Thang Chi Yết vừa đi, Nam cung phu nhân cũng từ biệt về nhà. Thu Hàn Nguyệt tiễn tới tận Thập lý trường đình, thể hiện sự hiếu thuận tận cùng. Nhưng lần gặp gỡ này giữa hai dì cháu, không thể nói là một cuộc gặp mặt vui vẻ.
Nam cung phu nhân mang trong lòng cảm giác tổn thương, buồn bực, Thu Hàn Nguyệt lại cảm thấy có lỗi, đứng ở Thập lý trường đình tiễn, nhìn theo bóng di nương xa dần, hắn không ngừng thở dài, hắn vẫn mong cuối cùng di nương có thể thích Linh Nhi, để cả nhà vui vẻ. So, hễ quay người, một chiến dịch khác đang đợi hắn ứng phó, chẳng có thời gian mà cảm khái.
“Ta nghĩ đi nghĩ lại, thấy ngươi đi bước này có phần nguy hiểm, Thiên Nhạc sơn tồn tại đã mấy trăm năm rồi, mặc dù ta vô cùng căm ghét bọn họ, nhưng cũng không thể không thừa nhận sự sâu rộng về thuật lực tới từ huyền môn chính tông, nếu họ có đạo hạnh đủ thâm sâu, thì ta tuyệt đối không dám đối kháng với họ. Mặc dù lần này dùng ta làm mồi nhử, nhưng thực chất vẫn là Linh Nhi, nếu khiến đám đạo nhân của môn phái ấy bị khiêu khích nhảy dựng lên, thì ngươi định thu dọn hậu quả thế nào đây?” Túc Hao nói.
Thu Hàn Nguyệt cười điềm đạm, “Ngươi quên thân phận của ta rồi sao? Thiên Nhạc sơn mặc dù là huyền môn cao tông, nhưng chỉ là đám tục thế, mà đã là người phàm trần thì ắt hẳn phải có kiêng kị. Có thể họ không sợ yêu ma, không sợ quỷ thần nhưng họ sợ những người có quyền thế.”
Túc Hao hừ một tiếng, “Còn ngươi lại chính là người có quyền thế ấy?”
“Đương nhiên.”
“Hừ, cậy thế bức người.”
“Cũng thường thôi.”
Túc Hao không nhiều lời thêm nữa, đứng dậy đi về phía núi Phi Hồ.
Hai ngày sau, Thu Hàn Nguyệt đưa Linh Nhi tới, tiện thể mang theo cả Ngụy Di Phương, có nàng ta ở đây, cũng giúp ích được cho hắn một vài việc.
“Ca ca, chính là ở đây, chính là ở đây, Linh Nhi nằm bò trên tường nhìn thấy đùi gà và ca ca!”
“Ca ca, chính là ở đây, chính là ở đây, ca ca đã bón đùi gà cho Linh Nhi ăn!”
“Ca ca, chính là ở đây, chính là ở đây, Kính Phi ca ca nướng đùi gà!”
“Ca ca, chính là ở đây, chính là…”
Lá phong đỏ rực như lửa, hoa cỏ rực rỡ, đúng vào dịp thu vàng trong năm. Trong biệt viênở núi Phi Hồ, Thu Hàn Nguyệt kéo tiểu thê tử đang vui sướng tự tại của mình lại, dùng phương thức “trao đổi khí” để ngăn cái miệng nhí nha nhí nhảnh của nàng lại. Thực ra, nếu không sợ mất mặt, hắn rất muốn hỏi một tiếng rằng, trong lòng nàng, hắn và đùi gà thứ nào quan trọng hơn.
“Bảo bối ngoan, đừng làm ồn, Kính Phi cũng theo ta tới đây, sau khi bố trí xong mọi việc sẽ nướng đùi gà cho nàng ăn.” Kết quả, hắn vẫn phải mang đùi gà ra dỗ dành nàng.
Đôi mắt to của Linh Nhi long lanh, “Ca ca, ca ca, hôm nay chúng ta sẽ ở lại đây sao?”
“Đúng.” Hắn giơ tay lên chạm nhẹ vào cánh môi hồng, “Thích không?”
“Thích, thích, thích!” Cái đầu nhỏ gật liên tục, cười tươi như hoa nở. Thu Hàn Nguyệt nhận ra rằng, tiểu nha đầu thật sự thích ở đây, hoài niệm nơi này. Sao hắn lại không biết chứ, bất luận thế nào, thì tiểu nha đầu cũng đến từ nơi sơn dã, dù ngoan ngoãn, nhưng trong bản tính ít nhiều cũng vẫn tồn tại sự hoang dã ấy. Dù nàng theo hắn vào cao môn thâm viện, lại có được sự bao dung của hắn, cũng không thể giấu giếm được bản tính ấy. Nhưng cả đời này hắn không thể để nàng trở về, có lẽ chỉ đành thường xuyên đưa nàng tới đây mà thôi.
“Dùng bữa xong, ca ca đưa nàng đi hái hoa, giờ hãy ngủ một lát nhé, được không?”
Ánh mắt Linh Nhi vẫn không ngừng sáng lấp lánh, “Giờ đi được không?”
“Không được, tối qua nàng cả đêm không ngủ, giờ cần phải đi nghỉ ngơi trước đã.” Hắn không lo lắng việc tiểu thê tử cả đêm không ngủ khiến thần sắc có phần mệt mỏi, mà sau khi nghe nói tới chuyến du hành về núi Phi Hồ, tiểu nha đầu vui sướng nhảy nhót không ngừng, khiến hắn muốn ôm cơ thể mềm mại đó vào lòng cũng không được, cả đêm cứ như con rắn trằn trọc không ngừng, thỉnh thoảng còn lên tiếng xác nhận lại lịch trình ngày mai, khiến người làm phu quân như hắn cũng hồi hộp theo.
“Ca ca…” Còn định cầu khẩn thêm.
“Không ngủ, ca ca sẽ không cho nàng đi.”
“Ừm…” Đôi mắt long lanh của Linh Nhi len lén liếc nhìn sắc mặt ca ca qua làn mi dài, sau khi chắc chắn không thể thay đổi ý định của ca ca, đôi má nhỏ đỏ hồng, lê đôi giầy nhỏ, đi vào trong phòng, trèo lên giường, kéo chăn đắp, trùm kín đầu…
Thu Hàn Nguyệt cười ngất, tiểu nha đầu này, bảo nàng đi nghỉ ngơi mà cứ như phải chịu ấm ức lớn lắm không bằng. Lấy vợ thế này, cả đời sẽ không thể ảo não, không sợ cô đơn.
“Thu Hàn Nguyệt.”
Hắn nghe tiếng gọi thì quay người, Ngụy Di Phương từ tiền viện đi tới, thần sắc phức tạp, ngập ngừng định nói lại thôi.
“Công việc ngươi bố trí khi tới đây, đã tính cả Mạch Tịch Xuân vào đó rồi sao?”
Sau khi chắc chắn Linh Nhi đã ngủ, Thu Hàn Nguyệt và Ngụy Di Phương ngồi xuống chiếc bàn đá dưới tán tùng già trong vườn, cuối cùng Ngụy Di Phương cũng nói ra thắc mắc trong lòng.
“Đúng.” Hắn cũng trả lời thẳng thắn không né tránh, hai mắt nhìn thẳng. “Nàng có dự định gì không?”
“… Tội của Mạch Tịch Xuân thật sự không thể tha thứ?”
“Nếu như hôm đó không phải vì sai sót ngẫu nhiên, thì lúc này, Linh Nhi đã sớm về địa phủ từ lâu rồi, nàng cho rằng ta nên khoan dung thế nào đây?”
“Coi như nể tình Linh Nhi hiện tại vẫn…” Phần tiếp theo, nàng ta không thể nói ra. Nếu hôm nay Linh Nhi không vui vẻ sống trên cõi đời này, thì Thu Hàn Nguyệt trước mặt nàng ta sẽ biến thành bộ dạng gì? Khi ấy, cái giá mà Mạch Tịch Xuân phải trả… không thể tưởng tượng nổi.
“Đừng xin cho hắn nữa, khi ta kéo nàng tham gia vào việc này, là ta đã quyết định thay cho nàng rồi, ta không muốn nàng khó xử về sau.”
Ngụy Di Phương cúi đầu không nói. Quen biết nhau mười mấy năm, tình cảm giữa hai người quả thật thân thiết như huynh muội, đều hiểu rất rõ đối phương, quyết định này của Thu Hàn Nguyệt quả đã giúp nàng ta tránh mọi phiền não sau này. Nhưng, tận mắt chứng kiến hai huynh đệ đã có giao tình mười mấy năm trở mặt với nhau, nàng ta thật không muốn.
“Ta hy vọng, ngày mà hai người gặp nhau, ta không có mặt ở đó.”
Thu Hàn Nguyệt gật đầu, “Cũng được.”
“Vậy thì, sau đây ngươi muốn ta làm gì cho Linh Nhi?” Nàng ta hỏi.
“Phối hợp với Túc Hao, dụ cá cắn câu.” Tính toán từ rất lâu, chờ đợi bao nhiêu ngày, ngay cả khi phải chỉ đạo việc đắp đê cứu nạn, trong đầu cũng chỉ nghĩ về kế hoạch hôm nay, chỉ mong sớm tới ngày để thực hiện nó.
Ngày đó, chỉ còn phải chờ sáu ngày nữa thôi.
Ngày hôm ấy, Thu Hàn Nguyệt đang nằm ôm tiểu thê tử trên giường, thì bên ngoài có tiếng lao xao vang lên, “Công tử, công tử, đám đạo sĩ Thiên Nhạc sơn lại tới rồi.” Sau đó là tiếng bước chân lao như bay tới cửa, Kính Phi giọng run rẩy.
“Túc công tử đang ở đâu?”
“Túc công tử…a, đang ở sau lưng nô tài!” Kính Phi bị thân hình cao lớn đột ngột xuất hiện đằng sau làm cho giật mình.
“Ừm, chỗ này không có việc của ngươi nữa, tìm chỗ khuất mà tránh đi, thấy có động tĩnh gì cũng không được lộ diện.”
“… Vâng”
“Chuẩn bị xong chưa?” Câu này, là hỏi Túc Hao.
Túc Hao hừ một tiếng, “Cần gì chuẩn bị? Bổn đại gia đợi bọn chúng lâu rồi!”
Thang Chi Yết vừa đi, Nam cung phu nhân cũng từ biệt về nhà. Thu Hàn Nguyệt tiễn tới tận Thập lý trường đình, thể hiện sự hiếu thuận tận cùng. Nhưng lần gặp gỡ này giữa hai dì cháu, không thể nói là một cuộc gặp mặt vui vẻ.
Nam cung phu nhân mang trong lòng cảm giác tổn thương, buồn bực, Thu Hàn Nguyệt lại cảm thấy có lỗi, đứng ở Thập lý trường đình tiễn, nhìn theo bóng di nương xa dần, hắn không ngừng thở dài, hắn vẫn mong cuối cùng di nương có thể thích Linh Nhi, để cả nhà vui vẻ. So, hễ quay người, một chiến dịch khác đang đợi hắn ứng phó, chẳng có thời gian mà cảm khái.
“Ta nghĩ đi nghĩ lại, thấy ngươi đi bước này có phần nguy hiểm, Thiên Nhạc sơn tồn tại đã mấy trăm năm rồi, mặc dù ta vô cùng căm ghét bọn họ, nhưng cũng không thể không thừa nhận sự sâu rộng về thuật lực tới từ huyền môn chính tông, nếu họ có đạo hạnh đủ thâm sâu, thì ta tuyệt đối không dám đối kháng với họ. Mặc dù lần này dùng ta làm mồi nhử, nhưng thực chất vẫn là Linh Nhi, nếu khiến đám đạo nhân của môn phái ấy bị khiêu khích nhảy dựng lên, thì ngươi định thu dọn hậu quả thế nào đây?” Túc Hao nói.
Thu Hàn Nguyệt cười điềm đạm, “Ngươi quên thân phận của ta rồi sao? Thiên Nhạc sơn mặc dù là huyền môn cao tông, nhưng chỉ là đám tục thế, mà đã là người phàm trần thì ắt hẳn phải có kiêng kị. Có thể họ không sợ yêu ma, không sợ quỷ thần nhưng họ sợ những người có quyền thế.”
Túc Hao hừ một tiếng, “Còn ngươi lại chính là người có quyền thế ấy?”
“Đương nhiên.”
“Hừ, cậy thế bức người.”
“Cũng thường thôi.”
Túc Hao không nhiều lời thêm nữa, đứng dậy đi về phía núi Phi Hồ.
Hai ngày sau, Thu Hàn Nguyệt đưa Linh Nhi tới, tiện thể mang theo cả Ngụy Di Phương, có nàng ta ở đây, cũng giúp ích được cho hắn một vài việc.
“Ca ca, chính là ở đây, chính là ở đây, Linh Nhi nằm bò trên tường nhìn thấy đùi gà và ca ca!”
“Ca ca, chính là ở đây, chính là ở đây, ca ca đã bón đùi gà cho Linh Nhi ăn!”
“Ca ca, chính là ở đây, chính là ở đây, Kính Phi ca ca nướng đùi gà!”
“Ca ca, chính là ở đây, chính là…”
Lá phong đỏ rực như lửa, hoa cỏ rực rỡ, đúng vào dịp thu vàng trong năm. Trong biệt viênở núi Phi Hồ, Thu Hàn Nguyệt kéo tiểu thê tử đang vui sướng tự tại của mình lại, dùng phương thức “trao đổi khí” để ngăn cái miệng nhí nha nhí nhảnh của nàng lại. Thực ra, nếu không sợ mất mặt, hắn rất muốn hỏi một tiếng rằng, trong lòng nàng, hắn và đùi gà thứ nào quan trọng hơn.
“Bảo bối ngoan, đừng làm ồn, Kính Phi cũng theo ta tới đây, sau khi bố trí xong mọi việc sẽ nướng đùi gà cho nàng ăn.” Kết quả, hắn vẫn phải mang đùi gà ra dỗ dành nàng.
Đôi mắt to của Linh Nhi long lanh, “Ca ca, ca ca, hôm nay chúng ta sẽ ở lại đây sao?”
“Đúng.” Hắn giơ tay lên chạm nhẹ vào cánh môi hồng, “Thích không?”
“Thích, thích, thích!” Cái đầu nhỏ gật liên tục, cười tươi như hoa nở. Thu Hàn Nguyệt nhận ra rằng, tiểu nha đầu thật sự thích ở đây, hoài niệm nơi này. Sao hắn lại không biết chứ, bất luận thế nào, thì tiểu nha đầu cũng đến từ nơi sơn dã, dù ngoan ngoãn, nhưng trong bản tính ít nhiều cũng vẫn tồn tại sự hoang dã ấy. Dù nàng theo hắn vào cao môn thâm viện, lại có được sự bao dung của hắn, cũng không thể giấu giếm được bản tính ấy. Nhưng cả đời này hắn không thể để nàng trở về, có lẽ chỉ đành thường xuyên đưa nàng tới đây mà thôi.
“Dùng bữa xong, ca ca đưa nàng đi hái hoa, giờ hãy ngủ một lát nhé, được không?”
Ánh mắt Linh Nhi vẫn không ngừng sáng lấp lánh, “Giờ đi được không?”
“Không được, tối qua nàng cả đêm không ngủ, giờ cần phải đi nghỉ ngơi trước đã.” Hắn không lo lắng việc tiểu thê tử cả đêm không ngủ khiến thần sắc có phần mệt mỏi, mà sau khi nghe nói tới chuyến du hành về núi Phi Hồ, tiểu nha đầu vui sướng nhảy nhót không ngừng, khiến hắn muốn ôm cơ thể mềm mại đó vào lòng cũng không được, cả đêm cứ như con rắn trằn trọc không ngừng, thỉnh thoảng còn lên tiếng xác nhận lại lịch trình ngày mai, khiến người làm phu quân như hắn cũng hồi hộp theo.
“Ca ca…” Còn định cầu khẩn thêm.
“Không ngủ, ca ca sẽ không cho nàng đi.”
“Ừm…” Đôi mắt long lanh của Linh Nhi len lén liếc nhìn sắc mặt ca ca qua làn mi dài, sau khi chắc chắn không thể thay đổi ý định của ca ca, đôi má nhỏ đỏ hồng, lê đôi giầy nhỏ, đi vào trong phòng, trèo lên giường, kéo chăn đắp, trùm kín đầu…
Thu Hàn Nguyệt cười ngất, tiểu nha đầu này, bảo nàng đi nghỉ ngơi mà cứ như phải chịu ấm ức lớn lắm không bằng. Lấy vợ thế này, cả đời sẽ không thể ảo não, không sợ cô đơn.
“Thu Hàn Nguyệt.”
Hắn nghe tiếng gọi thì quay người, Ngụy Di Phương từ tiền viện đi tới, thần sắc phức tạp, ngập ngừng định nói lại thôi.
“Công việc ngươi bố trí khi tới đây, đã tính cả Mạch Tịch Xuân vào đó rồi sao?”
Sau khi chắc chắn Linh Nhi đã ngủ, Thu Hàn Nguyệt và Ngụy Di Phương ngồi xuống chiếc bàn đá dưới tán tùng già trong vườn, cuối cùng Ngụy Di Phương cũng nói ra thắc mắc trong lòng.
“Đúng.” Hắn cũng trả lời thẳng thắn không né tránh, hai mắt nhìn thẳng. “Nàng có dự định gì không?”
“… Tội của Mạch Tịch Xuân thật sự không thể tha thứ?”
“Nếu như hôm đó không phải vì sai sót ngẫu nhiên, thì lúc này, Linh Nhi đã sớm về địa phủ từ lâu rồi, nàng cho rằng ta nên khoan dung thế nào đây?”
“Coi như nể tình Linh Nhi hiện tại vẫn…” Phần tiếp theo, nàng ta không thể nói ra. Nếu hôm nay Linh Nhi không vui vẻ sống trên cõi đời này, thì Thu Hàn Nguyệt trước mặt nàng ta sẽ biến thành bộ dạng gì? Khi ấy, cái giá mà Mạch Tịch Xuân phải trả… không thể tưởng tượng nổi.
“Đừng xin cho hắn nữa, khi ta kéo nàng tham gia vào việc này, là ta đã quyết định thay cho nàng rồi, ta không muốn nàng khó xử về sau.”
Ngụy Di Phương cúi đầu không nói. Quen biết nhau mười mấy năm, tình cảm giữa hai người quả thật thân thiết như huynh muội, đều hiểu rất rõ đối phương, quyết định này của Thu Hàn Nguyệt quả đã giúp nàng ta tránh mọi phiền não sau này. Nhưng, tận mắt chứng kiến hai huynh đệ đã có giao tình mười mấy năm trở mặt với nhau, nàng ta thật không muốn.
“Ta hy vọng, ngày mà hai người gặp nhau, ta không có mặt ở đó.”
Thu Hàn Nguyệt gật đầu, “Cũng được.”
“Vậy thì, sau đây ngươi muốn ta làm gì cho Linh Nhi?” Nàng ta hỏi.
“Phối hợp với Túc Hao, dụ cá cắn câu.” Tính toán từ rất lâu, chờ đợi bao nhiêu ngày, ngay cả khi phải chỉ đạo việc đắp đê cứu nạn, trong đầu cũng chỉ nghĩ về kế hoạch hôm nay, chỉ mong sớm tới ngày để thực hiện nó.
Ngày đó, chỉ còn phải chờ sáu ngày nữa thôi.
Ngày hôm ấy, Thu Hàn Nguyệt đang nằm ôm tiểu thê tử trên giường, thì bên ngoài có tiếng lao xao vang lên, “Công tử, công tử, đám đạo sĩ Thiên Nhạc sơn lại tới rồi.” Sau đó là tiếng bước chân lao như bay tới cửa, Kính Phi giọng run rẩy.
“Túc công tử đang ở đâu?”
“Túc công tử…a, đang ở sau lưng nô tài!” Kính Phi bị thân hình cao lớn đột ngột xuất hiện đằng sau làm cho giật mình.
“Ừm, chỗ này không có việc của ngươi nữa, tìm chỗ khuất mà tránh đi, thấy có động tĩnh gì cũng không được lộ diện.”
“… Vâng”
“Chuẩn bị xong chưa?” Câu này, là hỏi Túc Hao.
Túc Hao hừ một tiếng, “Cần gì chuẩn bị? Bổn đại gia đợi bọn chúng lâu rồi!”