Cô đã thay đồ xong và đi ra ngoài.
Cô mặc một bộ đồ đơn giản được ông nội cô chuẩn bị.
Một chiếc đầm dài màu hồng nhạt, phần thân dưới rộng ra , phần eo thì hẹp vào làm tôn lên ba vòng của cô.
Tuy bộ này không quá lộ liễu nhưng mà do ông nội cô biết tính cô nên đã lựa bộ này rồi.
Cô đi vào xe cùng với ông nội.
Ở trong xe , cả hai ông cháu đều không nói gì cả.
Chiếc xe đi được nửa quãng đường , cô mới lên tiếng:" Ông nội hay là chúng ta quay về nhà mình được không ạ? " Tiếng giọng trong trẻo long lanh của cô ai mà không kiềm lòng được cơ chứ.
" Con gái , ta biết rằng con sẽ không dễ dàng chấp nhận như vậy đâu nhưng mà ta tin rằng con sẽ chấp nhận được.
Từ nhỏ đến lớn ta đã cho con tự quyết định rồi giờ ta mong con hãy nghe theo lời ông nhé ! " Ông nội cô chậm rãi lên tiếng.
Sắp tới Lục gia rồi thì phải.
" Vâng "
" Khi nào con không chịu được áp lực nữa thì con hãy trở về bên cạnh ông nhé ! " Ông nội cô khẽ mỉm cười.
Đến Lục gia , xe dừng lại.
Cô nhìn ông nội mình một hồi lâu.
Ông nội cô khẽ gật đầu.
Trong lòng cô hơi do dự nhưng vì ông nội cô sẽ cố.
Cô mở cửa xe ra và khẽ xuống xe.
Từng hành động của cô đều được ông nội quan sát.
Cô không thể bỏ chạy được !
" Con gái , ông luôn đợi con.
Nếu con cần người tâm sự thì cứ đến tìm ông.
Ông luôn đợi con ! " Ông nội cô khua tay ý nói cô hãy đi vào trong đi.
Cô quay người đi , rời xa vòng tay ông nội.
Cô cứ bước cho đến khi cô thấy trước mặt mình là gia chủ.
Gia chủ nói:" Mời cô vào nhà thưa Lục phu nhân "bg-ssp-{height:px}
Đây là lần đầy tiên cô được gọi là Lục phu nhân trang trọng như thế ! Ai cũng muốn bước chân vào Lục Gia cô cũng chỉ là trong số bọn họ sao lại có thể bị ép vào Lục gia cơ chứ.
Cô thầm nghĩ trong lòng:" Chắc chắn là có vấn đề "
Cô gật đầu nhẹ và bước vào trong.
Khung cảnh bên trong khiến cô choáng ngợp.
Quá đẹp ! Bên trong được sơn bằng màu xanh lá mạ nhạt lại còn cách trang trí chủ đạo là màu đen xen vào đó là màu trắng.
Rồi cô chợt nhận ra một điều toàn bộ màu này đó không phải là màu cô thích đó sao ? Nhưng cô lắc đầu mạnh nghĩ đó chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.
Cô mải nhìn phong cảnh quá nên khi mẹ anh gọi cô đã không để ý gì cả.
" Tiểu Tuyết mau lại đây " Bà Lục nói giọng nhỏ nhẹ chờ đợi cô bước đến.
Trong khi đó cô vẫn còn nhìn xung quanh.
Cho đến khi ông nội anh dẫn cô vào cô mới hoàn hồn lại.
" Tiểu Tuyết " Bà Lục gọi cô.
" Dạ ? " Cô ngơ ngác vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra nữa
" Nãy giờ mẹ gọi con con không nghe thấy gì sao ? " Bà Lục ôn tồn nói.
Giọng bà rất nhẹ nhàng lại thêm phần thanh lịch rất dễ nghe.
" Bác có gọi con ? " Cô chỉ tay vào người mình , mặt vẫn đờ ra không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
" Đã là người một nhà thì không nên gọi là bác chứ có đúng không nào? Phải gọi là mẹ!! " Bà Lục cười rồi nói tiếp.
Cô cứ có cảm giác mình gặp người này ở đâu rồi ý trông cứ quen quen nhưng cô chẳng nhớ ra.
Rốt cuộc là ai nhỉ??
" Dạ mẹ " Cô gọi
" Đúng rồi.
Nếu như mà con mẹ có làm gì con thì cũng nên phải nói cho mẹ biết để mẹ còn xử lí nhé con gái " Bà Lục nghiêm nghị nhắc nhở.
" Mẹ à " Anh lên tiếng
" Con im đi chưa đến lượt con nói " Bà Lục cau mày nói
" Nếu như mà nó có gây khó khăn gì cho con thì nói với mẹ.
Con yên tâm mẹ sẽ xử lí nó luôn " Bà Lục quay sang ôn tồn nói với cô.
Nếu Trạch Nguyên là người cô thích có lẽ cô sẽ cảm thấy thật hạnh phúc khi được gặp được một người mẹ, một gia đình hoàn chỉnh toàn niềm vui và tiếng cười như thế.
Nhưng cô và anh không hề yêu nhau cũng không hề có chung quan điểm sống, suy nghĩ và cuộc sống của hai người hoàn toàn khác nhau thì sao có thể chung sống với nhau hòa thuận, đầm ấm được?? Có lẽ câu trả lời chỉ duy nhất có ông trời mới có thể giải đáp được.