"Anh biết cảm xúc của em bây giờ rất hỗn loạn để cho Tuyết Tuyết tỉnh lại chúng ta nói chuyện sau được không?" Từ khi nào mà Trạch Nguyên lại nhẹ nhàng và ân cần đến thế?
Có phải sau khi biết cô là Mộc Ánh Tuyết nên mới thay đổi vì người con gái ấy không?
Trạch Lễ không nói gì, chỉ im lặng trên gương mặt thoáng buồn.
Cảm giác trong lòng thật khó chịu.
Trạch Nguyên hiểu được lúc này Trạch Lễ sẽ rất khó xử khi biết Mộc Ánh Tuyết chính là cô bé năm xưa đã thân với cả hai người.
Và điều đặc biệt là cả hai người đều cùng thích cô bé ấy khiến cho cả hai thêm khó xử.
Nhưng chuyện đó chỉ có Trạch Lễ, Trạch Nguyên hoặc là những người liên quan biết đến còn nhũng người khác thì chưa biết kể cả Mộc Ánh Tuyết.
Cả hai ngồi cạnh nhau, suy tư không nói gì.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua.
Mười lăm phút sau, bác sĩ mới bắt đầu bước ra khỏi phòng cấp cứu.
Đèn trên ô vuông cửa phòng bệnh đã tắt.
Ca cấp cứu đã xong chỉ còn tiếng thở xua đi sự mệt mỏi.
Bác sĩ vừa bước ra, Trạch Nguyên lập tức đứng lên hỏi:"Vợ tôi sao rồi bác sĩ?"
Mồ hôi trên gương mặt bác sĩ và nóng lòng của Trạch Nguyên khiến không khí thêm phần thê lương.
Không hiểu tại sao tâm trạng ấy lại não nề, không khí thì ngột ngạt khiến cho mọi thứ bí bách.
Bác sĩ khẽ nuốt nước bọt rồi mới thông báo tình hình:"Đã ổn định tinh thần rồi người nhà đừng quá lo lắng"
Bác sĩ nói xong, Trạch Nguyên và Trạch Lễ cùng thở phào một cái xua đi sự lo lắng, bồn chồn.
Chợt có tiếng chuông điện thoại reo lên khiến cho trái tim của cả hai lo lắng vì người gọi đến là Lý Nhã Dung.
Mặc dù rất run nhưng Trạch Nguyên vẫn bấm nút nghe.
Vừa để điện thoại lên tai, đã nghe thấy tiếng bên kia càm ràm không yên:"Đã bảo bao nhiêu lần là lâu lâu thì về nhà với ba mẹ bộ mày tính để ba mẹ buồn chết à? Hôm nay dẫn theo con bé về nhà"
Giọng Nhã Dung đanh thép, tức giận khiến cho anh cũng run bần bật khi phải nghe thấy tiếng nói ấy.
Mặc dù biết mẹ mình muốn gặp Ánh Tuyết nhưng tình hình hiện tại thì biết làm thế nào được thôi thì cứ khất tạm gác lại chuyện này vậy.
Nếu Nhã Dung biết được Ánh Tuyết thật sự đang nằm ở bệnh viện bà sẽ lo lắng, tức tốc đến đến ngay mà không cần chừ một giây nào cả.
Nhã Dung thương yêu cô là thế nhưng bà vẫn khuyên cô tình yêu và hôn nhân hoàn toàn khác xa nhau nếu mà cô cảm thấy hôn nhân quá ngột ngạt hãy nói với bà.
Bà sẽ luôn ở bên cạnh cô, chăm lo cho cô vì bà là người từng trải nên thấu hiểu và đồng cảm với cô
"Con biết rồi" Không biết tí nữa sẽ có chuyện gì khủng khiếp xảy đến nhưng thôi ...!trước mắt cứ tạm nói thế đã.
Anh len lén nhìn sang bên Trạch Lễ, lúc này Trạch Lễ đang cầm toa thuốc từ tay của bác sĩ vừa kê, ánh mắt của anh như đang cầu cứu em mình.
Trạch Lễ chỉ nhếch mép cười rồi quay lưng đi đóng tiền viện phí cho cô hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của anh.
"Tối nay mẹ sẽ nấu nhiều món cho con bé mẹ muốn tâm sự một vài chuyện với con bé.
Con nhớ phải dẫn theo con bé về đừng để mẹ phải đến tận nhà con" Nhã Dung dặn dò rồi cúp máy.
Lục Thuận đang ngồi xem lại một số tài liệu chợt nhìn lên thấy Nhã Dung tay xách một cái làn và đi với tốc độ khá nhanh.
Đoán lại có chuyện nên Lục Thuận hỏi:"Em đi đâu thế? Lát nữa ba về ba lại không yên tâm"
Nhã Dung nhìn Lục Thuận, mỉm cười nhẹ:"Nay Ánh Tuyết nó về em phải ra siêu thị mua một chút đồ mới được"
Lục Thuận thấy thái độ của Nhã Dung xởi lởi lại phấn chấn nên cũng mừng.
Lục Thuận dặn dò vài câu:"Em mua thêm rong biển và củ cải nhé.
Tối nay anh nấu canh rong biển cho ba và canh củ cải cho bọn trẻ"
Bình thường Lục Thuận sẽ gọi Trạch Nguyên và Ánh Tuyết là bọn trẻ vì cả hai đều là những người thân yêu của mình.
Lục Thuận cũng rất thương ba tuy hằng ngày không thể hiện bằng lời nói nhưng hành động đã nói lên tất cả.
Nhã Dung thấy Lục Thuận dặn thì cũng gật đầu:"Giờ em sẽ đi mua ngay đây"
Nói xong, Nhã Dung đi siêu thị.
Xỏ đôi giày bệt màu đen rồi đi bộ đến siêu thị.
Bình thường dù đường đi có xa thế nào bà vẫn thường đi bộ ngắm phong cảnh và ngửi hương hoa trên đường chứ không bao giờ đi bằng phương tiện giao thông nào.
Từ hồi còn bé, bà đã đi bộ dù là đi học hay đi làm nên điều đó đã thành một thói quen.
Đi bộ cũng tốt vừa rèn luyện sức khỏe vừa nâng cao thể lực.
Anh phải quay trở về Lục Gia.
Trên đường đi cũng rất lo sợ nhưng biết làm thế nào được.
_________________________________
Trạch Lễ vẫn còn ở bệnh viện túc trực.
Nhưng một lát nữa phải đi một chuyến đến câu lạc bộ.
Hiện tại đã là sáu giờ chiều.
Hai tiếng sau, Trạch Lễ phải có mặt ở đó.
Đang không biết xử sự thế nào, lo cô ở bệnh viện một mình không an tâm cũng sợ vì lo lắng mà mình không tập trung được ở câu lạc bộ.
Tính tới tính lui, cuối cùng Trạch Lễ cũng quyết định gọi cho Lưu Khánh Ly.
Lục mãi mà vẫn không thấy tờ giấy lần trước cất vào trong túi, Trạch Lễ nhíu mày, mặt hơi nhăn tỏ vẻ khó hiểu.
Trạch Lễ sờ tận vào phía trong, mãi mới nghĩ ra chắc để ở trong mặt túi bên trong, phải mò mẫm mãi, luồn sâu vào túi quần, mãi mới thấy.
Lúc lấy được tờ giấy ra ngoài, Trạch Lễ cảm thấy như có tia hi vọng, hào quang rộng mở.
bg-ssp-{height:px}
Trạch Lễ thấy mình như được cứu.
Trạch Lễ bấm số gọi rồi chờ đợi người bên kia phản hồi.
Tiếng chuông điện thoại cứ: tút ...!tút ...!tút ...!Lòng người cũng cảm thấy lạc lõng.
Chờ đợi một chút, đầu bên kia có người nhấc máy.
"Alo?" Điệu bộ khó hiểu vì tự nhiên có người lạ hỏi.
Lần trước là do Khánh Ly đưa số điện thoại của mình cho Trạch Lễ chứ Khánh Ly hiện tại chưa biết số của idol mình.
Vốn tò mò nên Khánh Ly mới nghe máy chứ hiếm khi người lạ gọi mà nghe máy lắm.
"Chào cô" Trạch Lễ cất tiếng nói đầu tiên.
Lời chào vừa dứt, Khánh Ly như mừng thầm vì đó là idol.
Một fan có thể gọi là cuồng idol nếu được idol gọi trong lòng vui mừng không tả được.
"Tối mai chúng ta cùng nhau ăn tối được không?"Khánh Ly dò hỏi nhưng Trạch Lễ gọi điện đến không phải vì chuyện lần trước mà là có chuyện cần nhờ.
Trạch Lễ đáp lại câu hỏi của Khánh Ly nhưng nó không liên quan một chút nào.
"Hiện tại cô có rảnh không?"
"Tôi có" Khánh Ly trực tiếp trả lời rồi đặt cốc nước xuống bàn, phía dưới chân vẫn còn chậu thau đồ chưa phơi.
"Tôi có chuyện cần nhờ cô.
Bạn tôi ...!nói sao được nhỉ? ...!Bạn ấy đang nằm trên giường bệnh vừa mới cấp cứu xong nhưng mà ...!lát nữa tôi có việc bận nên không thể ở lại đây được"
Tuy lời nói của Trạch Lễ không được lưu loát, ngập ngừng đôi ba chỗ nhưng thật sự đang rất run không thể nói thành lời hoàn chỉnh được.
Cũng đúng đây là lần đầu tiên Trạch Lễ nhờ người lạ mà lại còn là con gái nữa chứ.
Không phải hiếm khi Trạch Lễ cảm thấy không được thoải mái khi nhờ người khác nhưng sao lần này Trạch Lễ cứ cảm thấy không được tự nhiên cho lắm kiểu ngại ngùng, bẽn lẽn.
Với lại sao có thể nhờ người mà mình chưa thân thiết bao giờ? Mới gặp có lần đầu tiên vào lúc buổi lễ ra mắt thiết kế mới.
Tự dưng nhờ người ta thì cũng không được ...!tự nhiên cho lắm.
Nhưng Trạch Lễ vẫn dùng hết can đảm của mình để gọi điện nhờ sự giúp đỡ đến từ Khánh Ly.
"Vậy anh cho tôi địa chỉ lát nữa tôi sẽ đến đó" Khánh Ly lập tức đồng ý ngay không chần chừ chút nào.
Trạch Lễ nghe thế thì mừng lắm, đoạn nói:"Cảm ơn cô.
Khi nào rảnh tôi sẽ đãi cô một bữa cơm tử tế.
Tôi sẽ nhắn địa chỉ cho cô"
Khánh Ly vui vẻ nói:"Anh không cần phải khách sáo vậy đâu"
"Chúng ta sẽ gặp nhau sau" Nói rồi Trạch Lễ cúp máy.
Nhìn người con gái đang nằm, Trạch Lễ không biết phải xử sự thế nào vì người anh yêu mãi mãi cũng không thể với tới.
Ánh Tuyết là chị dâu của mình sao Trạch Lễ có thể để cho cô cảm thấy ngột ngạt trong căn nhà của chính mình được.
Trạch Lễ cũng không đành lòng nhưng còn cách nào khác đâu.
Có phải ông trời đang thử thách Trạch Lễ không?
_________________________________
-Lục Gia-
Nhã Dung bước vào trong nhà, trên tay là cầm một đống đồ.
Lục Thuận đang tưới cây bên ngoài nên cũng cầm giúp được đồ vào bên trong.
Nhã Dung lại đành phải đem từng lượt vào.
Đầu tiên là cầm làn đựng đồ cần cất vào tủ lạnh trước.
Đang loay hoay soạn những thứ cùng để một chỗ cho gọn gàng, ngăn nắp thì Lục Thuận bước vào.
"Em mua nhiều thứ thế?" Lục Thuận hỏi rồi cầm một bịch cá và tôm đi vào trong cất.
"Chẳng mấy khi đi chợ nên em mua cho ba ngày ăn luôn với lại Ánh Tuyết cũng về mà nấu cho chúng nó ăn đủ chất"
Thấy Nhã Dung nói cũng hợp lí, Lục Thuận cũng gật đầu.
"Mà Tiểu Nguyên về chưa?" Nhã Dung hỏi rồi đi vào trong bếp nấu đồ ăn.
Ở Lục Gia đã cho tất cả người làm nghỉ cả rồi chỉ để lại tài xế ở lại mà thôi.
Lục Thuận lắc đầu, không đáp.
Nhã Dung cũng không nói gì, đặt làn đựng đồ xuống, mặc tạp dề.
________________________________
Khánh Ly mặc thêm chiếc áo khoác vào rồi bắt đầu đi đến địa chỉ mà Trạch Lễ đã gửi đến trong phần tin nhắn.
Lên xe, Khánh Ly bật đoạn nhạc mà mình yêu thích và khởi động xe, miệng nhẩm bài hát mà mình yêu thích.
Chiếc xe lăn bánh chậm chầm trên đường.
Lúc này, đã là gần tám giờ.
Chỉ còn khoảng tầm mười lăm phút nữa sẽ đúng tám giờ.
Trạch Lễ đã bắt xe đi đến câu lạc bộ.
Trước khi rời đi Trạch Lễ đã dặn dò cô y tá kĩ lưỡng trước rồi mới đi.
Tâm trạng của Trạch Lễ cũng đã an tâm một phần, ngồi trên ghế xe nhưng vẫn lo.