Cô đang suy nghĩ một số điều gì đó không liên quan lắm tự nhiên nghe thấy tiếng Khả Ái vang lên cạnh mình , cô không mở mắt , liền nói:" Chuyện gì sao chị ? " Hai chị em chưa bao giờ có thể hòa hợp được như thế huống hồ gì lại có thể nói chuyện được một cách đàng hoàng
" Thì chuyện em nói với ông ý chuyện của em muốn li hôn đấy " Khả Ái tiếp lờ, ngồi xuống và cầm cốc nước uống.
Một tay cầm nước , một tay cầm điện thoại lướt rồi nói
" Ừm.
Ông không cho em li hôn " Nghĩ đến là bực mình , cô không nhịn được liền nói , mở mắt ra , quay sang Khả Ái như trút giận
Mặc cho cô có cảm thấy bức xúc hay không được thoải mái thì Khả Ái vẫn không lên tiếng, tiếp tục lướt điện thoại, không để ý đến hành động của cô.
Cô có vẻ bực mình, nói:" Em đang nói chuyện với chị mà sao chị không nghe em nói vậy ? " Cô tức giận quay mặt đi.
" Đó là chuyện của em.
Người ta gọi đó là số mệnh đấy thôi chịu khó đi nhỡ đâu sau này ông lại đồng ý " Khả Ái an ủi rồi uống hết cốc nước.
Đoạn , quay sang nói một câu nữa rồi vào nhà để lại mình cô với bao suy nghĩ trầm tư.
Trước giờ , cô chưa từng phải suy nghĩ nhiều vậy đâu.
Haizzz thời thế thay đổi chăng ?
< Lục thị >
Anh đang đi đến văn phòng của ba mình.
Sắp đến giờ ăn trưa , mọi người cũng đã xuống canteen rồi.
Ba anh cũng là người ăn trong phòng làm việc , anh hiểu rõ tính ba mình mà.
Đứng trước phòng , nhịp tim anh đập mạnh , anh giơ tay lên định gõ vào cánh cửa thì lại chần chừ.
Cuối cùng , gõ mạnh vào cánh cửa.
Ba anh nghe thấy , nhìn:" Vào đi "
Nhận được lệnh từ ba mình, anh vui lắm.
Mở cửa tiến vào bên trong.
Anh thấy ba anh đang làm một số giấy tờ gì đấy , anh tiến đến , mở lời:" Ba "
Lục Thuận đang làm ngước lên:" Sao lại vào đây ? " Ít khi trong công ty , hai cha con anh mới có thể có gần nhau do công việc bộn bề.bg-ssp-{height:px}
Dù vậy , giữ thói quen nề nếp , anh cũng chỉ đảm nhiệm vai trong công ty mà thôi.
" Dạ con định bàn bạc với ba một chuyện " Anh kéo ghế trước mặt ba ra , ngồi xuống , một chân vắt lên chân còn lại , tư thế ngồi ngay ngắn , đặt xấp tài liệu xuống , tâm trạng buồn bực
" Ừ " Ba anh lạnh nhạt nói rồi mở xấp anh đưa cho.
Nhất thời , không tự chủ được , nói:" Công ty Việt Trì phải không ? "
Anh đáp:" Dạ "
" Sản phẩm người ta ưng ý lắm con cũng nên xem qua đi mở mang tầm mắt " Lục Thuận lên tiếng
" Dạ con biết rồi " Anh gật đầu tuân theo
" Đúng rồi con nên đi làm quen đi chủ công ty đó dễ thương lắm nghe nói là nữ nhân bên đấy thành đạt rồi " Ba anh vui vẻ nói , lật đi lật lại những tờ giấy ghi trên bàn
" Dạ " Anh đáp
Trở lại về phòng , điện thoại của anh vang lên - là mẹ anh gọi.
Anh bắt máy trong tâm trạng rối bời:" Dạ alo mẹ "
Mẹ anh bên kia bắt máy , hỏi:" Sắp tới sinh nhật em con , con có định về đây không ? "
" Để con suy nghĩ thêm nha mẹ.
Dạo này hơi bận " Anh cắt ngang ý định của mẹ anh.
Bà định nói gì đó , rồi lại thôi
Anh giải thích:" Con có nhiều việc , nếu rảnh được thì con sẽ kêu Ánh Tuyết đi thay con "
Nhã Dung cười:" Cứ vậy đi.
Mẹ điện trước vậy thôi.
Còn tận hai ngày nữa mới đến.
Mai là cuối tuần đừng làm gắng sức nhé con trai mẹ cúp máy đây làm việc đi " Cúp máy , Nhã Dung ngồi xuống
" Sao rồi ? " Giọng ông nội anh vang lên
" Nó nói bận chắc không về chỉ còn mỗi Ánh Tuyết " Thở dài một lượt , mẹ anh mới lên tiếng
" Vậy sao ? Suốt ngày bận vậy ? Thời gian đâu ra dành cho Tiểu Tuyết cơ chứ ? Chồng như vậy là không được con xem thế nào khuyên nó đi " Ông nội anh uống trà , đặt cốc xuống rồi nói
" Vâng chắc do công việc "Nhã Dung viện lí do
" Thật không công việc có thể lấy lại được nhưng mà còn vợ nó thì sao ? " Ông nội anh cũng đầy tâm sự