Sau khi đến một nhà hàng có thể nói là sang trọng.
Ánh Tuyết từng đến rất nhiều nơi để thưởng thức các món ăn sơn hào hải vị nhưng không ngờ đến đây lại phải thốt lên một câu:"Đẹp thế"
Nhân viên phục vụ ở đây cũng rất hòa đồng, niềm nở:"Chị Lưu"
"Gọi món đắt tiền ra đây" Khánh Ly chỉ vào menu thậm chí còn không xem menu có món gì có những giá tiền nào.
Ánh Tuyết nghe thấy thế thì nắm tay Khánh Ly lắc đầu:"Không cần đâu.
Chúng ta không nên lãng phí tiền!!"
"Cậu sợ gì chứ? Chúng ta nên ăn bồi dưỡng một chút.
Cậu không biết hôm nay là ngày gì à??" Khánh Ly buồn hiu.
Ánh Tuyết nghiêng đầu chưa biết dụng ý muốn nói của Khánh Ly.
Khánh Ly thấy thái độ của Ánh Tuyết lại càng buồn hơn nhưng kèm theo đó là tiếng thở dài không ngớt.
"Mình thật sự ...!không nhớ" Ánh Tuyết cúi đầu mặt xuống, mặt thể hiện rõ vẻ tiếc nuối.
"Hôm nay là ngày tôn trọng bản thân.
Chúng ta phải đối xử với bản thân như người yêu đối xử với mình vậy.
Không phải hồi học đại học cậu thường yêu thương bản thân lắm sao còn đặt ra ngày yêu thương bản thân nữa phải làm những gì mình thích ăn những món mình nhất định phải ăn" Khánh Ly giãi bày
Ánh Tuyết sực nhớ ra đúng là hồi trước có đặt ra một ngày trân trọng bản thân.
Hôm đó sẽ dành cả ngày cho bản thân, tùy thích chọn món, mua sắm đồ cho mình.
Nhưng thời gian trôi qua, con người bị vướng vào vòng cuộc sống, cơm áo gạo tiền, chuyện này chuyện nọ nối tiếp nhau thường thì bản thân toàn mặc một xó có thèm ngó ngàng tới đâu.
Ánh Tuyết nhìn Khánh Ly:"Mình tệ quá.
Nay mình sẽ ngủ nhà cậu"
Mắt Khánh Ly lập tức sáng lên ngay tức khắc:"Cậu nói rồi đó nha"
"Mình hứa mà"Ánh Tuyết đưa tay ra để cho Khánh Ly móc méo.
Hai người móc méo thân thiết với nhau cười đùa vui vẻ.
Sau khi các món ăn được dọn lên, Khánh Ly lau dĩa và muỗng cho Ánh Tuyết.
Ánh Tuyết ngồi nhìn Khánh Ly làm.
"Ước gì cậu là người yêu tớ.
Tớ sẽ chẳng phải lo lắng gì cả"
Khánh Ly lườm nguýt:"Cậu với anh ta không phải cũng chẳng lo nghĩ gì nữa sao? Không giống cậu với tên Tống Bảo An đó"
"Cậu tự nhiên nhắc đến Tống Bảo An làm gì??" Ánh Tuyết tỏ vẻ không vui.
Khánh Ly tiếp lời:"Cậu còn nhung nhớ cái tên Tống Bảo An đáng ghét đó ư?? Mình thấy cậu nên yêu bản thân mình nhiều hơn đàn ông đâu phải là yếu tố quan trọng bậc nhất"
"Mình không nhớ Tống Bảo An.
Mình chỉ muốn một ngày được yên ổn không phải đối mặt với nhiều chuyện" Ánh Tuyết ngả lưng ra phía sau, không buồn ăn.
"Cậu ngồi thẳng dậy ăn xong đi.
Ăn xong rồi thì mình chở cậu đi về nhà mình" Khánh Ly nháy mắt.
Cô đồng ý ngồi ăn một cách ngon lành.
Sau khi hai người ăn xong thì về nhà Khánh Ly.
Khánh Ly ở riêng nên cũng chỉ có một mình.
"Từ lúc cậu kết hôn với Lục Trạch Nguyên tình cảm của mình không tốt như trước nữa" Khánh Ly phân trần.
"Không có.
Mình vẫn coi cậu là bạn tốt của mình.
Cậu đừng có nghĩ vậy chứ?"
"Vậy tốt rồi.
Về nhà mình cùng nhau xem phim như hồi còn ở kí túc xá đại học đi" Khánh Ly ý kiến.
Ánh Tuyết gật đầu lập tức đồng ý, hai mắt sáng lên lấp lánh.
Con người là vậy chỉ cần có niềm vui dù ít hay nhiều thì cũng đều sẽ có cảm xúc theo chiều hướng tích cực.
________________________________ -Biệt thự riêng của Trạch Nguyên-
Anh về đến nhà thì chưa thấy Ánh Tuyết về.
Trạch Nguyên đặt cặp xuống ghế sofa, bước vào phòng bếp chuẩn bị làm bữa tối.
Định sẽ nấu cho cô ăn nhưng không ngờ cô nhắn tin nói tối nay sẽ không về:"Tối nay anh ăn cơm trước đi nhé.
Tôi bận ôn chuyện cũ với bạn thân" Tin nhắn của Ánh Tuyết nằm trong điện thoại của Trạch Nguyên.
"Nhớ về sớm" Anh nhắn lại một câu rồi bắt đầu quá trình nấu ăn của mình.
Bình thường anh ít khi nấu ăn trừ khi có trường hợp bắt buộc phải nấu.
Bởi vì tính anh không thích cầu kì cũng do phần bận công việc nên thức ăn của anh hầu như là bánh mì anh làm từ sáng sau đó đem ra công ty để ăn trưa hoặc là tối muộn ở công ty.
Một ngày hầu như ở công ty thì anh sẽ ở phòng thiết kế chứ ít khi về nhà.
Sau khi kết hôn, anh cũng không thường xuyên về nhà.
Trạch Nguyên vẫn giữ thói quen cũ vừa làm việc vừa ăn trưa.
Thường sau khi ăn trưa, mọi người trong công ty sẽ nghỉ ngơi để chiều bắt đầu làm việc tiếp.
Nhưng anh có khi nhiều việc lại làm thêm cả trưa nữa.
Anh bắc chảo lên bếp, bật bếp và cho một lượng dầu vừa đủ vào.
Láng dầu một lượt, anh cho rau vào xào.
Anh làm thêm hai món mặn và một bát canh rau cải.
Món ăn tuy không nhiều nhưng cũng đầy đủ chất dinh dưỡng.bg-ssp-{height:px}
Anh mặc tạp dề và đem những đĩa món ăn lên bàn.
Trên bàn còn trang trí bình hoa do tự tay cắm.
Có lẽ cả đời người cũng chẳng có ai thấy anh chăm chút cho gia đình tỉ mỉ chau chuốt đến thế.
Người làm cho anh muốn thay đổi cả đời này có lẽ chỉ có cô.
Ánh Tuyết chính là người mà Trạch Nguyên tình nguyện thay đổi bản thân để phù hợp với cô.
Anh ngồi trước mặt toàn là các món ăn xuất phát từ tình yêu thương từ anh đối với cô.
Anh ngồi nhìn ngắm đồ ăn nhưng lại không ăn dù chỉ là một thìa.
Trạch Nguyên muốn ăn tối cùng người vợ của mình người đã khiến anh thay đổi.
Nhưng chờ hoài, chờ mãi mà cũng chẳng thấy bóng dáng của cô xuất hiện, đồ ăn cũng đã nguội hết.
Lúc bấy giờ, Trạch Nguyên mới coi đồng hồ coi bây giờ là mấy giờ rồi nhận thấy đã khuya mà người cần về thì chưa về anh đành ăn trước.
Trạch Nguyên bắt đầu động đũa ăn từng miếng đầu tiên.
Thế nhưng không hiểu tại sao lòng anh lại cảm thấy chua chát kì lạ.
Anh không hiểu tại sao từ lúc lấy cắp ý tưởng của cô lòng anh áy náy xót xa vô cùng.
Rất muốn chuộc lỗi với cô nhưng lại không đủ can đảm để đối mặt với cô.
Cũng có nhiều lần thử cảm giác sẽ đối mặt nhưng rồi giữa anh và cô lại có rào cản khiến anh cảm giác không thể tiến gần với cô được.
Mỗi lúc như vậy anh lại dặn lòng sẽ cố gắng nhưng lại chẳng thể nào có đủ dũng khí để đối mặt.
Hôm nay chính là thời khắc anh muốn đối mặt.
Dù có chuyện gì đi chăng nữa anh vẫn muốn thử một lần dù nó có tệ đi chăng nữa nhưng với anh anh cũng sẽ chấp nhận hiện thực dù nó có phũ phàng đến đâu đi nữa.
_________________________________
-Nhà Khánh Ly-
Lúc này, cô và Khánh Ly đang ngồi ở sofa phòng khách.
Cả hai người đang coi phim thể loại tình cảm.
Trong phim, người con gái thề sẽ chờ đợi người con trai cho dù có thế nào đi chăng nữa thế nhưng sự thật phũ phàng đối với cô gái khi cô gái thấy được bộ mặt thật của người con trai kia.
Năm năm thanh xuân yêu và chờ đợi người mình yêu nhưng đáp lại tấm chân tình đó lại là cảnh người con trai ấy ôm hôn ngọt ngào tình cảm với người con gái khác.
Người con gái kia hết lòng vì anh ta nhưng lại không nhận được gì cô gái ấy dường như mất hết niềm tin vào thế giới ấy.
Cô và Khánh Ly đều khóc sướt mướt.
Khánh Ly dùng giấy chấm chấm lên mắt, thầm chửi rủa:"Nếu tớ mà là cô gái kia thà tớ không thèm thề cho xong"
Ánh Tuyết vỗ vỗ vai an ủi cô bạn, lòng cảm thấy nặng nề vô cùng:"Cậu đừng lo.
Loại đàn ông như thế mình dù có đụng chạm đến cũng không thể biết được bởi vì lúc yêu và lúc anh ta muốn kết hôn là chuyện hoàn toàn khác.
Khi yêu anh ta luôn thể hiện mình là người tốt, xứng đáng để cho người con gái tựa vào.
Nhưng ai có thể đoán trước được tương lai cơ chứ chẳng thể nào đoán được lòng dạ của người con trai.
Người chịu thiệt chỉ có chúng ta mà thôi"
Tuy là an ủi cho cô bạn không còn vướng bận trong lòng nữa thế nhưng đó cũng là cảnh tỉnh cho rất nhiều cô gái.
Có rất nhiều cô gái yêu đến mức mù quáng sẵn sàng mang cả mạng sống của mình đem ra cá cược với tình yêu cho là sẽ có kết quả đơm hoa kết trái.
Ngờ đâu người kia là bội bạc, lừa dối rồi cho người con gái hết đường quay đầu.
Làm cho người ta mất hết niềm tin, cũng chẳng phân biệt được người nào tốt người nào xấu.
Thế mới nói nhiều khi người ta không đồng ý yêu bạn không bởi vì họ không có tin tưởng bạn mà là chưa thể tin tưởng được mà thôi.
Đời mà sao mà biết trước được cái gì.
Nếu bạn sống thiện, sống vì bản thân và gia đình bạn sẽ có một người đàn ông hết mực thương yêu, quan tâm lo lắng cho bạn và sẽ cho bạn thêm ý chí quyết tâm chiến đấu với cuộc đời đầy gian khổ phía trước.
Dù biết thế giới này có nhiều loại người chỉ là lợi dụng mình có mục đích nào đó nhưng đừng vội mất niềm tin nhé.
Niềm tin là thứ khó có thể có được nhưng rất dễ mất nó.
Hồi học đại học cả hai rất hay thường xem phim với nhau có khi là xem thâu cả đêm, từ hành động đến tình cảm, từ chương trình ca hát của idol hai người rất hâm mộ.
Họ học bài xong sẽ coi phim hoặc nằm trên giường trò chuyện đến đêm khuya mới chịu đi ngủ.
Người ta thường nói sau này thứ cho chúng ta nụ cười chính là những kỉ niệm.
Đúng thật chỉ có kỉ niệm mới khiến cho tình bạn của Ánh Tuyết và Khánh Ly ngày càng thêm bền chặt và khăng khít hơn mà thôi.
"Cậu phải hứa với mình thật hạnh phúc đấy nhé" Khánh Ly với hai hàng nước mắt ôm lấy cô bạn thân từ thuở đại học.
Nói thật duyên của hai người cũng là tình cờ.
Hôm đó là ngày cuối tuần, vì phải trực nhật lớp, Ánh Tuyết về muộn cuối phòng học.
Phòng học chẳng hề có một bóng người sau khi trực nhật xong tại vì Ánh Tuyết vào lớp muộn giáo sư bắt phải ở lại trực xong thì về.
Hôm đó lại có hẹn trước với ông nội mà Ánh Tuyết lại quên đi mất.