"Ha ha. . . . . . Con trai tôi cũng có lúc đỏ mặt! Thiến Như, lúc nào rảnh thì hãy đến nhà ngồi chơi với Thiên Kỳ một chút, biết không?" Mẹ Trọng cười cười, kéo ba Trọng rời khỏi đó.
"Vâng ạ, có thời gian rảnh con sẽ đến." Vương Thiến Như nhìn hai người rời đi, nhẹ thở ra một hơi, quay đầu nhìn Trọng Thiên Kỳ đang đỏ mặt, không nghĩ cha mẹ anh lại nhiệt tình như vậy.
Cô hất tay Trọng Thiên Kỳ ra, khoanh tay nhìn anh chằm chằm, "Anh đã nói chuyện gì với cha mẹ anh? Hình như bọn họ hiểu lầm gì đó?"
"Không có, em suy nghĩ quá nhiều rồi." Ánh mắt Trọng Thiên Kỳ lơ đãng, sắc mặt cũng không được tốt lắm.
"Làm trò, anh mau giải thích rõ ràng với cha mẹ anh, tránh cho danh tiếng của tôi bị hủy trong tay anh. Tâm trạng của bản cô nương khá tốt, sẽ không chấp nhất với anh."
Ánh mắt Vương Thiến Như liếc nhìn bốn phía, bữa tiệc đã bắt đầu lâu như vậy, tại sao vẫn chưa thấy bóng dáng của Cụ Duệ Tường?
Anh là nhân vật chính, cũng nên xuất hiện rồi.
"Không cần duỗi cổ nữa, đã sắp bị em duỗi đứt rồi." Trọng Thiên Kỳ nhìn ánh mắt Vương Thiến Như viết hết sức rõ ràng ba chữ Cụ Duệ Tường, trong lòng vô cùng khó chịu.
"Câm miệng cho tôi!" Vương Thiến Như làm mặt quỷ với Trọng Thiên Kỳ.
Bỗng, ánh đèn tối xuống, ‘Bùm’ một luồng ánh sáng tập trung trên người đôi nam nữ chính.
Lý Thấm mặc dạ phục, tay khoác trên cánh tay Cụ Duệ Tường với thân hình cao lớn rắn rỏi mặc tây trang màu đen. Quần áo đen trắng phối hợp, xem ra vô cùng xứng đôi, ngọt ngào.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú trên người hai bọn họ.
Ánh mắt Vương Thiến Như dừng trên người bọn họ, tươi cười trên mặt lập tức cứng lại, nhìn gương mặt xa lạ mà quen thuộc, rất giống Giản Nhụy Ái.
Trong đầu cô hiện lên rất nhiều câu hỏi.
Bọn họ có quan hệ gì? Người phụ nữ đó là ai?
Trọng Thiên Kỳ thấy vẻ mặt mất mát của Vương Thiến Như đang nhìn dáng vẻ của Cụ Duệ Tường, "Đáng chết!"
"Anh muốn làm gì?" Vương Thiến Như kéo Trọng Thiên Kỳ lại, không để cho anh gặp rắc rối.
"Dạy dỗ anh ta một trận!" Trọng Thiên Kỳ nói không chút nghĩ ngợi.
"Dạy dỗ cái gì? Anh đừng làm loạn, cũng chẳng nhìn tình hình, ở đây nhiều người như vậy, nếu như anh đánh tổng giám đốc, anh ấy sao có thể đứng trước mặt những người này nữa!"
Vương Thiến Như cũng muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Tại sao đột nhiên lại tìm một cô gái giống Giản Nhụy Ái như vậy?
"Em. . . . . ." Trọng Thiên Kỳ nhìn Vương Thiến Như, chưa từng gặp qua cô gái nào ngốc như cô, rõ ràng bị bắt nạt, lại còn đi suy nghĩ cho người khác. Anh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nắm tay, gõ lên trán Vương Thiến Như.
"Cô gái ngốc!"
Ánh mắt Cụ Duệ Tường liếc Vương Thiến Như, thấy ánh mắt ảm đạm của cô, cũng biết cô bé này lại đang suy nghĩ lung tung. Anh làm như không nhìn thấy quay đi.
Anh nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em."
Lý Thấm ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuấn tú, khi còn bé, cô đã cảm thấy Cụ Duệ Tường cao lớn uy nghiêm, rất có cảm giác an toàn. Hiện tại anh lại mở miệng nói muốn bảo vệ cô, chưa từng có ai nói với cô những lời như vậy.
Những lời này khiến cho trái tim cô đập loạn.
Cô xấu hổ gật gật đầu, trên môi mỉm cười hạnh phúc.
"Cám ơn các vị trong lúc bận rộn vẫn dành ra chút thời gian đến tham dự lễ kỷ niệm thành lập tập đoàn Cụ thị của chúng tôi. . . . . ."
Giọng nói của Cụ Duệ Tường kéo ý thức của Vương Thiến Như trở về.
Nhìn anh nói chuyện tự nhiên, giống như hoàn toàn không đặt mình ở trong mắt. Vậy sáng sớm hôm nay, anh nấu cơm cho mình, là có ý gì?
Hai người xoay tròn giữa sàn nhảy. Cô gái nhảy nhẹ nhàng như một chú bươm bướm, vô cùng rạng rỡ. Chàng trai thì khí chất bất phàm, cao quý thanh lịch. Mọi người nhìn bọn họ chăm chú.
Ánh sáng rực rỡ kia như kim châm vào đôi mắt Vương Thiến Như, càng làm cô đau lòng hơn.
Sau khi bọn họ nhảy điệu đầu tiên, tất cả mọi người cũng vui vẻ đi vào sàn nhảy. Ánh đèn nhiều màu chiếu lên cơ thể những người đang khiêu vũ.
Trên người bọn họ lóe sáng, vẻ mặt hồng hào.
"Anh, em cũng muốn khiêu vũ!"
"Vậy thì chúng ta vào thôi!"
Vương Thiến Như không chú ý, bị hai người muốn vào khiêu vũ va phải.
"Cẩn thận!" Trọng Thiên Kỳ đỡ Vương Thiến Như đang mất hồn, "Sao vậy? Em không có chuyện gì chứ?"
"Không có chuyện gì!" Vương Thiến Như khoát khoát tay, cười khổ.
Trọng Thiên Kỳ nhìn Vương Thiến Như đang mất hồn, rõ ràng là có chuyện, mà còn gắng gượng chống đỡ. Anh nắm chặt tay Vương Thiến Như, muốn kéo cô vào sàn nhảy.
"Anh làm gì đấy?" Vương Thiến Như hất tay Trọng Thiên Kỳ ra, hốt hoảng nói.
Tiếc rằng Trọng Thiên Kỳ lại không buông tay Vương Thiến Như ra, "Đi, em lại lo lắng cho Cụ Duệ Tường. Vậy thì chờ Cụ Duệ Tường có thời gian rãnh rỗi, em hãy đi hỏi anh ta. Hiện tại chúng ta đi khiêu vũ, ngây ngốc chờ ở đợi cũng chỉ lãng phí thời gian thôi."
"Tôi không muốn khiêu vũ, cũng không có tâm trạng, anh đi nhảy đi! Tôi đi ra ngoài hóng gió một chút." Vương Thiến Như nhìn đôi nam nữ xứng đôi ở giữa sàn nhảy, trong lòng cô khó chịu vô cùng.
Chưa từng nghĩ tới bên cạnh Cụ Duệ Tường sẽ có người phụ nữ khác, nhớ đến lời nói của Cụ Duệ Tường, anh đã từng nói bên cạnh anh sẽ có rất nhiều phụ nữ. Bây giờ cô mới tin là có thật.
Nhưng mà, tự nhiên xuất hiện một người phụ nữ, khiến cho cô hốt hoảng.
"Này!" Trọng Thiên Kỳ đi theo bên cạnh cô.
"Anh không cần đi theo tôi, không phải anh muốn khiêu vũ sao?" Vương Thiến Như không kiên nhân hỏi, cũng không dừng bước chân.
"Đột nhiên, tôi cảm thấy khiêu vũ chẳng thú vị chút nào, ra ngoài hóng gió một chút sẽ thoải mái hơn, không được sao?" Trọng Thiên Kỳ bước vội đi, không để Vương Thiến Như nhìn thấy sắc mặt của mình.
Vương Thiến Như nhìn bóng lưng của anh, không khỏi lắc đầu một cái, đi theo sau lưng anh.
Cụ Duệ Tường khiêu vũ với Lý Thấm, nhưng ánh mắt vẫn không rời Vương Thiến Như. Không ngờ Vương Thiến Như và Trọng Thiên Kỳ lại đi gần nhau như thế, khiến anh vô cùng khó chịu.
Lý Thấm nhìn theo ánh mắt của Cụ Duệ Tường, thắc mắc nhìn cô gái mảnh mai kia, "Anh Duệ Tường, anh làm sao vậy?"
"Anh không sao!" Cụ Duệ Tường bừng tỉnh, ngoài cười nhưng trong không cười, nói với Lý Thấm: " Không có chuyện gì, chúng ta tiếp tục khiêu vũ."
Lúc này Cụ Duệ Tường không thể khống chế được con tim của mình. Tâm tư, suy nghĩ đã sớm bay đến bên người Vương Thiến Như rồi.
"Thật sự không có chuyện gì sao?" Rõ ràng Lý Thấm nhận thấy Cụ Duệ Tường không yên lòng, hơn nữa, ánh mắt đều tập trung nhìn theo bóng dáng màu hồng kia. Bọn họ có quan hệ gì?
Anh khẽ nhếch môi, mỉm cười hờ hững, "Không có chuyện gì!"
Cô cũng là người thông minh, sẽ không truy hỏi đến cùng. Dù sao hỏi đến cùng cũng không có lợi đối với cô.
"Chỉ cần anh Duệ Tường không có chuyện gì là tốt rồi. Cám ơn anh Duệ Tường đã cho em một giấc mộng công chúa xinh đẹp." Cô dịu dàng nói, nếu không phải nghe được anh sẽ tham gia bữa tiệc này, hơn nữa còn cầu xin anh mang mình đi theo để mở mang kiến thức, thì cho tới bây giờ, cô vẫn không biết thế giới của người có tiền là như thế nào?
Anh mỉm cười, chăm chú nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô, "Không có gì? Chẳng qua là tiện tay mà thôi."
Cô cười khẽ, cũng biết Cụ Duệ Tường sẽ nói như vậy, không coi giấc mộng trở thành công chúa của mình vào đâu cả. Nhưng anh lại mà thành tâm thành ý giúp cô đạt được mơ ước như vậy,đã có thể chứng minh trong lòng Cụ Duệ Tường có cô. Cho nên mặc kệ như thế nào,cô sẽ không buông tha Cụ Duệ Tường.
Nhất định không thể để cho bậc thang đi đến thế giới có tiền biến mất. Có chết cô cũng phải nắm thật chặt.
"Ừm! Nhưng mà vẫn phải cám ơn anh."
"Ha ha. . . . . . Con trai tôi cũng có lúc đỏ mặt! Thiến Như, lúc nào rảnh thì hãy đến nhà ngồi chơi với Thiên Kỳ một chút, biết không?" Mẹ Trọng cười cười, kéo ba Trọng rời khỏi đó.
"Vâng ạ, có thời gian rảnh con sẽ đến." Vương Thiến Như nhìn hai người rời đi, nhẹ thở ra một hơi, quay đầu nhìn Trọng Thiên Kỳ đang đỏ mặt, không nghĩ cha mẹ anh lại nhiệt tình như vậy.
Cô hất tay Trọng Thiên Kỳ ra, khoanh tay nhìn anh chằm chằm, "Anh đã nói chuyện gì với cha mẹ anh? Hình như bọn họ hiểu lầm gì đó?"
"Không có, em suy nghĩ quá nhiều rồi." Ánh mắt Trọng Thiên Kỳ lơ đãng, sắc mặt cũng không được tốt lắm.
"Làm trò, anh mau giải thích rõ ràng với cha mẹ anh, tránh cho danh tiếng của tôi bị hủy trong tay anh. Tâm trạng của bản cô nương khá tốt, sẽ không chấp nhất với anh."
Ánh mắt Vương Thiến Như liếc nhìn bốn phía, bữa tiệc đã bắt đầu lâu như vậy, tại sao vẫn chưa thấy bóng dáng của Cụ Duệ Tường?
Anh là nhân vật chính, cũng nên xuất hiện rồi.
"Không cần duỗi cổ nữa, đã sắp bị em duỗi đứt rồi." Trọng Thiên Kỳ nhìn ánh mắt Vương Thiến Như viết hết sức rõ ràng ba chữ Cụ Duệ Tường, trong lòng vô cùng khó chịu.
"Câm miệng cho tôi!" Vương Thiến Như làm mặt quỷ với Trọng Thiên Kỳ.
Bỗng, ánh đèn tối xuống, ‘Bùm’ một luồng ánh sáng tập trung trên người đôi nam nữ chính.
Lý Thấm mặc dạ phục, tay khoác trên cánh tay Cụ Duệ Tường với thân hình cao lớn rắn rỏi mặc tây trang màu đen. Quần áo đen trắng phối hợp, xem ra vô cùng xứng đôi, ngọt ngào.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú trên người hai bọn họ.
Ánh mắt Vương Thiến Như dừng trên người bọn họ, tươi cười trên mặt lập tức cứng lại, nhìn gương mặt xa lạ mà quen thuộc, rất giống Giản Nhụy Ái.
Trong đầu cô hiện lên rất nhiều câu hỏi.
Bọn họ có quan hệ gì? Người phụ nữ đó là ai?
Trọng Thiên Kỳ thấy vẻ mặt mất mát của Vương Thiến Như đang nhìn dáng vẻ của Cụ Duệ Tường, "Đáng chết!"
"Anh muốn làm gì?" Vương Thiến Như kéo Trọng Thiên Kỳ lại, không để cho anh gặp rắc rối.
"Dạy dỗ anh ta một trận!" Trọng Thiên Kỳ nói không chút nghĩ ngợi.
"Dạy dỗ cái gì? Anh đừng làm loạn, cũng chẳng nhìn tình hình, ở đây nhiều người như vậy, nếu như anh đánh tổng giám đốc, anh ấy sao có thể đứng trước mặt những người này nữa!"
Vương Thiến Như cũng muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Tại sao đột nhiên lại tìm một cô gái giống Giản Nhụy Ái như vậy?
"Em. . . . . ." Trọng Thiên Kỳ nhìn Vương Thiến Như, chưa từng gặp qua cô gái nào ngốc như cô, rõ ràng bị bắt nạt, lại còn đi suy nghĩ cho người khác. Anh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nắm tay, gõ lên trán Vương Thiến Như.
"Cô gái ngốc!"
Ánh mắt Cụ Duệ Tường liếc Vương Thiến Như, thấy ánh mắt ảm đạm của cô, cũng biết cô bé này lại đang suy nghĩ lung tung. Anh làm như không nhìn thấy quay đi.
Anh nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em."
Lý Thấm ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuấn tú, khi còn bé, cô đã cảm thấy Cụ Duệ Tường cao lớn uy nghiêm, rất có cảm giác an toàn. Hiện tại anh lại mở miệng nói muốn bảo vệ cô, chưa từng có ai nói với cô những lời như vậy.
Những lời này khiến cho trái tim cô đập loạn.
Cô xấu hổ gật gật đầu, trên môi mỉm cười hạnh phúc.
"Cám ơn các vị trong lúc bận rộn vẫn dành ra chút thời gian đến tham dự lễ kỷ niệm thành lập tập đoàn Cụ thị của chúng tôi. . . . . ."
Giọng nói của Cụ Duệ Tường kéo ý thức của Vương Thiến Như trở về.
Nhìn anh nói chuyện tự nhiên, giống như hoàn toàn không đặt mình ở trong mắt. Vậy sáng sớm hôm nay, anh nấu cơm cho mình, là có ý gì?
Hai người xoay tròn giữa sàn nhảy. Cô gái nhảy nhẹ nhàng như một chú bươm bướm, vô cùng rạng rỡ. Chàng trai thì khí chất bất phàm, cao quý thanh lịch. Mọi người nhìn bọn họ chăm chú.
Ánh sáng rực rỡ kia như kim châm vào đôi mắt Vương Thiến Như, càng làm cô đau lòng hơn.
Sau khi bọn họ nhảy điệu đầu tiên, tất cả mọi người cũng vui vẻ đi vào sàn nhảy. Ánh đèn nhiều màu chiếu lên cơ thể những người đang khiêu vũ.
Trên người bọn họ lóe sáng, vẻ mặt hồng hào.
"Anh, em cũng muốn khiêu vũ!"
"Vậy thì chúng ta vào thôi!"
Vương Thiến Như không chú ý, bị hai người muốn vào khiêu vũ va phải.
"Cẩn thận!" Trọng Thiên Kỳ đỡ Vương Thiến Như đang mất hồn, "Sao vậy? Em không có chuyện gì chứ?"
"Không có chuyện gì!" Vương Thiến Như khoát khoát tay, cười khổ.
Trọng Thiên Kỳ nhìn Vương Thiến Như đang mất hồn, rõ ràng là có chuyện, mà còn gắng gượng chống đỡ. Anh nắm chặt tay Vương Thiến Như, muốn kéo cô vào sàn nhảy.
"Anh làm gì đấy?" Vương Thiến Như hất tay Trọng Thiên Kỳ ra, hốt hoảng nói.
Tiếc rằng Trọng Thiên Kỳ lại không buông tay Vương Thiến Như ra, "Đi, em lại lo lắng cho Cụ Duệ Tường. Vậy thì chờ Cụ Duệ Tường có thời gian rãnh rỗi, em hãy đi hỏi anh ta. Hiện tại chúng ta đi khiêu vũ, ngây ngốc chờ ở đợi cũng chỉ lãng phí thời gian thôi."
"Tôi không muốn khiêu vũ, cũng không có tâm trạng, anh đi nhảy đi! Tôi đi ra ngoài hóng gió một chút." Vương Thiến Như nhìn đôi nam nữ xứng đôi ở giữa sàn nhảy, trong lòng cô khó chịu vô cùng.
Chưa từng nghĩ tới bên cạnh Cụ Duệ Tường sẽ có người phụ nữ khác, nhớ đến lời nói của Cụ Duệ Tường, anh đã từng nói bên cạnh anh sẽ có rất nhiều phụ nữ. Bây giờ cô mới tin là có thật.
Nhưng mà, tự nhiên xuất hiện một người phụ nữ, khiến cho cô hốt hoảng.
"Này!" Trọng Thiên Kỳ đi theo bên cạnh cô.
"Anh không cần đi theo tôi, không phải anh muốn khiêu vũ sao?" Vương Thiến Như không kiên nhân hỏi, cũng không dừng bước chân.
"Đột nhiên, tôi cảm thấy khiêu vũ chẳng thú vị chút nào, ra ngoài hóng gió một chút sẽ thoải mái hơn, không được sao?" Trọng Thiên Kỳ bước vội đi, không để Vương Thiến Như nhìn thấy sắc mặt của mình.
Vương Thiến Như nhìn bóng lưng của anh, không khỏi lắc đầu một cái, đi theo sau lưng anh.
Cụ Duệ Tường khiêu vũ với Lý Thấm, nhưng ánh mắt vẫn không rời Vương Thiến Như. Không ngờ Vương Thiến Như và Trọng Thiên Kỳ lại đi gần nhau như thế, khiến anh vô cùng khó chịu.
Lý Thấm nhìn theo ánh mắt của Cụ Duệ Tường, thắc mắc nhìn cô gái mảnh mai kia, "Anh Duệ Tường, anh làm sao vậy?"
"Anh không sao!" Cụ Duệ Tường bừng tỉnh, ngoài cười nhưng trong không cười, nói với Lý Thấm: " Không có chuyện gì, chúng ta tiếp tục khiêu vũ."
Lúc này Cụ Duệ Tường không thể khống chế được con tim của mình. Tâm tư, suy nghĩ đã sớm bay đến bên người Vương Thiến Như rồi.
"Thật sự không có chuyện gì sao?" Rõ ràng Lý Thấm nhận thấy Cụ Duệ Tường không yên lòng, hơn nữa, ánh mắt đều tập trung nhìn theo bóng dáng màu hồng kia. Bọn họ có quan hệ gì?
Anh khẽ nhếch môi, mỉm cười hờ hững, "Không có chuyện gì!"
Cô cũng là người thông minh, sẽ không truy hỏi đến cùng. Dù sao hỏi đến cùng cũng không có lợi đối với cô.
"Chỉ cần anh Duệ Tường không có chuyện gì là tốt rồi. Cám ơn anh Duệ Tường đã cho em một giấc mộng công chúa xinh đẹp." Cô dịu dàng nói, nếu không phải nghe được anh sẽ tham gia bữa tiệc này, hơn nữa còn cầu xin anh mang mình đi theo để mở mang kiến thức, thì cho tới bây giờ, cô vẫn không biết thế giới của người có tiền là như thế nào?
Anh mỉm cười, chăm chú nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô, "Không có gì? Chẳng qua là tiện tay mà thôi."
Cô cười khẽ, cũng biết Cụ Duệ Tường sẽ nói như vậy, không coi giấc mộng trở thành công chúa của mình vào đâu cả. Nhưng anh lại mà thành tâm thành ý giúp cô đạt được mơ ước như vậy,đã có thể chứng minh trong lòng Cụ Duệ Tường có cô. Cho nên mặc kệ như thế nào,cô sẽ không buông tha Cụ Duệ Tường.
Nhất định không thể để cho bậc thang đi đến thế giới có tiền biến mất. Có chết cô cũng phải nắm thật chặt.
"Ừm! Nhưng mà vẫn phải cám ơn anh."