-Buổi sáng hôm sau-
"Lưu Khánh Ly thế nào rồi!?"Anh ngồi xuống cạnh Lục Trạch Lễ để hỏi chuyện, tiện tay đưa cho cậu một hộp cơm thịt sườn.
"Cũng ổn rồi.
Em vừa mới vào thăm một lát"
"Sao không ở trong đó luôn mà phải ra ngoài này!?"
"Cổ nói muốn nghỉ ngơi cho nên em chiều theo ý cổ"Lục Trạch Lễ thở dài thườn thượt kèm theo nỗi mệt mỏi bao trùm ra ngoài.
Suốt cả đêm hôm qua, cậu không thể nào yên giấc được.
Cứ mỗi lần nhìn vào thân hình mảnh mai nằm đơn độc trên chiếc giường bệnh phủ khăn trắng tinh ấy, trong lòng cậu lại trào dâng bao cảm xúc, nước mắt cứ chực ứa ra.
"Mọi chuyện sẽ ổn thôi"Anh mỉm cười nhẹ nhàng, đặt tay lên vai cậu an ủi.
Anh cũng không vui vẻ gì.
Mặc dù nghe anh mình an ủi vài câu nhưng trong lòng cậu vẫn thấp thỏm không yên.
Cậu vội vàng đứng dậy, hé mắt nhìn vào phòng bệnh vẫn đang đóng cửa im lìm, rưng rưng nước mắt.
Lục Trạch Nguyên cũng đứng lên theo cậu, qua khóe mắt của mình cũng có thể đoán ra được phần nào tình trạng hiện giờ của Lưu Khánh Ly.
Trong lòng ai cũn có dự cảm riêng nhưng hẳn ai cũng đoán ra được nội tâm bên trong của mỗi người.
"Anh không ở nhà với chị dâu à!?"Lục Trạch Nguyên sau khi ổn định tâm trạng lại, ân cần hỏi han.
Anh thường xuyên vì công việc mà không chú ý đến những thứ nhỏ bé đời thường.
"Có chị Khả Ái ở bên cạnh rồi.
Lát nữa anh đến công ty cũng không có nhiều thời gian ở bên cạnh chị dâu của em.
Anh đưa cơm cho em xong là phải đi liền"
Anh giải thích vài lời rồi quay lưng bước đi.
Cậu nhanh chóng nói với theo:"Anh đi cẩn thận"
Anh khẽ mỉm cười rồi rời khỏi hành lang bệnh viện.
Cậu ngồi xuống, nén thở dài, mở nắp hộp cơm mà anh đem đến, khẽ nở một nụ cười mãn nguyện.
Không ngờ anh ấy cũng quan tâm mình thếCậu vừa ăn vừa nghĩ về những chuyện đã qua.
___________________________
-Biệt thự sang trọng-
Mộc Khả Ái đặt đĩa trái cây lên bàn.
"Em ăn trái cây đi vừa nãy em ăn ít cơm lắm như vậy sẽ kiệt sức đó"
"Em ăn no rồi mà chị không cần phải lo cho em đâu"Cô nhẹ nhàng nói rồi cầm miếng táo đưa lên miệng ăn.
Mộc Khả Ái mỉm cười rồi nói.
"Nãy Trạch Nguyên nói phải đi làm không yên tâm em ở nhà một mình nói chị sang trông em"
"Em đâu phải là con nít đâu"Cô phụng phĩu, phồng má bánh bao của mình lên nhìn Mộc Khả Ái.
"Em luôn là em bé bỏng của chị mà"Mộc Khả Ái chạm vào má bánh bao của cô, cười tít mắt.
"Chị mãi luôn là người chị mà em tôn kính"Cô ăn hết miếng táo, Mộc Khả Ái lạ đưa thêm miếng nữa cho cô.
"Ăn nhiều vào"Mộc Khả Ái vỗ nhẹ tay cô.
"Chị muốn em thành heo luôn à!?"Cô không vui nói
Cả hai đang nói chuyện vui vẻ thì bên ngoài có tiếng chuông reo.
"Kính coong ...!kính coong ..."Tiếng chuông kêu lên làm cho Mộc Khả Ái vội vàng đặt con dao xuống bàn, quay mặt ra hướng cổng.
"Để chị ra mở cửa cho"Mộc Khả Ái đứng lên thì cô nói.
"Để em mở cho"
"Em mới khỏe không nên hoạt động nhiều đâu.
Em yên tâm Lưu Khánh Ly chắc chắn sẽ ổn mà"
Mộc Khả Ái đi ra cổng để mở cửa.
Cổng vừa mở, nhìn ra đã thấy Lý Nhã Dung hỏi:"Sao cô lại ở đây!?Ánh Tuyết đâu!?"
"Em ấy đang ở trong nhà"Mộc Khả Ái cúi đầu chào Lý Nhã Dung thì bị người ta phớt lờ.
"Ừm"Lý Nhã Dung vội bước vào trong nhà.
bg-ssp-{height:px}
Mộc Khả Ái khép cổng lại rồi đi sau Lý Nhã Dung
"Tiểu Tuyết!!"Lý Nhã Dung bước vào trong nhà, đã thấy Mộc Ánh Tuyết đang ngồi ăn trái cây.
"Mẹ!!"Mộc Ánh Tuyết ngồi sang ghế khác để dành chỗ cho Lý Nhã Dung.
"Con giờ mới ăn sáng à!?"Nhìn ly mì và đĩa trái cây trên bàn nên Lý Nhã Dung hỏi.
"Dạ không con ăn lâu rồi mẹ à!? Cái này là chị Khả Ái ăn nãy con ăn cơm tấm rồi"Cô nhẹ nhàng giải thích rồi vất ly mì còn dở vào thùng rác.
"Ăn cơm tấm ở ngoài không sạch sẽ và an toàn đâu con ạ.
Thằng Tiểu Nguyên nó không chăm lo cho con được thì để mẹ chăm.
Mẹ sẽ dọn qua ở với tụi con"Lý Nhã Dung lục trong túi ra một chiếc hộp cỡ vừa, bên ngoài có trang trí dây ruy băng màu đỏ.
"Cái này là gì thế mẹ!?"Cô hỏi rồi lật qua lật lại chiếc hộp mà Lý Nhã Dung vừa đưa.
"Con cứ mở ra thì biết ngay thôi mà.
Tối nay hai đứa có không gian riêng phải tranh thủ cơ hội.
Mẹ muốn tụi con có tin vui mẹ có cháu bồng bế.
Mẹ cũng đã từng tuổi này rồi nhìn nhà người ta có đông đủ con cháu nhìn cũng thèm con ạ.
Mẹ không phải là ép buộc con phải có ngay nhưng mà giờ hai đứa kết hôn cũng lâu rồi chuyện này cũng nên suy nghĩ đi là vừa rồi"
Lý Nhã Dung đặt tay lên tay của Mộc Ánh Tuyết, ân cần nói.
"Vâng để con suy nghĩ thêm"Mộc Ánh Tuyết không phản đối cũng không đồng ý.
"Con cứ suy nghĩ đi mẹ đi chợ rồi lát nữa làm mấy món bổ cho con ăn.
Sức khỏe của con không được khỏe nên chăm sóc sức khỏe nhiều vào.
Mẹ biết làm mấy món khá ngon nên là mẹ sẽ trổ tài nấu ăn cho con nếm thử"
Lý Nhã Dung khoác túi lên vai, khẽ nhắc Mộc Ánh Tuyết nghỉ ngơi, yên tâm rồi mới đi chợ.
Nãy giờ Mộc Khả Ái đứng im, không dám nhúc nhích cũng như lên tiếng.
Đợi cho Lý Nhã Dung đi rồi, Mộc Khả Ái vội vàng ngồi xuống ghế sofa, gương mặt kiểu không thể tin được Lý Nhã Dung sẽ nói như thế.
"Em thấy mẹ chồng em như thế đó.
Thừa biết là em không yêu thương gì Lục Trạch Nguyên mà còn bảo em phải sinh con cho anh ta nữa.
Em nên suy nghĩ cho cẩn thận tương lai của em vẫn còn mà đừng để tương lai ấy bị chôn vùi trong cuộc sống bất tận khi em phải lo cho anh ta, lo cho con.
Chị chỉ muốn tốt cho em thôi con gái không thể nào chôn vùi thanh xuân bên cạnh những thứ như thế"
Mộc Khả Ái không vui nói.
Từ nhỏ Mộc Ánh Tuyết đã được ông nội thương, yêu chiều nhất nhà ngược lại Mộc Khả Ái luôn phải cố gắng, phấn đấu hơn nữa, phấn đấu không ngừng nghỉ để bứt phá đứng nhất lớp, nhất khối thậm chí là phải nhất trường.
Nhất định phải khiến cho những ánh mắt của mọi người ngoài kia không phải là căm phẫn hay là cười nhạo, phản báng mà là tấm gương sáng, tiên phong cho những con người đó, phải khiến cho những ánh mắt đó trở thành ngưỡng mộ, tự hào.
"Em biết chị rất lo cho em, rất thương em.
Nhưng em biết cách tự lo cho bản thân mình mà.
Chị đừng nhọc lòng vì em nhiều nữa.
Chị cũng có cuộc sống của mình, chị không muốn nó hoàn hảo sao!?"
Mộc Ánh Tuyết cũng rất thương chị.
Nhưng cuộc đời của con người không phải ai muốn nó hoàn hảo thì nhất định nó phải hoàn hảo được.
Tùy theo suy nghĩ, nhận thức và cách sống, cách đối mặt với khó khăn, thử thách như thế nào nữa.
Cuộc sống bình yên, vui vẻ hay tràn ngập những điều lo lắng, sợ hãi chỉ có bản thân bạn mới là người tự quyết định được.