Cô ngồi dựa vào thành giường.
Lưu Khánh Ly cảm thấy buồn tủi.
"Cậu có biết là vẻ ngoài của cậu hiện giờ làm mình lo lắm không? Lần sau cậu có chuyện gì cũng phải nói cho mình biết đấy"
Lưu Khánh Ly thầm trách, hờn dỗi với cô bạn của mình.
Mộc Ánh Tuyết nắm nhẹ lấy tay của Lưu Khánh Ly rồi an ủi.
"Mình không sao mà cậu đừng lo quá!"Lưu Khánh Ly nghe cô nói thế, hậm hực không vui.
Cô chu môi hôn gió với Lưu Khánh Ly làm cho cô bạn kia cũng bẽn lẽn, dè dặt, mím chặt môi.
"Mình biết là cậu rất lo cho mình.
Nhưng mà bây giờ mình cũng đâu có bị gì đâu ...!cậu đừng lo nữa"
Mộc Ánh Tuyết âu yếm nhìn cô bạn của mình.
Lưu Khánh Ly nói với giọng còn giận dỗi:"Cậu nói mình không được lo thì mình phải nghe cậu không lo cho cậu chắc?"
Mộc Ánh Tuyết nhìn vào hộp mì ăn liền vẫn còn dở thì bảo:"Cậu ăn mau ăn đi"
"Cậu đợi mình ăn xong thì sẽ nói phải trái với cậu.
Mình phải nói rõ cho cậu hiểu mới được"Lưu Khánh Ly cảm thấy không được xả bực tức ra ngoài trong lòng không yên.
Mộc Ánh Tuyết im lặng nhìn cô bạn của mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp kì lạ.
Một cảm giác mà trước đây chưa từng có trong cuộc sống của mình.
....
Cùng lúc đó, tại cổng Lục Thị.
Anh và Lục Trạch Lễ đứng ở ngoài xe.
Lục Trạch Lễ mở cửa xe và vào xe trước.
Anh lên xe và di chuyển vô lăng.
Chiếc xe lập tức chuyển bánh.
Lục Trạch Lễ thắc mắc hỏi:"Anh định đưa em đi đâu thế?"
Anh nhẹ nhàng hỏi lại:"Em không cảm thấy đói à? Anh dẫn em đến nơi mà lúc trước chúng ta vẫn thường xuyên ghé ăn"
"Em cảm thấy không đói"Lục Trạch Lễ giả bộ che giấu nhưng làm sao mà thoát khỏi ánh mắt tinh tế đến từ anh cơ chứ.
Anh không phản bác:"Nơi đó cũng phải hai mươi năm rồi chúng ta không ghé lại.
Chúng ta ghé vào đó ăn ủng hộ họ một chút dù sao anh cũng muốn nếm lại hương vị của ngày đó"
Lục Trạch Nguyên nói vậy thì cậu cũng không phản đối.
Cậu vui vẻ đồng ý.
.....
-Bệnh viện-
Lưu Khánh Ly vừa ăn xong, chưa kịp để ly mì ăn liền xuống thì đã lên tiếng bực bội nói:"Tức chết mình.
Mình mà biết ai làm cậu ra nông nỗi này thì đừng trách mình"
Lưu Khánh Ly xả giận, không kiêng nể gì.
Cô cũng hạ hỏa giúp bạn mình:"Không có ai cả cậu đừng lo mình vẫn ổn mà.
Nhà họ đối xử với mình tốt lắm.
Mình không cần lo lắng bất cứ gì.
Mẹ mình vẫn bảo vệ mình mà anh ấy không thể làm được gì với mình"
"Mình chỉ lo cho mỗi mình cậu thôi đó.
Từ lúc học đại học đến giờ cậu toàn gặp những chuyện không theo ý muốn của mình.
Mình không lo cho cậu thì lo cho ai bây giờ? Cậu cứ làm như chúng mình là người xa lạ không bằng"
"Được rồi"Cô cũng đành thuận theo bạn mình, không muốn mọi chuyện rắc rối thêm.
Lưu Khánh Ly vẫn không giảm bớt sự lo lắng vẫn đang thường trực trong mình.
"Mà sao cậu biết mình ở trong bệnh viện?"Cô hơi ngạc nhiên hỏi.
Lưu Khánh Ly cũng không biết phải nói thế nào để cho cô hiểu nữa.
"À ...!thì ..."Lưu Khánh Ly ngập ngừng, đang tính tìm đại cái cớ nào thì cô nói.
"Lục Trạch Nguyên gọi nhờ cậu đến đúng không?"Trong anh mắt của Mộc Ánh Tuyết hiện lên vẻ không vui.
"Ừm ..."Lưu Khánh Ly xác nhận.
"Anh ấy gọi cho cậu nhờ cậu đến coi mình thế nào?"Cô tròn mắt hỏi Lưu Khánh Ly.
Lưu Khánh Ly gật đầu, sau đó tiếp lời:"Thật ra là còn cả Lục Trạch Lễ nữa"
Hai anh em nhà này sao dạo này lạ thế? Bình thường Lục Trạch Nguyên đâu có đối xử tốt với mình đâu? Hay anh ta thấy thương hại mình?
Bao nhiêu câu hỏi xuất hiện trong đầu Mộc Ánh Tuyết.
Đúng là trước giờ, hiếm có khi hai anh em nhà họ Lục lại cùng lo lắng cho cô và để tâm đến cô như thế.
Điều này khiến cho cô không khỏi suy nghĩ nhiều thứ.
Bản thân cô cũng không biết giải thích sao cho những câu hỏi trong đầu của mình.
Cô ngồi thừ ra suy nghĩ rất nhiều, Lưu Khánh Ly ngồi bên cạnh cô cũng phải sốt ruột:"Cậu đang suy nghĩ đó ...!Mộc Ánh Tuyết!!"
Lưu Khánh Ly đẩy nhẹ vai cô làm cô cho trở lại trạng thái ban đầu.
"Nãy cậu suy nghĩ gì thế? Mình tò mò quá"Lưu Khánh Ly mở lời.
"Không có gì đâu.
Chỉ là mấy chuyện nhỏ thôi.
Mình tự giải quyết được.
Cậu yên tâm"
Cô an ủi bạn mình.
Lưu Khánh Ly mở lời bằng một câu chuyện khác:"Mình muốn nhờ cậu tư vấn chuyện tình cảm cho mình"
Nhận thấy mọi chuyện có vẻ nghiêm trọng, cô nghiêm túc hẳn.
"Cậu cần mình tư vấn tình cảm?? Cậu phải lòng mĩ nam nào rồi!? Mau nói cho mình biết đi mình tò mò quá"
Cô thúc giục quá nên Lưu Khánh Ly cũng đành nói thật.
"Ừ thì ...!cũng được gọi là mĩ nam"
"Anh ta đẹp lắm à!? Đẹp đến mức nào mới lọt vào mắt xanh của cậu thế? Tình tính thế nào?"
Lần đầu tiên nghe thấy cô bạn mình phải lòng với một người khác giới nên Mộc Ánh Tuyết hứng khởi hỏi không biết bao nhiêu câu.
Mộc Ánh Tuyết còn tưởng tượng ra khung cảnh hai người đó cầu hôn nhau chắc là sẽ lãng mạn lắm.
Cô còn nghĩ tới cảnh gia đình họ có con rồi gia đình sẽ tràn ngập nhiều niềm vui.
"Cậu hỏi mình nhiều câu vậy? Sao mình trả lời hết được?"Lưu Khánh Ly cũng ngại ngùng khi phải nói tình cảm của mình ra ngoài.
"Thì ...!cậu cứ từ từ trả lời cho mình biết có sao đâu ..."Mộc Ánh Tuyết nhẹ giọng nói rồi cười thích thú.
Núm đồng điếu lộ ra trông rất cuốn hút ánh mắt của người khác.
Hình như cũng lâu rồi không thấy cô mỉm cười vui vẻ như thế.
Tình cảm của Lưu Khánh Ly mà đơm hoa kết trái chẳng phải cô chính là phù dâu sao?
Điều đó khiến cho cô trở nên vui vẻ gấp mấy lần.
"Ừm ..
nhưng mà cậu phải hứa cho mình biết là cậu không nói cho ai khác biết hết nha!?"Lưu Khánh Ly vẫn còn ngượng ngùng.
"Tất nhiên rồi.
Mình đâu có la người xấu tính thế chứ!!"Mộc Ánh Tuyết khẳng định chắc chắn.bg-ssp-{height:px}
"Hôm công bố thiết kế mới đó ...!mình đã gặp được định mệnh của cuộc đời mình ...!Mình nhận ra chân ái của cuộc đời minh.
Mình rất muốn có được thứ tình cảm trai gái từ người con trai ấy"
Lưu Khánh Ly buồn rầu nói, nhìn cô mà lòng nặng nề.
Mộc Ánh Tuyết nhẹ nhàng an ủi.
"Cậu đừng lo.
Cậu chỉ cần nói cho mình biết người mà cậu thích là ai.
Mình sẽ giúp cậu có được người đó"
Mặc dù đã có lời của Mộc Ánh Tuyết nhưng mà Lưu Khánh Ly vẫn không đủ can đảm để nói ra.
"Cậu không yên tâm về mình đúng không?"Cô khó chịu hỏi rồi dỗi quay mặt ra hướng khác.
"Không phải.
Chỉ là ...!mình ...!mình ...!không biết phải nói thế nào"Lưu Khánh Ly giải thích.
Cô quay lại phía bạn mình:"Thì cậu phải nói thì mình mới giúp được cậu chứ?"
"Mình biết rồi"
....
Lưu Khánh Ly kể cho cô nghe tóm tắt về sự việc hôm công bố thiết kế mới.
Chuyện cũng cách đây được gần tuần rồi mà khi kể lại Lưu Khánh Ly cứ ngỡ nó mới xảy ra hôm qua.
Sau khi nghe xong, cô liền thở dài.
Bản thân của cô cũng biết Lưu Khánh Ly xứng đáng có được hạnh phúc trọn vẹn nhất.
Cô mỉm cười an ủi:"Dù sao cậu cũng thích anh ấy mình có cản cũng đâu được"
"Nhưng anh ấy ...!thật sự ..."Lưu Khánh Ly khó nói.
Mộc Ánh Tuyết chạm nhẹ vào tay bạn mình:"Không sao đâu.
Người cậu thích mình sao có thể quyết định được.
Chính bản thân cậu là người quyết định nhiều nhất"
Lưu Khánh Ly ôm cô vào lòng mình.
Cậu ấy mà biết người mình thích lại là Lục Trạch Lễ thì cậu ấy có cò đối xử tốt với mình nữa không?
Lưu Khánh Ly thầm nghĩ trong lòng.
Lưu Khánh Ly cũng thừa biết Lục Trạch Lễ hồi trước từng thích Mộc Ánh Tuyết.
Lưu Khánh Ly ôm chặt lấy cô, không muốn cô biết chuyện tình cảm của mình.
"Cậu không nói cho mình biết mình giận cậu luôn.
Hứ ...!không thèm nói chuyện với cậu nữa"
Mộc Ánh Tuyết giả vờ giận dỗi để Lưu Khánh Ly thừa nhận thân phận thật sự của người bí ẩn đó.
"Cậu phải hứa với mình là không được giận đâu đó ..!!"Lưu Khánh Ly căn dặn.
"Mình nói rồi mà cậu yên tâm đi.
Anh ấy là ai mà bí ẩn quá vậy??"
Cô nhẹ nhàng hỏi.
"Người đó là ...!Lục Trạch Lễ"
Cô ngạc nhiên:"Thật à!?"
Tiếng nói của cô hơi to nên cả phòng đều có thể nghe thấy.
Lưu Khánh Ly đưa tay lên miệng, khẽ:
"Suỵt"
Cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Cậu không giận mình à!?"Lưu Khánh Ly hỏi.
Mộc Ánh Tuyết đáp ngay:"Mình với cậu là bạn thân bao lâu rồi!?Chuyện cậu thích ai thì bản thân cậu có quyền quyết định.
Mình chỉ là phụ thôi"
"Nếu cậu có ý kiến gì thì cứ nói cho mình biết"Lưu Khánh Ly nhẹ nhàng chạm vào lưng của cô.
Cô rời khỏi người bạn mình, không vui nói.
"Chuyện chỉ có vậy mà cậu cứ ấp úng mãi không nói ra cho mình biết.
Cậu nghĩ mình xấu tính thế sao?"
Mộc Khánh Ly không nhịn được cười mà lén che tay lên miệng cười.
"Cậu còn cười để chọc quê mình à!?"Cô xù lông lên, khó chịu.
"Không có.
Chỉ là mình ...!thấy lúc này nhìn cậu hơi buồn cười thôi"
Lưu Khánh Ly nhìn bạn mình mà trong lòng cảm thấy hạnh phúc khi có được tình bạn ấy.
Cả hai ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
"Cậu đói chưa!?Mình lấy cháo cho cậu"Lưu Khánh Ly hỏi cô.
Cô lắc đầu, nói chưa muốn ăn.
Lưu Khánh Ly không biết nên an ủi bạn mình thế nào.
"Yên tâm đi mình đói thì sẽ tự ăn"
"Sao mình có thể không lo cho cậu được chứ!?Thật tình à ..."
Lưu Khánh Ly trách móc.
Cô chỉ nhẹ nhàng an ủi bạn mình.
________________________________
-Nhà hàng-
"Nơi đây đã chuyển thành một nhà hàng rồi sao!?"Lục Trạch Lễ ngạc nhiên khi thấy trước mặt mình là nhà hàng sang trọng, trước cửa còn treo bảng tên mới thay đổi.
"Nhà hàng này trước kia cũng đã thay đổi một lần.
Chắc không thu hút được khách hàng nên phải thay đổi thêm lần nữa"
Lục Trạch Nguyên giảng giải cho em mình hiểu.
Lục Trạch Lễ cũng đoán ra được điều đó.
Cả hai bước vào bên trong.
Đi đến đâu cũng có những ánh mắt dõi theo hai người họ.