Trên màn hình xuất hiện tên người gọi nhưng sau khi thấy tên người gọi, Trạch Lễ không thể nào hết sợ hãi.
Chỉ cần nhìn cái tên ấy đến cả Trạch Lễ cũng phải dè chừng, cẩn thận.
Tiếng chuông vẫn reo lên từng hồi, từng hồi vì đang để chế độ rung nên khi có người gọi điện thoại sẽ rung lên bần bật.
Tay của Trạch Lễ đang cầm điện thoại mà điện thoại đang rung nên tay cầm cũng rung theo.
Sau khi ổn định lại tâm trạng, Trạch Lễ bấm nút gọi.
Đầu dây bên kia liền trách móc ngay:"Sao hôm nay em bắt máy lâu thế? Không giống như mọi lần"
Mặc dù giọng điệu đúng là có đang trách móc thật nhưng vẫn rất nhẹ nhàng, cưng chiều.
Cứ như hai người này thật sự đang rất yêu nhau vậy cũng không biết có phải vậy không nhưng người ngoài đang hiểu theo hướng đó chứ không nghĩ hai người chỉ ở trên hợp đồng mà thôi.
Chờ mãi mà không thấy đầu dây bên kia trả lời lại, tuy trong lòng có chút không thoải mái nhưng Trạch Nguyên cố gắng ổn định tâm trạng mình, sợ cô sẽ tiếp tục giận anh.
"Sao em không trả lời?"Trạch Nguyên tiếp tục hỏi.
Sau câu hỏi này,Trạch Lễ thở dài rồi mới mở lời:"Là em"
Câu trả lời tuy rất ngắn gọn về mặt ngữ nghĩa nhưng về mặt hình thức là không đúng lắm.
Sao lại có thể tùy tiện nghe điện thoại của người khác được? Trạch Nguyên mơ hồi về câu trả lời đó và thừa biết đó là giọng của em mình chứ không phải là giọng của cô - người anh mới bắt đầu cảm nắng.
Giai đoạn cảm nắng chỉ là giai đoạn đầu tiên của tình yêu, lúc ấy tình yêu mới chỉ chớm nở, tình yêu mới bắt đầu thì lúc nào chả đẹp, chả lãng mạn, ngọt ngào.
Nhưng chẳng có ai nói rằng để tình yêu được duy trì thì điều đó là dễ dàng cả.
Sau khi con người ta trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc trong tình yêu từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt, da diết thì mọi biến cố ập tới: cuộc sống hôn nhân không bao giờ cho thấy mặt tươi đẹp, ngọt ngào trong lí thuyết kia nữa mà đó là viễn cảnh của thực tế, của sự thật mà đã là sự thật rồi thì nó không còn mang màu sắc hay trạng thái tươi đẹp giống như câu chuyện cổ tích mà chúng ta vẫn thường nghe giống như hồi còn bé.
Hôn nhân là nấm mồ của hạnh phúc.
Khi bước đến giai đoạn hôn nhân thì người ta không chỉ quan tâm đến tình yêu thôi đâu vì tình yêu là chưa đủ mà cần phải có trách nhiệm, nghĩa vụ đối với gia đình bé nhỏ của mình.
"Sao em lại nghe máy của Tuyết Tuyết!?"Giọng anh vẫn nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như thế.
Lần đầu tiên trong cuộc đời mình Trạch Lễ nghe được một câu nói như thế.
Cũng có thể đó là điều mà cậu mơ ước? Về một mái ấm gia đình êm đềm, hòa thuận như thế!!
Tuyết Tuyết? Trước đây anh chưa từng gọi cô theo cách này.
Vả chăng anh bắt đầu có tình cảm với cô là thật? Anh thật lòng muốn ở bên cô thật sao?
"Chị ấy đang ở trong bệnh viện" Trạch Lễ thông báo ngắn gọn một câu đủ để cho anh cảm thấy trong lòng rối bời, khó tả.
Anh vội hỏi:"Ở bệnh viện nào?" Trạch Nguyên thở mạnh một cái rồi mới hỏi.
"xxxx"Trạch Lễ trả lời luôn.
Anh gật đầu rồi tắt máy, vội dừng xe lại và quay xe ngược hướng trở lại đi đến bệnh viện.
Không hiểu tại sao trong lòng anh cứ bồn chồn, lo lắng không thể diễn tả bằng lời được.
Sau khi tắt máy, Trạch Lễ cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.
Nhìn ra khoảng không phía trước, lòng Trạch Lễ cũng rối bời không kém gì Trạch Nguyên.
Chỉ một cô gái nhưng cả hai chàng trai lại cùng thích.
Nếu là hai người hoàn toàn xa lạ không có quen biết gì thì chuyện đó cũng không phải là vấn đề quá hot hoặc là nổi bật khiến người ta phải để tâm nhưng trong trường hợp hai người này lại là anh em ruột trong cùng một nhà điều đó khiến cho cả ba người cùng cảm thấy khó xử.
Trạch Lễ định sẽ cất điện thoại của cô vào túi xách của cô, khi mở khóa túi để cất vào đột nhiên thấy một tấm ảnh được cẩn thận để trong mặt túi trong.
Chính giây phút ấy Trạch Lễ cảm thấy cổ họng mình khô rát, muốn làm cổ họng mình ướt dù chỉ một chút.
Có cảm giác rất đau như hàng ngàn con dao đâm xuyên qua trái tim bé nhỏ của Trạch Lễ.
Tấm ảnh ở mặt túi trong chính là hình ảnh trùng khớp với ảnh mà Trạch Lễ kẹp trong sách mà lần trước vô tình Trạch Lễ phát hiện ra.
Tấm ảnh đó từ rất lâu rồi Trạch Lễ không có xem lại hay gợi nhớ lại khoảng kí ức ấy, tất cả chỉ gọi lại hai chữ"kỉ niệm".
Trạch Lễ đã hiểu rõ mọi chuyện rằng tại sao anh lại đột nhiên đối xử tốt với cô hóa ra là vì anh cũng có tình cảm đặc biệt với cô.
Nhìn tấm ảnh đó, lòng Trạch Lễ đau không thể tả, những kí ức năm đó lại ùa về làm cho Trạch Lễ lại càng thêm xót xa, trái tim cậu bắt đầu rỉ máu, cảm giác tận cùng của nỗi đau
_________________________________
(Hồi tưởng - quá khứ)
Trạch Nguyên và Ánh Tuyết thật chất quen biết nhau từ hồi nhỏ lúc đó có cả Trạch Lễ.
Cả ba người chơi với nhau rất thân, thân đến mức cả ba người cứ ngỡ mọi chuyện sẽ mãi yên bình như thế.bg-ssp-{height:px}
Những lúc Trạch Nguyên và Ánh Tuyết đi chung, miệng cười cười nói nói Trạch Lễ như bị bỏ rơi lại sau hai người đó.
Ánh Tuyết có lẽ vẫn chưa nhận ra Trạch Nguyên chính là chàng trai năm đó đã cõng mình trên lưng, chạy nhanh nhất có thể để đưa cô về nhà, không muốn cô bị cảm lạnh.
Nhưng lúc đó,Trạch Lễ về muộn chạy theo Trạch Nguyên và Ánh Tuyết nhưng mãi không thấy lúc về nhà đã thấy Trạch Nguyên ngồi trên ghế ở phòng khách, mặt cúi xuống buồn rười rượi.
Trạch Lễ chạy ngay vào trong nhà, sốt ruột hỏi:"Ánh Tuyết về chưa anh?"
Một cậu bé hớt ha hớt hải chạy vào, gương mặt lấm tấm mồ hôi trên trán, quần áo cậu xộc xệch lại còn ướt đẫm một số chỗ vì chạy trời mưa, mặc dù có khoác thêm cái áo mỏng phía ngoài nhưng vẫn thấm vào áo bên trong.
Nước mưa không thể làm nhòa đi nước mắt cậu đang rơi.
Mặc cho cậu có sốt ruột hay lo lắng đến mức độ nào nhưng trên khuôn mặt của Trạch Nguyên lúc bấy giờ vẫn không hề thay đổi dù chỉ một lần, gương mặt ấy cứ hầm hầm, ngột ngạt đến khó thở.
Cả hai cứ thế một người vẫn không ngừng lo sợ người còn lại bình thản đến đáng sợ.
Không biết đã trải qua bao lâu mất bao nhiêu thời gian nhưng cả hai vẫn cứ nhìn nhau không rời.
Vì quá sức, Trạch Lễ ngất đi và Trạch Nguyên lúc đó mới có hành động phản ứng bế Trạch Lễ lên và gọi cấp cứu.
Đêm hôm đó, ở hai căn nhà khác nhau nhưng cùng một nỗi lo giống nhau.
Trạch Lễ bị cảm lạnh phải nghỉ ngơi và uống thuốc và Ánh Tuyết cũng như thế.
Suốt cả một đêm, hai căn nhà đều sáng đèn đến tận sáng.
Sáng sớm, Ánh Tuyết mở mắt và hỏi ba mình:"Ba ơi, anh Nguyên sẽ không sao chứ?"
Một cô gái tuy còn nhỏ nhưng biết lo lắng cho người khác, nhìn đôi mắt long lanh của cô bé, Mộc Khâm chỉ cảm thấy đau lòng thay Mộc Ánh Tuyết.
Chí Kiên bước vào, trên tay là ly nước và thuốc uống nhưng năn nỉ mãi, Ánh Tuyết mới uống thuốc xong.
"Con nằm nghỉ đi ba đã xin phép cho con nghỉ học rồi" Mộc Khâm đắp chăn lên con gái rồi mỉm cười nhẹ.
Ánh Tuyết nằm ngủ ngon lành mà chẳng thể nào nghĩ được sẽ có một ngày sẽ mất đi khoảng thời gian vui vẻ như những ngày trước.
Mấy ngày sau, Ánh Tuyết khỏe hẳn cũng đã đi học lại nhưng tuyệt nhiên lại không thấy Trạch Nguyên đến chơi hay gặp lần nào cả.
Chính điều đó khiến cho Ánh Tuyết nghi ngờ và khó hiểu.
Một tuần sau đó, Ánh Tuyết mới biết là gia đình nhà họ Lục đã chuyển đi công tác nên không thể nào có cơ hội gặp mặt.
Rõ ràng là hôm đó,Trạch Nguyên cõng Ánh Tuyết trên lưng, lo sợ cô sẽ bị cảm lạnh nhưng Mộc Khâm lại hiểu lầm rằng chính Lục Trạch Nguyên mới là người khiến cho Ánh Tuyết bị cảm lạnh đến sốt ba mươi chín độ như thế.
Cũng chính vì hiểu lầm này, mà sợi dây vô hình đã ngăn cách Ánh Tuyết và Trạch Nguyên nên tấm hình của Ánh Tuyết và Trạch Lễ chụp chung mới để vào trong túi của cô.
_________________________________
(Hiện tại)
Trạch Nguyên đến bệnh viện,chạy một mạch vào bên trong tìm phòng cấp cứu của cô.
Vừa hỏi bên tiếp tân, anh đã chạy ngay đến phòng bệnh cô đang nằm.
Trạch Lễ vẫn ngồi thừ một mình ra đó.
"Trạch Lễ, chị dâu của em thế nào rồi? Đã tỉnh lại chưa?" Trông bộ dạng này của anh sao mà giống như hai mươi năm về trước mà Trạch Lễ hỏi Trạch Nguyên vậy.
Tuy hình thái của câu hỏi khác nhau nhưng mà nghĩa câu từ thì giống nhau.
"Chị ấy vẫn chưa tỉnh" Trạch Lễ lạnh lùng trả lời rồi để túi xách của cô sang một bên, không nhìn anh lấy một cái.
"Lâu vậy sao?" Trên đường đi anh tưởng cô đã tỉnh rồi chứ nhưng sao lại vẫn chưa tỉnh thế này?
"Anh cảm thấy lâu à? Hai mươi năm về trước tôi hỏi anh anh đâu có đáp lại câu hỏi của tôi đâu?" Lửa giận trong lòng Trạch Lễ trào dâng, thốt ra một câu khó nghe.
Nhưng anh hiểu cảm giác của Trạch Lễ lúc này nên không phản kháng hay chống đối kịch liệt.
Trạch Nguyên chỉ thở dài não nề rồi ngồi xuống cạnh em mình.
Nói trắng ra cả hai người là anh em trong nhà cũng chưa từng lạnh lùng như thế huống hồ gì chỉ có chuyện cỏn con thế này, hai người từ từ bảo nhau.
Chuyện tình cảm đâu thể giải quyết bằng sự lạnh lùng thế này được.
"Anh biết có thể em sẽ giận anh nhưng anh biết trong lòng em Ánh Tuyết là vô giá" Trạch Nguyên nhẹ giọng giải thích
"Anh biết? Anh có bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh của tôi chưa? Đã bao giờ thấy được rằng tôi cũng đau khổ và dằn vặt chưa? Tôi giống như một cái bóng đằng sau lưng hai người vậy"
Có lẽ vì quá giận dữ nên Trạch Lễ không thể kiểm soát được lời nói của mình đã xưng hô là tôi mà chuyện đó cũng không quá nghiêm trọng.