Cô cố gắng bước tiếp về phía trước cảm thấy bản thân mình vô dụng cô chửi thầm rồi lại nhăn mặt bước tiếp.
Anh đợi cô lâu quá mà chưa thấy cô về định lên lầu ngủ thì cô bước vào.
Lúc này thì thật sự cô cảm thấy toàn thân mình mệt mỏi vô cùng , muốn đi nghỉ nhưng mà anh đang có chuyện cần nói với cô mà không phải sao ?
Anh thấy cô có ý định lên lầu thì ngăn cản lại:"Cô định đi đâu thế hả ?? " Anh hỏi với giọng bực tức!! Anh căng thẳng quá làm gì.
Cô không thấy anh đợi cô ở đây sao ? Do cô mệt nên không chú ý thôi chứ ai muốn vậy đâu !!
Cô không nghe , định tiếp tục đứng lên nhưng anh đã chạy tới , đẩy cô xuống ghế sofa với một tâm trạng không mấy là vui vẻ.
Cô bị đẩy xuống , nằm dựa vào ghế sofa.
Do người mệt nên cô chẳng có sức sống gì.
Khi thấy cô ngồi đó rồi , anh nhẹ nhàng ngồi xuống , nói: " Đó là cô ép buộc tôi thôi " Nói vậy để cho cô không hiểu lầm hành động của anh.
Nhưng mà cho dù thế nào đi chăng nữa thì mọi chuyện vẫn cần được làm sáng tỏ chứ.
Cô vẫn không lên tiếng.
Anh mặc kệ , không có ý kiến gì.
Ánh mắt cô lờ đờ , định bám vào để đứng lên nhưng anh đã đưa ra bản vẽ của cô , hỏi:" Cái này ...!có phải là của cô không ? "
Hỏi xong , anh trầm ngâm nhìn cô với ánh mắt chờ đợi câu trả lời.
Mặc dù anh đã biết câu trả lời rồi nhưng tại sao vẫn muốn hỏi cho ra nhẽ.
Còn về phía cô , lúc anh hỏi thì chưa có ý định trả lời mà cũng không định trả lời gì cả.
Cô chỉ cảm thấy mệt , nói:" Giờ tôi không trả lời được , để mai đi " Nói rồi , cô định đứng lên đi lên lầu nhưng anh lại ngăn cản:" Tôi cần hỏi một số vấn đề cô không cần phải lảng tránh như vậy đâu " Anh cứ cho rằng là bản thân mình đúng nhưng sau đó anh lại hối hậnbg-ssp-{height:px}
" Ngồi xuống cô trả lời xong thì cô sẽ được đi " Anh nói giọng chắc nịch
Thấy anh có thái độ đó , cô không có cách nào nói nổi anh nữa , bèn bất lực ngồi xuống.
Người quay mặt vào với anh , nhìn anh rồi nói:" Vậy anh mau nói đi " Cô nói
Anh đưa bản vẽ ra lại , thật lòng muốn hỏi:" Bản vẽ này đúng là của cô ? " Anh nửa tin nửa ngờ hỏi
Cô nhìn bản vẽ của mình một hồi lâu , trầm ngâm không biết nên trả lời thế nào cho đúng !! Mãi lúc sau , sau khi lấy hết can đam , hai tay cô nắm chặt lại với nhau , tay cô nổi cả gân xanh lên.
Cô uống một chút nước cho tỉnh táo.
Đặt cốc nước xuống , cô nhìn anh , nói:" Nó đúng là bản vẽ của tôi !! " Câu trả lời chắc nịch như thế anh không dám phản lại
Ngồi nghĩ xem nên giải thích thế nào thì cô cũng hỏi anh một câu:" Sao nó lại ở chỗ anh ? " Cô vẽ chẳng liên quan gì đến anh sao tự dưng anh lại biết kì lạ thật đó !!
Anh giải thích có chỗ hơi ấp úng vì khó nói:" Thật ra ...!thật ra ..
là tôi là người lấy cắp bản vẽ đó.
Tôi cứ tưởng là cô sẽ không biết , tôi chỉ muốn nói xin lỗi cô thôi dù sao cô cũng là Mộc Tổng phải không ? Chúng ta cũng có thể thương lượng mà đúng không ?? "
Anh dùng lạc mềm buộc chặt lại khiến cô không có cách nào để từ chối !! Nhưng vấn đề bây giờ là cô không muốn nói thêm bất kì vấn đề gì nữa , cô mệt rồi
Thấy cô vẫn chưa lên tiếng , liền hỏi:" Sao vậy ? Cô có thể thương lượng không ? "
Cô liền phủ nhận:" Ngày mai nói đi , hôm nay tôi mệt rồi " Cô đáp lại lời anh.
Đi lên phòng nhưng anh cản lại:" Chúng ta nói xong chuyện này đi "
Chúng ta ?? Từ bao giờ mà anh với cô lại thân thiết đến thế !! Hay do bản vẽ kia ư ?? Nó có ma lực gì ??