Trịnh Khanh khá bất ngờ nhưng điều đó chưa hẳn là bất ngờ nhất.
Sau khi thấy hai người đó ngồi chung với nhau lại còn thấy Trạch Nguyên và Ánh Tuyết đang hôn nhau trước mặt mình.
Trịnh Khanh chớp chớp mắt liên tục, mơ hồ khó hiểu.
Khả Ái ngồi sát bên Trịnh Khanh cũng thấy rõ tất cả, liền rút điện thoại từ trong túi xách và quay lại cảnh đặc sắc cho ông Mộc xem.
Thấy Khả Ái đang quay, Trịnh Khanh khó hiểu nên quay đầu sang bên cạnh hỏi:"Cô đang quay cho ai xem vậy?"
Đang quay thì nghe thấy có tiếng hỏi, làm chuyện lén lút nên Khả Ái giật cả mình, suýt nữa thì ...!làm rơi luôn cả chiếc điện thoại.
Khả Ái sờ ngực mình để ổn định lại tâm trạng mình một chút.
"Tôi quay cho ông nội" Sau khi ổn định hoàn toàn, Khả Ái trả lời
"Cô với ông nội mối quan hệ tốt nhỉ?" Trịnh Khanh dò hỏi.
"Anh tò mò à?" Khả Ái không quan tâm đến vẻ mặt của Trịnh Khanh, chỉ tiếp tục quay.
Trạch Nguyên và Ánh Tuyết vẫn đang hôn nhau.
Cả hai vừa mới rời khỏi nhau thì Khả Ái tắt nút quay, vui vẻ cất điện thoại.
"Hai người nên biết chú ý không gian một chút" Trịnh Khanh lên tiếng phân biệt rõ ràng.
Khả Ái ngồi im, không nói nửa lời.
Tuy Trịnh Khanh không thích nhìn thấy anh và cô tình cảm trước mặt mình chỉ có Khả Ái nãy giờ mỉm cười suốt.
Không chỉ có Khả Ái vui vẻ mà còn một người nữa.
Xuân Hy ngồi cách đó ba hàng ghế, lúc đứng lên tìm đồ nên nhìn thấy cảnh anh và cô đang hôn nhau.
Xuân Hy chỉ mỉm cười nhẹ chứ không hề cau có hay tỏ ra thái độ gì cả.
Từ nãy đến giờ, Khánh Ly và Trạch Lễ ra ngoài mất rồi nên không thấy được cảnh đặc sắc vừa nãy.
Khánh Ly đưa điện thoại trước mặt Trạch Lễ:"Nãy anh cho tôi chữ kí rồi tiện cho tôi luôn số điện thoại để tôi liên lạc được không?"
Trạch Lễ ra bên ngoài để nghe điện thoại.
Nghe xong, quay lưng ra đằng sau thì giật cả mình khi thấy Khánh Ly đứng sau mình đang mỉm cười.
Trạch Lễ nhoẻn miệng, bực tức nói:"Cô đứng nhìn tôi cười thế không thấy kì lạ à? Mà cô xin số điện thoại của tôi làm gì?"
"Tôi ...!chỉ muốn liên lạc để mời anh đi uống nước"Khánh Ly thấy thái độ của Trạch Lễ thì cũng hơi sợ, cả người tự dưng run run.
"Cô không cần phải mời tôi uống nước đâu.
Chắc cô cũng bận lắm"Trạch Lễ nói rồi rời đi nhưng Khánh Ly chạy theo, đưa cho Trạch Lễ danh thiếp của mình.
"Đây là danh thiếp của tôi.
Khi nào anh muốn có thể gọi cho tôi" Khánh Ly đưa xong danh thiếp thì quay lưng đi.
Trạch Lễ chưa kịp nói gì thì đã thấy Khánh Ly rời đi rồi.
Trạch Lễ lắc đầu, cũng chẳng biết làm sao, nhét danh thiếp đang cầm trên tay vào túi quần.
Khánh Ly vào trong khán đài, nhìn xung quanh mãi mới thấy Ánh Tuyết.
Khánh Ly đến chỗ cô, kéo tay cô ra ngoài.
"Cậu kéo mình ra đây có chuyện gì không?" Cô hỏi Khánh Ly rồi nhìn xung quanh xem có ai không.
"Nãy ...!mình gặp được thần tượng đó" Khánh Ly nói nhỏ, sợ sệt sợ có ai đang nghe đối thoại của hai người.
"Thần tượng? Mà thần tượng cậu là ai?" Ánh Tuyết bình tĩnh hỏi chứ không có cuống lên.
"Thần tượng của mình là Trạch Lễ" Khánh Ly nói rồi kéo cô ngồi xuống ghế.
Một giây sau đã thấy cô đứng lên.
"Ủa ...?" Khánh Ly chớp mắt ngạc nhiên vì không thấy cô đâu, ngước mắt lên thấy Trạch Nguyên đang đứng bên cạnh cô, nhìn Khánh Ly bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Khánh Ly hơi sợ, giọng run run, lắp bắp:"Hì ...!chào ...!anh Lục"
Trạch Nguyên chào lại:"Chào cô.
Giờ tôi và vợ tôi còn có việc nên xin đi trước.
Lần sau vợ tôi sẽ nói chuyện với cô sau"
Để lại một lời giải thích rồi Trạch Nguyên đưa cô lên xe.
Ánh Tuyết ngồi vào ghế lái phụ, Trạch Nguyên thắt dây an toàn cho cô.
"Thôi được rồi, tôi tự làm được"Cô từ chối sự giúp đỡ đến từ anh, nhưng anh vẫn giúp cô.
Trạch Nguyên thắt dây an toàn cho cô xong xuôi, nhìn cô một cái rồi mới lái xe đi.
"Hôm nay anh lái xe à?" Cô ngạc nhiên hỏi.
Vì bình thường anh có tài xế riêng chuyên chở anh đi chứ không mấy lần anh tự mình lái xe đi như thế này.
Thấy cô hỏi, Trạch Nguyên biết cô hỏi là do quan tâm mình nên anh cũng trả lời đầy đủ.
"Bình thường anh không lái xe không phải vì anh không biết lái xe hay do anh không học bằng lái xe mà là anh đảm bảo an toàn cho mình nhưng hôm nay anh không làm như thế nữa.
Anh muốn đưa em đến một nơi"
Giọng anh cực kì nhẹ nhàng, chưa bao giờ anh giao tiếp với những người khác ngọt ngào từ lời nói đến hành động như thế cũng chưa từng bao giờ nói anh chưa từng học lái xe.
Người ngoài cứ tưởng anh không học để có bằng lái xe ô tô nhưng sự thật là anh đã có bằng lái chỉ là anh ít lái xe thôi.
Lúc mới đầu gặp cô, anh cũng không hề nói nhẹ nhàng như thế cũng không có hàng động khác thường như bây giờ.
Cô cũng không biết tại sao lại có sự khác thường như thế.
Chỉ có duy nhất một mình anh biết, anh hiểu rõ về những sự đổi thay, sự việc đang diễn ra tại thời điểm này.
Vì đó là người anh chờ đợi suốt nhiều năm, là người anh hết mực yêu, muốn được ở cạnh, chung sống và mãi mãi gắn bó.
bg-ssp-{height:px}
Ngay từ nhỏ, anh đã gặp được cô tuy thời gian không nhiều nhưng không thể nói là không có tình nghĩa gì được.
Lúc đầu anh cứ tưởng mình và cô bé ấy chỉ là tình nghĩa bên cạnh nhau giúp đỡ nhau là chuyện bình thường nhưng lớn lên rồi anh mới biết đó không đơn thuần chỉ là tình nghĩa anh em mà còn cao hơn thế.
Cái đó mọi người thường nói là tình yêu.
"Anh muốn đưa tôi đi đâu?" Ánh Tuyết cứ cảm thấy không quen khi Trạch Nguyên nhẹ nhàng như thế.
"Một nơi bí mật" Trạch Nguyên tập trung lái xe, tiện mở bài nhạc cho cô nghe.
Ánh Tuyết tập trung nghe nhạc, không thèm để ý đến anh.
Trạch Nguyên nói:"Đáng nhẽ em phải gọi tôi là anh dù sao tôi cũng hơn tuổi em cơ mà"
Giọng điệu như hờn trách cô vậy nhưng cô không thèm để ý nên anh dỗi cô.
________________________________
Lục Thuận dẫn Lục Thành vào bên trong.
Lục Thuận tay xách đồ cho ba mình, tay kia dìu ba đi vào.
Lục Thành bước vào trong trước, nhìn quanh cảnh một lượt.
Cũng đã lâu rồi không thấy được sự bình yên đến từ ngôi nhà này.
Ông Lục bước hẳn vào, thấy người phụ nữ cũng vừa mới đi ra, nhìn thấy ông Lục thì đứng chết lặng một chỗ, không nhúc nhích lấy một lần cứ như một bức tượng vậy.
"Tôi đến rồi đây" Ông Lục đặt giỏ hoa quả và bánh rán để trong hộp xuống mặt bàn.
"Lục ...!Lục Thành" Bấy giờ, mới thấy người phụ nữ kia lên tiếng.
Ông Lục ngồi xuống chiếc ghế đã cũ, tuy nó đã cũ nhưng lại rất chắc chắn.
Giang Hạ bước đến, ngồi đối diện với ông Lục.
Lục Thành mở lời:"Hôm nay tôi dẫn Lục Thuận đến gặp bà.
Cũng lâu rồi con cũng chưa gặp bà" Giọng nói của ông Lục trầm trầm, khó nhọc nói.
Giang Hạ chính là vợ của Lục Thành nhưng do hai người không còn yêu nhau nữa, họ cũng đã li hôn nhưng Giang Hạ không hề đi thêm bước nữa, cứ sống một mình cho đến tận bây giờ.
"Lục Thuận"Giọng nói của Giang Hạ như sắp khóc.
Ông Lục cũng không thể kìm được cảm xúc của mình, ông đã khóc.
Giang Hạ lấy tay lau đi những giọt nước mắt, ông Lục lấy trong túi áo của ông ra một chiếc khăn tay, run rẩy đưa chiếc khăn mặt đó trước mặt Giang Hạ.
Giang Hạ cầm lấy khăn tay của Lục Thành lau nước mắt trên đôi gò má.
Ông Lục nhẹ nhàng hỏi:"Dạo này bà vẫn ổn chứ?"
Mặc dù đã li hôn từ lâu nhưng Lục Thành vẫn đối xử rất tốt với Giang Hạ.
Giang Hạ cũng không bạc đãi gì ông Lục,cả hai đã thống nhất với nhau: vẫn để con mình gọi là mẹ.
Đối với Giang Hạ, Lục Thuận chính là đứa con quý giá của mình.
Lục Thuận ôm lấy mẹ mình:"Nay con và ba đến thăm mẹ"
Giang Hạ nắm lấy vai của Lục Thuận, vỗ nhẹ:"Hôm trước mẹ có gặp Ánh Tuyết.
Con bé rất xinh đẹp lại còn tài giỏi rất xứng đôi vừa lứa với Tiểu Nguyên.
Đúng là định mệnh của nhau"
"Con cũng thấy giống như mẹ.
Lần đầu tiên gặp con bé con cũng rất thích" Lục Thuận cũng khen không ngớt lời.
Có thể hiểu nếu như anh làm chuyện vì có lỗi với cô thì sẽ không hình phạt nghiêm trọng đến mức nào rồi.
Mong là anh đối xử tốt với chị không thì sẽ chịu hình phạt nghiêm khắc đến nhường nào.
Cả ba người ngồi nói chuyện vui vẻ lại còn ăn trái cây nữa.
_________________________________
Hai giờ chiều tại nhà của anh
Ánh Tuyết đang ngồi và mở máy tính lên xem kết quả của buổi lễ ra mắt thiết kế mới.
Đây là lần đầu tiên cô được làm người mẫu quảng bá sản phẩm.
Trên wibo đã đăng lên một số hình ảnh nổi bật.
-Trang wibo của TNL-
|Em là người tôi tìm kiếm| và kèm theo ảnh cô mặc bộ đầm màu trắng như tuyết - chính là bộ cô trình diễn lần đầu tiên trên sân khấu.
Tấm ảnh vừa được đăng, đã có rất nhiều bình luận được đính kèm bên dưới
[Ước gì em cũng được anh tìm kiếm như thế!]
[Lục Tổng, anh không sợ chị nhà giận à ~]
[Chồng yêu!]
[Idol của em, anh có thể chia sẻ là anh đang tìm kiếm ai không? Anh đang nói về cô gái khác nhưng ảnh lại là vợ anh hả?]
[Lâu rồi mới thấy anh đăng wibo như này]
[...]
Có rất nhiều các bình luận khác nhau từ yêu thích đến ghét nhưng suy cho cùng nó cũng chỉ là bình luận thôi mà cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh.
Mục đích của việc anh đăng wibo sau những tháng ngày ở ẩn là: muốn công bố vợ của mình lên wibo chỉ đơn giản vậy thôi.
Ánh Tuyết vẫn đang xem chăm chú tất cả các bình luận.
Trạch Nguyên bước xuống, thấy cô đang xem thì hỏi:"Em đang cô gì mà chăm chú thế?"
Tay Ánh Tuyết vừa lướt kéo bình luận xuống để đọc, không ngước mắt lên nhưng vẫn trả lời:"Bình luận toàn liên quan đến tên đáng ghét kia chứ có liên quan đến gì thiết kế?"