Giản Nhụy Ái nhìn quán Nhân Ái trở nên xốc xếch, cô thấy như chính đứa con của mình bị tổn thương, cảm giác rất đau lòng.
Trác Đan Tinh khóc thút thít nói: "Ô ô. . . . . . Nhụy Ái, nhà chúng ta sắp bị mất rồi, làm thế nào đây? Lúc nãy có một tập đoàn đã đến thu mua chỗ này, bọn họ muốn chúng ta lập tức dời đi, Nhụy Ái, cậu nói xem mình nên làm gì bây giờ?"
"Cái gì? Anh ta hành động nhanh như vậy sao." Giản Nhụy Ái bật thốt lên, chống lại ánh mắt nghi vấn, mới biết mình lỡ miệng, sửa lời nói: " Tập đoàn Đan Thị, nó thật quá đáng."
Cô cố gắng che giấu lời nói dối của mình, không phải cô không muốn nói thật, mà cô không muốn làm cho họ vì mình mà lo lắng thêm, Giản Nhụy Ái đã hiểu tại sao Đơn Triết Hạo khẳng định mình sẽ đi tìm anh ta rồi.
Chỉ vì muốn ép cô trở thành người phụ nữ của anh, anh không tiếc vận dụng tài lực của công ty, để bức cô quay về với anh, bất quá giống như gia tài bạc vạn của anh, số tiền này đối với anh mà nói cũng chỉ là phần nhỏ trong chín trâu hai hổ mà thôi.
Giản Nhụy Ái cố gắng tránh khỏi con mắt hồ nghi của Quyền Hàn, không dám nhìn thẳng vào, sợ lời nói dối của mình bị vạch trần: "anh Quyền Hàn, trời không tuyệt đường người, nhất định chúng ta sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết."
"Không có chuyện gì, mọi người không cần lo lắng, cùng lắm thì chúng đi tìm một nơi ở khác, nơi này không lưu giữ chúng ta cũng sẽ có nơi khác cần chúng ta, không có gì đáng lo lắng cả!"
Giản Nhụy Ái thở dài một hơi, cô hiểu tâm tư Quyền Hàn, hiện tại anh đang muốn ổn định lòng người, nhưng anh không có biện pháp, nếu như dọn đi, cũng khó tìm được nơi nào tốt hơn nơi này.
Quán Nhân Ái tọa lạc ngay tại trung tâm thành phố, giao thông dễ dàng, lượng người qua lại rất nhiều, mấu chốt ngôi nhà này là do ba người cùng cố gắng gầy dựng, nó là ước mơ của ba người, bọn họ đã cùng nhau gìn giữ nơi đây.
Cô quét mắt qua ngôi nhà Nhân Ái, nhìn Quyền Hàn sứt đầu bể trán, Trác Đan Tinh đau lòng, những nhân viên phục vụ quán Nhân Ái, đó là nguyên nhân khiến cô vô cùng phiền não.
Từ nhỏ đến lớn đều là Quyền Hàn chăm sóc cô, cô cũng phải từ từ trưởng thành, cô cũng phải hiểu được bảo vệ người nhà là như thế nào, có lẽ cô không đấu lại Đơn Triết Hạo, chẳng lẽ cô nên lựa chọn thỏa hiệp sao?!?!.
Cô nắm chặt điện thoại di động, trên tay đổ đầy mồ hôi hột, xoay người rời đi, không để ý đến chuyện những người phía sau đang gọi mình.
Cầm điện thoại di động lên tra ba chữ ‘Đơn Triết Hạo’, đè xuống cái từ khóa đó, giống như dốc hết sức lực cơ thể, trái tim đập thình thịch.
"Như thế nào? Nghĩ kỹ rồi à? Muốn bồi thường hay muốn làm người phụ nữ của tôi." Người đầu dây bên kia nói bằng giọng bình tĩnh, không có bày tỏ kinh ngạc, vật anh muốn, nhất định sẽ có được.
"Làm. . . . . . Làm người phụ nữ của anh." Giản Nhụy Ái nhỏ giọng mà nói ra.
"Em nói cái gì? Anh không nghe rõ."
Trong loa phát ra giọng nói của người đàn ông đáng đâm ngàn nhát, rõ ràng là đang trêu cô, trong lòng Giản Nhụy Ái không ngừng chửi mắng Đơn Triết Hạo.
Cô định không trả lời, đợi đối phương quyết định.
"Cô đang ở đâu?"
"Trên đường cái" Giản Nhụy Ái xem thường nói qua.
"Đứng yên nơi đó không được cử động, tôi sẽ bảo người đến đón cô."
Giản Nhụy Ái không biết Đơn Triết Hạo muốn làm gì? Cũng không dám cãi ý tứ của anh, dù sao đứng đây cũng không chết được.
Chuông điện thoại di động vang lên, liền nghe giọng nói sung sướng của Trác Đan Tinh: "Nhụy Ái, cậu là một nha đầu không có lương tâm, chạy đi nơi nào rồi? Mới vừa rồi chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi, không ngờ đó là một tên côn đồ không có tính người, nhàm chán giả mạo người của tập đoàn Đan Thị, tới tiệm chúng ta phá hư, bây giờ bị cảnh sát bắt rồi, những người này thật đáng chết! Cậu đang ở đâu?"
"Tớ. . . . . ." Đắn đo một hồi, chuyện lại coi như trở về điểm ban đầu, Đơn Triết Hạo có năng lực mạnh như vậy, có thể khống chế tất cả. Đầu cô không khỏi đổ mồ hôi lạnh, mới biết cô không nên trêu chọc anh ta, cô căn bản không đấu lại anh ta: “Không có việc gì là tốt rồi, thôi, tớ có chút chuyện muốn làm, Tạm biệt! Tớ cúp máy đây."
Giản Nhụy Ái vội vàng cúp điện thoại, mặc kệ đối phương muốn nói gì? Trong hốc mắt đã trào nước mắt ra rồi, không đau lòng mà uất ức nhiều hơn.
Một chiếc xe hơi màu đen dừng trước mắt cô, Y Thiếu Thiên mỉm cười nói: "Tiểu thư Giản, tôi là người được Tổng giám đốc Đơn phái tới đón cô, mời cô lên xe."
Cô nghi vấn nhìn người thanh niên trẻ tuổi kia, thấy dáng dấp ôn hòa của cậu ta, trong lòng cô giảm bớt sợ hãi, không ngờ mới vừa đồng ý, cô đã phải lập tức nhận lời làm phụ nữ của anh.
Một chút thời gian giảm sốc cũng không có!
Giản Nhụy Ái bị đưa đến một câu lạc bộ tạo mẫu chuyên nghiệp, người thợ trang điểm chính lập tức lôi kéo cô ngồi vào bàn hóa trang, sau đó không ngừng giày vò đầu tóc và gương mặt cô. Mấy tiếng trôi qua, rốt cuộc ông ta mới chịu tha cho cô đi.
Cô bình thường hay thắt bím đuôi ngựa, nhưng nay giống như một màn ảo thuật, một phần tóc dài của cô được búi lên, nửa còn lại thì được buông tự do, có vài lọn tóc rơi trước xương quai xanh đầy khêu gợi, mái trước được cắt xéo cố ý che một bên mắt.
Trên mặt còn được trang điểm đơn giản, cả người mang đầy vẻ phong tình, đôi mắt to tròn lộ rõ, giống như một con búp bê đáng yêu.
Khoác trên người bộ váy dạ hội, cả người giống như kén sinh sôi nẩy nở thành buớm, xinh đẹp và đáng yêu, Giản Nhụy Ái đứng trước gương, cũng không dám tin tưởng người trong gương là mình, thật sự giống như một ông Phật khoác áo dát vàng.
Y Thiếu Thiên đem Giản Nhụy Ái đầy vẻ thuần khiết thu vào đáy mắt, một cô gái thuần khiết như vậy mới xứng với người cao quý như Đơn Triết Hạo, anh trịnh trọng mở cửa xe cho cô, lái chở cô về tòa cao óc lớn.
Giản Nhụy Ái nhìn quán Nhân Ái trở nên xốc xếch, cô thấy như chính đứa con của mình bị tổn thương, cảm giác rất đau lòng.
Trác Đan Tinh khóc thút thít nói: "Ô ô. . . . . . Nhụy Ái, nhà chúng ta sắp bị mất rồi, làm thế nào đây? Lúc nãy có một tập đoàn đã đến thu mua chỗ này, bọn họ muốn chúng ta lập tức dời đi, Nhụy Ái, cậu nói xem mình nên làm gì bây giờ?"
"Cái gì? Anh ta hành động nhanh như vậy sao." Giản Nhụy Ái bật thốt lên, chống lại ánh mắt nghi vấn, mới biết mình lỡ miệng, sửa lời nói: " Tập đoàn Đan Thị, nó thật quá đáng."
Cô cố gắng che giấu lời nói dối của mình, không phải cô không muốn nói thật, mà cô không muốn làm cho họ vì mình mà lo lắng thêm, Giản Nhụy Ái đã hiểu tại sao Đơn Triết Hạo khẳng định mình sẽ đi tìm anh ta rồi.
Chỉ vì muốn ép cô trở thành người phụ nữ của anh, anh không tiếc vận dụng tài lực của công ty, để bức cô quay về với anh, bất quá giống như gia tài bạc vạn của anh, số tiền này đối với anh mà nói cũng chỉ là phần nhỏ trong chín trâu hai hổ mà thôi.
Giản Nhụy Ái cố gắng tránh khỏi con mắt hồ nghi của Quyền Hàn, không dám nhìn thẳng vào, sợ lời nói dối của mình bị vạch trần: "anh Quyền Hàn, trời không tuyệt đường người, nhất định chúng ta sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết."
"Không có chuyện gì, mọi người không cần lo lắng, cùng lắm thì chúng đi tìm một nơi ở khác, nơi này không lưu giữ chúng ta cũng sẽ có nơi khác cần chúng ta, không có gì đáng lo lắng cả!"
Giản Nhụy Ái thở dài một hơi, cô hiểu tâm tư Quyền Hàn, hiện tại anh đang muốn ổn định lòng người, nhưng anh không có biện pháp, nếu như dọn đi, cũng khó tìm được nơi nào tốt hơn nơi này.
Quán Nhân Ái tọa lạc ngay tại trung tâm thành phố, giao thông dễ dàng, lượng người qua lại rất nhiều, mấu chốt ngôi nhà này là do ba người cùng cố gắng gầy dựng, nó là ước mơ của ba người, bọn họ đã cùng nhau gìn giữ nơi đây.
Cô quét mắt qua ngôi nhà Nhân Ái, nhìn Quyền Hàn sứt đầu bể trán, Trác Đan Tinh đau lòng, những nhân viên phục vụ quán Nhân Ái, đó là nguyên nhân khiến cô vô cùng phiền não.
Từ nhỏ đến lớn đều là Quyền Hàn chăm sóc cô, cô cũng phải từ từ trưởng thành, cô cũng phải hiểu được bảo vệ người nhà là như thế nào, có lẽ cô không đấu lại Đơn Triết Hạo, chẳng lẽ cô nên lựa chọn thỏa hiệp sao?!?!.
Cô nắm chặt điện thoại di động, trên tay đổ đầy mồ hôi hột, xoay người rời đi, không để ý đến chuyện những người phía sau đang gọi mình.
Cầm điện thoại di động lên tra ba chữ ‘Đơn Triết Hạo’, đè xuống cái từ khóa đó, giống như dốc hết sức lực cơ thể, trái tim đập thình thịch.
"Như thế nào? Nghĩ kỹ rồi à? Muốn bồi thường hay muốn làm người phụ nữ của tôi." Người đầu dây bên kia nói bằng giọng bình tĩnh, không có bày tỏ kinh ngạc, vật anh muốn, nhất định sẽ có được.
"Làm. . . . . . Làm người phụ nữ của anh." Giản Nhụy Ái nhỏ giọng mà nói ra.
"Em nói cái gì? Anh không nghe rõ."
Trong loa phát ra giọng nói của người đàn ông đáng đâm ngàn nhát, rõ ràng là đang trêu cô, trong lòng Giản Nhụy Ái không ngừng chửi mắng Đơn Triết Hạo.
Cô định không trả lời, đợi đối phương quyết định.
"Cô đang ở đâu?"
"Trên đường cái" Giản Nhụy Ái xem thường nói qua.
"Đứng yên nơi đó không được cử động, tôi sẽ bảo người đến đón cô."
Giản Nhụy Ái không biết Đơn Triết Hạo muốn làm gì? Cũng không dám cãi ý tứ của anh, dù sao đứng đây cũng không chết được.
Chuông điện thoại di động vang lên, liền nghe giọng nói sung sướng của Trác Đan Tinh: "Nhụy Ái, cậu là một nha đầu không có lương tâm, chạy đi nơi nào rồi? Mới vừa rồi chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi, không ngờ đó là một tên côn đồ không có tính người, nhàm chán giả mạo người của tập đoàn Đan Thị, tới tiệm chúng ta phá hư, bây giờ bị cảnh sát bắt rồi, những người này thật đáng chết! Cậu đang ở đâu?"
"Tớ. . . . . ." Đắn đo một hồi, chuyện lại coi như trở về điểm ban đầu, Đơn Triết Hạo có năng lực mạnh như vậy, có thể khống chế tất cả. Đầu cô không khỏi đổ mồ hôi lạnh, mới biết cô không nên trêu chọc anh ta, cô căn bản không đấu lại anh ta: “Không có việc gì là tốt rồi, thôi, tớ có chút chuyện muốn làm, Tạm biệt! Tớ cúp máy đây."
Giản Nhụy Ái vội vàng cúp điện thoại, mặc kệ đối phương muốn nói gì? Trong hốc mắt đã trào nước mắt ra rồi, không đau lòng mà uất ức nhiều hơn.
Một chiếc xe hơi màu đen dừng trước mắt cô, Y Thiếu Thiên mỉm cười nói: "Tiểu thư Giản, tôi là người được Tổng giám đốc Đơn phái tới đón cô, mời cô lên xe."
Cô nghi vấn nhìn người thanh niên trẻ tuổi kia, thấy dáng dấp ôn hòa của cậu ta, trong lòng cô giảm bớt sợ hãi, không ngờ mới vừa đồng ý, cô đã phải lập tức nhận lời làm phụ nữ của anh.
Một chút thời gian giảm sốc cũng không có!
Giản Nhụy Ái bị đưa đến một câu lạc bộ tạo mẫu chuyên nghiệp, người thợ trang điểm chính lập tức lôi kéo cô ngồi vào bàn hóa trang, sau đó không ngừng giày vò đầu tóc và gương mặt cô. Mấy tiếng trôi qua, rốt cuộc ông ta mới chịu tha cho cô đi.
Cô bình thường hay thắt bím đuôi ngựa, nhưng nay giống như một màn ảo thuật, một phần tóc dài của cô được búi lên, nửa còn lại thì được buông tự do, có vài lọn tóc rơi trước xương quai xanh đầy khêu gợi, mái trước được cắt xéo cố ý che một bên mắt.
Trên mặt còn được trang điểm đơn giản, cả người mang đầy vẻ phong tình, đôi mắt to tròn lộ rõ, giống như một con búp bê đáng yêu.
Khoác trên người bộ váy dạ hội, cả người giống như kén sinh sôi nẩy nở thành buớm, xinh đẹp và đáng yêu, Giản Nhụy Ái đứng trước gương, cũng không dám tin tưởng người trong gương là mình, thật sự giống như một ông Phật khoác áo dát vàng.
Y Thiếu Thiên đem Giản Nhụy Ái đầy vẻ thuần khiết thu vào đáy mắt, một cô gái thuần khiết như vậy mới xứng với người cao quý như Đơn Triết Hạo, anh trịnh trọng mở cửa xe cho cô, lái chở cô về tòa cao óc lớn.