Sau chuyến cầu hôn tại làng chài trở về, Đơn Triết Hạo chuyên tâm vào công việc. Anh phải cố gắng giải quyết xong tất cả công việc, để có thời gian nghĩ đến hôn lễ của anh và Giản Nhụy Ái. Hôn lễ của bọn họ phải thật đặc biệt, Giản Nhụy Ái phải là cô dâu xinh đẹp nhất thế giới.
Giản Nhụy Ái nằm ở trên giường nhìn chiếc nhẫn trong tay. Đến ngủ cô cũng có thể cười trộm. Đã mấy ngày trôi qua, nhưng mỗi khi nhớ đến cô đều nở nụ cười hạnh phúc. Rồi len lén cười khúc khích một mình.
Hiện tại không còn chuyện hiểu lầm nữa, cô cũng chẳng có gì để suy nghĩ. Chỉ có thể cười vui vẻ khi nghĩ đến màn cầu hôn của Đơn Triết Hạo
Dần dà, bà nội và người giúp việc đã thấy mọi chuyện quen thuộc. Cũng không thèm chấp nhất khi thấy Giản Nhụy Ái tự dưng nở nụ cười, thậm chí mọi người còn thấy nụ cười của cô thật đáng yêu.
‘leng keng. . . . . . ’ chuông điện thoại di động vang lên. Giản Nhụy Ái thò tay ra khỏi chăn, cầm lấy điện thoại di động. Trên màn hình hiện thị của điện thoại của Lạc Tình Tình. Cô khẽ cau mày, không biết vì sao Lạc Tình Tình lại gọi điện thoại cho cô.
"Alo. Nhụy Ái. Tôi là Lạc Tình Tình, tôi cần phải đi công tác với Đơn Triết Hạo. Anh ấy bảo tôi qua lấy hành lý giúp, cô chuẩn bị chút quần áo cho anh ấy, tôi sẽ qua đó lấy ngay"
"Ừ, được rồi, hẹn gặp lại." Giản Nhụy Ái cau mày, làm sao lại đi công tác đột ngột như thế. Hơn nữa cô nghe ra được giọng nói vô cùng hài lòng của Lạc Tình Tình. Đúng vậy, cô biết rõ là Lạc Tình Tình vẫn còn tình ý với Đơn Triết Hạo.
Chỉ là, cô không nên suy nghĩ quá nhiều. Lạc Tình Tình sẽ đi qua lấy hành lý của anh ngay, cô cần phải chuẩn bị một chút
Vừa mới chuẩn bị xong, Lạc Tình Tình liền chạy đến. "Nhụy Ái, đã chuẩn bị xong chưa."
Giọng nói bình tĩnh như thế, giống như bọn họ là quan hệ trong sạch. Ánh mắt Lạc Tình Tình quét nhìn khắp gian phòng của bọn họ. Nhìn thấy hình ảnh sáng chói ở đầu giường, thì trong mắt lộ ra tia khinh thường. Sống trong một căn phòng sang trọng, trở thành bà Đơn, việc này vốn phải dành cho cô, thế mà con nhỏ nghèo rớt mồng tơi, xấu xí không có nhân cách Giản Nhụy Ái lại đang ở trong phòng.
Những thứ này, sớm muộn gì cô cũng phải đoạt lại.
"Đã chuẩn bị xong." Giản Nhụy Ái đem túi hành lý đưa cho Lạc Tình Tình, vốn muốn hỏi đi công tác bao lâu, khi nào hai người về. Nhưng Lạc Tình Tình lại không cho cô cơ hội nói, chỉ tỏ vẻ gấp gáp rời đi.
"Tiểu Nhụy, Tình Tình đến làm chi." Bà nội đi vào hỏi.
"Bà nội. Hạo nói anh ấy muốn đi công tác, muốn con giúp anh ấy chuẩn bị ít đồ. Tình Tình qua đây là để lấy hành lý thay anh ấy, không có gì đâu." Giản Nhụy Ái vừa nói ra những lời này, cảm nhận sự run rẩy toàn thân mình.
"Chẳng có chuyện gì, vì sao lại đi công tác? Đi mấy ngày thì về." Bà nội phát giác những điểm còn chưa rõ ràng trong câu nói của Giản Nhụy Ái, nên hỏi tiếp.
Đơn Triết Hạo ngồi ở phòng làm việc, nhìn cửa mở ra, thấy Lạc Tình Tình cầm hành lý của mình vào thì kinh ngạc mấy phần: "Tiểu Nhụy đâu."
Lạc Tình Tình nghe anh nói như thế, thì có mấy phần khó chịu, trong lòng càng tức giận và buồn bực: "Hạo, Nhụy Ái nói cô ấy không muốn đi."
Đúng vậy, cô sẽ không để Giản Nhụy Ái được hết lợi lộc. Tìm được một cơ hội để ở bên cạnh Đơn Triết Hạo rất vất vả. Có thể cùng Đơn Triết Hạo đi công tác xa nhà, cô sẽ không để cho Giản Nhụy Ái làm người thứ ba cản trở.
"Không đi." Đơn Triết Hạo không nghĩ đến chuyện Giản Nhụy Ái lại dám từ chối lời mời mọc của mình. Trong lòng có chút bất mãn, đứng dậy kéo hành lý: "Đi thôi."
Thật ra, anh tức giận là vì anh đã cố chuẩn bị một bữa tiệc của cô. Thế mà cô lại không đến, như vậy thì bữa tiệc kia cũng xem như trở thành con số không, nên lòng anh có chút tức giận.
Anh tức giận, Lạc Tình Tình dễ dàng nhận ra điều đó, nên vô cùng hả hê
Hơn nữa tháng trôi qua, Đơn Triết Hạo chẳng thèm gọi một cú điện thoại về nhà cho cô. Giản Nhụy Ái gọi qua, thì điện thoại của anh lại trong trạng thái tắt máy, điều đó khiến cho cô rất lo sợ.
Cô không sợ chuyện Đơn Triết Hạo và Lạc Tình Tình ở chung, vì cô đã hiểu lòng anh, mà cô lo lắng vì không thấy tăm hơi gì của anh, cô sợ chuyện không may sẽ xảy ra. Mỗi ngày nhìn chiếc nhẫn cầu hôn, thì tâm Giản Nhụy Ái lại có chút an lòng.
Chỉ mới nửa tháng mà thôi, Giản Nhụy Ái đã thấy bụng mình lớn hơn thật nhiều. Xem ra giai đoạn sau này thai tiến triển khá nhanh
"Bà nội, bà đang làm gì thế ạ." Giản Nhụy Ái đi xuống cần thang nhìn thấy bà nội đang xem ti vi. Vừa nghe đến tiếng cô thì hốt hoảng tắt TV, nhưng cô vẫn có thể nghe được những dòng chữ to, mát mắt bên trên. Cô lảo đảo mấy bước, sắc mặt vô cùng khó chịu.
Chủ Tịch Tập đoàn Đan Thị đang ở khách sạn cùng thư ký. . . . . .
"Tiểu Nhụy, con đừng kích động quá. Hạo, chuyện gì nó làm cũng có nguyên nhân cả." Bà nội vội vàng đỡ lấy Giản Nhụy Ái, chỉ sợ cô vô ý ngã xuống sẽ không chống đỡ được.
Cô đưa tay, mở tivi lên, thấy Đơn Triết Hạo cùng Lạc Tình Tình đang mặc áo choàng tắm đứng bên cửa sổ thưởng thức cảnh đêm.
Hình ảnh kia hung hăng đâm vào cõi lòng cô, cô đã phải sống trong lo lắng vì sự an toàn của anh. Ngày ngày đều đợi chờ điện thoại của anh, còn anh lại để từng ngày trôi qua an nhàn như thế. Chẳng lẽ anh. . . . . .
Tay cô không tự chủ được mà cứ vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út, đó là chiếc nhẫn cầu hôn của Đơn Triết Hạo, đó là điều làm cho cõi lòng cô ấm áp trở lại. Đúng vậy, trước kia cũng bởi vì những tin báo lá cải đăng, cô hiểu lầm Đơn Triết Hạo. Hiện tại không nên tin những tin tức trên báo nữa, anh sẽ không lừa gạt cô.
Những lời thổ lộ của anh vẫn còn bên tai cô, anh không thể nào biểu đạt hết chân tình như thế, nếu là anh đang nói dối.
Đúng vậy, cô phải tin tưởng anh.
"Bà nội, cháu không sao, cháu tin tưởng Hạo, bà nội nhìn chiếc nhẫn này thử xem, nó là có một không hai trên thế giới. Là Hạo đã làm nó vì cháu, nên cháu phải tin tưởng anh ấy."
"Đúng là đứa bé ngoan." Bà nội vui mừng ôm lấy Giản Nhụy Ái, nhà họ Đơn có một người cháu dâu ngoan hiền như thế, không biết cho phúc khí của Đơn Triết Hạo, hay là do phần phước của ông bà nhà họ Đơn.
Tập đoàn Đan thị
Đỗ Đức Minh mang theo ánh mặt giết người vọt vào tập đoàn Đan Thị, lập tức có hai bảo vệ đứng ra ngăn cản. Khiến cho cậu không thể tiến về phía trước mà chỉ đứng đó lớn tiếng rống giận. "Đơn Triết Hạo, anh mau ra đây cho tôi."
"Tiên sinh, xin anh đừng náo loạn ở đây, Tổng giám đốc Đơn hiện đã đi công tác, mong anh rời đi giúp ạ." Một cô tiếp tân nói với sự nóng nảy khó kiềm chế.
"Nói cho các người biết, nếu hôm nay Đơn Triết Hạo không ra đây gặp tôi, tôi liền đái ở đây." Đỗ Đức Minh bị sự tức giận làm cho đánh mất lý trí. Cậu không ngờ Đơn Triết Hạo lại thu mua công ty gia đình cậu. Bức người cậu đã nuôi nấng cậu đi đến con đường phá sản. Cậu thề, tuyệt đối sẽ không để cho Đơn Triết Hạo đụng đến người nhà cậu nữa, cậu sẽ lấy lại công bằng cho cậu của mình.
Người có tiền cũng không được phách lối như thế.
"Tiên sinh, nếu như anh cứ tiếp tục hành động như thế. Thì đừng trách tôi, tôi sẽ bảo an ninh kéo anh ra ngoài." Cô gái tiếp tân hướng về phía phòng bảo vệ mặt đầy khinh khi.
"Buông tôi ra. Buông tôi ra. . . . . .Đon Triết Hạo, mày là thằng đáng chết, cái con rùa đen này qua chỗ khác cho tôi." Đỗ Đức Minh liều mạng giãy giụa, coi như cậu là một người có vóc dáng to lớn, nhưng đứng trước hai người bảo vệ có thân hình to gấp đôi mình. Hơn nữa bọn họ đều được huấn luyện một cách kỹ càng nên cậu cũng nhanh chóng bị họ thu phục
Cậu bị bảo vệ hung hăng ném ra khỏi cửa tập đoàn Đơn Thị
Đỗ Đức Minh ngồi trên đất, nhìn bảo vệ đang hung hăng nhìn mình. Trong mắt phát ra tia lạnh kinh người, tay nắm chặt thành quả đấm.
"Đơn Triết Hạo không có ở công ty, ngươi đi đi, đứng ở đây chỉ làm mất thể diện mà thôi." Một giọng nam lạnh lẽo vang lên, Đỗ Đức Minh giật mình, từ từ xoay lại nhìn người phía sau lưng.
Cậu vừa xoay lại đã thấy một người dường như cũng đang đợi Đơn Triết Hạo giống mình. Toàn thân mang theo dáng vẻ của người nước ngoài, cũng có chút gì đó của người Trung Quốc: "Anh. . . . . ."
"Không cần phải để ý việc tôi là ai, anh chỉ cần biết chúng ta có chung một kẻ thù. Cho nên chúng ta cần phải hợp tác."
"Tại sao anh lại tin tưởng tôi." Đỗ Đức Minh đứng lên, nhìn người thanh niên đang đứng trước mặt mình.
Người đàn ông kia lấy một danh sách ra cho Đỗ Đức Minh xem, sau đó lên tiếng nói: "Chúng ta tìm một chỗ khác để nói chuyện đi."
Tất cả là thế nào.
Sau chuyến cầu hôn tại làng chài trở về, Đơn Triết Hạo chuyên tâm vào công việc. Anh phải cố gắng giải quyết xong tất cả công việc, để có thời gian nghĩ đến hôn lễ của anh và Giản Nhụy Ái. Hôn lễ của bọn họ phải thật đặc biệt, Giản Nhụy Ái phải là cô dâu xinh đẹp nhất thế giới.
Giản Nhụy Ái nằm ở trên giường nhìn chiếc nhẫn trong tay. Đến ngủ cô cũng có thể cười trộm. Đã mấy ngày trôi qua, nhưng mỗi khi nhớ đến cô đều nở nụ cười hạnh phúc. Rồi len lén cười khúc khích một mình.
Hiện tại không còn chuyện hiểu lầm nữa, cô cũng chẳng có gì để suy nghĩ. Chỉ có thể cười vui vẻ khi nghĩ đến màn cầu hôn của Đơn Triết Hạo
Dần dà, bà nội và người giúp việc đã thấy mọi chuyện quen thuộc. Cũng không thèm chấp nhất khi thấy Giản Nhụy Ái tự dưng nở nụ cười, thậm chí mọi người còn thấy nụ cười của cô thật đáng yêu.
‘leng keng. . . . . . ’ chuông điện thoại di động vang lên. Giản Nhụy Ái thò tay ra khỏi chăn, cầm lấy điện thoại di động. Trên màn hình hiện thị của điện thoại của Lạc Tình Tình. Cô khẽ cau mày, không biết vì sao Lạc Tình Tình lại gọi điện thoại cho cô.
"Alo. Nhụy Ái. Tôi là Lạc Tình Tình, tôi cần phải đi công tác với Đơn Triết Hạo. Anh ấy bảo tôi qua lấy hành lý giúp, cô chuẩn bị chút quần áo cho anh ấy, tôi sẽ qua đó lấy ngay"
"Ừ, được rồi, hẹn gặp lại." Giản Nhụy Ái cau mày, làm sao lại đi công tác đột ngột như thế. Hơn nữa cô nghe ra được giọng nói vô cùng hài lòng của Lạc Tình Tình. Đúng vậy, cô biết rõ là Lạc Tình Tình vẫn còn tình ý với Đơn Triết Hạo.
Chỉ là, cô không nên suy nghĩ quá nhiều. Lạc Tình Tình sẽ đi qua lấy hành lý của anh ngay, cô cần phải chuẩn bị một chút
Vừa mới chuẩn bị xong, Lạc Tình Tình liền chạy đến. "Nhụy Ái, đã chuẩn bị xong chưa."
Giọng nói bình tĩnh như thế, giống như bọn họ là quan hệ trong sạch. Ánh mắt Lạc Tình Tình quét nhìn khắp gian phòng của bọn họ. Nhìn thấy hình ảnh sáng chói ở đầu giường, thì trong mắt lộ ra tia khinh thường. Sống trong một căn phòng sang trọng, trở thành bà Đơn, việc này vốn phải dành cho cô, thế mà con nhỏ nghèo rớt mồng tơi, xấu xí không có nhân cách Giản Nhụy Ái lại đang ở trong phòng.
Những thứ này, sớm muộn gì cô cũng phải đoạt lại.
"Đã chuẩn bị xong." Giản Nhụy Ái đem túi hành lý đưa cho Lạc Tình Tình, vốn muốn hỏi đi công tác bao lâu, khi nào hai người về. Nhưng Lạc Tình Tình lại không cho cô cơ hội nói, chỉ tỏ vẻ gấp gáp rời đi.
"Tiểu Nhụy, Tình Tình đến làm chi." Bà nội đi vào hỏi.
"Bà nội. Hạo nói anh ấy muốn đi công tác, muốn con giúp anh ấy chuẩn bị ít đồ. Tình Tình qua đây là để lấy hành lý thay anh ấy, không có gì đâu." Giản Nhụy Ái vừa nói ra những lời này, cảm nhận sự run rẩy toàn thân mình.
"Chẳng có chuyện gì, vì sao lại đi công tác? Đi mấy ngày thì về." Bà nội phát giác những điểm còn chưa rõ ràng trong câu nói của Giản Nhụy Ái, nên hỏi tiếp.
Đơn Triết Hạo ngồi ở phòng làm việc, nhìn cửa mở ra, thấy Lạc Tình Tình cầm hành lý của mình vào thì kinh ngạc mấy phần: "Tiểu Nhụy đâu."
Lạc Tình Tình nghe anh nói như thế, thì có mấy phần khó chịu, trong lòng càng tức giận và buồn bực: "Hạo, Nhụy Ái nói cô ấy không muốn đi."
Đúng vậy, cô sẽ không để Giản Nhụy Ái được hết lợi lộc. Tìm được một cơ hội để ở bên cạnh Đơn Triết Hạo rất vất vả. Có thể cùng Đơn Triết Hạo đi công tác xa nhà, cô sẽ không để cho Giản Nhụy Ái làm người thứ ba cản trở.
"Không đi." Đơn Triết Hạo không nghĩ đến chuyện Giản Nhụy Ái lại dám từ chối lời mời mọc của mình. Trong lòng có chút bất mãn, đứng dậy kéo hành lý: "Đi thôi."
Thật ra, anh tức giận là vì anh đã cố chuẩn bị một bữa tiệc của cô. Thế mà cô lại không đến, như vậy thì bữa tiệc kia cũng xem như trở thành con số không, nên lòng anh có chút tức giận.
Anh tức giận, Lạc Tình Tình dễ dàng nhận ra điều đó, nên vô cùng hả hê
Hơn nữa tháng trôi qua, Đơn Triết Hạo chẳng thèm gọi một cú điện thoại về nhà cho cô. Giản Nhụy Ái gọi qua, thì điện thoại của anh lại trong trạng thái tắt máy, điều đó khiến cho cô rất lo sợ.
Cô không sợ chuyện Đơn Triết Hạo và Lạc Tình Tình ở chung, vì cô đã hiểu lòng anh, mà cô lo lắng vì không thấy tăm hơi gì của anh, cô sợ chuyện không may sẽ xảy ra. Mỗi ngày nhìn chiếc nhẫn cầu hôn, thì tâm Giản Nhụy Ái lại có chút an lòng.
Chỉ mới nửa tháng mà thôi, Giản Nhụy Ái đã thấy bụng mình lớn hơn thật nhiều. Xem ra giai đoạn sau này thai tiến triển khá nhanh
"Bà nội, bà đang làm gì thế ạ." Giản Nhụy Ái đi xuống cần thang nhìn thấy bà nội đang xem ti vi. Vừa nghe đến tiếng cô thì hốt hoảng tắt TV, nhưng cô vẫn có thể nghe được những dòng chữ to, mát mắt bên trên. Cô lảo đảo mấy bước, sắc mặt vô cùng khó chịu.
Chủ Tịch Tập đoàn Đan Thị đang ở khách sạn cùng thư ký. . . . . .
"Tiểu Nhụy, con đừng kích động quá. Hạo, chuyện gì nó làm cũng có nguyên nhân cả." Bà nội vội vàng đỡ lấy Giản Nhụy Ái, chỉ sợ cô vô ý ngã xuống sẽ không chống đỡ được.
Cô đưa tay, mở tivi lên, thấy Đơn Triết Hạo cùng Lạc Tình Tình đang mặc áo choàng tắm đứng bên cửa sổ thưởng thức cảnh đêm.
Hình ảnh kia hung hăng đâm vào cõi lòng cô, cô đã phải sống trong lo lắng vì sự an toàn của anh. Ngày ngày đều đợi chờ điện thoại của anh, còn anh lại để từng ngày trôi qua an nhàn như thế. Chẳng lẽ anh. . . . . .
Tay cô không tự chủ được mà cứ vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út, đó là chiếc nhẫn cầu hôn của Đơn Triết Hạo, đó là điều làm cho cõi lòng cô ấm áp trở lại. Đúng vậy, trước kia cũng bởi vì những tin báo lá cải đăng, cô hiểu lầm Đơn Triết Hạo. Hiện tại không nên tin những tin tức trên báo nữa, anh sẽ không lừa gạt cô.
Những lời thổ lộ của anh vẫn còn bên tai cô, anh không thể nào biểu đạt hết chân tình như thế, nếu là anh đang nói dối.
Đúng vậy, cô phải tin tưởng anh.
"Bà nội, cháu không sao, cháu tin tưởng Hạo, bà nội nhìn chiếc nhẫn này thử xem, nó là có một không hai trên thế giới. Là Hạo đã làm nó vì cháu, nên cháu phải tin tưởng anh ấy."
"Đúng là đứa bé ngoan." Bà nội vui mừng ôm lấy Giản Nhụy Ái, nhà họ Đơn có một người cháu dâu ngoan hiền như thế, không biết cho phúc khí của Đơn Triết Hạo, hay là do phần phước của ông bà nhà họ Đơn.
Tập đoàn Đan thị
Đỗ Đức Minh mang theo ánh mặt giết người vọt vào tập đoàn Đan Thị, lập tức có hai bảo vệ đứng ra ngăn cản. Khiến cho cậu không thể tiến về phía trước mà chỉ đứng đó lớn tiếng rống giận. "Đơn Triết Hạo, anh mau ra đây cho tôi."
"Tiên sinh, xin anh đừng náo loạn ở đây, Tổng giám đốc Đơn hiện đã đi công tác, mong anh rời đi giúp ạ." Một cô tiếp tân nói với sự nóng nảy khó kiềm chế.
"Nói cho các người biết, nếu hôm nay Đơn Triết Hạo không ra đây gặp tôi, tôi liền đái ở đây." Đỗ Đức Minh bị sự tức giận làm cho đánh mất lý trí. Cậu không ngờ Đơn Triết Hạo lại thu mua công ty gia đình cậu. Bức người cậu đã nuôi nấng cậu đi đến con đường phá sản. Cậu thề, tuyệt đối sẽ không để cho Đơn Triết Hạo đụng đến người nhà cậu nữa, cậu sẽ lấy lại công bằng cho cậu của mình.
Người có tiền cũng không được phách lối như thế.
"Tiên sinh, nếu như anh cứ tiếp tục hành động như thế. Thì đừng trách tôi, tôi sẽ bảo an ninh kéo anh ra ngoài." Cô gái tiếp tân hướng về phía phòng bảo vệ mặt đầy khinh khi.
"Buông tôi ra. Buông tôi ra. . . . . .Đon Triết Hạo, mày là thằng đáng chết, cái con rùa đen này qua chỗ khác cho tôi." Đỗ Đức Minh liều mạng giãy giụa, coi như cậu là một người có vóc dáng to lớn, nhưng đứng trước hai người bảo vệ có thân hình to gấp đôi mình. Hơn nữa bọn họ đều được huấn luyện một cách kỹ càng nên cậu cũng nhanh chóng bị họ thu phục
Cậu bị bảo vệ hung hăng ném ra khỏi cửa tập đoàn Đơn Thị
Đỗ Đức Minh ngồi trên đất, nhìn bảo vệ đang hung hăng nhìn mình. Trong mắt phát ra tia lạnh kinh người, tay nắm chặt thành quả đấm.
"Đơn Triết Hạo không có ở công ty, ngươi đi đi, đứng ở đây chỉ làm mất thể diện mà thôi." Một giọng nam lạnh lẽo vang lên, Đỗ Đức Minh giật mình, từ từ xoay lại nhìn người phía sau lưng.
Cậu vừa xoay lại đã thấy một người dường như cũng đang đợi Đơn Triết Hạo giống mình. Toàn thân mang theo dáng vẻ của người nước ngoài, cũng có chút gì đó của người Trung Quốc: "Anh. . . . . ."
"Không cần phải để ý việc tôi là ai, anh chỉ cần biết chúng ta có chung một kẻ thù. Cho nên chúng ta cần phải hợp tác."
"Tại sao anh lại tin tưởng tôi." Đỗ Đức Minh đứng lên, nhìn người thanh niên đang đứng trước mặt mình.
Người đàn ông kia lấy một danh sách ra cho Đỗ Đức Minh xem, sau đó lên tiếng nói: "Chúng ta tìm một chỗ khác để nói chuyện đi."
Tất cả là thế nào.