Ly nói:" Vậy thôi tao mặc kệ mày luôn đấy " Nó bực bội , gắt.
Trước giờ Ánh Tuyết chưa từng thấy cô bạn của mình cáu gắt đến vậy.
Cô cúp máy:" Thế thôi nhé.
Tao đi ăn sáng đây " Cô nói xong liền cúp máy.
Cô cầm dĩa và dao lên , chuẩn bị ăn sáng.
Đây không phải là phong cách hằng ngày của cô.
Cô vẫn không biết được rằng những gì cô nói có một người đã nghe từ đầu đến cuối không thiếu sót một từ.
Là ai đương nhiên ai ở đây cũng có thể đoán ra được - đó là anh.
Thấy cô cúp máy rồi , anh thản nhiên đi xuống.
Anh đến bên bàn ăn , đặt cốc xuống cầm bình lên , mắt hướng vào cốc sành , đợi khi nước đầy rồi đặt bình xuống.
Anh uống cạn ly nước.
Động tác rất nhuần nhuyễn lại còn có độ quyến rũ.
Động tác này làm anh như bộc lộ hết vẻ đẹp thường trực của anh.
Tuy chỉ là một vẻ đó thôi cũng đủ làm ta say ngất lòng người tiếc là không phải dành cho cô mà thôi !!!
" Ăn sáng không ? " Cô ngước mắt lên thấy anh đang rót nước.
" Không " Anh lạnh lùng trả lời đáp lại sự nhiệt tình của cô.
Anh đặt mạnh cốc nước vừa uống xong , mắt nhíu lại , cười đểu cô
" Không thì thôi " Cô lạnh lùng tiếp tục ăn.
Chả việc gì phải lo lắng ở đây cả cô nghĩ.
" Tôi đi làm đây " Anh tức rồi bỏ đi
Cô ăn xong , khoác túi ngang người , bước đi khoan thai.
Cô đến một nơi mà cô nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ đến nữa.
Đó là nơi như thế nào ? Hãy cùng đón xem !
_________________________________
Bước chân của cô nặng trịch.
Cô cứ có cảm giác bản thân mình đã bỏ lỡ một việc nào đó , cần phải sửa chữa sai bây giờ.
Hiện tại , cô đang ở đồi thông.
Nghe đến đây sẽ hình dung ra những tán cây thông với nhiều kỉ niệm đẹp.
bg-ssp-{height:px}
Đúng ! Đúng là có kỉ niệm đẹp ở đây !
Chính nơi đây là cuộc tình của cô và Tống Bảo An bắt đầu và cũng có thể nói đó là nơi kết thúc cuộc tình.
Cô nhớ lúc đấy bản thân mình còn trẻ , chưa có hiểu biết về cái người ta vẫn hay đồn đại nhau đó là " tình cảm ".
Tình cảm với cô mà nói là một thứ xa xỉ , sao ai cũng phải đâm đầu vào.
Thế nhưng cuộc đời lại trớ trêu.
Cô đang tập vẽ những hình thù kì quái nhìn chắc đáng sợ lắm.
Cô miền mài vẽ.
Ba mẹ cô nhất quyết phản đối việc cô tập vẽ.
" Con gái con đứa tại sao lại phải học cái ngành đấy sau này mày cũng phải về nhà chồng làm việc nào đó cho thanh thản thôi " Mẹ cô quở mắng.
Ngày nào cũng vậy , nếu có thời gian rảnh , cô lại ra đồi cây thông này vẽ.
Cô rất thích ngồi dưới gốc cây thông , tựa đầu lên thân cây , nhìn lên bầu trời
Cách ngắm nhìn cuộc sống của cô thật kì lạ.
Có lần cô chưa vẽ được gì cô còn ngủ tại đồi thông.
Đến tối muộn , Tống Bảo An về còn phải gọi cô dậy.
" Bạn gì đó ơi " Tống Bảo An vỗ vai cô kêu cô dậy.
Bảo An thấy cô ngủ quên nên gọi dậy
Cô đang lơ mơ ngủ , nghe thấy tiếng có người gọi mình , cô cứ tưởng mẹ quở trách cái gì ai ngờ đâu ...!khi cô định thần lại , mở mắt ra.
Một con người hoàn toàn xa lạ đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cô sợ hãi ngồi dậy , mắt mở to hơn vì thế cũng tỉnh ngủ.
Cô lắp bắp nói , thành một câu không có nghĩa:" C...!cậu ...!l ...!là ...!ai ...!v ...!vậy "
Bảo An cười hiền từ , nói:" Cậu ngủ ở đây được bao lâu rồi ? Tớ không kêu cậu dậy có phải cậu định ngủ đến sáng mai không ? " Nụ cười của cậu như ánh nắng vậy , nhìn thật đẹp
" À ...!không phải tự dưng ngủ mất " Cô lấy đại lý do
" Vườn thông này thật kì diệu " Nói rồi , Bảo An quay người đi về nhà.
Cô nhất thời chưa hiểu ý của cậu bạn kia nhưng rồi cũng đi về.
Từ cái hôm đó , ngày nào hai người cũng gặp nhau ở đồi thông , khi vẽ tranh , khi lại kể cho nhau nghe những câu chuyện ma rồi hù nhau ban đêm.
Chỉ có vậy thôi nhưng cũng đầy kỉ niệm.