Anh cũng không muốn là người ăn con cua thứ nhất (làm liều mà được lợi), sẽ bị Đơn Triết Hạo cắt thành tám khúc, đẩy xe lăn của Cụ Duệ Tường đi vào cửa, mặc dù trong lòng tràn đầy thắc mắc cũng muốn hỏi Cụ Duệ Tường, nhưng không thể làm trễ nãi thời gian, hơn nữa Đơn Triết Hạo sẽ giúp anh hỏi.
Bọn họ liền biến mất trước ánh mắt ghen tỵ của mọi người
"Duệ Tường……." Đơn Triết Hạo nhìn thấy Cụ Duệ Tường, bỏ qua thợ trang điểm ở bên cạnh, đi đến trước mặt Cụ Duệ Tường, khi anh nhìn thấy bộ dạng của Cụ Duệ Tường, trên mặt thoáng qua kinh ngạc, khi nhìn đứa bé trên người cậu ta, khuôn mặt liền xuất hiện vẻ nghi ngờ.
"Chào chú!" Giản Tử Hạo sùng bái Đơn Triết Hạo, cậu hâm mộ anh có thể mở cuộc biểu diễn lớn như thế.
Đơn Triết Hạo trợn mắt dữ tợn nhìn Giản Tử Hạo, lại nhìn Cụ Duệ Tường, chờ đợi Cụ Duệ Tường giải thích.
"Thằng bé là con trai tớ, tên là Giản Tử Hạo, mà chân tớ là do cứu con trai bị ngã xuống núi, nên chân tay bị ngã đứt, giải thích xong." Cụ Duệ Tường giải thích một nửa, một nửa kia anh sẽ không nói.
Đơn Triết Hạo sẽ không biết chính anh đã lén đem bạn gái của cậu ta đi, đã từng tìm người sắp chết để sắp đặt mọi việc, cho cô ấy chỉnh dung, để cho cô ấy học tập từng cử chỉ của Giản Nhụy Ái, mới có thể làm cho Đơn Triết Hạo tin rằng người xảy ra tai nạn xe cộ chính là Giản Nhụy Ái.
Có thể cậu ấy nằm mơ không nghĩ tới chuyện sẽ biến thành như vậy!
Đơn Triết Hạo nhạy cảm đối với ba chữ Giản Tử Hạo, khẽ nhíu mày "Tại sao thằng bé lại không theo họ cậu?"
"Hạo Hạo cùng họ với mẹ” Cụ Duệ Tường hạ thấp mắt nhìn Giản Tử Hạo, trong mắt lóe lên tia sáng, anh cũng hiểu được ý nghĩ trong đầu thằng bé: "Hạo, có thể để cho Hạo Hạo đi lên biểu diễn chung với cậu không, Hạo Hạo kéo violin cũng không tệ."
Giản Tử Hạo không ngờ Cụ Duệ Tường sẽ đưa ra loại yêu cầu này, trong mắt vui mừng, khát vọng nhìn Đơn Triết Hạo.
Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm Giản Tử Hạo, trong lòng anh đầy nghi ngờ. Dù sao cũng đã mấy năm không thấy Cụ Duệ Tường, bây giờ cậu ta mở miệng yêu cầu, anh cũng không có lý do cự tuyệt: "Được!"
"Cám ơn….." Ánh mắt Cụ Duệ Tường ra hiệu cho vệ sĩ, họ liền đem đàn Violin đã chuẩn bị sẵn lấy ra đưa tới trước mặt mọi người "Hạo Hạo, con có thể được lên sân khấu, phải cố gắng lên!"
"Ba, con thật sự có thể lên sân khấu lớn đó biểu diễn Violin, con thật sự có thể không?" Hai mắt Giản Tử Hạo mở to khao khát: "Thật tốt quá, nếu mẹ cũng tới thì thật là tốt."
"Sẽ, ba sẽ quay video cho mẹ xem nên Hạo Hạo phải cố gắng lên!"
"Ba, Hạo Hạo sẽ không để cho ba và mẹ phải thất vọng!" Giản Tử Hạo kiêu ngạo nói, trời sinh cậu đã thích biểu diễn, cho nên có thể đứng biểu diễn ở trên sân khấu lớn, cậu vui đến quên cả trời đất, ôm lấy Cụ Duệ Tường hôn anh một cái.
Đơn Triết Hạo lẳng lặng nhìn bọn họ, lại làm anh nhớ tới đứa bé trong bụng Giản Nhụy Ái, nếu như bọn họ không gặp chuyện không may, có lẽ đứa bé của bọn họ cũng đã lớn như vậy, cũng sẽ làm nũng với anh như thế! Vẻ mặt lộ ra ưu thương nhàn nhạt, anh cần gì nghĩ đến những chuyện không vui kia chứ.
"Hạo Hạo, nói cám ơn với chú!" Cụ Duệ Tường cắt đứt suy nghĩ của Đơn Triết Hạo.
Giản Tử Hạo ngước mắt nhìn chằm chằm Đơn Triết Hạo, trong lòng cậu tràn đầy sùng bái đối với Đơn Triết Hạo, gương mặt cũng có chút ửng hồng "Cám ơn, chú……"
Giọng nói thật nhỏ, nhưng mà lại khiến cho Đơn Triết Hạo buồn cười, cũng không biết tại sao anh lại không ghét Giản Tử Hạo, có lẽ trong lúc vô hình anh đã coi nó như con trai của mình "Không cần khách sáo"
Nụ cười của Đơn Triết Hạo khiến Cụ Duệ Tường và Y Thiếu Thiên kinh ngạc, nhưng Cụ Duệ Tường rất nhanh đã phản ứng kịp "Này mau đi chuẩn bị một chút, tớ muốn nhìn hai người biểu diễn."
"Ba, con sẽ cố gắng! Chú, xin chỉ giáo nhiều hơn!" Giản Tử Hạo thành thục nói khiến ba đấng mày râu bật cười.
Đơn Triết Hạo đã rất lâu không cười, xem ra anh rất có duyên với Giản Tử Hạo, anh tự tay ôm Giản Tử Hạo lên "Chúng ta sẽ cùng làm quen liên kết tình cảm trước khi cùng biểu diễn nào "
Y Thiếu Thiên đã lâu mới nhìn thấy tâm tình Đơn Triết Hạo tốt như vậy, nhìn Cụ Duệ Tường nói: "Vậy chúng ta đi ra ngoài để cho bọn họ chuẩn bị cẩn thận"
"Ừm!" Cụ Duệ Tường nhìn hai người không quen, lại thảo luận tựa như cùng vô cùng quen thuộc, Giản Tử Hạo từ nhỏ đã không thích giao thiếp với người khác, nhưng lần đầu tiên gặp mặt Đơn Triết Hạo,lại có thể thân thiết như vậy, chẳng lẽ cái này…….
Thật sự anh cũng không muốn quá tuyệt tình, để cho Giản Tử Hạo trấn an Đơn Triết Hạo, đối với cậu ta như vậy cũng sẽ không công bằng.
"Hạo Hạo, phải nhớ lời chú nói, không được làm hỏng buổi biểu diễn của chú, biết không?" Bình thường Cụ Duệ Tường không thích nói chuyện, nhưng đối với Giản Nhụy Ái và Giản Tử Hạo, anh lại nói nhiều vô cùng giống như ông già tám mươi tuổi.
Giản Tử Hạo dù sao cũng là đứa bé, có thể đứng ở trên sân khấu lớn biểu diễn liền sướng đến phát điên rồi "Biết, biết……"
Cậu nhìn Đơn Triết Hạo cười, Giản Tử Hạo rất thích Đơn Triết Hạo, có lẽ đó là cảm giác sùng bái!
Đơn Triết Hạo nhìn Giản Tử Hạo cầm Violin, gương mặt mập mạp, sự mạnh mẽ đáng yêu đó để cho anh nhớ tới Giản Nhụy Ái, chỉ cần khi cô nghiêm túc làm việc, cũng sẽ bĩu môi.
Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng mỉm cười tự giễu, khiến Giản Tử Hạo cảm thấy kỳ quái "Chú, chú làm sao vậy?"
"Hạo Hạo, nói cho chú biết tên mẹ cháu là gì?" Đơn Triết Hạo cũng không biết tại sao mình muốn hỏi nhưng trong lòng anh đang khát vọng có thể nghe được cái tên quen thuộc kia từ trong miệng Giản Tử Hạo.
Anh luôn cảm thấy Giản Nhụy Ái vẫn còn sống ở trên thế giới này, hơn nữa còn ở tại nơi nào đó lẳng lặng nhìn anh, chỉ là cô còn giận anh, cho nên không muốn gặp anh.
Anh thường an ủi mình như vậy, có lẽ như thế sẽ khiến lòng anh bớt đau đớn hơn!
Ánh mắt Giản Tử Hạo mê man nhưng vẫn trả lời: "Mẹ cháu tên là Giản Đơn!"
Cậu biết mình nói láo nhưng là ba mẹ đã dặn dò, nếu có người hỏi tên mẹ là gì sẽ phải nói là Giản Đơn, cậu không biết vì sao? Nhưng là lời cha mẹ nói không sai, cậu chỉ cần làm theo là tốt rồi.
‘Giản Đơn’, trong lòng Đơn Triết Hạo chùng xuống, ánh mắt ảm đạm, tại sao anh có thể nghĩ đây là đứa bé của Giản Nhụy Ái? Tại sao có thể nghĩ là đứa bé của mình "Cháu chuẩn bị cho tốt đi, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi”
Anh xoay người rời đi để Giản Tử Hạo đứng im mờ mịt!
Đơn Triết Hạo đứng ở bên cửa sổ sát đất, hai ngón tay đang kẹp xì gà, anh đã từng không hút thuốc, thế nhưng sau đó anh lại thích hút thuốc, nó sẽ giúp anh quên đi phiền não.
Mỗi lần biểu diễn anh cũng đều lẳng lặng suy nghĩ một hồi, chờ đến khi tâm trạng bình tĩnh mới có thể lên sân khấu.
Vòng khói cuồn cuộn tản ra , trước mắt anh hóa thành từng vòng tròn, lông mày nhíu chặt, con ngươi thâm thúy lóe lên suy nghĩ.
Căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên một giọng nói non nớt "Chú, mẹ cháu nói hút thuốc có hại cho sức khỏe, hút ít đi một chút mới tốt"
Bỗng nhiên, bàn tay đang kẹp xì gà của Đơn Triết Hạo run rẩy hạ xuống, những lời này Giản Nhụy Ái cũng đã từng nói qua với anh, nghiêng đầu nhìn Giản Tử Hạo, giống như nhìn là thấy Giản Nhụy Ái.
Anh không biết vì sao? Mỗi lần nhìn Giản Tử Hạo sẽ nghĩ đến Giản Nhụy Ái, xem ra sự nhớ nhung của anh đối với Giản Nhụy Ái ngày càng sâu "Tốt lắm, chú ném thuốc lá đi, chúng ta lên sân khấu biểu diễn thôi."
"Vâng ạ!" Giản Tử Hạo nghiêm túc nhìn anh vứt thuốc lá, mới gật đầu một cái.
Anh cũng không muốn là người ăn con cua thứ nhất (làm liều mà được lợi), sẽ bị Đơn Triết Hạo cắt thành tám khúc, đẩy xe lăn của Cụ Duệ Tường đi vào cửa, mặc dù trong lòng tràn đầy thắc mắc cũng muốn hỏi Cụ Duệ Tường, nhưng không thể làm trễ nãi thời gian, hơn nữa Đơn Triết Hạo sẽ giúp anh hỏi.
Bọn họ liền biến mất trước ánh mắt ghen tỵ của mọi người
"Duệ Tường……." Đơn Triết Hạo nhìn thấy Cụ Duệ Tường, bỏ qua thợ trang điểm ở bên cạnh, đi đến trước mặt Cụ Duệ Tường, khi anh nhìn thấy bộ dạng của Cụ Duệ Tường, trên mặt thoáng qua kinh ngạc, khi nhìn đứa bé trên người cậu ta, khuôn mặt liền xuất hiện vẻ nghi ngờ.
"Chào chú!" Giản Tử Hạo sùng bái Đơn Triết Hạo, cậu hâm mộ anh có thể mở cuộc biểu diễn lớn như thế.
Đơn Triết Hạo trợn mắt dữ tợn nhìn Giản Tử Hạo, lại nhìn Cụ Duệ Tường, chờ đợi Cụ Duệ Tường giải thích.
"Thằng bé là con trai tớ, tên là Giản Tử Hạo, mà chân tớ là do cứu con trai bị ngã xuống núi, nên chân tay bị ngã đứt, giải thích xong." Cụ Duệ Tường giải thích một nửa, một nửa kia anh sẽ không nói.
Đơn Triết Hạo sẽ không biết chính anh đã lén đem bạn gái của cậu ta đi, đã từng tìm người sắp chết để sắp đặt mọi việc, cho cô ấy chỉnh dung, để cho cô ấy học tập từng cử chỉ của Giản Nhụy Ái, mới có thể làm cho Đơn Triết Hạo tin rằng người xảy ra tai nạn xe cộ chính là Giản Nhụy Ái.
Có thể cậu ấy nằm mơ không nghĩ tới chuyện sẽ biến thành như vậy!
Đơn Triết Hạo nhạy cảm đối với ba chữ Giản Tử Hạo, khẽ nhíu mày "Tại sao thằng bé lại không theo họ cậu?"
"Hạo Hạo cùng họ với mẹ” Cụ Duệ Tường hạ thấp mắt nhìn Giản Tử Hạo, trong mắt lóe lên tia sáng, anh cũng hiểu được ý nghĩ trong đầu thằng bé: "Hạo, có thể để cho Hạo Hạo đi lên biểu diễn chung với cậu không, Hạo Hạo kéo violin cũng không tệ."
Giản Tử Hạo không ngờ Cụ Duệ Tường sẽ đưa ra loại yêu cầu này, trong mắt vui mừng, khát vọng nhìn Đơn Triết Hạo.
Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm Giản Tử Hạo, trong lòng anh đầy nghi ngờ. Dù sao cũng đã mấy năm không thấy Cụ Duệ Tường, bây giờ cậu ta mở miệng yêu cầu, anh cũng không có lý do cự tuyệt: "Được!"
"Cám ơn….." Ánh mắt Cụ Duệ Tường ra hiệu cho vệ sĩ, họ liền đem đàn Violin đã chuẩn bị sẵn lấy ra đưa tới trước mặt mọi người "Hạo Hạo, con có thể được lên sân khấu, phải cố gắng lên!"
"Ba, con thật sự có thể lên sân khấu lớn đó biểu diễn Violin, con thật sự có thể không?" Hai mắt Giản Tử Hạo mở to khao khát: "Thật tốt quá, nếu mẹ cũng tới thì thật là tốt."
"Sẽ, ba sẽ quay video cho mẹ xem nên Hạo Hạo phải cố gắng lên!"
"Ba, Hạo Hạo sẽ không để cho ba và mẹ phải thất vọng!" Giản Tử Hạo kiêu ngạo nói, trời sinh cậu đã thích biểu diễn, cho nên có thể đứng biểu diễn ở trên sân khấu lớn, cậu vui đến quên cả trời đất, ôm lấy Cụ Duệ Tường hôn anh một cái.
Đơn Triết Hạo lẳng lặng nhìn bọn họ, lại làm anh nhớ tới đứa bé trong bụng Giản Nhụy Ái, nếu như bọn họ không gặp chuyện không may, có lẽ đứa bé của bọn họ cũng đã lớn như vậy, cũng sẽ làm nũng với anh như thế! Vẻ mặt lộ ra ưu thương nhàn nhạt, anh cần gì nghĩ đến những chuyện không vui kia chứ.
"Hạo Hạo, nói cám ơn với chú!" Cụ Duệ Tường cắt đứt suy nghĩ của Đơn Triết Hạo.
Giản Tử Hạo ngước mắt nhìn chằm chằm Đơn Triết Hạo, trong lòng cậu tràn đầy sùng bái đối với Đơn Triết Hạo, gương mặt cũng có chút ửng hồng "Cám ơn, chú……"
Giọng nói thật nhỏ, nhưng mà lại khiến cho Đơn Triết Hạo buồn cười, cũng không biết tại sao anh lại không ghét Giản Tử Hạo, có lẽ trong lúc vô hình anh đã coi nó như con trai của mình "Không cần khách sáo"
Nụ cười của Đơn Triết Hạo khiến Cụ Duệ Tường và Y Thiếu Thiên kinh ngạc, nhưng Cụ Duệ Tường rất nhanh đã phản ứng kịp "Này mau đi chuẩn bị một chút, tớ muốn nhìn hai người biểu diễn."
"Ba, con sẽ cố gắng! Chú, xin chỉ giáo nhiều hơn!" Giản Tử Hạo thành thục nói khiến ba đấng mày râu bật cười.
Đơn Triết Hạo đã rất lâu không cười, xem ra anh rất có duyên với Giản Tử Hạo, anh tự tay ôm Giản Tử Hạo lên "Chúng ta sẽ cùng làm quen liên kết tình cảm trước khi cùng biểu diễn nào "
Y Thiếu Thiên đã lâu mới nhìn thấy tâm tình Đơn Triết Hạo tốt như vậy, nhìn Cụ Duệ Tường nói: "Vậy chúng ta đi ra ngoài để cho bọn họ chuẩn bị cẩn thận"
"Ừm!" Cụ Duệ Tường nhìn hai người không quen, lại thảo luận tựa như cùng vô cùng quen thuộc, Giản Tử Hạo từ nhỏ đã không thích giao thiếp với người khác, nhưng lần đầu tiên gặp mặt Đơn Triết Hạo,lại có thể thân thiết như vậy, chẳng lẽ cái này…….
Thật sự anh cũng không muốn quá tuyệt tình, để cho Giản Tử Hạo trấn an Đơn Triết Hạo, đối với cậu ta như vậy cũng sẽ không công bằng.
"Hạo Hạo, phải nhớ lời chú nói, không được làm hỏng buổi biểu diễn của chú, biết không?" Bình thường Cụ Duệ Tường không thích nói chuyện, nhưng đối với Giản Nhụy Ái và Giản Tử Hạo, anh lại nói nhiều vô cùng giống như ông già tám mươi tuổi.
Giản Tử Hạo dù sao cũng là đứa bé, có thể đứng ở trên sân khấu lớn biểu diễn liền sướng đến phát điên rồi "Biết, biết……"
Cậu nhìn Đơn Triết Hạo cười, Giản Tử Hạo rất thích Đơn Triết Hạo, có lẽ đó là cảm giác sùng bái!
Đơn Triết Hạo nhìn Giản Tử Hạo cầm Violin, gương mặt mập mạp, sự mạnh mẽ đáng yêu đó để cho anh nhớ tới Giản Nhụy Ái, chỉ cần khi cô nghiêm túc làm việc, cũng sẽ bĩu môi.
Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng mỉm cười tự giễu, khiến Giản Tử Hạo cảm thấy kỳ quái "Chú, chú làm sao vậy?"
"Hạo Hạo, nói cho chú biết tên mẹ cháu là gì?" Đơn Triết Hạo cũng không biết tại sao mình muốn hỏi nhưng trong lòng anh đang khát vọng có thể nghe được cái tên quen thuộc kia từ trong miệng Giản Tử Hạo.
Anh luôn cảm thấy Giản Nhụy Ái vẫn còn sống ở trên thế giới này, hơn nữa còn ở tại nơi nào đó lẳng lặng nhìn anh, chỉ là cô còn giận anh, cho nên không muốn gặp anh.
Anh thường an ủi mình như vậy, có lẽ như thế sẽ khiến lòng anh bớt đau đớn hơn!
Ánh mắt Giản Tử Hạo mê man nhưng vẫn trả lời: "Mẹ cháu tên là Giản Đơn!"
Cậu biết mình nói láo nhưng là ba mẹ đã dặn dò, nếu có người hỏi tên mẹ là gì sẽ phải nói là Giản Đơn, cậu không biết vì sao? Nhưng là lời cha mẹ nói không sai, cậu chỉ cần làm theo là tốt rồi.
‘Giản Đơn’, trong lòng Đơn Triết Hạo chùng xuống, ánh mắt ảm đạm, tại sao anh có thể nghĩ đây là đứa bé của Giản Nhụy Ái? Tại sao có thể nghĩ là đứa bé của mình "Cháu chuẩn bị cho tốt đi, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi”
Anh xoay người rời đi để Giản Tử Hạo đứng im mờ mịt!
Đơn Triết Hạo đứng ở bên cửa sổ sát đất, hai ngón tay đang kẹp xì gà, anh đã từng không hút thuốc, thế nhưng sau đó anh lại thích hút thuốc, nó sẽ giúp anh quên đi phiền não.
Mỗi lần biểu diễn anh cũng đều lẳng lặng suy nghĩ một hồi, chờ đến khi tâm trạng bình tĩnh mới có thể lên sân khấu.
Vòng khói cuồn cuộn tản ra , trước mắt anh hóa thành từng vòng tròn, lông mày nhíu chặt, con ngươi thâm thúy lóe lên suy nghĩ.
Căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên một giọng nói non nớt "Chú, mẹ cháu nói hút thuốc có hại cho sức khỏe, hút ít đi một chút mới tốt"
Bỗng nhiên, bàn tay đang kẹp xì gà của Đơn Triết Hạo run rẩy hạ xuống, những lời này Giản Nhụy Ái cũng đã từng nói qua với anh, nghiêng đầu nhìn Giản Tử Hạo, giống như nhìn là thấy Giản Nhụy Ái.
Anh không biết vì sao? Mỗi lần nhìn Giản Tử Hạo sẽ nghĩ đến Giản Nhụy Ái, xem ra sự nhớ nhung của anh đối với Giản Nhụy Ái ngày càng sâu "Tốt lắm, chú ném thuốc lá đi, chúng ta lên sân khấu biểu diễn thôi."
"Vâng ạ!" Giản Tử Hạo nghiêm túc nhìn anh vứt thuốc lá, mới gật đầu một cái.