Không ngờ Giản Nhụy Ái sẽ nghĩ như thế, nói như vậy làm cho anh như muốn phát điên "Ai dám nói xấu? Cẩn thận anh cho người đó cút về nhà mình."
"Anh đó! Vẫn bá đạo như vậy, không chịu khiêm tốn nhún nhường người khác" Giản Nhụy Ái mỉm cười nói.
"Anh chỉ dịu dàng với em thôi!"Đơn Triết Hạo không ngờ Giản Nhụy Ái sẽ thay đổi 180 độ như vậy, thế nhưng anh lại rất thích được cùng Giản Nhụy Ái vui vẻ như vậy, cả thế giới này cũng chỉ có cô mới dám lấy anh ra để xoay vòng vòng như thế, anh nhéo cái mũi của cô " Rốt cuộc có đồng ý hay không?"
Giản Nhụy Ái thấy Đơn Triết Hạo vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, bất quá cô cũng chỉ có thể gật đầu một cái, coi như là đồng ý. Điều này khiến Đơn Triết Hạo hết sức vui mừng, anh cảm giác hạnh phúc tới quá không chân thật, cho đến buổi sáng ngày hôm sau, nhìn thấy Giản Nhụy Ái ở bên cạnh mình yên ổn ngủ anh mới cảm thấy mọi chuyện đều đã qua đi, Giản Nhụy Ái đã trở lại bên cạnh anh, Đơn Triết Hạo đưa tay vuốt bụng của cô.
Đứa bé bên trong bao giờ mới chịu ra đời? Nếu như có sự hiện hữu của nó, có lẽ Giản Nhụy Ái sẽ một lòng ở lại bên cạnh anh, đứa bé này là lá bài cực kỳ mấu chốt .
Đơn Triết Hạo mặc âu phục giầy Tây, còn Giản Nhụy Ái lại ăn mặc giản dị, một thân quần áo bà bầu, là quần áo bà bầu Spongebob Squarepant dễ thương, làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô, càng lộ ra vẻ đáng yêu.
Anh không giấu được nụ cười nhìn Giản Nhụy Ái xinh đẹp như thế, dẫn theo cô đi vào công ty.
Đơn Triết Hạo rất cẩn thận che chở chu đáo luôn đỡ Giản Nhụy Ái, rất sợ cô không để ý mà trật chân té ngã, giống như đang nắm một quả cầu thủy tinh ở trong tay,.
Người của công ty cũng biết Đơn Triết Hạo rất mực yêu thương Giản Nhụy Ái nhưng biểu hiện ngay trước mắt như thế lại khiến bọn họ cảm thấy không chân thực, Đơn Triết Hạo bá đạo như vậy lại có một mặt dịu dàng như thế, khiến những nữ nhân viên vốn rất sợ anh, lại càng thêm mở cờ trong bụng .
Giản Nhụy Ái đỏ mặt, giãy giụa muốn thoát khỏi tay Đơn Triết Hạo, lại bị Đơn Triết Hạo cầm thật chặt "Hạo!"
"Không có chuyện gì!" Anh cố ý ôm eo của cô " Tiểu Nhụy, em là phu nhân tổng giám đốc của tập đoàn Đan Thị, không có gì phải xấu hổ cả”.
Đúng, anh là cố ý đó, Đơn Triết Hạo muốn tất cả mọi người trong công ty đều biết Giản Nhụy Ái là người phụ nữ của anh, anh hận không thể cho mọi người trên toàn thế giới đều biết.
Ở bên cạnh Đơn Triết Hạo, Giản Nhụy Ái muốn khiêm tốn là điều vô cùng khó khăn.
Thời khắc xấu hổ qua đi, Giản Nhụy Ái cũng sắp mất đi hô hấp, rốt cuộc cũng bước được vào phòng làm việc, tâm trạng thấp thỏm cũng dần ổn định khi nhìn bức ảnh thân mật của bọn họ đặt trên bàn làm việc của Đơn Triết Hạo.
Trên bàn có rất nhiều đồ ăn vặt, lúc cô vẫn còn đang sững sờ, bàn tay to của Đơn Triết Hạo đã nắm bả vai của cô, đẩy cô ngồi lên trên ghế sofa, đồ ăn vặt bày ngay trước mắt "Những thứ này đều là đồ ăn em thích, anh phải đi họp, em cùng anh đi họp đi!"
Đơn Triết Hạo đem áo khoác mắc lên móc quần áo, cầm tài liệu, kéo tay Giản Nhụy Ái, đi về hướng phòng họp hoàn toàn không cho Giản Nhụy Ái cơ hội cự tuyệt.
Giản Nhụy Ái không nghĩ tới đường đường là tổng giám đốc, mới vừa vào cửa công ty liền vội vàng đi họp, hành trình một ngày liền phải bắt đầu.
Hiển nhiên, Giản Nhụy Ái xuất hiện tại phòng họp đều khiến mọi người kinh ngạc đến ngây người, nhưng mọi người đều biết người phụ nữ đang mang thai này là bảo vật trong lòng Đơn Triết Hạo, cho nên cũng không dám có ý kiến, cho dù bọn họ có thảo luận việc buôn bán cơ mật, cũng không có người nào dám mời Giản Nhụy Ái đi ra ngoài.
Đơn Triết Hạo sắp xếp Giản Nhụy Ái ngồi phía sau mình. Giản Nhụy Ái không có quyền lợi nói không, chỉ có thể lẳng lặng gục xuống bàn, Đơn Triết Hạo không cho phép cô nghịch máy vi tính, người mang thai không được dùng máy vi tính vì có phóng xạ, cô cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể ngây ngốc ngồi xuống bàn, nhìn mọi người trong phòng họp, anh một lời tôi một câu.
Không lâu, giống như truyện dở tìm đến, hai mắt cô nặng nề từ từ kéo xuống, tiến vào mộng đẹp.
"Đối với phương án hợp tác cùng nước Pháp lần này, đã có ai vạch ra phương án nào chưa?." Ánh mắt lạnh lẽo của Đơn Triết Hạo quét nhìn bọn họ, hoàn toàn bất đồng với ánh mắt dịu dàng khi nhìn Giản Nhụy Ái, người nào không biết còn cho là hai người khác nhau.
Nhắc tới phương án, mọi người trong nháy mắt đều cúi đầu, giống như đứa bé mắc lỗi.
"Chỉ một phương án nhỏ, các người cũng kéo dài đến mấy ngày, nếu như ba ngày sau, tôi còn không thấy được một phương án hài lòng, thì các người cút hết về nhà mình đi."
Đơn Triết Hạo tức giận, cả hội nghị liền im lặng không người nào dám nói chuyện, mọi người đều khiếp sợ cúi đầu.
Trong bầu không khí đang u ám, bỗng nhiên có một tiếng ngáy đều đều nho nhỏ truyền khắp cả phòng họp, mọi người ngừng thở lắng nghe tiếng ngáy nhỏ, buồn cười lại không dám cười, bọn họ biết nếu người nào dám bật cười, chắc chắn sẽ bị Đơn Triết Hạo ngũ mã phanh thây .
"Được rồi, mọi người có thể đi ra ngoài." Đơn Triết Hạo hoảng hốt, nhìn mọi người rồi lạnh lẽo ra lệnh, mọi người như tìm được ân xá đang rối rít rời đi.
Đơn Triết Hạo đi tới bên cạnh Giản Nhụy Ái, tự nhiên ở trong phòng họp ngáy ngủ, dáng vẻ đáng yêu của Giản Nhụy Ái khiến anh bật cười.
Nhẹ nhàng đặt tay cô lên bả vai mình, nhẹ nhàng bế ngang cô lên, ôm cô đi về phòng làm việc.
Trên hành lang, có người muốn gọi anh, cũng bị Đơn Triết Hạo ngăn cản, anh không muốn có bất kỳ âm thanh nào ảnh hưởng đến giấc ngủ của Giản Nhụy Ái.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Đơn Triết Hạo, trong thiên hạ cho dù là loại đàn ông gì đi chăng nữa, chỉ cần lâm vào trong vòng xoáy tình yêu, cũng có thể trở nên dịu dàng như vậy, mà Đơn Triết Hạo dịu dàng lại thuộc về người phụ nữ trong ngực anh ta.
Tình yêu thật sự đã làm thay đổi con người!
Giản Nhụy Ái đã tu luyện được mấy đời phúc khí mà được một Tổng giám đốc lạnh lùng bá đạo như Đơn Triết Hạo yêu thương.
Đơn Triết Hạo đem cô đặt nhè nhẹ ở trên giường, đắp kín chăn cho cô, bị dáng vẻ ngây ngô ngủ say của cô hấp dẫn, anh dựa vào bên giường, lẳng lặng nhìn cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên trán cô .
Hình ảnh ấm áp như vậy, khiến anh cả đời đều muốn như thế, có thể dừng lại ở thời khắc này.
Từ đó về sau, Giản Nhụy Ái liền theo Đơn Triết Hạo đến công ty, cô ngủ hay ăn cái gì, anh đều nghiêm túc làm việc, đợi đến khi anh tan việc, sẽ đưa cô đi ăn món ăn mà cô thích nhất.
Giản Nhụy Ái và Đơn Triết Hạo đang ngồi trong quán lẩu cay, cả phòng đều nóng hổi, âm thanh huyên náo, mỗi người ở đây đều đang ăn lẩu, đàm luận những chuyện thú vị.
Cô nhìn Đơn Triết Hạo, cảm thấy là lạ, ở quán ăn giá rẻ này, cùng Đơn Triết Hạo giàu có thật sự không hợp nhau.
Nào có ai mặc quần áo trên vạn để đến đây ăn lẩu cay? Nếu so ra, bộ quần áo này cũng đủ để ăn lẩu rất nhiều lần.
Mà Đơn Triết Hạo không sợ trời không sợ người, lại có thể biết ăn cay, nhìn anh liều mạng lau mồ hôi.
Giản Nhụy Ái nhìn anh ăn khổ cực như vậy, đau lòng nói: "Hạo, không ăn được cay thì không cần ăn."
Những lời này đối với đấng mày râu mà nói lại giống như những lời xem thường, hơn nữa Đơn Triết Hạo lại là người tự phụ, làm sao có thể chịu thua Giản Nhụy Ái: "Anh không sao! Ai nói anh không thể ăn cay?"
Gắp miếng cải trắng cay to đưa vào trong miệng, nhưng khi nhét vào trong miệng khiến anh hối hận, muốn nôn lại không thể nôn, đáng chết! Quán lẩu này sao lại có thể cay như vậy? Đây là để cho người ăn sao?
Ngày mai nhất định phải làm cho nó biến mất?
Không ngờ Giản Nhụy Ái sẽ nghĩ như thế, nói như vậy làm cho anh như muốn phát điên "Ai dám nói xấu? Cẩn thận anh cho người đó cút về nhà mình."
"Anh đó! Vẫn bá đạo như vậy, không chịu khiêm tốn nhún nhường người khác" Giản Nhụy Ái mỉm cười nói.
"Anh chỉ dịu dàng với em thôi!"Đơn Triết Hạo không ngờ Giản Nhụy Ái sẽ thay đổi độ như vậy, thế nhưng anh lại rất thích được cùng Giản Nhụy Ái vui vẻ như vậy, cả thế giới này cũng chỉ có cô mới dám lấy anh ra để xoay vòng vòng như thế, anh nhéo cái mũi của cô " Rốt cuộc có đồng ý hay không?"
Giản Nhụy Ái thấy Đơn Triết Hạo vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, bất quá cô cũng chỉ có thể gật đầu một cái, coi như là đồng ý. Điều này khiến Đơn Triết Hạo hết sức vui mừng, anh cảm giác hạnh phúc tới quá không chân thật, cho đến buổi sáng ngày hôm sau, nhìn thấy Giản Nhụy Ái ở bên cạnh mình yên ổn ngủ anh mới cảm thấy mọi chuyện đều đã qua đi, Giản Nhụy Ái đã trở lại bên cạnh anh, Đơn Triết Hạo đưa tay vuốt bụng của cô.
Đứa bé bên trong bao giờ mới chịu ra đời? Nếu như có sự hiện hữu của nó, có lẽ Giản Nhụy Ái sẽ một lòng ở lại bên cạnh anh, đứa bé này là lá bài cực kỳ mấu chốt .
Đơn Triết Hạo mặc âu phục giầy Tây, còn Giản Nhụy Ái lại ăn mặc giản dị, một thân quần áo bà bầu, là quần áo bà bầu Spongebob Squarepant dễ thương, làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô, càng lộ ra vẻ đáng yêu.
Anh không giấu được nụ cười nhìn Giản Nhụy Ái xinh đẹp như thế, dẫn theo cô đi vào công ty.
Đơn Triết Hạo rất cẩn thận che chở chu đáo luôn đỡ Giản Nhụy Ái, rất sợ cô không để ý mà trật chân té ngã, giống như đang nắm một quả cầu thủy tinh ở trong tay,.
Người của công ty cũng biết Đơn Triết Hạo rất mực yêu thương Giản Nhụy Ái nhưng biểu hiện ngay trước mắt như thế lại khiến bọn họ cảm thấy không chân thực, Đơn Triết Hạo bá đạo như vậy lại có một mặt dịu dàng như thế, khiến những nữ nhân viên vốn rất sợ anh, lại càng thêm mở cờ trong bụng .
Giản Nhụy Ái đỏ mặt, giãy giụa muốn thoát khỏi tay Đơn Triết Hạo, lại bị Đơn Triết Hạo cầm thật chặt "Hạo!"
"Không có chuyện gì!" Anh cố ý ôm eo của cô " Tiểu Nhụy, em là phu nhân tổng giám đốc của tập đoàn Đan Thị, không có gì phải xấu hổ cả”.
Đúng, anh là cố ý đó, Đơn Triết Hạo muốn tất cả mọi người trong công ty đều biết Giản Nhụy Ái là người phụ nữ của anh, anh hận không thể cho mọi người trên toàn thế giới đều biết.
Ở bên cạnh Đơn Triết Hạo, Giản Nhụy Ái muốn khiêm tốn là điều vô cùng khó khăn.
Thời khắc xấu hổ qua đi, Giản Nhụy Ái cũng sắp mất đi hô hấp, rốt cuộc cũng bước được vào phòng làm việc, tâm trạng thấp thỏm cũng dần ổn định khi nhìn bức ảnh thân mật của bọn họ đặt trên bàn làm việc của Đơn Triết Hạo.
Trên bàn có rất nhiều đồ ăn vặt, lúc cô vẫn còn đang sững sờ, bàn tay to của Đơn Triết Hạo đã nắm bả vai của cô, đẩy cô ngồi lên trên ghế sofa, đồ ăn vặt bày ngay trước mắt "Những thứ này đều là đồ ăn em thích, anh phải đi họp, em cùng anh đi họp đi!"
Đơn Triết Hạo đem áo khoác mắc lên móc quần áo, cầm tài liệu, kéo tay Giản Nhụy Ái, đi về hướng phòng họp hoàn toàn không cho Giản Nhụy Ái cơ hội cự tuyệt.
Giản Nhụy Ái không nghĩ tới đường đường là tổng giám đốc, mới vừa vào cửa công ty liền vội vàng đi họp, hành trình một ngày liền phải bắt đầu.
Hiển nhiên, Giản Nhụy Ái xuất hiện tại phòng họp đều khiến mọi người kinh ngạc đến ngây người, nhưng mọi người đều biết người phụ nữ đang mang thai này là bảo vật trong lòng Đơn Triết Hạo, cho nên cũng không dám có ý kiến, cho dù bọn họ có thảo luận việc buôn bán cơ mật, cũng không có người nào dám mời Giản Nhụy Ái đi ra ngoài.
Đơn Triết Hạo sắp xếp Giản Nhụy Ái ngồi phía sau mình. Giản Nhụy Ái không có quyền lợi nói không, chỉ có thể lẳng lặng gục xuống bàn, Đơn Triết Hạo không cho phép cô nghịch máy vi tính, người mang thai không được dùng máy vi tính vì có phóng xạ, cô cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể ngây ngốc ngồi xuống bàn, nhìn mọi người trong phòng họp, anh một lời tôi một câu.
Không lâu, giống như truyện dở tìm đến, hai mắt cô nặng nề từ từ kéo xuống, tiến vào mộng đẹp.
"Đối với phương án hợp tác cùng nước Pháp lần này, đã có ai vạch ra phương án nào chưa?." Ánh mắt lạnh lẽo của Đơn Triết Hạo quét nhìn bọn họ, hoàn toàn bất đồng với ánh mắt dịu dàng khi nhìn Giản Nhụy Ái, người nào không biết còn cho là hai người khác nhau.
Nhắc tới phương án, mọi người trong nháy mắt đều cúi đầu, giống như đứa bé mắc lỗi.
"Chỉ một phương án nhỏ, các người cũng kéo dài đến mấy ngày, nếu như ba ngày sau, tôi còn không thấy được một phương án hài lòng, thì các người cút hết về nhà mình đi."
Đơn Triết Hạo tức giận, cả hội nghị liền im lặng không người nào dám nói chuyện, mọi người đều khiếp sợ cúi đầu.
Trong bầu không khí đang u ám, bỗng nhiên có một tiếng ngáy đều đều nho nhỏ truyền khắp cả phòng họp, mọi người ngừng thở lắng nghe tiếng ngáy nhỏ, buồn cười lại không dám cười, bọn họ biết nếu người nào dám bật cười, chắc chắn sẽ bị Đơn Triết Hạo ngũ mã phanh thây .
"Được rồi, mọi người có thể đi ra ngoài." Đơn Triết Hạo hoảng hốt, nhìn mọi người rồi lạnh lẽo ra lệnh, mọi người như tìm được ân xá đang rối rít rời đi.
Đơn Triết Hạo đi tới bên cạnh Giản Nhụy Ái, tự nhiên ở trong phòng họp ngáy ngủ, dáng vẻ đáng yêu của Giản Nhụy Ái khiến anh bật cười.
Nhẹ nhàng đặt tay cô lên bả vai mình, nhẹ nhàng bế ngang cô lên, ôm cô đi về phòng làm việc.
Trên hành lang, có người muốn gọi anh, cũng bị Đơn Triết Hạo ngăn cản, anh không muốn có bất kỳ âm thanh nào ảnh hưởng đến giấc ngủ của Giản Nhụy Ái.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Đơn Triết Hạo, trong thiên hạ cho dù là loại đàn ông gì đi chăng nữa, chỉ cần lâm vào trong vòng xoáy tình yêu, cũng có thể trở nên dịu dàng như vậy, mà Đơn Triết Hạo dịu dàng lại thuộc về người phụ nữ trong ngực anh ta.
Tình yêu thật sự đã làm thay đổi con người!
Giản Nhụy Ái đã tu luyện được mấy đời phúc khí mà được một Tổng giám đốc lạnh lùng bá đạo như Đơn Triết Hạo yêu thương.
Đơn Triết Hạo đem cô đặt nhè nhẹ ở trên giường, đắp kín chăn cho cô, bị dáng vẻ ngây ngô ngủ say của cô hấp dẫn, anh dựa vào bên giường, lẳng lặng nhìn cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên trán cô .
Hình ảnh ấm áp như vậy, khiến anh cả đời đều muốn như thế, có thể dừng lại ở thời khắc này.
Từ đó về sau, Giản Nhụy Ái liền theo Đơn Triết Hạo đến công ty, cô ngủ hay ăn cái gì, anh đều nghiêm túc làm việc, đợi đến khi anh tan việc, sẽ đưa cô đi ăn món ăn mà cô thích nhất.
Giản Nhụy Ái và Đơn Triết Hạo đang ngồi trong quán lẩu cay, cả phòng đều nóng hổi, âm thanh huyên náo, mỗi người ở đây đều đang ăn lẩu, đàm luận những chuyện thú vị.
Cô nhìn Đơn Triết Hạo, cảm thấy là lạ, ở quán ăn giá rẻ này, cùng Đơn Triết Hạo giàu có thật sự không hợp nhau.
Nào có ai mặc quần áo trên vạn để đến đây ăn lẩu cay? Nếu so ra, bộ quần áo này cũng đủ để ăn lẩu rất nhiều lần.
Mà Đơn Triết Hạo không sợ trời không sợ người, lại có thể biết ăn cay, nhìn anh liều mạng lau mồ hôi.
Giản Nhụy Ái nhìn anh ăn khổ cực như vậy, đau lòng nói: "Hạo, không ăn được cay thì không cần ăn."
Những lời này đối với đấng mày râu mà nói lại giống như những lời xem thường, hơn nữa Đơn Triết Hạo lại là người tự phụ, làm sao có thể chịu thua Giản Nhụy Ái: "Anh không sao! Ai nói anh không thể ăn cay?"
Gắp miếng cải trắng cay to đưa vào trong miệng, nhưng khi nhét vào trong miệng khiến anh hối hận, muốn nôn lại không thể nôn, đáng chết! Quán lẩu này sao lại có thể cay như vậy? Đây là để cho người ăn sao?
Ngày mai nhất định phải làm cho nó biến mất?