Khả Ái điều chỉnh tâm trạng lại , chuẩn bị nói giọng nghiêm túc:" Chuyện này khá nghiêm trọng nói nghiêm túc nha không đùa được đâu " Khả Ái nhìn cô với một ánh nhìn đầy lo lắng.
Cô không hiểu liền hỏi lại:" Em chuẩn bị tâm lí rồi chị nói đi em nghe "
" Thật ra hồi sáng chị thấy một tin tức này nghe lắm nè muốn nói cho em nghe cơ " Khả Ái nói giả sử.
Cô nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu:" Chuyện này mà cũng nói ra được á ?? " Cái cô không hiểu là tại sao chuyện này cũng đem ra nói được.
Thấy gì đâu nhất thiết phải nói quan trọng là nội dung kìa
" Em nghe hết đã rồi nói sau.
Là thế này bạn ấy bị một người nào đó không thân thiết cho lắm lấy bản vẽ.
Giả sử em là bạn đó em sẽ có hành động thái độ gì " Khả Ái lật lại vấn đề vừa nãy vừa nói
Cô im lặng , không nói gì.
Khả Ái cũng biết cô khó xử nên không nói gì.
Ai cũng biết nếu nói ngay đó là cô liệu cô sẽ có phản ứng thế nào đây ?? Không ai nghĩ đến nó nữa bởi vì nghĩ đến sẽ lại thêm một nỗi buồn
Cả hai vẫn trầm ngâm như thế cho đến khi dì Lâm ra ngoài kêu cô và Khả Ái vào ăn cơm
Có lẽ cô vẫn đang suy nghĩ về vấn đề Khả Ái vừa nói.
Chắc là không quá nghiêm trọng đâu.
Vào ăn cơm , tâm trạng của cô cũng không tốt lên là mấy !! Cô cầm đũa nhưng chẳng chịu di chuyển đũa để gắp đồ ăn hay gì cả.
Thấy vậy , dì Lâm gắp một số thức ăn vào bát cô rồi dặn dò:" Đang nghĩ gì vậy ? Ăn cơm nên tập trung vào ăn lát nữa rồi nghĩ sau "
Mẹ cô cũng phụ họa:" Đúng đó.
Ăn cơm trước đi "
Cô vẫn chưa chịu đụng đũa
Ba cô trách:" Sao lúc nào ăn cơm cũng lề mề thế ? " Ba cô là thế đó chẳng nói lời nào ra lọt tai nhưng lại rất yêu thương cô.
Mặc dù không thể hiện ra bằng lời nói nhưng chính hành động của ba cô là nơi thật nhất
" Anh để nó tự nhiên lâu lâu nó mới về lại còn ở tận mấy ngày sau này hiếm lắm đó " Mẹ cô ngồi bên cạnh nghe không lọt lỗ tai liền nói với ba cô.
Mà đúng thật ! Đã lấy chồng thì phải theo nhà chồng làm gì có chuyện ở lại nhà mình đâu.
" Ăn đi con " Ông nội cô gắp thêm miếng thịt vào bát cô rồi nói.bg-ssp-{height:px}
Ông hẳn cũng đã biết một phần lí do tại sao mà cô lại hành động vậy rồi thì kệ thôi chứ biết sao được
Cuối cùng cô đụng đũa ăn xong , cô xin phép đi về nhà.
Dì Lâm kêu cô hãy ở lại đi trời tối rồi về cũng không an toàn nữa với lại là cô là con gái sao có thể về một mình rất là nguy hiểm cô đã thuyết phục dì Lâm rồi.
Dì Lâm không còn cách nào khác đành nghe theo lời cô để cô về.
Dì Lâm gọi xe , đợi đến khi cô lên xe , xe đi vút rồi mới vào trong nhà
Cô ngoái đầu ra nhìn đằng sau.
Thấy dì Lâm đã vào nhà , thở một nhịp.
Ngồi trong xe mà cô cảm thấy mệt , cô vẫn cố giữ tâm trạng cho đến khi xe đã dừng lại trước cổng nhà anh.
Nhà này là anh tự thiết kế đó nhé.
Anh đã về từ lúc trước khi cô về , hiện giờ đang ngồi ở phòng khách đợi cô về để hỏi mọi chuyện cho ra lẽ mới được sao lại có chuyện vô lí đến như vậy
Anh đang ngồi ở ghế sofa phòng khách , tay cầm chén trà lên uống.
Mùi trà thơm thoảng khắp phòng khách.
Đặt tách trà xuống , hai tay đan lại với nhau , hơi thở có vẻ chậm lại.
Anh đợi cô để hỏi chuyện
Từ đằng xa , cô đeo túi xách lên vai , chầm chậm bước đi.
Cô cảm thấy trọng lực của người mình nặng trịch có thể cảm nhận được bước chân nặng nề.
Nhưng hiện tại thì cô không biết tại sao