Trạch Lễ từ từ nhớ lại những kí ức hồi nhỏ của mình.
Về những chuyện mà đáng lẽ ra Trạch Lễ đã sớm bị trôi vào quên lãng.
Hồi nhỏ , lúc Trạch Lễ chỉ vừa tròn đúng có tám tuổi.
Cái tuổi còn chập chững ấy , cậu bé không biết nhiều gì về cuộc sống của mọi người xung quanh.
Nhưng mà cậu bé ấy vẫn hiểu mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình và nhất là đối với một người cậu ao ước có được.
Cậu luôn muốn gặp lại người con gái ấy cho đến tận bây giờ thì vẫn chưa thể biết được.
Cậu không biết được rằng cô gái ấy lại gần cậu đến mức có thể.
Cô gái ấy rất yêu cây cối.
Vào một đêm mưa buốt , vào cái tiết trời gió lạnh mùa đông vẫn liên tục rít lên từng hồi , những lá vàng rụng xuống liên tục nhờ những làn gió ùa tới.
Cậu trông thấy một người con gái đang cặm cụi trồng lên những cây non để nó đâm chồi.
Cậu không hiểu cô gái đó đang làm gì ?? Vào mùa đông lạnh buốt thế này liệu cây non đó có thể mọc lên được hay không ?? Hay sẽ chết vào một đêm nào ấy không chừng !!
Cậu rón rén đi tới.
Cậu ngạc nhiên khi thấy cô bé ấy đang ngồi nhìn cây đó !! Cậu thấy lạ nên đến đó thăm dò.
Cô bé đứng lên , vô tình chạm vào người cậu bé.
Cô bé ngạc nhiên hỏi:" Ủa cậu là ...!" Cô bé đó ngạc nhiên hỏi cậu bé
Cậu bé tiến gần hơn , hỏi:" Cậu làm gì với cái cây đó vậy ?? Cậu nhìn đi thời tiết thế này cây sẽ chết mất đó sao cậu còn cố trồng ?? " Cậu bé hỏi những điều cậu bé cảm thấy vô lí.
Cô bé đó ngạc nhiên hỏi lại:" Cậu không biết sao ?? Cây non khi trồng lên nó phải trải qua thời tiết nó mới hiểu cuộc sống khắc nghiệt của riêng nó nó mới tìm cách vươn lên được " Cô bé đó nói , giọng đầy thương cảm cho cây kia.
Cô bé biết mình làm thế cũng vì cây non nhưng nó không sống qua ngày thì e rằng cũng khó.
Cậu bé đó hỏi tiếp , dường như sự nghi ngờ đạt đến cực điểm:" Cậu có biết tại sao cây lại phải sống trong môi trường đó không ?? "
" Vì nó sẽ phát huy hết khả năng của mình chúng ta cần chăm sóc nhờ tuyết rơi đấy " Cô bé kia không ngần ngại nói.
bg-ssp-{height:px}
" Tuyết rơi ?? " Cậu bé càng ngạc nhiên hơn rất nhiều khi nghe cô bé đó nói.
Trồng cây nhờ vào thời tiết , cậu bé đó có biết rồi nhờ tuyết rơi sao ?? Có phải là kì lạ quá rồi phải không ??
Cô bé đó nhìn lại cây non một lần nữa rồi rời đi.
Cậu bé không biết nói gì chỉ nhìn theo bóng lưng cô bé ấy khuất dạng rồi rời xa tầm mắt của cậu bé tám tuổi năm ấy !! Như cách một người mẹ phải rời xa gia đình đi kiếm tiền trang trải cuộc sống vậy
Cậu bé ấy có hoài niệm rất lớn về cô bé năm nào.
Và cũng thật kì lạ là cậu bé chỉ gặp cô bé vào đúng duyên có một lần hôm đó mà thôi vào cái hôm tuyết rơi mùa đông đó !!
Trở lại với thực tại , cậu bé ấy bây giờ đã lớn.
Tên là Lục Trạch Lễ.
Trạch Lễ nghĩ về hoài niệm ấy , trong lòng lại muốn gặp cô bé năm ấy !!
Nhưng ...!có một sự trở ngại không hề lớn.
Đã lâu lắm rồi , Trạch Lễ muốn gặp cô bé ấy nhưng lại không gặp.
Mọi chuyện vẫn cứ xảy ra như thế , như một chuỗi ngày lặp lại , nhưng dường như sự xuất hiện của cô bé ấy dường như không trở lại.
Chỉ có cậu bé ấy còn cô bé ấy thì khó nói lắm.
Trạch Lễ đóng cửa lại , đi thẳng đến nhà trên.
Cất con dao kia đi.
Cô vẫn miệt mài dọn dẹp nhà , lát sau mới ra đằng trước đọc sách.
Một cảnh rất đẹp.
Trạch Lễ nhìn thấy , nấp sau bức tường , lâu lâu lại nhìn cô.
Trạch Lễ cảm thấy cô có chút gì đó quen thuộc , nhưng lại không thể giải thích được thứ cảm giác đó là gì ....!