" Không sao con có chuyện gì ông còn làm chỗ dựa cho con mà " Ông nội ôm cô , vuốt nhẹ mái tóc cô.
Còn nhớ lúc cô còn nhỏ , hễ bị ai đó bắt nạt hay điểm kém , đều đến chỗ ông.
Ở với ông từ khi bé , chuyện gì ông cũng nhìn ra được , cô không nói nhưng ông cũng biết.
Chuyện tình cảm ấy mà đâu phải ngày một ngày hai là có được đâu phải không?? Chuyện gì cũng thế cũng cần có thời gian để thích nghi.
Thời gian sẽ là phương pháp hữu hiệu nhất
" Vâng con biết rồi " Cô đáp lại, trong lòng cũng yên tâm một chút.
" Biết cây này là cây gì chưa ? " Ông nội nhìn cô âu yếm hỏi.
Cô lắc đầu.
Ông chầm chậm lên tiếng:" Cây này là thiết mộc lan đó con "
" Dạ " Cô nhìn hoa rồi khẽ mỉm cười.
Sau đây là sơ qua về cây thiết mộc lan: Thiết mộc lan là loại cây thân gỗ cột , có nhiều lá.
Phiến lá có hình sọc đậm hơn và vàng nhạt hơn đồng thời trung tâm ngả vàng.
Lá cây mộc lan có thể dài đến một trăm mét và rộng đến mười xăng-ti-mét.
Chiều cao của cây có thể đến sáu mét nếu trồng trong đất vườn hoặc điều kiện tự nhiên.
Thời gian ra hoa của cây này là mùa đông sang mùa xuân.
Hoa có mùi thơm , mọc thành chùm màu trắng.
" Vâng cây này trồng nhiều năm như vậy rồi đó ông ? " Cô ngạc nhiên vì cô thấy sự có mặt của nó cũng khá lâu rồi tuy nhiên cô không mấy bận tâm về vấn đề này.
" Ừ cây cảnh nên để lâu được con ạ " Ông gật đầu, vẫn tiếp tục chăm sóc cây cảnh, nhặt bỏ những lá úa.
" Vậy thôi ông tiếp tục đi con xem có cần phụ dì Lam không?? " Nói rồi , cô đi thẳng đến nhà bếp
Dì Lam đang làm đồ ăn trong bếp.
Nấu xong , nếm thử xem thế nào.
Dì múc một thìa, cẩn thận nếm thử.
" Được rồi " Dì nói xong , đặt muôi xuống rồi ra ngoài định hỏi cô muốn ăn gì.
Quay ra đã thấy cô đứng ngay mình , dì giật mình:" Sao con lại ở đây ? Làm dì giật mình rồi " Dì vuốt ngực mình mấy cái rồi lắc đầu hỏi
Cô cười khanh khách:" Hihi
sao vậy dì con định vào đây hỏi xem có cần con giúp dì không.
Dì sợ con à ? " Cô mếu máo, hơi mím môi lại.
" Có gì đâu.bg-ssp-{height:px}
Dì định ra ngoài hỏi con muốn ăn gì thì dì làm chứ ai lại không thích con vào mà con lại không lên tiếng dì sợ chứ bộ " Dì Lam giải thích rồi uống miếng nước
" Hôm nay con thích ăn thịt kho tàu ý mà dì Lam làm ngon quá con không bắt chước được nữa " Cô lắc lắc tay dì Lam, nũng nịu.
" Ừ dì chỉ cho.
Bí quyết riêng thôi đấy " Dì Lam mỉm cười.
" Vâng dì tốt quá.
Con dì sao rồi ? " Cô hỏi vào chủ đề.
Dì Lam hay có tên là Tuệ Lam.
Dì có đứa con gái tên là Trịnh Hải.
Nghe nói , gần đây con gái của dì lâm bệnh , cần một số tiền.
Cô nhờ ba mình cho tiền rồi đưa cho dì Lam.
Dì Lam mừng lắm , lúc nào dì cũng lo cho cô kể khi cô buồn , dì hay an ủi cô , dì còn kể lúc dì còn bằng tuổi cô.
Trịnh Hải kém cô một tuổi nhưng lại rất thân với cô , có khi hai người nói chuyện nguyên cả buổi vẫn chưa hết truyện nữa.
Nhưng từ khi Trịnh Hải học nghề rồi làm phụ hai chị em ít khi gặp nhau.
Rồi cô làm đám cưới , Trịnh Hải cũng không dự.
Cô cũng hơi lo nên hỏi chuyện dì Lam.
Dì Lam rất tự nhiên kể lại:" Mới đây , nó bị một số người chèn ép khó sống trong xã hội.
Nó học nhiều lắm , ít khi nói chuyện với dì " Dì có nhiều tâm sự nhưng lại chẳng mấy khi nói với ai.
Dì cũng rất thật thà lại còn hay lo lắng nữa.
" Vậy sao hả dì ? " Cô hỏi lại.
Cô không ngờ Trịnh Hải lại phải sống bôn ba như thế.
" Ừ nhưng con đừng lo lắng quá dì sẽ giải quyết " Dì Lam vào bếp làm món kho tàu
Khi làm dì bảo cô ra ngoài , không cần phụ gì đâu.
Dì làm nhiều nên quen rồi con chứ lo chơi đi.
Cô định sẽ đi làm trở lại , mai cô sẽ đến công ty xem tình hình thế nào rồi mới được.
Cô ngồi hóng mát ở ngoài , Khả Ái đến chỗ cô rồi hỏi chuyện:" Sao rồi ? "