: Phó Uyên lên mặt
"Cô là ai!?"Mộc Ánh Tuyết hất hàm hỏi. Cô gái kia nhìn lướt qua thì cũng thấy xinh đẹp đấy nhưng tính cách thế này thì cũng phải xem lại thôi chứ không thể nào mà nói chuyện bình tĩnh được.
"Tôi mới là người hỏi cô câu đó mới đúng!! Rốt cuộc cô là ai!?"
Cô gái đó không chịu nhường khiến cho Mộc Ánh Tuyết cảm thấy thật chướng mặt, nhưng ngoài mặt thì vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
"Tôi chỉ là một người bình thương nhan sắc và học vấn tầm thường thôi tôi đến đây để gặp Lục Tổng tự dưng vào ngày đẹp trời như hôm nay Lục Tổng muốn gặp tôi tôi phải mò đường mãi mới thấy"
Mộc Ánh Tuyết giả vờ như mình phải khổ sở lắm thì mới có được sự đồng cảm và thương hại giả dối của người đối diện.
"Vậy sao!?"Dường như cô gái trẻ kia vẫn không tin thì phải.
Nhưng biết làm sao được cô cũng hết cách rồi.
"Vậy cô vào đi"Cô gái đó quay lưng bước đi, cô cũng cúi đầu chào bác bảo vệ kia cho có lệ rồi mới thẳng lưng bước đi.
"Cô là ai!?"Đang đi thì đột nhiên cô gái kia hỏi khiến cho cô cũng phải giật mình.
Mình diễn lố quá hay sao mà cô ta lại dò hỏi mình nhiều thế!?Cô khó hiểu tự hỏi bản thân.
"Tôi tên Ánh Tuyết"Mộc Ánh Tuyết giới thiệu.
"Cô họ Ánh à!?"Cô gái kia hai mắt sáng lên.
"Cứ cho là vậy đi. Tôi từ nhỏ đến giờ toàn được gọi là Ánh Tuyết cho nên tôi cũng tin tôi là Ánh Tuyết"
Cô mỉm cười gật đầu.
"Tôi có quen một cô gái tên là Ánh Tuyết mà tài năng lắm đó. Không lẽ ..."
Cô gái trẻ đưa tay lên cằm như đang đăm chiêu suy nghĩ lắm.
"Không có. Chỉ là người giống người thôi"Cô xua tay liên tục tỏ ý là không phải.
"Ừm. Tôi cũng nghĩ chắc cô không phải là người đó"Cô gái trẻ cười khinh rồi ngồi xuống, rót trà rồi đưa trước mặt cô.
"Cô đang làm ở đây à!?"Cô hiếu kì hỏi.
"Sao cô biết hay vậy!?"Cô gái trẻ đề phòng.
"Tôi chỉ đoán thôi"Cô cười xòa.
"Công nhận cô mắt nhìn người thật. Đúng là tôi làm việc ở đây!? Còn cô sao mà Lục Tổng lại muốn gặp cô!?"
Cô gái trẻ nhìn cô với vẻ mặt đăm chiêu.
"Tôi cũng không biết nữa. Chắc là Lục Tổng có việc cần nhờ đến tôi. Tôi hâm mộ Lục Tổng đã lâu nay mới có dịp gặp mặt"
Trong khi nói cô tỏ vẻ yêu thích cái tên Lục Tổng chứ thật ra là cô không hề có rung động nào cả.
"Đừng nói với tôi cô cũng thích Lục Tổng nhé!!"
Cô gái đó nhíu mày nhìn cô, ra vẻ khá thích thú.
"Có thể nói như vậy"
"Tôi thích Lục Tổng nếu cô muốn thì tôi sẽ cho cô một ít thời gian tiếp xúc gần với anh ấy. Có lẽ cô sẽ rất thích đó"
Cô gái đó đề nghị khiến cho cô có chút đề phòng với con trà xanh này. Trà xanh ở ngay công sở thì phải diệt tận gốc luôn chứ diệt lửng gốc thì nó lại tiếp tục lớn mạnh dần lên.
"Cảm ơn cô. Không biết cô tên là gì!?"Cô thuận miệng hỏi khiến cho cô gái trẻ kia không có chút nghi ngờ gì.
"Ồ tôi xin lỗi tôi sơ ý quá. Mải nói chuyện với cô mà tôi quên mất tôi tên là Phó Uyên"
"Chào Phó Uyên cô cứ gọi tôi là Ánh Tuyết"
Cô tươi cười giấu đi sự mệt mỏi khiến cho Phó Uyên kia không có chút nghi ngờ.
"Sau khi tôi có thể lên được chức Lục phu nhân hàng triệu người ao ước kia nhất định tôi sẽ xem xét cho cô vào làm việc"
Phó Uyên tự tin nói với cô. Cô chỉ cười trừ chứ không biểu lộ cảm xúc nào khác trên khuôn mặt.
Phó Uyên đắc thắng lắm, nghĩ là sắp có con mồi ngon nhưng lại không biết rằng sắp bị rơi vào bẫy.
"Bịch"
Cô và Phó Uyên nhìn ra đằng sau. Lục Trạch Nguyên hướng ánh mắt vô hồn về phía hai người kia.
"Lục Tổng!!"Phó Uyên đứng dậy, nhìn anh rồi nói.
".."Anh lạnh lùng nhìn hai người kia trong phút chốc cảm giác thế giới sắp sụp đổ trước mắt.
Cô mỉm cười trìu mến.
"Đó là Lục Tổng cô có thể gặp mặt"Phó Uyên hí hửng.
"Cảm ơn cô"Cô cúi đầu nhẹ thay cho lời cảm ơn rồi bước đi về phía phòng làm việc của anh.
Anh ngồi vào bàn làm việc nhưng lại xoay bút chứ không có hứng thú làm việc.
Sao cô ấy lại đến đây!? Phó Uyên không phải là người dễ đối phó. Trịnh Khanh sao có thể dễ dàng tuyển dụng loại người đó được!?
Đột nhiên, bút của anh rơi khỏi tầm tay khiến cho anh loạng choạng như sắp ngã.
Tay trái của anh giữ mép bàn, tay còn lại khó khăn nắm chặt tờ giấy.
Cánh cửa phòng làm việc đột nhiên mở và anh khó nhọc nhìn lên xem đó là ai. Không ngờ đó lại là Mộc Ánh Tuyết.
Mộc Ánh Tuyết bước đến ngồi ghế sofa, từ tốn rót trà ra ly rồi ngồi nhâm nhi tách trà còn đang ấm nóng.
"Em"Lục Trạch Nguyên rời khỏi mép bàn, tiến gần hơn đến chỗ cô.
"Nhân viên của anh công nhận là biết cách tiến lên trong công việc"
Cô thuận miệng nói nhưng lại đang ám chỉ cách anh tuyển dụng tài năng cho công ty.
"Anh không tuyển dụng cô ta anh cũng đang tìm cách sa thải nhân viên đó anh không ưa"Anh xoa bóp vai cho cô rồi thủ thỉ bên tai khiến cô có chút khó chịu.
Giọng nói của anh khiến cho cô cảm giác buồn buồn, khó chịu nên cô ngồi tránh ra một bên.
Anh ngồi đối diện với cô khiến cho cả hai thêm phần ngượng nghịu.
"Nhân viên đó hiểu biết rõ về anh như vậy mà không phải anh tuyển dụng. Hừ!! Làm sao mà tôi có thể tin anh được!?"
Cô đưa ra lời khẳng định chắc chắn khiến cho người ta cũng khó lòng mà chối được.
"Anh thề là anh không có"Anh ngồi sát gần chỗ cô một chút thì cô lại ngồi cách xa anh thêm một chút thật là khó hiểu mà.
bg-ssp-{height:px}
: Em là của tôi
"Anh không để cho tôi yên là sao!?"Cô bực mình ra mặt, anh ngồi im thin thít không dám động đậy.
"Anh chỉ muốn giải thích cho em hiểu thôi. Anh và Phó Uyên chỉ là quan hệ công việc. Em không tin à!?"
Anh quay lại lấy laptop rồi ngồi nguyên vị trí cũ. Cô không thèm nhìn anh, trực tiếp ngồi uống cafe.
"Cafe này ở đâu vậy!?"Cô thuận miệng hỏi.
Anh được đà nên ngồi sát lại, đặt laptop trên bàn rồi ôm eo cô.
"Cafe do Phó Uyên mang tới ..."Anh chưa nói xong thì đã bị tiếng của ly đặt mạnh xuống bàn, mẻ luôn một góc, đủ hiểu cô không vui cỡ nào rồi.
"Phó Uyên? Anh với cô ta gian gian díu díu với nhau rõ rành rành mà!? Cô ta được quyền vào đây còn tôi thì phải hẹn trước rồi thì là phải đưa cả bằng chứng hẹn trước thì mới được vào? Công bằng ở đâu!?"
Cô tức giận hét vào mặt anh một tràng, không ngừng nghỉ. Anh không biết cách giải quyết êm xuôi chuyện này, mặt anh tỏ rõ sự buồn rầu nhìn cô.
Cô thấy mình cũng có chút quá đáng nên cũng im lặng, hờn dỗi quay mặt đi hướng khác. Anh quỳ xuống dưới đất, ôm chầm lấy cô từ phía dưới.
"Anh không có gì với cô ta cả!!"
"Sao mà tôi tin anh được!?"Cô liếc mắt nhìn anh.
"Anh với người khác không hề có tình cảm gì chỉ có em thôi"Bàn tay của anh ôm sát người cô lại gần người mình rồi tham lam hôn lên xương quai xanh của cô.
Môi anh chạm vào xương quai xanh, từ từ di chuyển lên trên gương mặt của cô.
"T ... thả ..."Cô cố gắng dùng sức đẩy anh ra nhưng mà không được, anh ôm cô cũng là lúc dây thần kinh của cô bị tê liệt, cô không còn sức để chống cự như ban đầu nữa, toàn thân cô lúc nãy thả lỏng, ngã vào người anh.
Anh đang quán tính bị đẩy xuống đất, cô trèo lên người anh.
"Là em khơi dậy con thú trong anh trước. Ánh Tuyết anh không thể nhịn nổi ... nữa"
Lục Trạch Nguyên ôm cô vào lòng, hôn cô nhẹ nhàng rồi từ từ tách môi cô ra, dần dần tách từng kẽ răng và lấy hết mật ngọt.
Cô lúc này đã không còn cố gắng chống cự mà đã chủ động hôn anh.
"Em là duy nhất của tôi"Cả hai hôn nhau đắm đuối trong phòng làm việc tĩnh lặng.
"Tôi không tin"Cô rời khỏi môi anh, anh nắm tay cô thật chặt không cho cô cử động.
"Ngay từ đầu tôi đã chọn em ... "Lục Trạch Nguyên đỡ cô ngồi dậy trên ghế, thoát y rồi nói:"Sau hôm nay em chính thức làm vợ tôi"
Anh hôn lên trán cô ngọt ngào rồi cười ma mãnh. Anh từ từ c ởi đồ trên người cô, vừa hôn vừa cởi khiến không gian trở nên quắn quéo.
Cô giữ tay anh lại khi bộ đầm của cô đã bị cởi gần hết.
"Em ... không thể ..."Lý trí của cô mách cô rằng không thể làm loại chuyện này được nhất là khi đang ở trong công ty có rất nhiều người sẽ chứng kiến.
"Ngoan nào. Cho tôi chiếm hữu em đi"Anh cởi bỏ áo ngc của cô ra, tham lam sờ nó khiến cô run lên bần bật.
"Ở đây là công ty"Cô quay mặt đi hướng khác.
"Không sao đâu. Đợi anh một lát"
Lục Trạch Nguyên đứng lên rồi bế thốc cô lên, cô nhìn anh khó hiểu.
"Anh tính bế tôi đi đâu thế!? Phó Uyên cô ta thích anh kìa!! Thả ... tôi ra ... A"
Cô kêu lên khi bị quăng xuống ga giường màu trắng, cô sợ hãi tìm cách chạy trốn nhưng mà anh đã chốt cửa phòng nghỉ giữa giờ rồi.
Anh từ từ tiến đến gần cô, cô sợ hãi lùi vào góc giường, hai chân cô co lên, liên tục lắc đầu.
"Lục Trạch Nguyên tôi xin anh ... tôi xin anh mà .. đừng ..."Mộc Ánh Tuyết van xin không ngừng nhưng Lục Trạch Nguyên không thèm quan tâm tới, anh vẫn tiếp tục công việc đang dang dở của mình.
"Chúng ta là vợ chồng hợp pháp. Tôi không thể nào như là 'bình hoa di động' một chỗ được. Ánh Tuyết tôi muốn em mãi là của tôi!! Trước đây, bây giờ hay thậm chí là sau này vẫn thế"
Anh nhìn cô bằng đôi mắt chiếm hữu rồi tiến đến, lôi tuột cô nằm xuống giường.
"Lục Trạch Nguyên"Cô gọi tên anh mà lòng đau như cắt.
"Ánh Tuyết tôi yêu em"Lục Trạch Nguyên cởi [email protected] rồi vuốt nhẹ thứ mà anh luôn muốn làm với cô.
"Tôi xin lỗi mà Lục Trạch Nguyên tôi không dám trêu anh nữa"Cô chắp tay lại, nước mắt rơi đầm đìa trên đôi gò má.
"Em gọi tôi là chồng thì tôi sẽ tha cho em"Anh nhếch môi cười rồi đút [email protected] nhỏ vào bên trong của cô. Cô sợ hãi, nắm chặt tay anh như cầu xin.
"Tôi sẽ gọi mà .."Cô khóc to hơn khiến cho anh mạnh bạo hơn.
"Chồng"Mộc Ánh Tuyết gọi anh nhưng trong lòng thì đang không chấp nhận.
"U ... ư... ưm ..." Cô rên lí nhí trong miệng.
Anh mỉm cười gian tà:"Cơ thể của em ... thành thật hơn nhiều đó"
Cô không thể nào chống lại cơ thể lực lưỡng của anh, cô thả lỏng, mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Chống cự lại người thiệt chỉ là cô.
_______________________
Cuộc yêu của họ diễn ra trong hai giờ, toàn thân cô toàn vết hôn của anh, cô khó nhọc nằm im một chỗ, không nhúc nhích.
Lục Trạch Nguyên rời khỏi người cô, lấy khăn lau hết tnh dịch trên người cô.
Anh lau đến đâu là cô run nhẹ. Anh cần mẫn lau sạch rồi hôn nhẹ môi cô.
"Sạch rồi" Anh mím môi nhìn cô.
"Lục Trạch Nguyên đỡ tôi .."Cô giơ tay ra trước mặt anh, như một đứa trẻ đòi bế.
"Chồng còn có việc cần giải quyết ngay. Chồng sẽ giúp vợ trừ khi ... vợ gọi anh là chồng"Anh bước đi ra khỏi phòng nghỉ trưa rồi khép cửa lại.
Giờ toàn thân cô đau nhức, không thể làm được gì, đứng lên cũng không thành nữa.
Lục Trạch Nguyên tên đáng ghét nàyCô thầm chửi rủa người cô yêu.
Không biết từ bao giờ mà cô lại rung động với những hành động lạnh lùng của anh, khi nghe Phó Uyên sẽ tìm cách quyến rũ anh để có được vị trí Lục phu nhân như hàng triệu người ao ước kia cô đã khó chịu nhường nào.
Cô chỉ muốn cho anh biết bộ mặt thật của Phó Uyên nhưng anh chỉ cười trừ.
"Em là của tôi"