Lưu Khánh Ly vừa nói xong không lâu thì Lục lão phu nhân đã đến.
Bà vừa bước vào trong thì Lưu Khánh Ly liền nhận ra.
"Lục lão phu nhân"Lưu Khánh Ly lễ phép nói.
"Ừm chào con"Bà Lục mỉm cười nhìn Lưu Khánh Ly.
"Con nghe danh bác đã lâu.
Nay mới có cơ hội gặp mặt.
Con là Lưu Khánh Ly bạn từ lúc đại học của Mộc Ánh Tuyết"
Lưu Khánh Ly xởi lởi giới thiệu về bản thân mình.
Bà Lục là người rất dễ chịu, tính tình nhã nhặn.
"Bác cũng có vài lần nghe Ánh Tuyết nhắc đến con.
Bác cũng rất muốn gặp mặt con.
Không ngờ hôm nay lại tình cờ được gặp"
Giọng của Lục lão phu nhân không hề có chút cằn nhằn hay khó chịu.
Ở bà luôn toát sự nhân hậu, hiền từ.
Mặc dù bà có ghét người nào không bao giờ thể hiện qua lời nói mà chỉ qua hành động.
Bà không hề nói nhiều như mọi người ngoài kia vẫn thường xuyên nghĩ về bà như thế mà trái ngược hoàn toàn bà là người ít nói.
Bà nói chuyện với ai bao giờ cũng nhỏ nhẹ, không bao giờ to tiếng với ai.
"Vâng.
Con cũng là lần đầu tiên gặp bác"Lưu Khánh Ly cũng niềm nở đón tiếp Lục lão phu nhân.
Điều này lại làm cho bà có thiện cảm về cô bạn của Mộc Ánh Tuyết.
"Chẳng hay ...!con đang làm gì!?Công việc vẫn ổn chứ!?"
Lục lão phu nhân ân cần hỏi.
Lưu Khánh Ly cũng tự nhiên trả lời.
"Con làm Tổng giám đốc Lưu Thị"
"Ta cũng đã nghe danh con từ lâu nay mới cơ hội gặp trực tiếp"Bà Lục đưa tay ra trước người Lưu Khánh Ly, ý là muốn bắt tay với cô bạn của Mộc Ánh Tuyết.
Lưu Khánh Ly cũng hiểu ý, đưa tay của mình ra để bắt lấy tay của Lý Nhã Dung.
Đây sẽ là mẹ chồng tương lai của mình sao??Lưu Khánh Ly ngạc nhiên quá đỗi.
Chuyện này xảy ra đột ngột quá không thể xoay sở được.
Lưu Khánh Ly cứ đứng nhìn Lý Nhã Dung một hồi lâu.
Lý Nhã Dung khó hiểu nhìn Lưu Khánh Ly:"Sao con nhìn ta như thế!?Ta nói gì không phải hay sao!?"
"Dạ không có ạ"Lưu Khánh Ly xua tay trước mặt Lý Nhã Dung.
Bà Lục mỉm cười hiền từ.
"Con có chuyện gì bận thì cứ đi trước đi ở đây có bác lo rồi"Lục lão phu nhân đề nghị.
Lần đầu gặp mặt, không ngờ lại dễ mến đến thế!! Lưu Khánh Ly có mơ cũng chưa từng nghĩ đến Lục lão phu nhân lại là người hoàn toàn so với những lời bàn tán ở bên ngoài kia!!
Đúng là đừng nhìn vẻ bề ngoài mà kết tội người khác.
Lục lão phu nhân vẻ mặt thì nghiêm khắc, lúc nào cũng sẽ toát lên vẻ cau có, khó chịu nhưng tận sâu bên trong lòng bà thì quả nhiên là một con người khác.
"Con có chuyện cần phải giải quyết.
Ánh Tuyết giao lại cho bác"Lưu Khánh Ly cầm túi xách của mình, nhẹ nhàng nói.
"Chuyện này thì con không cần phải lo.
Bác hiểu mà"Lục lão phu nhân mỉm cười nói.
Lưu Khánh Ly rời khỏi phòng bệnh của cô.
Vừa mới ra khỏi đó không lâu thì nhận được tin nhắn đến.
Lưu Khánh Ly tò mò mở tin nhắn ra đọc.
|Tối nay cô có rảnh không!?|Tin nhắn đến từ Lục Trạch Lễ.
|Có! Anh cần tôi giúp gì à!?|Đoán chắc là cơ chuyện nên Lưu Khánh Ly phản hồi lại tin nhắn nhanh nhất có thể.
|Vậy ...!tám giờ tối nay chúng ta gặp mặt nhau nhé!|Lục Trạch Nguyên đề nghị.
Tin nhắn vừa gửi đi, cậu muốn xóa nó đi lập tức.
Nhưng mà Lưu Khánh Ly đã đọc tin nhắn đó rồi dù có xóa đi chăng nữa cũng không thay đổi được gì.
Tự nhiên Lục Trạch Lễ cảm thấy mình hồ đồ quá sao lại tùy tiện hẹn con gái nhà người ta như thế.
Lần đầu tiên hẹn con nhà người ta không biết nên nói gì cho phải.
|Được.
bg-ssp-{height:px}
Vậy tối nay gặp|Lưu Khánh Ly soạn dòng tin nhắn đó rồi gửi đi.
Nụ cười tự nhiên hiện lên trên khuôn mặt của Lưu Khánh Ly.
____________________________
-Nhà hàng-
Đang ăn thấy cảnh một người cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, miệng lại cứ chốc lát cười mỉm.
Anh cũng không vui cho lắm:"Em ăn xong chưa!? Sao cứ nhìn điện thoại thế!? Nhìn nhiều không tốt cho mắt đâu"
Anh ăn xong liền buông dĩa trên tay xuống, uống trà chanh cho mát.
"Em ăn xong rồi"
"Vậy chúng ta đi thôi"Anh nói rồi quay lưng bước đi.
Lục Trạch Lễ ngơ ngác nhìn theo anh mình rồi vội vội vàng vàng đứng lên chạy về phía anh.
"Anh chờ em với"Lục Trạch Lễ vừa chạy vừa lấy hơi để gọi.
"Nhanh lên giờ cũng là một giờ rồi"Anh nhìn vào đồng hồ đeo trên tay rồi nói.
"Vâng"Lục Trạch Lễ ngồi vào xe.
Anh đưa Lục Trạch Lễ đến nơi mà đã nuôi dưỡng ý chí mãnh liệt của cậu.
____________________________
-Bệnh viện-
Lý Nhã Dung ngồi đọc một số tài liệu.
Vừa đọc vừa nhàn nhã uống trà thảo mộc.
Có tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài:Cốc ...!cốc ...!cốc ...
Lý Nhã Dung dừng lại việc đọc, nhìn ra ngoài cửa phòng bệnh của cô, thấy một bóng dáng của một nam nhân nào đó.
"Ai vậy!?"Lý Nhã Dung khó hiểu hỏi.
"Là con"Cánh cửa vừa mở, Tống Bảo An bước vào.
"Ừm"Lý Nhã Dung gật đầu nói.
"Bác đến thăm em ấy ạ?"Tống Bảo An lễ phép nói.
"Bác cũng mới đến.
Thế con cũng ..."Chưa kịp nói dứt câu thì đã bị Tống Bảo An cướp mất câu nói.
"Con đến thăm em ấy.
Con có đem hoa quả đến cho em ấy.
Cũng coi như ...!chút lòng thành của con"
Tống Bảo An tự nhiên đặt giỏ hoa quả lên mặt bàn rồi ngồi xuống.
Lý Nhã Dung cũng hơi khó xử, chưa biết phải làm thế nào thì ...!Tống Bảo An nói.
"Bác để con nói chuyện riêng với em ấy được không ạ!?"
"Để bác ở lại là được rồi không cần phiền con đâu"Lý Nhã Dung từ chối.
"Sao được ạ!? Con nói chuyện khoảng tầm một chút thôi"Tống Bảo An định sẽ để cho Lý Nhã Dung rời khỏi đó.
Đương nhiên việc này lợi ít hại nhiều nên Lý Nhã Dung không dám làm liều.
Lý Nhã Dung suy xét mọi việc kĩ lưỡng nên không thể quyết định dễ dàng và nhanh chóng được.
Đang không biết phải xử sự thế nào thì có cánh tay trợ lực cứu giúp.
"Cậu đến chắc là có chuyện quan trọng nhỉ!?"Lục Thuận vừa đặt phích nước trên tay xuống rồi hỏi.
"Cũng không có gì ạ"Tống Bảo An ngoài mặt thì giả bộ niềm nở nhưng bên trong lại lửa sôi ngùn ngụt.
"Vậy ...."Lục Thuận định nói thì Tống Bảo An nói.
"Con có việc cần phải đi trước.
Khi nào rảnh con sẽ đến thăm Ánh Tuyết"
"Được"Lục Thuận đồng ý ngay.
Tống Bảo An rời khỏi bệnh viện.
"Sao anh lại đến!?"Lý Nhã Dung ngạc nhiên hỏi.
"Anh thấy em cũng mệt rồi nên về nhà nghỉ ngơi đi.
Ba nói anh đến thay em"