" Hôm nay Ly tiểu thư muốn ăn gì ? " Phục vụ ra tận bàn hỏi
Ly cười tươi rói , đáp lại:" Sao cũng được ạ.
Hôm nay có Tuyết đến nên là ăn món mà Tuyết thích " Giọng nói thánh thoát của Ly thật dễ nghe
" Được theo ý tiểu thư " Phục vụ cười rồi đi vào chuẩn bị đồ ăn.
Ly ngồi tám chuyện với cô.
" Giờ như này nhá cậu xem có được không tớ sẽ chỉ cho cậu cách này " Ly thần bí nói
" Cách gì thế ? Chỉ tớ với " Cô háo hức đón chờ điều mà cô muốn.
" Giờ cậu về bảo với hắn ta là muốn kí hợp đồng.
Hai người chỉ có quan hệ trên hợp đồng ngoài ra cuộc sống của cậu thì vẫn là của cậu , của hắn thì vẫn là của hắn.
Thế nào ? Cậu thấy có được không??" Khánh Ly nói lên suy nghĩ của mình mong cô sẽ chấp nhận.
" Thế cũng được " Cô gật đầu đồng ý với ý kiến của Khánh Ly.
Khánh Ly liền cười rồi nói:" Vậy là tốt rồi.
Tớ còn tưởng cậu sẽ không đồng ý cơ "
" Cứ làm như thế xem thế nào đã tớ cũng muốn mọi thứ suôn sẻ mỗi ngày đều không phải lo gì cả " Cô tặc lưỡi thôi cứ làm mọi chuyện như thế trước đã còn những chuyện sau đó được đến đâu thì hay đến đó.
" Mà nghe nói hắn ta là tổng giám đốc Lục người ta thường gọi là Lục Tổng ấy , danh tiếng ai chả biết sao cậu lại gả cho hắn chứ.
Mình cũng mong có ai gả cho mình như hắn.
Ít ra hắn có thể lo cho mình haizzz " Ly nói rồi thở dài, nghĩ thấy cô cũng không đến nỗi phải lo lắng như thế cứ thoải mái như bình thường là được.
" Có gì đâu sau này cậu sẽ tìm được một người nào đó mà cậu cảm thấy hài lòng thôi " Cô nói rồi nhìn ra xa xăm, nhưng trong lòng cô lại có chút man mác buồn.
" Ừ mong là vậy " Ly nói
" Ăn đi rồi về.
Tớ còn lên ý tưởng về bản hợp đồng " Cô đề nghị
" Được chứ.
Đồ ăn lên rồi.
Cứ nghe tớ nếu có chuyện gì thì điện alo tớ trước đấy " Ly nhắc nhở
" Rồi biết rồi " Cô gật đầu
" Thế được rồi.
Mau ăn đi " Ly nói rồi gắp một đống đồ ăn vào bát cô.
Hai người trò chuyện nhau rất vui vẻ.
Sau đó để giải quyết hết những nỗi buồn phiền trong lòng, cả hai trở về như trước kia.
Cô ngồi xuống ghế trước đàn piano.
Nhìn đàn piano, cô lại nhớ về kí ức hồi còn đi học.
Lúc đi học, cô đã có đam mê về đánh đàn.
Mỗi khi buồn là ra đây đánh đàn.
Cô thích đánh đàn đến nỗi tiền ăn vặt là tiền một tháng đánh đàn.
bg-ssp-{height:px}
Tiền cô tự tích được nên là cũng đánh đàn thoải mái.
Cô nhẹ nhàng ngồi trước đàn, tay đưa lên những phím đàn, chuẩn bị đánh lên một bản nhạc nào đó.
Cô nhấn vào những phím trên mặt đàn, tiếng đàn phát ra thật êm tai , dịu dàng say đắm lòng người rất muốn thưởng thức, thả hồn theo những giai điệu của bài hát.
Cô muốn đánh một bài.
Không ai có thể thấy được tài năng của cô , kể cả ông nội cô nếu ông nội cô biết sẽ không để cho cô đánh đàn nữa.
Lúc đó cô sẽ không có được thứ mà cô gọi là đam mê.
Một bản nhạc được hòa tấu , cô đàn xong thì định đứng lên.
Có người nào đó đã nhận ra cô nhưng không phải là Ly.
Người đó là nam , lại còn mặc áo vest đen cực kì là đẹp trai và phong độ.
Người đó mặc quần âu, đeo giày da tất cả bộ đồ từ trên xuống dưới rất đắt tiền.
Cô có hơi ngẩn người một lúc.
Cô đã nhận ra đó là ai rồi.
Lục Trạch Lễ mà !!! Cô không thể nào tin được nên đã lỡ thốt ra:" Lục Trạch Lễ ? " Sắc mặt cô không hề thay đổi , vẫn hốt hoảng đến thế.
Trạch Lễ nhìn cô rồi nói:" Đàn hay lắm.
Tôi lại không nhận ra là cô , đến gần mới thấy.
Hóa ra là cô cũng đàn hát được đấy.
Thế thì tôi mời cô đàn một bài đi.
Cô đàn tôi hát được chứ ? " Trạch Lễ đề nghị
" Thế cũng được " Cô gật đầu đồng ý
Đây là lần đầu tiên cô đánh đàn có người hát nên cũng có chút gượng gạo.
Có người biết cô đánh đàn rồi sau này cũng không biết xử sự thế nào cho phải nữa đây ây da toi đời cô mất thôi.
Cô bắt đầu đàn lên những giai điệu của bài hát.
Trạch Lễ tiếp đó thì đã hát lên
{ Này gió ơi xin dừng lại được không
Gió ơi xin đừng lấy em đi
Hãy mang em về chốn xuân thì
Ngày nào còn bồi hồi tóc xanh
Ngày nào còn trò chuyện với anh
Em nói em thương anh mà
Nói yêu anh mà
Cớ sao ta lại hóa chia xa
Đóa phong lan lặng lẽ mơ màng
Nàng dịu dàng tựa đèn phố Vinh
Đẹp rạng ngời chẳng cần cố xinh nhân tình}