Hôm sau, Giản Nhụy Ái sợ Quyền Hàn và Trác Đan Tinh nghi ngờ, cho nên cô đành đi về. Quyền Hàn không yên lòng, muốn ngăn Giản Nhụy Ái trở về, anh cảm thấy Giản Nhụy Ái có tâm sự, hơn nữa chuyện này nhất định là có liên quan đến Đơn Triết Hạo, anh tuyệt đối không cho phép Đơn Triết Hạo khi dễ cô.
Một khắc khi cô bước vào cửa, bà nội liền giật mình nhìn Giản Nhụy Ái, bà cho rằng sau khi cô biết rõ chân tướng nhất định sẽ không bao giờ quay trở lại nhà họ Đơn nữa, mới vừa rồi vẫn còn lo lắng và đau lòng, chẳng lẽ cô đã nghĩ thông rồi.
"Bà nội. . . . . ." Giản Nhụy Ái lúng túng đi tới, nhẹ giọng gọi, cho dù bọn họ là kẻ thù của mình đi chăng nữa, nhưng bọn họ đối xử với cô rât tốt, Giản Nhụy Ái nhớ rất rõ ràng.
Quyền Hàn bình tĩnh chào hỏi, lại loáng thoáng cảm thấy đối thoại của bọn họ có chút kỳ lạ, tình cảnh này chính anh cũng không hiểu, chẳng lẽ không phải Giản Nhụy Ái gây gổ với Đơn Triết Hạo, mà là bất hòa với bà nội.
"Bà nội, Nhụy Ái còn nhỏ, cho nên một số việc có thể làm chưa tốt, hoặc là đối với người có chỗ chưa lễ phép, con muốn xin người tha thứ, bao dung cô ấy nhiều hơn, Tiểu Nhụy từ nhỏ đã không có cha mẹ, cô ấy lại nhận con làm anh trai, cho nên con chính là người thân của cô ấy, xin người hãy quan tâm, để ý đến cô ấy nhiều hơn một chút."
Quyền Hàn nói như vậy chỉ đơn giản là để cho người nhà họ Đơn biết Giản Nhụy Ái không phải là không có người thân, nếu nhà họ Đơn dám khi dễ Giản Nhụy Ái, Quyền Hàn tuyệt đối sẽ không chịu bỏ qua.
"Tiểu Nhụy rất lẽ phép, lại rất hiểu chuyện, là nhà họ Đơn chúng ta có lỗi với con bé, không có chăm sóc tốt cho con bé, Quyền Hàn không cần nói như vậy."
Trong lòng Quyền Hàn đã hiểu, ít nhất nghe được những lời nói này của bà nội, cũng làm cho anh biết họ sẽ đối xử tốt với Giản Nhụy Ái.
Giản Nhụy Ái lắng nghe những lời quan tâm của Quyền Hàn, trong lòng cô giống như có một dòng nước ấm chảy qua, đúng vậy! Kiếp này có hai người thân là Quyền Hàn và Trác Đan Tinh, cô cũng cảm thấy đủ rồi.
"Anh Quyền Hàn, từ khi nào mà anh trở nên lảm nhảm giống như mẹ già vậy? Em không sao, em ở nhà họ Đơn rất tốt, anh nhanh đi về đi! Đan Tinh ở trong tiệm, đợi một chút lại ăn dấm loạn thì sao." Giản Nhụy Ái cố ý tỏ ra vui vẻ nói, giống như không có chuyện gì xảy ra, giống như trước kia không có tim không có phổi nhạo báng Quyền Hàn.
"Được rồi! Xem ra là có đàn ông quên mẹ, anh đi trước, nhớ chăm sóc mình thật tốt." Quyền Hàn không yên lòng nhìn Giản Nhụy Ái, đưa tay cưng chiều xoa đầu của cô, hướng về phía bà nội cười cười, xoay người rời đi.
Bà nội thấy Quyền Hàn không nói đến chuyện đó, điều này chứng minh Giản Nhụy Ái chưa nói cho anh biết, nếu không lấy tính cách của anh chắc chắn sẽ chất vấn bọn họ đến cùng, chẳng lẽ Giản Nhụy Ái đã nghĩ thông suốt rồi.
Vừa định nói chuyện với Nhụy Ái, chỉ thấy cô xoay người, gò má lộ rõ vẻ mệt mỏi "Bà nội, cháu rất mệt, cháu muốn nghỉ ngơi một chút."
"Ừ, được, vậy cháu nghỉ ngơi cho tốt, đến giờ ăn cơm bà sẽ gọi cháu." Bà nội không yên lòng nói ở sau lưng cô.
Nhìn bóng dáng mệt mỏi của cô, bà thở dài một cái .
Thế gian luôn có quá nhiều chuyện bất bình, cũng có quá nhiều chuyện bất công, nghĩ tới chuyên hai người yêu nhau như thế, nhưng lại bởi vì ân oán đời trước mà thành ra như vậy, thật sự làm cho người ta đau lòng!
Giản Nhụy Ái có chút bối rối đi vào căn phòng, vẻ mặt mệt mỏi đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn phương xa lẳng lặng không nói câu nào, cô đã từng rất thích cùng Đơn Triết Hạo đứng ở trước của sổ sát đất để ngắm nhìn cảnh vật.
Hiện tại, cô dùng nó để làm giảm bớt suy nghĩ trong lòng mình, đúng vậy! Thời gian một tháng, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, cô nhất định phải tiếp tục kiên trì, Giản Nhụy Ái muốn điều chỉnh tâm trạng của mình cho thật tốt.
Có lẽ đau lòng cũng chỉ là một ngày, vui vẻ cũng là một ngày, vậy tại sao cô lại không thể vui vẻ sống được?
Giản Nhụy Ái không tiếp nhận nổi tình yêu của Đơn Triết Hạo, nhưng cô có thể dùng một tháng này để đền bù cho tình yêu của bọn họ, cô sẽ dùng một tháng này vui vẻ sống cùng Đơn Triết Hạo.
Qua một tháng cũng là lúc sắp đến thời gian chuyển dạ, cô sẽ tìm một nơi không có ai biết, sinh hạ đứa bé, nuôi dưỡng nó thật tốt.
Đơn Triết Hạo nghe tin Giản Nhụy Ái đã trở về, đang đàm phán cùng một tập đoàn nước Pháp, cũng không thèm để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, liền cầm lấy điện thoại di động ở trên bàn, chạy như bay ra ngoài.
Y Thiếu Thiên cũng đoán được, người nào có thể khiến cho Đơn Triết Hạo đang u rũ lại vui vẻ như thế, cũng chỉ có Giản Nhụy Ái mới có thể làm được.
Từ ngày hôm qua đến bây giờ, vẻ mặt Đơn Triết Hạo đều băng giá giống hệt như có ai thiếu anh mấy triệu vậy, xem ra vẻ mặt u ám đã đi qua, nhân viên trong công ty cũng không cần phải run sợ trong lòng khi làm việc nữa.
Đoạn đường từ công ty về nhà cũng không xa lắm, chỉ mất mười phút, anh đã chạy như bay đến nhà họ Đơn, tốc độ nhanh giống như một thanh kiếm, vọt thẳng lên phòng, anh sợ nếu mình tới trễ mấy phút, Giản Nhụy Ái sẽ vĩnh viễn rời đi.
Thời điểm mở cửa phòng ra, nhìn thấy thân thể gầy yếu đang đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, xoay người ánh mắt vô hồn nhìn anh.
Đơn Triết Hạo không khống chế được mình, chạy nhanh tới, kéo cô ôm vào trong ngực, ôm thật chặt.
Tối ngày hôm qua cô không trở về, anh cảm giác một giây trôi qua đều giống như một năm, vô cùng sợ Giản Nhụy Ái sẽ không quay lại, vĩnh viễn sẽ rời khỏi anh.
Cảm giác đau khổ, dày vò, sợ hãi đó. . . . . . Trăm ngàn loại suy nghĩ, đang điên cuồng đánh anh, khiến Đơn Triết Hạo không thở nổi, anh không có cách nào để chịu đựng được, cũng không có cách nào chịu được cuộc sống không có cô.
"Tiểu Nhụy, cám ơn em đã trở lại, cám ơn em đã không rời bỏ anh." Đơn Triết Hạo tựa đầu lên vai cô, nhịp tim đập rất nhanh .
Giản Nhụy Ái chua xót đứng tại chỗ, mặc cho anh ôm lấy, giọng nói của Đơn Triết Hạo, giống như là đang nằm mơ, không thể tin nổi khi tìm lại được một cái gì đó đã mất, khiến cho lòng cô run rẩy .
Một cỗ xúc động tràn ra hốc mắt, nước mắt rơi vào trên lưng anh, đôi tay run rẩy đặt sau lưng anh, tấm lưng săn chắc, mùi vị quen thuộc.
"Hạo. . . . . . Chúng ta không nên kết hôn."
Những lời này khiến Đơn Triết Hạo khiếp sợ, anh buông cô ra, đôi tay đặt lên bả vai của cô, khiến cho hai người mặt đối mặt, ánh mắt của anh giống như mê hoặc lòng người, nhìn cô chằm chằm: "Tiểu Nhụy, em muốn rời khỏi anh sao?"
"Em. . . . . ."Đơn Triết Hạo bức bách, khiến cho cô dù đã chuẩn bị sách lược vẹn toàn, nhưng lại hoàn toàn quên mất, chỉ còn lại tâm lý chiến đấu "Hiện tại em rất loạn, không muốn kết hôn, Hạo, anh có thể hiểu không?"
"Tiểu Nhụy, em không muốn kết hôn thì không cần kết hôn, anh sẽ chờ đến khi em không còn loạn nữa, để cho em tâm cam tình nguyện gả cho anh."Đơn Triết Hạo ôm lấy Giản Nhụy Ái, giống như lời thề son sắt nói.
Ngày đó thật sẽ tới sao?
Không người nào có thể dự liệu trước được tương lai, nhưng Đơn Triết Hạo tin tưởng anh có thể nắm được tương lai trong tay, anh nói: "Tiểu Nhụy, từ ngày mai trở đi em tới công ty đi làm, được không?"
"Không cần." Giản Nhụy Ái bị lời nói của Đơn Triết Hạo hù dọa, sau một khắc cự tuyệt liền nói: "Không được! Hơn nữa em còn đang mang thai, bụng lớn như thế này thì làm việc sao được?"
"Em không cần phải làm việc, chỉ cần ngồi ở bên cạnh nhìn anh làm là được." Gần đây công ty của Đơn Triết Hạo nhận được một dự án lớn, anh phải vận dụng toàn lực để hoàn thành, nhưng lại sợ Giản Nhụy Ái có thể sẽ đi mất, anh chỉ có thể nghĩ mọi biện pháp đem cô buộc chặt ở bên cạnh mình.
Nếu như cô không đồng ý, anh sẽ dừng lại dự án mới này, hiện tại ở trong lòng Đơn Triết Hạo đã không có gì có thể quan trọng được hơn Giản Nhụy Ái!
"Hạo, em còn chưa gả cho anh, lại ngày ngày đi giám sát anh làm việc, như thế nhân viên trong công ty sẽ bàn tán không hay." Giản Nhụy Ái quyết định một tháng này sẽ chung sống cùng Đơn Triết Hạo thật tốt, ngày ngày có thể ở cùng anh, cô cũng không phản đối.
Hôm sau, Giản Nhụy Ái sợ Quyền Hàn và Trác Đan Tinh nghi ngờ, cho nên cô đành đi về. Quyền Hàn không yên lòng, muốn ngăn Giản Nhụy Ái trở về, anh cảm thấy Giản Nhụy Ái có tâm sự, hơn nữa chuyện này nhất định là có liên quan đến Đơn Triết Hạo, anh tuyệt đối không cho phép Đơn Triết Hạo khi dễ cô.
Một khắc khi cô bước vào cửa, bà nội liền giật mình nhìn Giản Nhụy Ái, bà cho rằng sau khi cô biết rõ chân tướng nhất định sẽ không bao giờ quay trở lại nhà họ Đơn nữa, mới vừa rồi vẫn còn lo lắng và đau lòng, chẳng lẽ cô đã nghĩ thông rồi.
"Bà nội. . . . . ." Giản Nhụy Ái lúng túng đi tới, nhẹ giọng gọi, cho dù bọn họ là kẻ thù của mình đi chăng nữa, nhưng bọn họ đối xử với cô rât tốt, Giản Nhụy Ái nhớ rất rõ ràng.
Quyền Hàn bình tĩnh chào hỏi, lại loáng thoáng cảm thấy đối thoại của bọn họ có chút kỳ lạ, tình cảnh này chính anh cũng không hiểu, chẳng lẽ không phải Giản Nhụy Ái gây gổ với Đơn Triết Hạo, mà là bất hòa với bà nội.
"Bà nội, Nhụy Ái còn nhỏ, cho nên một số việc có thể làm chưa tốt, hoặc là đối với người có chỗ chưa lễ phép, con muốn xin người tha thứ, bao dung cô ấy nhiều hơn, Tiểu Nhụy từ nhỏ đã không có cha mẹ, cô ấy lại nhận con làm anh trai, cho nên con chính là người thân của cô ấy, xin người hãy quan tâm, để ý đến cô ấy nhiều hơn một chút."
Quyền Hàn nói như vậy chỉ đơn giản là để cho người nhà họ Đơn biết Giản Nhụy Ái không phải là không có người thân, nếu nhà họ Đơn dám khi dễ Giản Nhụy Ái, Quyền Hàn tuyệt đối sẽ không chịu bỏ qua.
"Tiểu Nhụy rất lẽ phép, lại rất hiểu chuyện, là nhà họ Đơn chúng ta có lỗi với con bé, không có chăm sóc tốt cho con bé, Quyền Hàn không cần nói như vậy."
Trong lòng Quyền Hàn đã hiểu, ít nhất nghe được những lời nói này của bà nội, cũng làm cho anh biết họ sẽ đối xử tốt với Giản Nhụy Ái.
Giản Nhụy Ái lắng nghe những lời quan tâm của Quyền Hàn, trong lòng cô giống như có một dòng nước ấm chảy qua, đúng vậy! Kiếp này có hai người thân là Quyền Hàn và Trác Đan Tinh, cô cũng cảm thấy đủ rồi.
"Anh Quyền Hàn, từ khi nào mà anh trở nên lảm nhảm giống như mẹ già vậy? Em không sao, em ở nhà họ Đơn rất tốt, anh nhanh đi về đi! Đan Tinh ở trong tiệm, đợi một chút lại ăn dấm loạn thì sao." Giản Nhụy Ái cố ý tỏ ra vui vẻ nói, giống như không có chuyện gì xảy ra, giống như trước kia không có tim không có phổi nhạo báng Quyền Hàn.
"Được rồi! Xem ra là có đàn ông quên mẹ, anh đi trước, nhớ chăm sóc mình thật tốt." Quyền Hàn không yên lòng nhìn Giản Nhụy Ái, đưa tay cưng chiều xoa đầu của cô, hướng về phía bà nội cười cười, xoay người rời đi.
Bà nội thấy Quyền Hàn không nói đến chuyện đó, điều này chứng minh Giản Nhụy Ái chưa nói cho anh biết, nếu không lấy tính cách của anh chắc chắn sẽ chất vấn bọn họ đến cùng, chẳng lẽ Giản Nhụy Ái đã nghĩ thông suốt rồi.
Vừa định nói chuyện với Nhụy Ái, chỉ thấy cô xoay người, gò má lộ rõ vẻ mệt mỏi "Bà nội, cháu rất mệt, cháu muốn nghỉ ngơi một chút."
"Ừ, được, vậy cháu nghỉ ngơi cho tốt, đến giờ ăn cơm bà sẽ gọi cháu." Bà nội không yên lòng nói ở sau lưng cô.
Nhìn bóng dáng mệt mỏi của cô, bà thở dài một cái .
Thế gian luôn có quá nhiều chuyện bất bình, cũng có quá nhiều chuyện bất công, nghĩ tới chuyên hai người yêu nhau như thế, nhưng lại bởi vì ân oán đời trước mà thành ra như vậy, thật sự làm cho người ta đau lòng!
Giản Nhụy Ái có chút bối rối đi vào căn phòng, vẻ mặt mệt mỏi đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn phương xa lẳng lặng không nói câu nào, cô đã từng rất thích cùng Đơn Triết Hạo đứng ở trước của sổ sát đất để ngắm nhìn cảnh vật.
Hiện tại, cô dùng nó để làm giảm bớt suy nghĩ trong lòng mình, đúng vậy! Thời gian một tháng, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, cô nhất định phải tiếp tục kiên trì, Giản Nhụy Ái muốn điều chỉnh tâm trạng của mình cho thật tốt.
Có lẽ đau lòng cũng chỉ là một ngày, vui vẻ cũng là một ngày, vậy tại sao cô lại không thể vui vẻ sống được?
Giản Nhụy Ái không tiếp nhận nổi tình yêu của Đơn Triết Hạo, nhưng cô có thể dùng một tháng này để đền bù cho tình yêu của bọn họ, cô sẽ dùng một tháng này vui vẻ sống cùng Đơn Triết Hạo.
Qua một tháng cũng là lúc sắp đến thời gian chuyển dạ, cô sẽ tìm một nơi không có ai biết, sinh hạ đứa bé, nuôi dưỡng nó thật tốt.
Đơn Triết Hạo nghe tin Giản Nhụy Ái đã trở về, đang đàm phán cùng một tập đoàn nước Pháp, cũng không thèm để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, liền cầm lấy điện thoại di động ở trên bàn, chạy như bay ra ngoài.
Y Thiếu Thiên cũng đoán được, người nào có thể khiến cho Đơn Triết Hạo đang u rũ lại vui vẻ như thế, cũng chỉ có Giản Nhụy Ái mới có thể làm được.
Từ ngày hôm qua đến bây giờ, vẻ mặt Đơn Triết Hạo đều băng giá giống hệt như có ai thiếu anh mấy triệu vậy, xem ra vẻ mặt u ám đã đi qua, nhân viên trong công ty cũng không cần phải run sợ trong lòng khi làm việc nữa.
Đoạn đường từ công ty về nhà cũng không xa lắm, chỉ mất mười phút, anh đã chạy như bay đến nhà họ Đơn, tốc độ nhanh giống như một thanh kiếm, vọt thẳng lên phòng, anh sợ nếu mình tới trễ mấy phút, Giản Nhụy Ái sẽ vĩnh viễn rời đi.
Thời điểm mở cửa phòng ra, nhìn thấy thân thể gầy yếu đang đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, xoay người ánh mắt vô hồn nhìn anh.
Đơn Triết Hạo không khống chế được mình, chạy nhanh tới, kéo cô ôm vào trong ngực, ôm thật chặt.
Tối ngày hôm qua cô không trở về, anh cảm giác một giây trôi qua đều giống như một năm, vô cùng sợ Giản Nhụy Ái sẽ không quay lại, vĩnh viễn sẽ rời khỏi anh.
Cảm giác đau khổ, dày vò, sợ hãi đó. . . . . . Trăm ngàn loại suy nghĩ, đang điên cuồng đánh anh, khiến Đơn Triết Hạo không thở nổi, anh không có cách nào để chịu đựng được, cũng không có cách nào chịu được cuộc sống không có cô.
"Tiểu Nhụy, cám ơn em đã trở lại, cám ơn em đã không rời bỏ anh." Đơn Triết Hạo tựa đầu lên vai cô, nhịp tim đập rất nhanh .
Giản Nhụy Ái chua xót đứng tại chỗ, mặc cho anh ôm lấy, giọng nói của Đơn Triết Hạo, giống như là đang nằm mơ, không thể tin nổi khi tìm lại được một cái gì đó đã mất, khiến cho lòng cô run rẩy .
Một cỗ xúc động tràn ra hốc mắt, nước mắt rơi vào trên lưng anh, đôi tay run rẩy đặt sau lưng anh, tấm lưng săn chắc, mùi vị quen thuộc.
"Hạo. . . . . . Chúng ta không nên kết hôn."
Những lời này khiến Đơn Triết Hạo khiếp sợ, anh buông cô ra, đôi tay đặt lên bả vai của cô, khiến cho hai người mặt đối mặt, ánh mắt của anh giống như mê hoặc lòng người, nhìn cô chằm chằm: "Tiểu Nhụy, em muốn rời khỏi anh sao?"
"Em. . . . . ."Đơn Triết Hạo bức bách, khiến cho cô dù đã chuẩn bị sách lược vẹn toàn, nhưng lại hoàn toàn quên mất, chỉ còn lại tâm lý chiến đấu "Hiện tại em rất loạn, không muốn kết hôn, Hạo, anh có thể hiểu không?"
"Tiểu Nhụy, em không muốn kết hôn thì không cần kết hôn, anh sẽ chờ đến khi em không còn loạn nữa, để cho em tâm cam tình nguyện gả cho anh."Đơn Triết Hạo ôm lấy Giản Nhụy Ái, giống như lời thề son sắt nói.
Ngày đó thật sẽ tới sao?
Không người nào có thể dự liệu trước được tương lai, nhưng Đơn Triết Hạo tin tưởng anh có thể nắm được tương lai trong tay, anh nói: "Tiểu Nhụy, từ ngày mai trở đi em tới công ty đi làm, được không?"
"Không cần." Giản Nhụy Ái bị lời nói của Đơn Triết Hạo hù dọa, sau một khắc cự tuyệt liền nói: "Không được! Hơn nữa em còn đang mang thai, bụng lớn như thế này thì làm việc sao được?"
"Em không cần phải làm việc, chỉ cần ngồi ở bên cạnh nhìn anh làm là được." Gần đây công ty của Đơn Triết Hạo nhận được một dự án lớn, anh phải vận dụng toàn lực để hoàn thành, nhưng lại sợ Giản Nhụy Ái có thể sẽ đi mất, anh chỉ có thể nghĩ mọi biện pháp đem cô buộc chặt ở bên cạnh mình.
Nếu như cô không đồng ý, anh sẽ dừng lại dự án mới này, hiện tại ở trong lòng Đơn Triết Hạo đã không có gì có thể quan trọng được hơn Giản Nhụy Ái!
"Hạo, em còn chưa gả cho anh, lại ngày ngày đi giám sát anh làm việc, như thế nhân viên trong công ty sẽ bàn tán không hay." Giản Nhụy Ái quyết định một tháng này sẽ chung sống cùng Đơn Triết Hạo thật tốt, ngày ngày có thể ở cùng anh, cô cũng không phản đối.