Thời tiết mùa hè càng ngày càng nóng, quán cà phê buôn bán coi như là tạm ổn, khách cũ ra khách mới vào, phục vụ trong tiệm thường xuyên trong trạng thái bận rộn.
Giản Nhụy Ái ngủ đến trưa rồi mới đi xuống, thấy Trác Đan Tinh nhàm chán nằm trước quầy thu ngân: “Đan Tinh, anh Quyền Hàn đâu?”
“Anh ấy đi đưa bữa trưa…” Trác Đan Tinh không lịch sự trả lời, thấy tại cửa chính có một người đang vào, người đàn ông kia chỉ gặp qua một lần liền khắc cốt ghi tâm? Anh là người đàn ông với gương mặt anh tuấn làm cho đàn ông phải ganh tị, phụ nữ phải ước ao.
“Quyền Hàn đi đưa cơm…” Giản Nhụy Ái muốn hỏi Quyền Hàn đi đưa cơm chỗ nào? Nhìn thấy khách không mời mà đến, lập tức ngậm miệng.
Cô biết Đơn Triết Hạo tới tìm mình, muốn tránh đã không kịp rồi. Thấy Đơn Triết Hạo xông tới, là phúc hay họa cũng không tránh khỏi.
Đơn Triết Hạo đứng trước mặt Giản Nhụy Ái, vẫn bộ dạng tây trang quen thuộc, anh không giống như những vị tổng giám đốc khác, đi đâu cũng có vệ sĩ vây quanh, anh thích đi một mình, đi vào quán cà phê nhỏ khiến anh trở thành viên kim cương chói mắt, gương mặt đẹp trai lại không có một tia cảm xúc nào.
Anh không thèm nhìn đến mọi người xung quanh.
“Đi thôi! Giản Nhụy Ái.”
Giản Nhụy Ái không hiểu, thấy Đơn Triết Hạo nắm lấy tay mình, không biết Đơn Triết Hạo muốn làm gì? Tâm tư hèn nhát có chút bế tắc, giọng nói nhỏ nhẹ: “Muốn đi đâu?”
“Đi rồi sẽ biết.” Con mắt đẹp của Đơn Triết Hạo bao hàm thâm ý nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái.
“Quan hệ của hai người là như thế nào?” Trác Đan Tinh đưa ánh mắt kì quái nhìn bọn họ, cảm giác quan hệ bọn họ không đơn giản.
Giản Nhụy Ái thấy hai mắt Trác Đan Tinh đầy nghi hoặc, muốn giải thích cái gì? Liền bị Đơn Triết Hạo lôi đi, cô chỉ có thể quay lại nhìn Trác Đan Tinh quát lớn: “Đan Tinh. Không cần nói với anh Quyền Hàn, tớ đi một chút sẽ về thôi.”
Lời của cô truyền vào tai Đơn Triết Hạo, đuôi lông mày nhẹ cau lại. Vì sao chuyện Giản Nhụy Ái cùng anh đi ra ngoài, không thể nói với Quyền Hàn? Chẳng lẽ cô không muốn nhiều người biết chuyện cô và anh ở cùng một chỗ sao? Rồi còn gì mà đi một chút rồi về, chẳng lẽ sợ ai đó đợi sao? Trong lòng Đơn Triết Hạo tức điên.
Ngồi trên xe, Giản Nhụy Ái mang theo nội tâm thấp thỏm, không biết Đơn Triết Hạo lại trúng gió gì rồi. Thấy anh lái xe, vẻ mặt từ chối người ngoài ngàn dặm, trong đầu cố tìm tòi một lúc lâu, cô chẳng nhớ mình có chỗ nào đắc tội với anh.
Người đàn ông này đến từ sao Kim ư? Còn cô đến từ sao Hỏa, hoàn toàn không thể hiểu được đối phương.
Anh mang cô tới biệt thự, biệt thự này không tính là lớn, nhưng phong cách khác đặc biệt, sân cỏ vô cùng lãng mạn, đài phun nước mềm mại, hồ nước trong suốt, bên trong đều là đá nhỏ.
Cô nhìn trang thiết bị tự động trong nhà, cửa phòng đều là tự động dựa trên bộ cảm ứng.
Nội thất bên trong làm cho người ta mở rộng tầm mắt, phòng ốc cách thức châu u, dụng cụ bên trong đều mang phong cách hoàng gia, đèn chùm trang trí giá trị liên thành.
Giản Nhụy Ái nhíu mày, một loại cảm giác kì quái.
Anh mang cô đến đây để làm gì? Giản Nhụy Ái không nghĩ là anh tốt bụng mang cô đến đây tham quan, sau đó mua tặng cô căn nhà này.
“Phòng ốc không tệ chứ?” Đơn Triết Hạo tùy ý ngồi trên ghế salon, nhìn hai mắt tò mò của Giản Nhụy Ái, đã đạt tới hiệu quả hiếu kì mà anh dự đoán.
“Rốt cuộc anh đang có ý gì?” Giản Nhụy Ái không có tâm tình chơi trò mèo vờn chuột với anh, không nhịn được hỏi.
Đơn Triết Hạo đứng lên lôi kéo Giản Nhụy Ái ngồi trên bộ sofa được công ty La Địch ở nước ngoài thiết kế riêng cho anh, nhẹ nhàng kéo bả vai của cô, gương mặt cọ xát mặt của cô, một tay không an phận vuốt ve sống lưng: “Ở lại, làm tròn trách nhiệm người phụ nữ của tôi.”
“Cái gì?” Giản Nhụy Ái kinh ngạc đến ngây người, đứng lên, thoát khỏi lồng ngực Đơn Triết Hạo, không từng nghĩ đến chuyện này: “Ở nơi này? Không thể nào. Tôi không đồng ý.”
Nhanh như vậy cự tuyệt, khiến trong lòng Đơn Triết Hạo cực kì khó chịu. Vẫn chưa có người nào dám trắng trợn cự tuyệt anh như thế, tròng mắt lộ ra tín hiệu nguy hiểm, đưa tay vuốt gương mặt của cô, đôi môi nở ra một nụ cười nhất định, nhưng nụ cười dần biến mất khi nhìn đến cơ thể Giản Nhụy Ái, giống như bị cô làm tổn thương.
Mỗi lần anh nghĩ đến Giản Nhụy Ái cùng người đàn ông khác ở cùng với nhau, trong lòng không thoải mái, mới muốn để cô dời đến biệt thự anh vừa mua. Anh dịu dàng nói: “Giản Nhụy Ái, đây là lời dễ nghe nhất mà tôi nói…, ở nơi này.”
Giản Nhụy Ái thích hoàn cảnh biệt thự này, nhưng để cô ở trong đây thì không thể nào, chuyện gì cũng có thể nghe lời Đơn Triết Hạo, duy chỉ có chuyện này là không thể.
Cô lùi về sau mấy bước, ra sức vẫy vùng, thoát khỏi lồng ngực Đơn Triết Hạo, tự vệ nhìn Đơn Triết Hạo, trong lòng run sợ nói: “Đơn Triết Hạo, tôi sẽ không dời qua đây. Tiệm Nhân Ái là nhà của tôi, không thể từ trong nhà mình chuyển qua nhà khác.”
Tính nhẫn nại của Đơn Triết Hạo cũng không tốt, anh cũng chẳng dịu dàng, Giản Nhụy Ái không quan tâm, trong lòng anh có một con quỷ đang hoạt động, khiến khuôn mặt anh đanh lại, nặng nề và tức giận. Tay anh nắm cằm Giản Nhụy Ái: “Giản Nhụy Ái, em đừng nói là em không biết xấu hổ nhé, để cho em ở nhà này đó là vinh hạnh lớn nhất của em rồi đó.”
Giản Nhụy Ái rống giận nhìn vào mắt Đơn Triết Hạo, bị hù sợ, nhưng vẫn phải giữ vững lập trường của mình: “Đơn Triết Hạo, tại sao anh bắt tôi phải ở nơi này? Tôi có nhà của mình.”
“Tôi không hi vọng cô và Quyền Hàn gì đó ở chung một chỗ. Cô là người phụ nữ của tôi, không thể cùng người đàn ông khác ở chung nhà.” Đơn Triết Hạo bá đạo tuyên bố.
“Đơn Triết Hạo, cầu xin anh đừng ngây thơ được không? Anh Quyền Hà không phải là người đàn ông khác. Anh ấy là anh trai của tôi, hơn nữa tôi và anh ấy đã ở với nhau vài chục năm rồi, khi còn bé thường tắm rửa cùng nhau, cũng không có chuyện gì lạ.”
Giản Nhụy Ái bị sự ‘ngây thơ’ của anh hù sợ, chưa bao giờ biết người lạnh lùng thông minh như Đơn Triết Hạo cũng có mặt con nít như thế, càng không biết đầu óc anh lại tưởng tượng phong phú như thế.
“Tắm? Cô và Quyền Hà tắm chung, vậy cô càng không thể tiếp tục ở đó, không nên quên, tiệm Nhân Ái kia được xây dựng trên đất của tôi, tôi có thể biến nó thành phế thải ngay lập tức.
Khi anh nghe thấy hai chữ ‘tắm rửa’ kia, trong lòng khó chịu, coi như khi ấy còn bé, anh cũng cảm thấy rất khó chịu, dù thế nào đi nữa, anh luôn là kẻ không nói lý.
Giản Nhụy Ái không ngờ anh nổi điên nhanh như thế, cô không ngờ Đơn Triết Hạo có thể vô lý như thế, đến loại trình độ này, thì dường như không phải là Đơn Triết Hạo được xưng tụng là anh hùng trong nước nữa? Căn bản là một người ngây thơ.
“Đơn Triết Hạo, anh không nên không có đạo lý như thế? Dù sao tôi cũng không dời đến đây đâu, chết cũng sẽ không dời!”
“Vậy em xác định muốn phá hủy tiệm Nhân Ái?!”
“Anh uy hiếp tôi?” Giản Nhụy Ái cắn răng nghiến lợi hỏi.
“Vâng” Đơn Triết Hạo muốn đập nát cái tiệm Nhân Ái kia, thì chỉ cần một cuộc điện thoại, mấy giây là xong chuyện, khi trong tay anh có nhiều tiền, anh có thể thổi bay tất cả, đã khiến những thứ anh không thích biến mất không dấu vết.
Thời tiết mùa hè càng ngày càng nóng, quán cà phê buôn bán coi như là tạm ổn, khách cũ ra khách mới vào, phục vụ trong tiệm thường xuyên trong trạng thái bận rộn.
Giản Nhụy Ái ngủ đến trưa rồi mới đi xuống, thấy Trác Đan Tinh nhàm chán nằm trước quầy thu ngân: “Đan Tinh, anh Quyền Hàn đâu?”
“Anh ấy đi đưa bữa trưa…” Trác Đan Tinh không lịch sự trả lời, thấy tại cửa chính có một người đang vào, người đàn ông kia chỉ gặp qua một lần liền khắc cốt ghi tâm? Anh là người đàn ông với gương mặt anh tuấn làm cho đàn ông phải ganh tị, phụ nữ phải ước ao.
“Quyền Hàn đi đưa cơm…” Giản Nhụy Ái muốn hỏi Quyền Hàn đi đưa cơm chỗ nào? Nhìn thấy khách không mời mà đến, lập tức ngậm miệng.
Cô biết Đơn Triết Hạo tới tìm mình, muốn tránh đã không kịp rồi. Thấy Đơn Triết Hạo xông tới, là phúc hay họa cũng không tránh khỏi.
Đơn Triết Hạo đứng trước mặt Giản Nhụy Ái, vẫn bộ dạng tây trang quen thuộc, anh không giống như những vị tổng giám đốc khác, đi đâu cũng có vệ sĩ vây quanh, anh thích đi một mình, đi vào quán cà phê nhỏ khiến anh trở thành viên kim cương chói mắt, gương mặt đẹp trai lại không có một tia cảm xúc nào.
Anh không thèm nhìn đến mọi người xung quanh.
“Đi thôi! Giản Nhụy Ái.”
Giản Nhụy Ái không hiểu, thấy Đơn Triết Hạo nắm lấy tay mình, không biết Đơn Triết Hạo muốn làm gì? Tâm tư hèn nhát có chút bế tắc, giọng nói nhỏ nhẹ: “Muốn đi đâu?”
“Đi rồi sẽ biết.” Con mắt đẹp của Đơn Triết Hạo bao hàm thâm ý nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái.
“Quan hệ của hai người là như thế nào?” Trác Đan Tinh đưa ánh mắt kì quái nhìn bọn họ, cảm giác quan hệ bọn họ không đơn giản.
Giản Nhụy Ái thấy hai mắt Trác Đan Tinh đầy nghi hoặc, muốn giải thích cái gì? Liền bị Đơn Triết Hạo lôi đi, cô chỉ có thể quay lại nhìn Trác Đan Tinh quát lớn: “Đan Tinh. Không cần nói với anh Quyền Hàn, tớ đi một chút sẽ về thôi.”
Lời của cô truyền vào tai Đơn Triết Hạo, đuôi lông mày nhẹ cau lại. Vì sao chuyện Giản Nhụy Ái cùng anh đi ra ngoài, không thể nói với Quyền Hàn? Chẳng lẽ cô không muốn nhiều người biết chuyện cô và anh ở cùng một chỗ sao? Rồi còn gì mà đi một chút rồi về, chẳng lẽ sợ ai đó đợi sao? Trong lòng Đơn Triết Hạo tức điên.
Ngồi trên xe, Giản Nhụy Ái mang theo nội tâm thấp thỏm, không biết Đơn Triết Hạo lại trúng gió gì rồi. Thấy anh lái xe, vẻ mặt từ chối người ngoài ngàn dặm, trong đầu cố tìm tòi một lúc lâu, cô chẳng nhớ mình có chỗ nào đắc tội với anh.
Người đàn ông này đến từ sao Kim ư? Còn cô đến từ sao Hỏa, hoàn toàn không thể hiểu được đối phương.
Anh mang cô tới biệt thự, biệt thự này không tính là lớn, nhưng phong cách khác đặc biệt, sân cỏ vô cùng lãng mạn, đài phun nước mềm mại, hồ nước trong suốt, bên trong đều là đá nhỏ.
Cô nhìn trang thiết bị tự động trong nhà, cửa phòng đều là tự động dựa trên bộ cảm ứng.
Nội thất bên trong làm cho người ta mở rộng tầm mắt, phòng ốc cách thức châu u, dụng cụ bên trong đều mang phong cách hoàng gia, đèn chùm trang trí giá trị liên thành.
Giản Nhụy Ái nhíu mày, một loại cảm giác kì quái.
Anh mang cô đến đây để làm gì? Giản Nhụy Ái không nghĩ là anh tốt bụng mang cô đến đây tham quan, sau đó mua tặng cô căn nhà này.
“Phòng ốc không tệ chứ?” Đơn Triết Hạo tùy ý ngồi trên ghế salon, nhìn hai mắt tò mò của Giản Nhụy Ái, đã đạt tới hiệu quả hiếu kì mà anh dự đoán.
“Rốt cuộc anh đang có ý gì?” Giản Nhụy Ái không có tâm tình chơi trò mèo vờn chuột với anh, không nhịn được hỏi.
Đơn Triết Hạo đứng lên lôi kéo Giản Nhụy Ái ngồi trên bộ sofa được công ty La Địch ở nước ngoài thiết kế riêng cho anh, nhẹ nhàng kéo bả vai của cô, gương mặt cọ xát mặt của cô, một tay không an phận vuốt ve sống lưng: “Ở lại, làm tròn trách nhiệm người phụ nữ của tôi.”
“Cái gì?” Giản Nhụy Ái kinh ngạc đến ngây người, đứng lên, thoát khỏi lồng ngực Đơn Triết Hạo, không từng nghĩ đến chuyện này: “Ở nơi này? Không thể nào. Tôi không đồng ý.”
Nhanh như vậy cự tuyệt, khiến trong lòng Đơn Triết Hạo cực kì khó chịu. Vẫn chưa có người nào dám trắng trợn cự tuyệt anh như thế, tròng mắt lộ ra tín hiệu nguy hiểm, đưa tay vuốt gương mặt của cô, đôi môi nở ra một nụ cười nhất định, nhưng nụ cười dần biến mất khi nhìn đến cơ thể Giản Nhụy Ái, giống như bị cô làm tổn thương.
Mỗi lần anh nghĩ đến Giản Nhụy Ái cùng người đàn ông khác ở cùng với nhau, trong lòng không thoải mái, mới muốn để cô dời đến biệt thự anh vừa mua. Anh dịu dàng nói: “Giản Nhụy Ái, đây là lời dễ nghe nhất mà tôi nói…, ở nơi này.”
Giản Nhụy Ái thích hoàn cảnh biệt thự này, nhưng để cô ở trong đây thì không thể nào, chuyện gì cũng có thể nghe lời Đơn Triết Hạo, duy chỉ có chuyện này là không thể.
Cô lùi về sau mấy bước, ra sức vẫy vùng, thoát khỏi lồng ngực Đơn Triết Hạo, tự vệ nhìn Đơn Triết Hạo, trong lòng run sợ nói: “Đơn Triết Hạo, tôi sẽ không dời qua đây. Tiệm Nhân Ái là nhà của tôi, không thể từ trong nhà mình chuyển qua nhà khác.”
Tính nhẫn nại của Đơn Triết Hạo cũng không tốt, anh cũng chẳng dịu dàng, Giản Nhụy Ái không quan tâm, trong lòng anh có một con quỷ đang hoạt động, khiến khuôn mặt anh đanh lại, nặng nề và tức giận. Tay anh nắm cằm Giản Nhụy Ái: “Giản Nhụy Ái, em đừng nói là em không biết xấu hổ nhé, để cho em ở nhà này đó là vinh hạnh lớn nhất của em rồi đó.”
Giản Nhụy Ái rống giận nhìn vào mắt Đơn Triết Hạo, bị hù sợ, nhưng vẫn phải giữ vững lập trường của mình: “Đơn Triết Hạo, tại sao anh bắt tôi phải ở nơi này? Tôi có nhà của mình.”
“Tôi không hi vọng cô và Quyền Hàn gì đó ở chung một chỗ. Cô là người phụ nữ của tôi, không thể cùng người đàn ông khác ở chung nhà.” Đơn Triết Hạo bá đạo tuyên bố.
“Đơn Triết Hạo, cầu xin anh đừng ngây thơ được không? Anh Quyền Hà không phải là người đàn ông khác. Anh ấy là anh trai của tôi, hơn nữa tôi và anh ấy đã ở với nhau vài chục năm rồi, khi còn bé thường tắm rửa cùng nhau, cũng không có chuyện gì lạ.”
Giản Nhụy Ái bị sự ‘ngây thơ’ của anh hù sợ, chưa bao giờ biết người lạnh lùng thông minh như Đơn Triết Hạo cũng có mặt con nít như thế, càng không biết đầu óc anh lại tưởng tượng phong phú như thế.
“Tắm? Cô và Quyền Hà tắm chung, vậy cô càng không thể tiếp tục ở đó, không nên quên, tiệm Nhân Ái kia được xây dựng trên đất của tôi, tôi có thể biến nó thành phế thải ngay lập tức.
Khi anh nghe thấy hai chữ ‘tắm rửa’ kia, trong lòng khó chịu, coi như khi ấy còn bé, anh cũng cảm thấy rất khó chịu, dù thế nào đi nữa, anh luôn là kẻ không nói lý.
Giản Nhụy Ái không ngờ anh nổi điên nhanh như thế, cô không ngờ Đơn Triết Hạo có thể vô lý như thế, đến loại trình độ này, thì dường như không phải là Đơn Triết Hạo được xưng tụng là anh hùng trong nước nữa? Căn bản là một người ngây thơ.
“Đơn Triết Hạo, anh không nên không có đạo lý như thế? Dù sao tôi cũng không dời đến đây đâu, chết cũng sẽ không dời!”
“Vậy em xác định muốn phá hủy tiệm Nhân Ái?!”
“Anh uy hiếp tôi?” Giản Nhụy Ái cắn răng nghiến lợi hỏi.
“Vâng” Đơn Triết Hạo muốn đập nát cái tiệm Nhân Ái kia, thì chỉ cần một cuộc điện thoại, mấy giây là xong chuyện, khi trong tay anh có nhiều tiền, anh có thể thổi bay tất cả, đã khiến những thứ anh không thích biến mất không dấu vết.