" Chị ...!chị ơi ..." Tiếng cô vang lên.
Cô nói rất nhỏ do bị sức yếu , cổ họng đau rát nên khi âm thanh phát ra chập chờn , không rõ.
Cô cố gắng nói âm thanh cũng không được như cô mong muốn
Thấy chị mình vẫn còn ngủ , cô nắm tay Khả Ái.
Khả Ái lơ mơ còn ngủ
Cô không nhắm mắt , một tay vịn vào thành giường , tay còn lại cố chạm vào người Khả Ái để làm chỗ tựa ngồi dậy
Cố đến hai lần không được , cô quyết định không ngồi dậy nữa.
Khả Ái thấy tay ai đó chạm vào người mình , liền tỉnh giấc:" Úi ai đó ? "
Khả Ái mở mắt ra , thấy cô mở mắt liền vui vẻ nói:" Em tỉnh rồi à ? Em ngất làm chị , ông nội , mẹ và dì Lâm lo lắm đấy.
Giờ em cảm thấy trong người sao rồi ? "
Cô không trả lời câu hỏi của Khả Ái , nói:" Nước ...! nước ...!nước ...!" Tiếng nói ngắt quãng như thế là bởi vì cổ họng cô đau rát , khó nói rõ ra được.
Khả Ái nghe thấy , liền cầm cốc nước trên bàn đưa cho cô.
Cô cầm lấy , uống rồi nói:" Giờ em không sao nữa rồi " Cô tự nhiên trả lời nhất có thể cô không muốn mọi người phải lo.
" Vậy tốt quá.
Đầu em còn nóng không ? Còn mệt không ? Có cần ăn gì không ? " Khả Ái hỏi một tràng khiến cô cũng ái ngại không nên trả lời câu nào và bắt đầu từ đâu nữa.
Cô thở vì mệt.
Nói:" Có gì đâu mà sao chị phải lo nhỉ.
Chị yên tâm em còn chưa thực hiện ước mơ của mình " Cô nói trong sự buồn bã.
Đúng vậy ! Khi nào cô mới hoàn thành ước mơ của mình đây ? Đó là câu hỏi khó có thể trả lời được.
" Ừm chị sợ vậy thôi " Khả Ái gập quyển sách lại , rồi đi ra ngoài.
Cô vẫn ngồi trên giường , nhưng ánh mắt của cô lại dán chặt ra phía cửa sổ.
Khả Ái đi có công chuyện.
Sáng hôm ấy , cô ngồi một mình , buồn quá nên lấy giấy bút vẽ ra để vẽ tranh.
Tay cô đưa nhanh thoăn thoắt , nhịp nhàng
< Tại công ty >
Anh mở mắt.
Nhìn đồng hồ trên tay , thầm nghĩ:" Giờ đã muộn thế này rồi sao ? " Anh dụi mắt , ngồi thẳng dậy.
Đi vào phòng nghỉ thay đồ.
bg-ssp-{height:px}
Anh cởi áo sơ mi tối hôm qua ra và thay vào đó là một chiếc áo sơ mi màu trắng.
Anh cài cúc áo lên , nhìn trong gương.
Trước kia , Xuân Hy là người hay chăm sóc cho anh , nghĩ lại từ đó đến giờ , anh lại đau ở tim.
Anh thay xong , ra ngoài khoác áo vest màu đen lên , cài khuy áo lại.
Ngồi nghiêm chỉnh , anh thắt cà vạt rồi cầm xấp tài liệu xem lại một lượt cuối cùng
Khi đang xem , thư kí từ bên ngoài đi vào:" Sếp , biết sếp chưa ăn sáng cho nên em đã đặc biệt chuẩn bị đồ ăn sáng dinh dưỡng cho sếp đây " Nói xong , thư kí đặt đồ ăn xuống , nghiêm nhiên ngồi trước mặt anh , đung đưa người
Bộ đồ trên người thư kí mỏng và có thể nhìn thấy bên trong nếu để ý kĩ.
Anh cũng chưa nhìn nhiều , mà có thể đã nhìn thấy rồi nhưng anh không chú ý lắm.
Anh nói:" Ra ngoài đi lát nữa có cuộc họp đấy "
Thư kí gật đầu , vẻ không vui.
Ra ngoài , đóng cửa cái rầm.
Anh chỉ biết lắc đầu rồi tập trung vào làm nốt.
Chưa để tâm đến ăn uống gì cả
giờ sáng
Anh cùng anh Trịnh và thư kí của anh đến công ty Vinh Hoa để hợp tác với nhau.
Lên xe , anh Trịnh nói một vài lời với anh sau khi xe chuyển bánh
Anh gật đầu như kiểu đã rõ lời anh Trịnh dặn
Nửa tiếng sau, đến công ty Vinh Hoa.
Chiếc xe dừng lại.
Thư kí xuống trước , anh Trịnh và anh xuống cùng nhau.
Tài xế lái xe đi.
Bước vào công ty , công ty này tranh trí theo kiểu " cổ điển " đúng chất của nó.
Bên ngoài chỉ còn có màu đen , cả căn phòng thấy mỗi bức tranh treo tường là màu trắng.
Trong bức tranh có vẽ một người đàn ông đó là Tống Bảo An.
Người này lập rất nhiều chiến công , lại được mọi người trong công ty ngưỡng mộ , danh tiếng nếu mà nhắc đến cũng phải nói là tầm hiểu biết lớn.