Không ai dám lên tiếng phản đối.
Anh ngập ngừng rồi nói:" Được rồi đến lượt mọi người nói ý kiến của mình nhé "
Từng người một nói , bầu không khí náo nhiệt hơn một chút không còn ngột ngạt nữa.
Trợ lí Phạm bổ sung câu nói cho anh , giọng điệu không hề khẩn trương , ngược lại còn dễ nghe:" Mọi người có thể bắt đầu nêu ý kiến riêng của mình rồi bây giờ Lục Tổng sẽ lắng nghe và tập hợp lại ý kiến.
Nếu ai đó có ý kiến thì phải cố gắng tập trung nhé "
Trợ lí Phạm vừa dứt lời xong , nơi đây lại ồn ào bàn bạc.
Chợt có một người nói đó là người đã làm ở đây khá lâu rồi nên danh tiếng cũng nổi trội
" Lục Tổng , tôi có ý kiến thế này hay là sếp thử hình dung một vùng biển bao la rộng lớn , cánh đồng gió thoảng , khung cảnh trong lành.
Họa tiết như vậy không biết ý của Lục Tổng thế nào " Cậu ta vừa dứt lời , anh đã nhíu mày lại để suy nghĩ
" Tính ra như thế là cảnh đơn giản à ? " Anh dò hỏi nhưng vẫn đầy nghi hoặc.
Bản thân anh hình như cũng mường tượng được ra cảnh vật ấy nhưng vẫn muốn lấy thêm nhiều ý kiến.
" Dạ đúng " Cậu ta gật đầu
" Được rồi vậy chúng ta cứ hỏi thêm nhiều ý kiến đi.
Mời anh Trịnh " Anh hỏi
Anh Trịnh lên tiếng:" Đối với một dự án tâm huyết vào từng nét vẽ sẽ được chú trọng tuyệt đối.
Tuy nhiên phải làm thế nào để có thể hoàn thành nốt bản vẽ.
Đó mới là điều khó khăn.
Vậy nên tôi nghĩ nên thiết kế sản phẩm mùa thu vì bây giờ hiện tại cũng đã gần hết mùa hè bây giờ mẫu mới đương nhiên phải là mẫu mùa thu rồi.
Những họa tiết trăng , cây cảnh sẽ phác họa nên một bản thiết kế "
Anh nghe xong cũng khá hài lòng.
Anh nói:" Được vậy nghe theo ý kiến của anh Trịnh.
Vậy được rồi nếu không có ai phản đối gì thì tan họp " Anh kết thúc câu nói của mình.
Tất cả mọi người đâu ai dám phản đối gì.
Kết thúc cuộc họp , anh về phía cuộc họp nghiên cứu ý tưởng.bg-ssp-{height:px}
Chắc cũng khá lâu.
Lần này anh muốn tự mình nghĩ ra bản kế hoạch nhiệm vụ của nhân viên là thiết kế ra chúng.
Tuy anh biết từ lúc mới vào nghề , khi còn bàn tay trắng.
Anh Trịnh cũng chưa vào công ty.
Một lần vô tình , anh với lại anh Trịnh gặp nhau tại một quán cafe.
Lúc ấy , do anh quên mất ví tiền ở nhà vậy nên lúc ấy tựa hồ sẽ phải tạm để lại một thứ làm con tin cho người ta thế mà anh Trịnh lại đồng ý trả tiền cho anh.
Anh cảm kích lắm , nói ra mới biết , anh Trịnh cũng đã làm ở công ty Phúc Lợi.
Anh khá tò mò , chưa nghe thấy tên này bao giờ.
Chợt anh nói:" Vậy anh làm ngành nào ? "
Anh Trịnh lúc ấy còn ngạc nhiên quá đổi , hỏi giọng lạc đi vì sợ:" Cậu ...!hỏi làm gì ? "
Anh vô tư nói:" Thật ra như anh thấy đấy tôi cũng là người chuẩn bị vào nghề nếu anh không chê thì có thể đến làm việc " Anh hồ hởi đề nghị.
Anh Trịnh ngập ngừng như đang toan nghĩ cái gì đó rồi lại thôi.
Anh Trịnh cần phải nuôi bạn gái nên cũng đành lòng chấp nhận.
Câu chuyện này cứ tưởng chỉ có thể trong phim , truyện nhưng chính anh lại không ngờ đó là câu chuyện của mình
" Được " Anh Trịnh gật đầu coi như đã xác nhận
Anh cũng không nói thêm gì chỉ lặng lẽ đưa danh thiếp của mình cho anh Trịnh cúi đầu chào bước đi về phía trước.
Anh Trịnh ngơ ngác rồi cũng đi về.
Ngày hôm sau , anh thấy anh Trịnh xuất hiện ở công ty mình.
Niềm vui quá đỗi , anh mời anh Trịnh vào trong , tiện hỏi chuyện:" Anh này tôi vẫn chưa biết tên anh ? " Anh hỏi anh Trịnh
Anh Trịnh chưa nói gì , chỉ khẽ cúi xuống cầm lấy cốc nước đang để trên bàn , lòng thầm nghĩ:Thôi vậy cứ cho người ta biết tên mình dù gì người ta cũng có lòng