Vương Hạo có chút dao động, anh nhìn dáng vẻ khổ sở của Lạc Tình Tình. Chẳng biết lời cô nói là giả bộ hay là thật. Đứa bé kia là của hắn, hơn nữa đứa bé còn bị Đơn Triết Hạo hại chết.
Ánh mắt anh lập tức trở nên âm trầm."Nếu như cô nói thật, tôi sẽ không bỏ qua cho Đơn Triết Hạo đâu. Tôi sẽ để cho hắn ta trả một cái giá thật đắc."
Lạc Tình Tình buông lỏng tâm tình của mình. Cô biết Vương Hạo đã tin cô, chỉ cần anh như thế là tốt. Lòng cô thở nhẹ ra một hơi.
Cô choàng tay ôm lấy Vương Hạo. Đem mặt rúc vào lồng ngực của anh: "Hạo, nhất định phải báo thú cho con của chúng ta."
Nói xong những lời này, ngoài miệng cô lộ ra một nụ cười, đôi mắt sâu xa chứng tỏ gian kế đã thành.
"Hạo, em yêu anh, anh nhất định phải báo thù cho đứa bé. Không thể để cho Giản Nhụy Ái nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật. Cái người phụ nữ ở bên cạnh Đơn Triết Hạo, là cô ta đã giết con của mình."
Giọng nói của Vương Hạo rầm thấp tản ra một tia sát khí. Hai tay anh nắm thật chặt. Tức giận đến đầu óc u mê nên không nhìn thấy ánh mắt hài lòng của Lạc Tình Tình. "Sẽ không để cho người hại con của chúng ta vui vẻ được. Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái, tất cả phải đền tội."
Lạc Tình Tình ngớ ngẩn, nói: "Hạo, anh không thể giết Đơn Triết Hạo."
"Đáng chết, nói như thế có nghĩa là cô đau lòng vì Đơn Triết Hạo sao. Cũng có nghĩa là mượn tay tôi diệt trừ tình địch hả?. Cô đúng là thứ rác rưởi." Bàn tay Vương Hạo kềm chặt cổ của Lạc Tình Tình, đôi mắt mang theo vị chết chốc.
Vẻ mặt của Lạc Tình Tình trở nên vô cùng khó coi, cô nắm chặt cổ tay của Vương Hạo. Dùng hết sức giùng giằng. "Hạo. Hạo. . . . . . Anh hiểu lầm rồi. Anh nghe em nói đi, em sẽ giải thích."
"Được, cô giải thích cho tôi nghe." Vương Hạo ngồi ở trên người cô, đưa ánh mắt của ma quỷ nhìn cô. Đợi cô lên tiếng.
"Mục đích chính em trở về đây là lấy tiền của Đơn Triết Hạo. Nên nếu Đơn Triết Hạo bị giết. Chúng ta làm sao có được tiền, như thế thì cố gắng của chúng ta vô cùng uổng phí. Chẳng lẽ anh không muốn phát triển trở lại sao. Chẳng lẽ anh quên hình ảnh mọi người cười nhạo anh rồi sao."
Vương Hạo đứng lên, khẽ mỉm cười. Đúng vậy, anh cần tiền. Chỉ có tiền mới giúp anh phát triển trở lại
Anh lạnh lùng đứng lên, thân thể cao lớn mang theo chút cảnh giác với Lạc Tình Tình. "Được, xem như tôi tin tưởng cô một lần đi. Nếu như gạt tôi. Thì những tấm ảnh trên tay tôi sẽ cho cô biết hậu quả."
Lạc Tình Tình cũng ngồi dậy, sửa sang lại quần áo của mình. Từ lúc nào, dưới bất cứ tình huống nào cô vẫn giữ cho mình tra "Sẽ không, Chúng ta cần tiền, về đến Mỹ chúng ta sẽ giàu có lại."
Giọng nói của cô mang theo mười phần mị hoặc. Khóe mắt quét nhìn những tấm ảnh kia, chỉ cần không để những tấm ảnh kia bị tung ra ngoài. Tất cả mọi chuyện đều có thể thương lượng. Có Vương Hạo mưu mô và cơ trí. Tin tưởng rằng mục đích của cô sẽ rất dễ dàng đạt được. Tiêu diệt Giản Nhụy Ái, lấy lại được trái tim của Đơn Triết Hạo, dù phải trả giá lớn thế nào cô cũng chấp nhận.
Vương Hạo cúi đầu nhìn đôi mắt như ẩn như hiện của Lạc Tình Tình, tròng mắt trồi lên chút dục vọng. Anh cúi người, thì thầm bên tai cô: "Đã lâu rồi anh chưa thử qua mùi vị của em, cởi áo ra giúp anh đi."
"Không được, em mới vừa sanh non. Đã làm loại chuyện đó sẽ gặp nguy hiểm rồi. Hạo, hôm nào khác có thể hay không." Lạc Tình Tình bày ra dáng vẻ đáng thương. Nhưng không có đáng thương.
"Không cần tìm cớ. Em không muốn cởi, anh cởi giúp em. . . . . ."
"Đợi chút. . . . . . Em sẽ tự cởi." Lạc Tình Tình cởi quần áo của anh ra, từng cái từng cái…. cho đến khi cơ thể Vương Hạo trần chuồng trước mặt cô.
Cô mới chậm rãi cởi quần áo của mình. Khi bọn họ ân ái, đều là do Lạc Tình Tình cởi áo. Còn Vương Hạo chỉ phụ trách thỏa mãn dục vọng của cô.
Lần này Vương Hạo không nhịn được mà đè chặt thân thể cô, đã rất lâu rồi anh không nếm qua mùi vị của cô. Anh nhớ hương vị đó đến sắp điên rồi
"Không nghĩ đến, cô lại ngọt ngào như thế, không trách được, những người đàn ông kia muốn cô điên cuồng như thế. Cô thật sự rất đẹp." Khóe miệng Vương Hạo lộ ra nụ cười tà ác, đôi mắt đầy vẻ hài lòng, bàn tay hung hăng đặt lên bầu ngực của cô, nó vẫn cao sừng sững như cũ
Lạc Tình Tình nâng lên hai mắt nhìn Vương Hạo nổi điên mà lòng đầy vẻ khinh thường. Anh ta cũng chỉ là giống đực không có tế bào não. Khi đó, có lẽ cô đã bị mù rồi nên mới bỏ Đơn Triết Hạo đi theo anh ta.
Lạc Tình Tình mang theo bất mãn, đợi anh dung nhập vào cơ thể mình, cùng anh hòa làm một thể.
Gương mặt Lạc Tình Tình trở nên khác thường, nghe được những âm thanh thét gào chói tai của Lạc Tình Tình thì hài lòng rống giận: "Lạc Tình Tình, cô là một con ả dâm đãng, vẫn luôn là món đồ chơi khiến đàn ông mê muội."
Anh không hề giảm bớt sức lực, mà càng thêm dùng sức, cố ý cắm vào chỗ sâu nhất trên người Lạc Tình Tình, khiến cho cô không thể kiềm chế được mà cứ phát ra những tiếng rên rỉ dâm đãng
Trong bệnh viện là những tiếng rên rĩ của dục vọng. Ai vô tình đi qua phòng bọn họ cũng đưa đôi mắt khi dễ nhìn vào bên trong
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Thời gian trôi qua thật nhanh, Giản Nhụy Ái ở Maldives chơi một tuần. Cô được đi chơi ở rất nhiều đảo: Đảo Cảng Lệ, Đảo Hoa Đơn Lam, Đảo Mộng Mơ, Đảo Thiên Đường. . . . . .
Chơi vô cùng vui vẻ. Đem giấc mộng mà từng nghĩ cả cuộc đời này cũng không trở thành sự thật làm thành hiện thực. Đem toàn bộ những mơ ước biến thành đều đã được thực hiện, khiến cô rất hạnh phúc.
Giờ phút này, bọn họ ngồi trên du thuyền, thưởng thức hoàng hôn Maldives, hưởng thụ giây phút bình yên đến toại lòng người. Giống như thời gian có thể khiến cho bước chân họ ngừng đi
Sắc trời từ từ chuyển màu đêm, mỗi người lại ra đây thưởng thức vẻ đẹp thiên nhiên. Cô và Đơn Triết Hạo đứng trên boong thuyền, lắng nghe tiếng gió biển. Giản Nhụy Ái giấu mình trong lòng ngực Đơn Triết Hạo để cảm nhận được sự bảo vệ của anh
Đơn Triết Hạo đặt cằm lên mái tóc cô, ngửi mùi thơm thoang thoảng của dầu gội đầu. Thỉnh thoảng anh lại kéo áo khoác lên, cố gắng bao bọc cô thật cẩn thận. Rất sợ gió biển thổi mạnh sẽ khiến cô cảm lạnh
"Hạo. Chúng ta bao cả chiếc du thuyền này rồi. Người khác cũng muốn ngắm hoàng hôn thì phải làm thế nào." Giản Nhụy Ái hạnh phúc rúc mình trong ngực Đơn Triết Hạo, hỏi anh.
"Chuyện của người khác, người khác tự lo. Chúng ta không nên quản nhiều chuyện. Anh chỉ muốn được yên tĩnh cùng em ngắm hoàng hôn, không muốn người khác quấy rầy, như vậy rất khó chịu." Đơn Triết Hạo trả lời.
Cái sự bá đạo và chiếm hữu của anh dần dần dung nhập vòng người cô. Và cô dần cảm thấy yêu tính cách đó của anh, nên cô cũng không hỏi gì nữa, chỉ nở một nụ cười hạnh phúc.
"Hạo. Em. . . . . . Em muốn đi vệ sinh." Giản Nhụy Ái nói xong lời này thì cúi đầu thật thấp. Giây phúc hoàn mỹ này, mà phải nói ra những lời đó, quả thật rất xấu hổ
"Đi thôi." Đơn Triết Hạo dắt Giản Nhụy Ái đi đến nhà vệ sinh
"Anh muốn làm gì?" Giản Nhụy Ái thấy Đơn Triết Hạo còn chưa có ý định dừng lại, vội vàng quát lớn. Nếu cô không ngăn cản có lẽ phải cùng anh đi nhà vệ sinh rồi.
"Đi nhà vệ sinh." Đơn Triết Hạo trả lời với giọng xem thường. Hoàn toàn không biết giọng điệu của mình là sai, là vô cùng thẳng thắn.
Lời nói hùng hồn của Đơn Triết Hạo khiến cho Giản Nhụy Ái biết mình đã sai. Sững sờ mấy giây mới phản ứng được. "Anh không thể vào được, đây là nhà vệ sinh nữ."
"Toàn cơ thể em, anh đã nhìn qua sạch rồi. Hơn nữa bên trong cũng không có người, em xấu hổ cái gì chứ?."
"Đơn Triết Hạo. . . . . ." Giản Nhụy Ái biết mình không đấu lại cái miệng của Đơn Triết Hạo, càng nói càng không có đất dung thân. Cô cảm thấy những lời nói thiếu suy nghĩ của Đơn Triết Hạo càng khiến cô xấu hổ hơn.
Đơn Triết Hạo đưa vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng chẳng biết xấu hổ nhìn Giản Nhụy Ái. Thở dài nói: "Em đi nhanh một chút."
"Biết." Sau khi đóng cửa lại, Giản Nhụy Ái mới thở ra một hơi. Vỗ vỗ gò má nóng bừng của mình. Xoay người đi và nhà vệ sinh, sau đó cảm thấy có người dùng vải che lỗ mũi mình. Muốn giãy giụa nhưng đã thấy toàn thân bất lực, tay chân xụi lơ, nằm dưới đất.
Vương Hạo có chút dao động, anh nhìn dáng vẻ khổ sở của Lạc Tình Tình. Chẳng biết lời cô nói là giả bộ hay là thật. Đứa bé kia là của hắn, hơn nữa đứa bé còn bị Đơn Triết Hạo hại chết.
Ánh mắt anh lập tức trở nên âm trầm."Nếu như cô nói thật, tôi sẽ không bỏ qua cho Đơn Triết Hạo đâu. Tôi sẽ để cho hắn ta trả một cái giá thật đắc."
Lạc Tình Tình buông lỏng tâm tình của mình. Cô biết Vương Hạo đã tin cô, chỉ cần anh như thế là tốt. Lòng cô thở nhẹ ra một hơi.
Cô choàng tay ôm lấy Vương Hạo. Đem mặt rúc vào lồng ngực của anh: "Hạo, nhất định phải báo thú cho con của chúng ta."
Nói xong những lời này, ngoài miệng cô lộ ra một nụ cười, đôi mắt sâu xa chứng tỏ gian kế đã thành.
"Hạo, em yêu anh, anh nhất định phải báo thù cho đứa bé. Không thể để cho Giản Nhụy Ái nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật. Cái người phụ nữ ở bên cạnh Đơn Triết Hạo, là cô ta đã giết con của mình."
Giọng nói của Vương Hạo rầm thấp tản ra một tia sát khí. Hai tay anh nắm thật chặt. Tức giận đến đầu óc u mê nên không nhìn thấy ánh mắt hài lòng của Lạc Tình Tình. "Sẽ không để cho người hại con của chúng ta vui vẻ được. Đơn Triết Hạo và Giản Nhụy Ái, tất cả phải đền tội."
Lạc Tình Tình ngớ ngẩn, nói: "Hạo, anh không thể giết Đơn Triết Hạo."
"Đáng chết, nói như thế có nghĩa là cô đau lòng vì Đơn Triết Hạo sao. Cũng có nghĩa là mượn tay tôi diệt trừ tình địch hả?. Cô đúng là thứ rác rưởi." Bàn tay Vương Hạo kềm chặt cổ của Lạc Tình Tình, đôi mắt mang theo vị chết chốc.
Vẻ mặt của Lạc Tình Tình trở nên vô cùng khó coi, cô nắm chặt cổ tay của Vương Hạo. Dùng hết sức giùng giằng. "Hạo. Hạo. . . . . . Anh hiểu lầm rồi. Anh nghe em nói đi, em sẽ giải thích."
"Được, cô giải thích cho tôi nghe." Vương Hạo ngồi ở trên người cô, đưa ánh mắt của ma quỷ nhìn cô. Đợi cô lên tiếng.
"Mục đích chính em trở về đây là lấy tiền của Đơn Triết Hạo. Nên nếu Đơn Triết Hạo bị giết. Chúng ta làm sao có được tiền, như thế thì cố gắng của chúng ta vô cùng uổng phí. Chẳng lẽ anh không muốn phát triển trở lại sao. Chẳng lẽ anh quên hình ảnh mọi người cười nhạo anh rồi sao."
Vương Hạo đứng lên, khẽ mỉm cười. Đúng vậy, anh cần tiền. Chỉ có tiền mới giúp anh phát triển trở lại
Anh lạnh lùng đứng lên, thân thể cao lớn mang theo chút cảnh giác với Lạc Tình Tình. "Được, xem như tôi tin tưởng cô một lần đi. Nếu như gạt tôi. Thì những tấm ảnh trên tay tôi sẽ cho cô biết hậu quả."
Lạc Tình Tình cũng ngồi dậy, sửa sang lại quần áo của mình. Từ lúc nào, dưới bất cứ tình huống nào cô vẫn giữ cho mình tra "Sẽ không, Chúng ta cần tiền, về đến Mỹ chúng ta sẽ giàu có lại."
Giọng nói của cô mang theo mười phần mị hoặc. Khóe mắt quét nhìn những tấm ảnh kia, chỉ cần không để những tấm ảnh kia bị tung ra ngoài. Tất cả mọi chuyện đều có thể thương lượng. Có Vương Hạo mưu mô và cơ trí. Tin tưởng rằng mục đích của cô sẽ rất dễ dàng đạt được. Tiêu diệt Giản Nhụy Ái, lấy lại được trái tim của Đơn Triết Hạo, dù phải trả giá lớn thế nào cô cũng chấp nhận.
Vương Hạo cúi đầu nhìn đôi mắt như ẩn như hiện của Lạc Tình Tình, tròng mắt trồi lên chút dục vọng. Anh cúi người, thì thầm bên tai cô: "Đã lâu rồi anh chưa thử qua mùi vị của em, cởi áo ra giúp anh đi."
"Không được, em mới vừa sanh non. Đã làm loại chuyện đó sẽ gặp nguy hiểm rồi. Hạo, hôm nào khác có thể hay không." Lạc Tình Tình bày ra dáng vẻ đáng thương. Nhưng không có đáng thương.
"Không cần tìm cớ. Em không muốn cởi, anh cởi giúp em. . . . . ."
"Đợi chút. . . . . . Em sẽ tự cởi." Lạc Tình Tình cởi quần áo của anh ra, từng cái từng cái…. cho đến khi cơ thể Vương Hạo trần chuồng trước mặt cô.
Cô mới chậm rãi cởi quần áo của mình. Khi bọn họ ân ái, đều là do Lạc Tình Tình cởi áo. Còn Vương Hạo chỉ phụ trách thỏa mãn dục vọng của cô.
Lần này Vương Hạo không nhịn được mà đè chặt thân thể cô, đã rất lâu rồi anh không nếm qua mùi vị của cô. Anh nhớ hương vị đó đến sắp điên rồi
"Không nghĩ đến, cô lại ngọt ngào như thế, không trách được, những người đàn ông kia muốn cô điên cuồng như thế. Cô thật sự rất đẹp." Khóe miệng Vương Hạo lộ ra nụ cười tà ác, đôi mắt đầy vẻ hài lòng, bàn tay hung hăng đặt lên bầu ngực của cô, nó vẫn cao sừng sững như cũ
Lạc Tình Tình nâng lên hai mắt nhìn Vương Hạo nổi điên mà lòng đầy vẻ khinh thường. Anh ta cũng chỉ là giống đực không có tế bào não. Khi đó, có lẽ cô đã bị mù rồi nên mới bỏ Đơn Triết Hạo đi theo anh ta.
Lạc Tình Tình mang theo bất mãn, đợi anh dung nhập vào cơ thể mình, cùng anh hòa làm một thể.
Gương mặt Lạc Tình Tình trở nên khác thường, nghe được những âm thanh thét gào chói tai của Lạc Tình Tình thì hài lòng rống giận: "Lạc Tình Tình, cô là một con ả dâm đãng, vẫn luôn là món đồ chơi khiến đàn ông mê muội."
Anh không hề giảm bớt sức lực, mà càng thêm dùng sức, cố ý cắm vào chỗ sâu nhất trên người Lạc Tình Tình, khiến cho cô không thể kiềm chế được mà cứ phát ra những tiếng rên rỉ dâm đãng
Trong bệnh viện là những tiếng rên rĩ của dục vọng. Ai vô tình đi qua phòng bọn họ cũng đưa đôi mắt khi dễ nhìn vào bên trong
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Thời gian trôi qua thật nhanh, Giản Nhụy Ái ở Maldives chơi một tuần. Cô được đi chơi ở rất nhiều đảo: Đảo Cảng Lệ, Đảo Hoa Đơn Lam, Đảo Mộng Mơ, Đảo Thiên Đường. . . . . .
Chơi vô cùng vui vẻ. Đem giấc mộng mà từng nghĩ cả cuộc đời này cũng không trở thành sự thật làm thành hiện thực. Đem toàn bộ những mơ ước biến thành đều đã được thực hiện, khiến cô rất hạnh phúc.
Giờ phút này, bọn họ ngồi trên du thuyền, thưởng thức hoàng hôn Maldives, hưởng thụ giây phút bình yên đến toại lòng người. Giống như thời gian có thể khiến cho bước chân họ ngừng đi
Sắc trời từ từ chuyển màu đêm, mỗi người lại ra đây thưởng thức vẻ đẹp thiên nhiên. Cô và Đơn Triết Hạo đứng trên boong thuyền, lắng nghe tiếng gió biển. Giản Nhụy Ái giấu mình trong lòng ngực Đơn Triết Hạo để cảm nhận được sự bảo vệ của anh
Đơn Triết Hạo đặt cằm lên mái tóc cô, ngửi mùi thơm thoang thoảng của dầu gội đầu. Thỉnh thoảng anh lại kéo áo khoác lên, cố gắng bao bọc cô thật cẩn thận. Rất sợ gió biển thổi mạnh sẽ khiến cô cảm lạnh
"Hạo. Chúng ta bao cả chiếc du thuyền này rồi. Người khác cũng muốn ngắm hoàng hôn thì phải làm thế nào." Giản Nhụy Ái hạnh phúc rúc mình trong ngực Đơn Triết Hạo, hỏi anh.
"Chuyện của người khác, người khác tự lo. Chúng ta không nên quản nhiều chuyện. Anh chỉ muốn được yên tĩnh cùng em ngắm hoàng hôn, không muốn người khác quấy rầy, như vậy rất khó chịu." Đơn Triết Hạo trả lời.
Cái sự bá đạo và chiếm hữu của anh dần dần dung nhập vòng người cô. Và cô dần cảm thấy yêu tính cách đó của anh, nên cô cũng không hỏi gì nữa, chỉ nở một nụ cười hạnh phúc.
"Hạo. Em. . . . . . Em muốn đi vệ sinh." Giản Nhụy Ái nói xong lời này thì cúi đầu thật thấp. Giây phúc hoàn mỹ này, mà phải nói ra những lời đó, quả thật rất xấu hổ
"Đi thôi." Đơn Triết Hạo dắt Giản Nhụy Ái đi đến nhà vệ sinh
"Anh muốn làm gì?" Giản Nhụy Ái thấy Đơn Triết Hạo còn chưa có ý định dừng lại, vội vàng quát lớn. Nếu cô không ngăn cản có lẽ phải cùng anh đi nhà vệ sinh rồi.
"Đi nhà vệ sinh." Đơn Triết Hạo trả lời với giọng xem thường. Hoàn toàn không biết giọng điệu của mình là sai, là vô cùng thẳng thắn.
Lời nói hùng hồn của Đơn Triết Hạo khiến cho Giản Nhụy Ái biết mình đã sai. Sững sờ mấy giây mới phản ứng được. "Anh không thể vào được, đây là nhà vệ sinh nữ."
"Toàn cơ thể em, anh đã nhìn qua sạch rồi. Hơn nữa bên trong cũng không có người, em xấu hổ cái gì chứ?."
"Đơn Triết Hạo. . . . . ." Giản Nhụy Ái biết mình không đấu lại cái miệng của Đơn Triết Hạo, càng nói càng không có đất dung thân. Cô cảm thấy những lời nói thiếu suy nghĩ của Đơn Triết Hạo càng khiến cô xấu hổ hơn.
Đơn Triết Hạo đưa vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng chẳng biết xấu hổ nhìn Giản Nhụy Ái. Thở dài nói: "Em đi nhanh một chút."
"Biết." Sau khi đóng cửa lại, Giản Nhụy Ái mới thở ra một hơi. Vỗ vỗ gò má nóng bừng của mình. Xoay người đi và nhà vệ sinh, sau đó cảm thấy có người dùng vải che lỗ mũi mình. Muốn giãy giụa nhưng đã thấy toàn thân bất lực, tay chân xụi lơ, nằm dưới đất.