dọc giang hồ, tạo vô số sát nghiệp, cũng may những kẻ từng chết dưới kiếm của ngươi đều là những kẻ đại gian đại ác, nên ưu nhược điểm cân bằng, không công không tội. Sẽ quan sát hành vi lối sống sau này rồi luận thưởng phạt sau…” Trong lúc giọng nói này cao ngạo cất lên, thì hắc bạch minh sai cũng đã lại xuất hiện lần nữa.
“Hai vị hiểu rõ về Thu Hàn Nguyệt như thế, có phải lần này đến là muốn lấy mạng của Thu Hàn Nguyệt không?” Hắn nhướng mắt hỏi.
“Nghìn tính mệnh nơi phàm trần, sống chết đều do ta định. Bao chuyện lớn nhỏ trong thế gian, đều được ghi trong án sách. Không phải đạo nhân nên không biết, thần quỷ luôn rất khó lường. Khi vui mừng đắc ý, phải hiểu sẽ có ngày kết thúc.” Hắc y minh sai sang sảng đọc, hai mắt sáng như đèn.
“Thu Hàn Nguyệt, ngươi sớm muộn cũng có ngày phải xuống địa ngục một chuyến, hôm nay thần sai ở Minh giới đi làm án, ngươi đừng hòng ngăn cản, nếu không tới ngày ngươi phải quỳ trước Diêm vương điện nghe luận tội, ngươi sẽ bị ném vào vạc dầu sôi!” Bạch y minh sai gật đầu, đáp: “Ta đã có được mệnh lệnh của Diêm vương, Bách Linh Nhi hôm nay nhất định hồn phải về địa phủ, kẻ nào dám ngăn cản giết không tha. Các hạ tuổi trẻ anh tuấn, đừng để thiệt mạng ở đây; mấy chục năm dương thọ vẫn còn, đừng để bị hủy hoại trong nháy mắt. Hôm nay nếu các hạ ngoan ngoãn giao hồn phách của Bách Linh Nhi cho bọn ta, trong sổ công đức sẽ ghi cho các hạ món này.”
Vẫn một người cứng, một người mềm, một người thuyết phục, một người uy hiếp.
Thu Hàn Nguyệt lắc đầu, lắc đầu, lại lắc đầu, “Không được! Không được! Không được!” Hắn nói liền ba từ “không được”, hai môi hắn mím chặt, không nói thêm lời nào nữa.
Hai minh sai thấy vậy, đều biết không cần thiết nhiều lời nữa.
Hắc y minh sai phất tay áo rộng, gió âm tụ lại.
Bạch y minh sai tung khóa bắt hồn, khóa chặt Linh Nhi trên giường.
Thu Hàn Nguyệt dùng lực toàn thân trụ vững hai chân, đứng im bất động, giơ ngón trỏ của tay trái lên trên đặt vào miệng cắn rách, vài giọt máu tươi nhỏ xuống thanh trường kiếm hắn đang cầm nơi tay phải, lưỡi kiếm loan loáng, giơ lên đón lấy dây dích bắt hồn.
Trong những âm thanh giao nhau choang choảng, không giống với âm thanh của kim loại va nhau như bình thường, “bộp” “bộp”,…
“Hai vị đã nhận ra rồi chứ? Thanh kiếm này trước kia đã từng giết vô số người, những vong hồn đó mặc dù đầu thai đi nơi khác, nhưng những lời oán thán thì vẫn không tiêu tan, vẫn đang bám chặt lấy lưỡi kiếm, trở thành sát, bình thường bị dương khí của ta trấn, không dám động mà động cũng không được, hôm nay ta đã dùng máu của ngón giữa giải thoát cho họ, hai vị thử đấu một trận xem, không biết giữa quỷ và sát, ai mạnh hơn?”
Phụt! Phụt! Phụt!
Âm thanh này, chính là âm thanh của máu tươi bắn ra khi đao sắc đâm vào cơ thể người, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng rên la thảm thiết trong đó.
Trong lúc chiến đấu với đoàn đoàn sát khí, hai vị minh sai bỗng nổi cơn thịnh nộ.
“Thu Hàn Nguyệt, dùng máu dân sát, hậu họa khôn lường, nghiệp chướng này sẽ khiến phú quý phúc thọ trong mệnh của ngươi bị tổn hại!”
“Thu Hàn Nguyệt, những việc ngươi làm hôm nay, sẽ chấm một vết đen trong sổ công đức, tới khi ngươi xuống địa phủ, đều phải đền tội.”
“Hai vị nặng lời rồi.” Thu Hàn Nguyệt múa kiếm vun vút, phong độ ngời ngời. “Có cần phải thêm một vết đen trong sổ công đức của tại hạ hay không, còn phải xem vào sự tiện lợi nơi Minh phủ. Nhưng cái gì gọi là hậu họa khôn lường, là do hai vị quá lo nghĩ mà thôi. Thứ tốt thế này, đương nhiên ta chỉ dùng để tiếp đãi hai vị, sao nỡ thả ra lãng phí? Hai vị, hãy nhận lấy đi.”
Hắc y minh sai tức giận vô cùng, bạch y minh sai lại đang tính kế, trong lúc hai cơ thể lướt qua nhau, ngón tay điểm điểm vào tai của đối phương, đối phương hiểu ý, gậy bắt hồn đập tới tấp vào sát khí bay lượn xung quanh, tay trái vừa đập xuống, đẩy bạch y về phía giường Linh Nhi nằm.
Bạch y minh sai thân hình vẫn lơ lửng trong không trung, trong tay vẫn cầm dây xích khóa hồn.
Dây xích khóa hồn là thần khí nơi Minh giới, chuyên dùng để bắt hồn phách tháo chạy, phàm những kẻ bất kham, đều buông tay chịu chói trước dây xích này. Nhưng vì lần này người dùng xích khóa hồn lại có phần chần chừ, bạch y minh sai không dám ra tay quá nặng, chỉ định trói hờ hồn phách của Linh Nhi, rồi đưa về địa phủ giao “người” là xong.
Nhưng, dây xích khóa hồn vừa buông, lại chẳng bắt được hồn phách nào.
Bạch y minh sai thất kinh, cơ thể hồ ly màu trắng vẫn nằm trên giường, tại sao xích khóa hồn lại không bắt được hồn phách?
“Xin lỗi, Bạch y huynh, ở đây ồn ào quá, tại hạ sợ làm phiền tới giấc ngủ của thê tử. Nên đã đưa nàng tới nơi khác yên tĩnh hơn rồi.
Người nằm trên giường là ngự miêu của thiên tử, nếu thích, tại hạ sẽ xin thiên tử ban cho huynh!” Thu Hàn Nguyệt mỉm cười, trêu chọc.