Đỗ Đức Minh nhận lấy danh thiếp, trong lòng có chút lo lắng, đi theo người đàn ông kia vào quán cà phê. Đúng vậy, công ty của gia đình cậu đã bị lấy, thể chất của cậu lại ốm yếu, chẳng học hành được bao nhiêu. Quả thật cậu không có cách mà khai chiến với Đơn Triết Hạo. Cậu cần một người có thể giúp đỡ mình.
Cậu cũng không biết tại sao lại tin tưởng người đàn ông trước mặt, có lẽ là bằng trực giác.
"Nói đi." Đỗ Đức Minh dùng một giọng lạnh lẽo để nói, cậu không có thời gian để tiếp tục lãng phí.
Người đàn ông kia dùng dáng vẻ ưu nhã, lắc lắc tách cà phê của mình, đôi môi chầm chậm nở ra một nụ cười: "Cậu hận Đơn Triết Hạo phải không, tôi cũng có mối hận không đội trời chung với hắn ta. Cho nên, chúng ta phải hợp tác. Hiện tại, tôi có một kế sách, nhưng cần cậu giúp một tay."
"Cách gì?" Đỗ Đức Minh trợn to hai mắt, cả người ngây dại, nhưng vừa nghe xong kế hoạch kia, Đỗ Đức Minh vội vã đứng lên: "Không thể, tôi không cho phép anh làm tổn thương đến Giản Nhụy Ái."
"Cô ta là người yêu của Đơn Triết Hạo, cô ta đã quên đi cậu từ lâu rồi. Tình cảm hai người khó thay đổi, cũng giống như cậu và gia đình vậy. Nếu như cậu tiếp tục làm người không quả quyết. Thì đừng bao giờ mơ tưởng đến việc sẽ lấy lại được công ty của cậu mình; nếu như cậu cứ để cho Đơn Triết Hạo chèn ép mình. Thì đến việc giữ cô gái mình yêu cũng không có cách." Người đàn ông kia nói.
"Tôi muốn lấy lại công bằng cho cậu của mình, nhưng cũng không muốn làm tổn thương Giản Nhụy Ái." Tâm Đỗ Đức Minh càng thêm thù hận vì cậu biết trong tất cả mọi chuyện, Giản Nhụy Ái là người vô tội nhất. Cho nên, cậu không thể để cho cô gái lương thiện như Giản Nhụy Ái bị tổn thương. Nếu có báo thù, cũng chỉ báo thù trên người Đơn Triết Hạo, không báo thù người có liên quan.
Trên mặt người đàn ông đối diện lóe lên tia sát khí, bởi vì người đó rất bất mãn với cái suy nghĩ ngu ngốc của Đỗ Đức Minh. "Làm chuyện kia, không hẳn sẽ tổn thương Giản Nhụy Ái. Mà đôi khi là giúp Giản Nhụy Ái thoát khỏi bể khổ, cậu đừng quên cách đối đãi của Đơn Triết Hạo đối với Giản Nhụy Ái, hắn ta không có thật sự yêu thương Giản Nhụy Ái."
Đỗ Đức Minh trầm tư một chút, cố suy nghĩ thật kỹ những gì người đàn ông kia nói. Mặc dù cậu không biết người đàn ông này là ai, chỉ biết người kia cũng oán ghét Đơn Triết Hạo, rồi nhìn từng hành động, từng cách nào chuyện của người đối diện, Đỗ Đức Minh biết người trước mặt là người lòng dạ khó lường, mưu trí khó đoán.
Trong đầu cậu thoáng qua hình ảnh mình nằm trên giường bệnh, cậu ngồi bên cạnh đôi mắt thâm quầng, gương mặt tái nhợt, nên Đỗ Đức Minh lần nữa lên tiếng. "Được, tôi đồng ý."
Cuối cùng hai người đã đạt được một hiệp nghị song phương cùng có lợi.
"Hạo, đã trễ như thế này, anh vẫn còn làm việc sao." Lạc Tình Tình bưng một tách cà phê vào phòng
Thật ra thì, ngày đó, sấm chớp dữ dội, cô cố ý nói mình sợ trời rầm, cũng như vô tình nhắc đến người mẹ đã chết. Mới có thể khiến cho Đơn Triết Hạo ở bên cạnh cô cả buổi chiều. Hơn nữa cô còn xin bỏ chó săn ghi hình lại, đem về trong nước đăng lên báo để cho Giản Nhụy Ái biết hai người bọn họ làm gì ở nước ngoài.
Không nghĩ đến việc cô phải cố tình lừa gạt Giản Nhụy Ái, không để cho cô ta đi trong đợt công tác này. Mới đầu nhìn thì vẻ mặt của Đơn Triết Hạo vô cùng thối. Nhưng sau đó anh lại cố gắng hoàn thành công việc ở đây một cách nhanh nhất có thể, chỉ vì muốn về nhà, muốn được ở bên cạnh Giản Nhụy Ái
Cô còn cố ý phá hư điện thoại của Đơn Triết Hạo, không để cho anh liên lạc với Giản Nhụy Ái, nhưng trong trái tim anh chỉ có mỗi hình bóng của Giản Nhụy Ái, điều đó là cô vô cùng ghen tỵ
Cô đem điện thoại của Đơn Triết Hạo đặt lên bàn: "Hạo, điện thoại di động đã sửa xong." Thật ra thì điện thoại di động đã sớm được sửa xong, chỉ là cô cố tình kéo dài thời gian mà thôi.
Đơn Triết Hạo nhận lấy điện thoại di động, sau đó cau mày, nhưng trong lòng bằng phẳng nhiều hơn, anh lên tiếng nói. "Cô có thể ra ngoài rồi."
Lạc Tình Tình nhìn thấy hành động trên tay của Đơn Triết Hạo, liền thấy anh nhanh chóng mở hộp tin nhắn lên như xem có ai nhắn cho mình không thì trong lòng cô tràn đầy không thoải mái. "Vâng ạ.". Rồi xoay người rời đi.
Mới vừa mở máy đã nhìn thấy mấy trăm cái tin nhắn chưa nhận, có cả những tin nhắn ghi âm bằng giọng nói. ‘Tin nhắn thứ nhất: Hạo, anh ở nước ngoài làm việc có thuận lợi không, công việc như thế nào? Em rất nhớ anh. Tại sao anh không gọi điện thoại cho em, nghe em nhắn lại thì gọi điện về cho em.’
‘Hạo, có phải anh đang làm việc hay không, có phải anh rất bận đến độ không cách nào gọi điện thoại cho em được không. Nghe được tin nhắn này, thì hãy gọi về cho em’
‘Hạo, em van xin anh, đừng làm như thế, hãy gọi điện thoại về cho em đi’ sau giọng nói nặng nề chính là tiếng khóc thúc thít.
‘Hạo, em nhìn thấy trên báo viết là anh và Lạc Tình Tình ở cùng khách sạn. Em biết đó chỉ là sự hiểu lầm, nhưng anh làm ơn, hãy gọi điện thoại về cho em đi’
‘Hạo. . . . . . ’
Đơn Triết Hạo nghe xong mà cõi lòng trùng xuống, không nghĩ đến việc anh lại khiến Giản Nhụy Ái lo lắng đến vậy. Thật ra thì, anh nên dùng điện thoại khác, gọi về báo bình an cho cô. Nhưng vì muốn về sớm về gặp cô, anh làm việc cả ngày lẫn đêm, làm việc không hề ngừng nghỉ nên quên cả việc gọi điện về nhà. Giờ cầm điện thoại, nghe lời nói kia mà tay chân anh run rẫy
Anh phải chuẩn bị thật tốt tâm lý, anh sẵn sàng nghe Giản Nhụy Ái trách mắng, lần này là lỗi của anh, cho nên dẫu có bị mắng anh cũng không lên tiếng.
Điện thoại tút tút mấy tiếng, nhưng tín hiệu báo lại là máy bận. Đáng chết, cô gái nhỏ này nói chuyện với ai mà lâu như thế. Nói chuyện với anh còn chưa lâu như thế
"Ừ. Đỗ ruột già. Tất cả mọi người đều đến làm lễ giỗ cho viện trưởng Mary. Ngày mai, được, ngày mai tớ không có việc gì. Dĩ nhiên có thể, tớ nhất định sẽ về." Giản Nhụy Ái trả lời một cách nhanh chóng, rồi muốn cúp điện thoại ngay. Mấy ngày gần đây, cô đều đợi điện thoại của Đơn Triết Hạo, rất sợ mình nói chuyện với ai đó anh gọi về lại không nghe được.
"Được, em không cần phải rũ Quyền Hàn và Trác Đan Tinh. Tớ đã gọi báo hai người đó rồi, ngày mai tám giờ mọi người sẽ đến." Đỗ Đức Minh nói như thế nhưng lòng có chút thấp thỏm. Đây là lần đầu tiên cậu phải nói dối, lại là với Giản Nhụy Ái nên trong lòng có chút lo lắng.
Giản Nhụy Ái không có suy nghĩ nhiều, hơn nữa cũng không nghe ra được giọng nói quái dị của Đỗ Đức Minh, chỉ tắt điện thoại một cách nhanh chóng
Sau khi cắt điện thoại, Giản Nhụy Ái lại muốn tra xem có cuộc gọi nhỡ nào không, còn chưa kịp ra, điện thoại di động liền vang lên, nhìn tên hiện thị bên trên, mà lòng cô cực kỳ vui vẻ, vội vàng bấm vào phím ‘nghe’, bên kia điện thoại liền vang lên tiếng rống giận: "Giản Nhụy Ái, anh chỉ không ở bên cạnh em mấy ngày, em đã không ngoan rồi. Mới vừa rồi em nói chuyện phiến với ai thế."
"A." Giản Nhụy Ái bị chất vấn, sợ đến mức không biết phải trả lời thế nào. "Mới vừa rồi em nói chuyện với Trác Đan Tinh."
Cô biết mình đang nói dối, nhưng mà nếu cô nói với anh là ban nãy cô nói chuyện với Đỗ ruột già. Đơn Triết Hạo lại la mắng cô, vì vậy cô dứt khoác không nói ra sự thật.
"Tốt nhất là thế, nếu không em nhất định sẽ chết" Đơn Triết Hạo không cho phép Giản Nhụy Ái đến gần người đàn ông khác. Nếu như muốn phân tích thái độ của anh thì chỉ có từ ‘biến thái’ mới có thể hình dung được thôi, anh đã yêu Giản Nhụy Ái đến cảnh giới biến thái rồi.
Có lẽ là anh luôn muốn độc chiếm cô, sức độc chiếm ấy rất mạnh mẽ. Đơn Triết Hạo không cho phép Giản Nhụy Ái để tâm đến người đàn ông khác, coi Quyền Hàn là bạn thanh mai trúc mã cũng không được, tâm của cô chỉ dành cho anh, không được nghĩ ngợi đến ai khác
"Hạo, tại sao gần đây anh không gọi điện thoại cho em, rốt cuộc anh muốn làm cái gì vậy." Giản Nhụy Ái hỏi ra cái nghi vấn tồn tại trong lòng cô bao nhiêu ngày qua, cô chỉ muốn một đáp án rõ ràng.
Mấy ngày nay, cô đều phải hãm mình trong ảo tưởng, khắc chế những suy nghĩ về anh. Anh bên cạnh Lạc Tình Tình, anh không cần cô, rồi cô lại tự dỗ dành mình, bắt mình phải tin tưởng vào Đơn Triết Hạo. Giản Nhụy Ái có cảm tưởng như mình sắp điên lên rồi.
Mỗi dây thần kinh của cô đều khởi động vì Đơn Triết Hạo, coi như chỉ một hành động nhỏ, cũng làm tâm cô không yên.
Đơn Triết Hạo không thích giải thích. Dù là hiểu lầm, anh cũng sẽ để cho hiểu lầm tiếp tục chứ không quen hạ mình giải thích với người khác. Nhưng lần này không như thế, Đơn Triết Hạo sẽ không để cho tình cảm bọn họ xuất hiện vết nứt, anh sẽ hạ mình để bảo vệ tình yêu này.
"Tại vì anh cố gắng rút ngắn thời gian làm việc của mình, để có thể trở về nước, để có thể ở bên cạnh em." Tâm tình của anh đều trên người Giản Nhụy Ái, nghe ra giọng nói lo lắng của cô thì tim anh sẽ đau lòng. Điện thoại của cô không gọi được, anh sẽ ghen tỵ và suy đoán lung tung. Còn Giản Nhụy Ái không ở bên cạnh, anh sẽ nghĩ đến cô, muốn nhanh một chút quay về gặp cô.
Đỗ Đức Minh nhận lấy danh thiếp, trong lòng có chút lo lắng, đi theo người đàn ông kia vào quán cà phê. Đúng vậy, công ty của gia đình cậu đã bị lấy, thể chất của cậu lại ốm yếu, chẳng học hành được bao nhiêu. Quả thật cậu không có cách mà khai chiến với Đơn Triết Hạo. Cậu cần một người có thể giúp đỡ mình.
Cậu cũng không biết tại sao lại tin tưởng người đàn ông trước mặt, có lẽ là bằng trực giác.
"Nói đi." Đỗ Đức Minh dùng một giọng lạnh lẽo để nói, cậu không có thời gian để tiếp tục lãng phí.
Người đàn ông kia dùng dáng vẻ ưu nhã, lắc lắc tách cà phê của mình, đôi môi chầm chậm nở ra một nụ cười: "Cậu hận Đơn Triết Hạo phải không, tôi cũng có mối hận không đội trời chung với hắn ta. Cho nên, chúng ta phải hợp tác. Hiện tại, tôi có một kế sách, nhưng cần cậu giúp một tay."
"Cách gì?" Đỗ Đức Minh trợn to hai mắt, cả người ngây dại, nhưng vừa nghe xong kế hoạch kia, Đỗ Đức Minh vội vã đứng lên: "Không thể, tôi không cho phép anh làm tổn thương đến Giản Nhụy Ái."
"Cô ta là người yêu của Đơn Triết Hạo, cô ta đã quên đi cậu từ lâu rồi. Tình cảm hai người khó thay đổi, cũng giống như cậu và gia đình vậy. Nếu như cậu tiếp tục làm người không quả quyết. Thì đừng bao giờ mơ tưởng đến việc sẽ lấy lại được công ty của cậu mình; nếu như cậu cứ để cho Đơn Triết Hạo chèn ép mình. Thì đến việc giữ cô gái mình yêu cũng không có cách." Người đàn ông kia nói.
"Tôi muốn lấy lại công bằng cho cậu của mình, nhưng cũng không muốn làm tổn thương Giản Nhụy Ái." Tâm Đỗ Đức Minh càng thêm thù hận vì cậu biết trong tất cả mọi chuyện, Giản Nhụy Ái là người vô tội nhất. Cho nên, cậu không thể để cho cô gái lương thiện như Giản Nhụy Ái bị tổn thương. Nếu có báo thù, cũng chỉ báo thù trên người Đơn Triết Hạo, không báo thù người có liên quan.
Trên mặt người đàn ông đối diện lóe lên tia sát khí, bởi vì người đó rất bất mãn với cái suy nghĩ ngu ngốc của Đỗ Đức Minh. "Làm chuyện kia, không hẳn sẽ tổn thương Giản Nhụy Ái. Mà đôi khi là giúp Giản Nhụy Ái thoát khỏi bể khổ, cậu đừng quên cách đối đãi của Đơn Triết Hạo đối với Giản Nhụy Ái, hắn ta không có thật sự yêu thương Giản Nhụy Ái."
Đỗ Đức Minh trầm tư một chút, cố suy nghĩ thật kỹ những gì người đàn ông kia nói. Mặc dù cậu không biết người đàn ông này là ai, chỉ biết người kia cũng oán ghét Đơn Triết Hạo, rồi nhìn từng hành động, từng cách nào chuyện của người đối diện, Đỗ Đức Minh biết người trước mặt là người lòng dạ khó lường, mưu trí khó đoán.
Trong đầu cậu thoáng qua hình ảnh mình nằm trên giường bệnh, cậu ngồi bên cạnh đôi mắt thâm quầng, gương mặt tái nhợt, nên Đỗ Đức Minh lần nữa lên tiếng. "Được, tôi đồng ý."
Cuối cùng hai người đã đạt được một hiệp nghị song phương cùng có lợi.
"Hạo, đã trễ như thế này, anh vẫn còn làm việc sao." Lạc Tình Tình bưng một tách cà phê vào phòng
Thật ra thì, ngày đó, sấm chớp dữ dội, cô cố ý nói mình sợ trời rầm, cũng như vô tình nhắc đến người mẹ đã chết. Mới có thể khiến cho Đơn Triết Hạo ở bên cạnh cô cả buổi chiều. Hơn nữa cô còn xin bỏ chó săn ghi hình lại, đem về trong nước đăng lên báo để cho Giản Nhụy Ái biết hai người bọn họ làm gì ở nước ngoài.
Không nghĩ đến việc cô phải cố tình lừa gạt Giản Nhụy Ái, không để cho cô ta đi trong đợt công tác này. Mới đầu nhìn thì vẻ mặt của Đơn Triết Hạo vô cùng thối. Nhưng sau đó anh lại cố gắng hoàn thành công việc ở đây một cách nhanh nhất có thể, chỉ vì muốn về nhà, muốn được ở bên cạnh Giản Nhụy Ái
Cô còn cố ý phá hư điện thoại của Đơn Triết Hạo, không để cho anh liên lạc với Giản Nhụy Ái, nhưng trong trái tim anh chỉ có mỗi hình bóng của Giản Nhụy Ái, điều đó là cô vô cùng ghen tỵ
Cô đem điện thoại của Đơn Triết Hạo đặt lên bàn: "Hạo, điện thoại di động đã sửa xong." Thật ra thì điện thoại di động đã sớm được sửa xong, chỉ là cô cố tình kéo dài thời gian mà thôi.
Đơn Triết Hạo nhận lấy điện thoại di động, sau đó cau mày, nhưng trong lòng bằng phẳng nhiều hơn, anh lên tiếng nói. "Cô có thể ra ngoài rồi."
Lạc Tình Tình nhìn thấy hành động trên tay của Đơn Triết Hạo, liền thấy anh nhanh chóng mở hộp tin nhắn lên như xem có ai nhắn cho mình không thì trong lòng cô tràn đầy không thoải mái. "Vâng ạ.". Rồi xoay người rời đi.
Mới vừa mở máy đã nhìn thấy mấy trăm cái tin nhắn chưa nhận, có cả những tin nhắn ghi âm bằng giọng nói. ‘Tin nhắn thứ nhất: Hạo, anh ở nước ngoài làm việc có thuận lợi không, công việc như thế nào? Em rất nhớ anh. Tại sao anh không gọi điện thoại cho em, nghe em nhắn lại thì gọi điện về cho em.’
‘Hạo, có phải anh đang làm việc hay không, có phải anh rất bận đến độ không cách nào gọi điện thoại cho em được không. Nghe được tin nhắn này, thì hãy gọi về cho em’
‘Hạo, em van xin anh, đừng làm như thế, hãy gọi điện thoại về cho em đi’ sau giọng nói nặng nề chính là tiếng khóc thúc thít.
‘Hạo, em nhìn thấy trên báo viết là anh và Lạc Tình Tình ở cùng khách sạn. Em biết đó chỉ là sự hiểu lầm, nhưng anh làm ơn, hãy gọi điện thoại về cho em đi’
‘Hạo. . . . . . ’
Đơn Triết Hạo nghe xong mà cõi lòng trùng xuống, không nghĩ đến việc anh lại khiến Giản Nhụy Ái lo lắng đến vậy. Thật ra thì, anh nên dùng điện thoại khác, gọi về báo bình an cho cô. Nhưng vì muốn về sớm về gặp cô, anh làm việc cả ngày lẫn đêm, làm việc không hề ngừng nghỉ nên quên cả việc gọi điện về nhà. Giờ cầm điện thoại, nghe lời nói kia mà tay chân anh run rẫy
Anh phải chuẩn bị thật tốt tâm lý, anh sẵn sàng nghe Giản Nhụy Ái trách mắng, lần này là lỗi của anh, cho nên dẫu có bị mắng anh cũng không lên tiếng.
Điện thoại tút tút mấy tiếng, nhưng tín hiệu báo lại là máy bận. Đáng chết, cô gái nhỏ này nói chuyện với ai mà lâu như thế. Nói chuyện với anh còn chưa lâu như thế
"Ừ. Đỗ ruột già. Tất cả mọi người đều đến làm lễ giỗ cho viện trưởng Mary. Ngày mai, được, ngày mai tớ không có việc gì. Dĩ nhiên có thể, tớ nhất định sẽ về." Giản Nhụy Ái trả lời một cách nhanh chóng, rồi muốn cúp điện thoại ngay. Mấy ngày gần đây, cô đều đợi điện thoại của Đơn Triết Hạo, rất sợ mình nói chuyện với ai đó anh gọi về lại không nghe được.
"Được, em không cần phải rũ Quyền Hàn và Trác Đan Tinh. Tớ đã gọi báo hai người đó rồi, ngày mai tám giờ mọi người sẽ đến." Đỗ Đức Minh nói như thế nhưng lòng có chút thấp thỏm. Đây là lần đầu tiên cậu phải nói dối, lại là với Giản Nhụy Ái nên trong lòng có chút lo lắng.
Giản Nhụy Ái không có suy nghĩ nhiều, hơn nữa cũng không nghe ra được giọng nói quái dị của Đỗ Đức Minh, chỉ tắt điện thoại một cách nhanh chóng
Sau khi cắt điện thoại, Giản Nhụy Ái lại muốn tra xem có cuộc gọi nhỡ nào không, còn chưa kịp ra, điện thoại di động liền vang lên, nhìn tên hiện thị bên trên, mà lòng cô cực kỳ vui vẻ, vội vàng bấm vào phím ‘nghe’, bên kia điện thoại liền vang lên tiếng rống giận: "Giản Nhụy Ái, anh chỉ không ở bên cạnh em mấy ngày, em đã không ngoan rồi. Mới vừa rồi em nói chuyện phiến với ai thế."
"A." Giản Nhụy Ái bị chất vấn, sợ đến mức không biết phải trả lời thế nào. "Mới vừa rồi em nói chuyện với Trác Đan Tinh."
Cô biết mình đang nói dối, nhưng mà nếu cô nói với anh là ban nãy cô nói chuyện với Đỗ ruột già. Đơn Triết Hạo lại la mắng cô, vì vậy cô dứt khoác không nói ra sự thật.
"Tốt nhất là thế, nếu không em nhất định sẽ chết" Đơn Triết Hạo không cho phép Giản Nhụy Ái đến gần người đàn ông khác. Nếu như muốn phân tích thái độ của anh thì chỉ có từ ‘biến thái’ mới có thể hình dung được thôi, anh đã yêu Giản Nhụy Ái đến cảnh giới biến thái rồi.
Có lẽ là anh luôn muốn độc chiếm cô, sức độc chiếm ấy rất mạnh mẽ. Đơn Triết Hạo không cho phép Giản Nhụy Ái để tâm đến người đàn ông khác, coi Quyền Hàn là bạn thanh mai trúc mã cũng không được, tâm của cô chỉ dành cho anh, không được nghĩ ngợi đến ai khác
"Hạo, tại sao gần đây anh không gọi điện thoại cho em, rốt cuộc anh muốn làm cái gì vậy." Giản Nhụy Ái hỏi ra cái nghi vấn tồn tại trong lòng cô bao nhiêu ngày qua, cô chỉ muốn một đáp án rõ ràng.
Mấy ngày nay, cô đều phải hãm mình trong ảo tưởng, khắc chế những suy nghĩ về anh. Anh bên cạnh Lạc Tình Tình, anh không cần cô, rồi cô lại tự dỗ dành mình, bắt mình phải tin tưởng vào Đơn Triết Hạo. Giản Nhụy Ái có cảm tưởng như mình sắp điên lên rồi.
Mỗi dây thần kinh của cô đều khởi động vì Đơn Triết Hạo, coi như chỉ một hành động nhỏ, cũng làm tâm cô không yên.
Đơn Triết Hạo không thích giải thích. Dù là hiểu lầm, anh cũng sẽ để cho hiểu lầm tiếp tục chứ không quen hạ mình giải thích với người khác. Nhưng lần này không như thế, Đơn Triết Hạo sẽ không để cho tình cảm bọn họ xuất hiện vết nứt, anh sẽ hạ mình để bảo vệ tình yêu này.
"Tại vì anh cố gắng rút ngắn thời gian làm việc của mình, để có thể trở về nước, để có thể ở bên cạnh em." Tâm tình của anh đều trên người Giản Nhụy Ái, nghe ra giọng nói lo lắng của cô thì tim anh sẽ đau lòng. Điện thoại của cô không gọi được, anh sẽ ghen tỵ và suy đoán lung tung. Còn Giản Nhụy Ái không ở bên cạnh, anh sẽ nghĩ đến cô, muốn nhanh một chút quay về gặp cô.