Hôm sau, trời vừa hừng sáng, Đơn Triết Hạo dưới sự đeo bám dai dẳng của Giản Nhụy Ái, đành phải chấp nhận cho cô đi ra ngoài hóng mát một chút mà Đơn Triết Hạo yêu cầu phải để cho tài xế chở cô đi, khi nhìn thấy chiếc xe đắt tiền, khiến lòng cô có chút ngượng ngùng.
Đứng ở cửa nhà Nhân Ái, một khu mua bán bình thường, lại xuất hiện một chiếc xe tốt như thế, rất dễ dàng trở thành tiêu điểm của sự chú ý.
Nhưng với những động tác nhỏ ấy, Giản Nhụy Ái không thèm để ý, tâm tình cô đang bay vào nhà Nhân Ái của mình.
Vừa đi vào liền nhìn thấy không khí náo nhiệt của ngày xưa, xem ra chuyện buôn bán của anh Quyền Hàn càng ngày càng tốt hơn.
Nhìn không khí phục vụ tất bật kia, cô như có lại sức sống của mình, nhưng có vẻ nó có thêm chút gì đó trầm lắng, có thể do cô quá đa nghi.
"Đan Tinh. . . . . ."
Khi cô đi vào, một bóng người bận rộn, Giản Nhụy Ái vui mừng kêu to.
Trác Đan Tinh nghe được giọng nói quen thuộc, lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Giản Nhụy Ái, vui mừng lôi kéo cánh tay cô, nhảy nhót như chim ri .
Trên mặt cô tràn đầy vui vẻ: "Tiểu Nhụy, thật sự là cậu à? Cậu đáng chết, chẳng có lương tâm gì cả! Đã lâu thế rồi mới đến thăm chúng tớ."
Giản Nhụy Ái cũng cảm thấy mình có lỗi, le lưỡi một cái: "Tớ cũng muốn đến thăm các cậu lắm, chỉ là tớ không có thời gian."
"Không có thời gian, tớ thấy cậu bị Đơn Triết Hạo cấm túc nuôi cho béo mập thì có, nào thèm nhớ đến nhà Nhân Ái của chúng ta nữa?" Trác Đan Tinh bĩu môi, ê ẩm nói.
"Haizzz! Đan Tinh, cậu đừng vu oan cho tớ như thế... tớ và Đơn Triết Hạo ở chung một chỗ, thì anh ấy cũng là người thân của các cậu." Giản Nhụy Ái cố ý ôm lấy Trác Đan Tinh, làm nũng.
Cô quét mắt nhìn chung quanh, không khỏi cau mày nói: "Anh Quyền Hàn đâu?"
"Cậu còn nhớ anh Quyền Hàn à, kể từ khi cậu đi, anh Quyền Hàn của cậu núp trong bếp khóc mãi!" Trác Đan Tinh bịt miệng lại, cô không nên đem chuyện này nói khoa trương như thế mới phải, kể từ khi Giản Nhụy Ái rời đi, Quyền Hàn giống như rơi xuống bể tuyệt vọng, tựa như người vô hồn, cô nhìn thấy mà tâm đau đớn.
"Đan Tinh, không cần đùa giỡn như thế!" Giản Nhụy Ái bất mãn nói qua.
"Được, được, anh ấy đi ra ngoài đưa cơm rồi, cậu ngồi đây chờ tớ một chút, tớ hỏi xem khách dùng cái gì, đợi chút tớ và cậu cùng đi dạo phố." Trác Đan Tinh quay sang cúi đầu nghe khách gọi món, nhưng vẫn khẽ thông báo cho cô.
"Không cần để ý đến tớ, tớ tự biết làm gì mà." Giản Nhụy Ái vội vàng nói.
Giản Nhụy Ái ngồi xuống một chiếc ghế, nhìn vòng quanh quán cà phê một lần nữa, khách nối khách không dứt, gương mặt của mấy người phục vụ đã có nhiều thay đổi, nhưng vẫn có vài người cô quen biết, thấy các cô cứ vội vã chạy tới lui cũng không vui mừng khi gặp cô, cứ như đây là nhà cô, nên cô ở đây là lẽ thường tình.
Một hơi thở ấm áp, một cảm giác rất quen thuộc!
Những mùi này để cho cô có chút xa lạ, nơi đây đã từng là một cửa hàng nhỏ, cũng chỉ có ba người bọn họ liều mạng chiến đấu, khi đó không cảm thấy mệt mỏi, bởi vì các cô có tình nghĩa chống đỡ mới có thể đem Nhân Ái phát triển như ngày hôm nay!
Thời gian đông nhất, rốt cuộc cũng qua, lưu lượng khách giảm bớt.
Mấy người phục vụ mới có thể đến trò chuyện với cô, họ đi đến, cười nói: "Nhụy Ái, nghe nói cậu ở lại nhà bạn trai hả, lúc nào thì trở lại? Chị em chúng tớ cứ tưởng là cậu chết rồi đó chứ."
Giản Nhụy Ái nhìn họ vây lại, chậm rãi nói: "Tớ cũng nào có nghĩ đến chuyện lại trở nên như thế, chẳng qua là tớ mang thai, có lẽ phải sanh đứa bé xong tớ mới đến đây thường xuyên được."
Một nhân viên phục vụ mừng rỡ hô to, ôm chặt lấy Giản Nhụy Ái: "Chúc mừng cậu, Nhụy Ái!"
Mỗi người phục vụ nói một câu chúc mừng, Giản Nhụy Ái không sợ người khác làm phiền, vui vẻ nói cảm ơn từng người một, lúc này mới biết cô chẳng bao giờ cô đơn cả, cô vẫn còn rất nhiều bạn bè tốt.
Trong nháy mắt, nhà Nhân Ái lại mất đi không khí náo nhiệt, nhân viên phục vụ cúi thấp đầu, tẩu tán.
Giản Nhụy Ái nghi ngờ nghiêng đầu nhìn thấy Quyền Hàn, con ngươi lạnh lẽo, trên mặt là bộ râu đã lâu không cạo, tròng mắt lộ ra tia mệt mỏi, cả người tiều tụy đến cực độ.
"Anh Quyền Hàn!" Giản Nhụy Ái vừa nhìn thấy Quyền Hàn, giống như một đứa em gái nhìn thấy người anh trai mà bé quý nhất, vui mừng lập tức nhào vào lồng ngực anh ta.
Cô nhào thằng vào lồng ngực Quyền Hàn, tròng mắt Quyền Hàn thoáng qua một tia nghi ngờ, thân thể mang theo mấy phần run rẩy, anh không thể tin tưởng nổi, đây là cô gái mà anh đã nhớ nhung cả ngày lẫn đêm.
Trong mắt anh mang theo một tia kinh động, không khỏi buộc chặt hai cánh tay của mình, ôm cô thật chặt, kích động đến không nói nên lời, cái này khiến anh ngạc nhiên quá lớn.
Tròng mắt Quyền Hàn tràn đầy vui mừng, chỉ là Giản Nhụy Ái chẳng hề hay biết gì cả, những người khác đau lòng nhìn Quyền Hàn, anh dịu dàng như người đầy học thức, chợt đổi thành kẻ hay nổi nóng, cái biến hóa lớn này, tại sao họ không biết cơ chứ?
Đó là vì Giản Nhụy Ái rời đi, khiến tim Quyền Hàn đau nhói.
Trác Đan Tinh nhìn chằm chằm hai người bọn họ, thở dài một hơi, cô không thể không vì Quyền Hàn mà thở dài, còn là vì mình mà ca thán.
Giản Nhụy Ái khẽ cau mày: "Anh Quyền Hàn, anh ôm em chặt quá, em rất đau!"
Quyền Hàn kịp phản ứng, con ngươi dịu dàng, liều mạng nháy mắt, sợ mình quá thô bạo, sẽ hù cho Giản Nhụy Ái hoảng sợ: "Nhụy Ái, sao em lại tới đây?"
"Em nghĩ đến mọi người, nên muốn trở về đây thăm mọi người!" Giản Nhụy Ái hoàn toàn không hiểu ý tứ trong câu hỏi của Quyền Hàn, chỉ vui vẻ trả lời những điều trong lòng mình suy nghĩ mà thôi.
Đôi mắt Quyền Hàn nhìn cô nay mang theo nhiều thăng trầm, thấy sắc mặt hồng nhuận của Giản Nhụy Ái, gò má trắng như tuyết, và nụ cười ngập tràn hạnh phúc, cũng biết Đơn Triết Hạo chăm sóc cô rất tốt, như thế thì anh cũng yên tâm, chỉ cần Giản Nhụy Ái sống tốt, thì cái gì anh cũng chấp nhận được cả?
Anh biết mục đích Giản Nhụy Ái tới đây là muốn tìm Trác Đan Tinh đi dạo phố, anh đưa tay sờ gương mặt của cô.
"Đi chơi đi! Chú ý an toàn, có chuyện gì nhớ nói cho anh biết?"
Có thể nhìn thấy cô, nhìn thấy cô sống hạnh phúc, lo lắng mấy ngày nay của anh đã tạm lắng xuống, anh sẽ tiếp tục bên cạnh Giản Nhụy Ái, bảo vệ cô cả đời, nếu có khó khăn thì sẽ trợ giúp cô, như vậy là đủ rồi.
"Cám ơn anh Quyền Hàn, đi thôi! Đan Tinh!" Giản Nhụy Ái nâng lên nụ cười mê người, sau đó nói.
Trác Đan Tinh mỉm cười nhìn Giản Nhụy Ái, sau đó nhìn về phía Quyền Hàn, trong lòng cô luôn muốn lấy được một câu nói quan trọng trong lòng anh, coi như một câu cũng được, nhưng cô biết đó chỉ là hy vọng xa vời.
Quyền Hàn sẽ chẳng nói với cô, anh sẽ chỉ nói ba chữ đó với Giản Nhụy Ái, trong lòng cô có chút lạnh lẽo.
"Đan Tinh, chăm sóc thật tốt cho Nhụy Ái nha!"
Quyền Hàn, vì sao anh lại không hiểu? Cô cũng cần người khác quan tâm, chỉ có thể yên lặng gật đầu, dắt Giản Nhụy Ái rời đi, lên một chiếc xe thể thao cao cấp.
Giản Nhụy Ái bảo tài xế chạy về phái trước, cô và Trác Đan Tinh đi dạo khắp các ngõ phố, phụ nữ đi dạo không phải chỉ một – hai giờ là xong, cô sợ trễ nãi thời gian của tài xế nên bảo ông về trước có gì cô sẽ gọi.
Hôm sau, trời vừa hừng sáng, Đơn Triết Hạo dưới sự đeo bám dai dẳng của Giản Nhụy Ái, đành phải chấp nhận cho cô đi ra ngoài hóng mát một chút mà Đơn Triết Hạo yêu cầu phải để cho tài xế chở cô đi, khi nhìn thấy chiếc xe đắt tiền, khiến lòng cô có chút ngượng ngùng.
Đứng ở cửa nhà Nhân Ái, một khu mua bán bình thường, lại xuất hiện một chiếc xe tốt như thế, rất dễ dàng trở thành tiêu điểm của sự chú ý.
Nhưng với những động tác nhỏ ấy, Giản Nhụy Ái không thèm để ý, tâm tình cô đang bay vào nhà Nhân Ái của mình.
Vừa đi vào liền nhìn thấy không khí náo nhiệt của ngày xưa, xem ra chuyện buôn bán của anh Quyền Hàn càng ngày càng tốt hơn.
Nhìn không khí phục vụ tất bật kia, cô như có lại sức sống của mình, nhưng có vẻ nó có thêm chút gì đó trầm lắng, có thể do cô quá đa nghi.
"Đan Tinh. . . . . ."
Khi cô đi vào, một bóng người bận rộn, Giản Nhụy Ái vui mừng kêu to.
Trác Đan Tinh nghe được giọng nói quen thuộc, lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Giản Nhụy Ái, vui mừng lôi kéo cánh tay cô, nhảy nhót như chim ri .
Trên mặt cô tràn đầy vui vẻ: "Tiểu Nhụy, thật sự là cậu à? Cậu đáng chết, chẳng có lương tâm gì cả! Đã lâu thế rồi mới đến thăm chúng tớ."
Giản Nhụy Ái cũng cảm thấy mình có lỗi, le lưỡi một cái: "Tớ cũng muốn đến thăm các cậu lắm, chỉ là tớ không có thời gian."
"Không có thời gian, tớ thấy cậu bị Đơn Triết Hạo cấm túc nuôi cho béo mập thì có, nào thèm nhớ đến nhà Nhân Ái của chúng ta nữa?" Trác Đan Tinh bĩu môi, ê ẩm nói.
"Haizzz! Đan Tinh, cậu đừng vu oan cho tớ như thế... tớ và Đơn Triết Hạo ở chung một chỗ, thì anh ấy cũng là người thân của các cậu." Giản Nhụy Ái cố ý ôm lấy Trác Đan Tinh, làm nũng.
Cô quét mắt nhìn chung quanh, không khỏi cau mày nói: "Anh Quyền Hàn đâu?"
"Cậu còn nhớ anh Quyền Hàn à, kể từ khi cậu đi, anh Quyền Hàn của cậu núp trong bếp khóc mãi!" Trác Đan Tinh bịt miệng lại, cô không nên đem chuyện này nói khoa trương như thế mới phải, kể từ khi Giản Nhụy Ái rời đi, Quyền Hàn giống như rơi xuống bể tuyệt vọng, tựa như người vô hồn, cô nhìn thấy mà tâm đau đớn.
"Đan Tinh, không cần đùa giỡn như thế!" Giản Nhụy Ái bất mãn nói qua.
"Được, được, anh ấy đi ra ngoài đưa cơm rồi, cậu ngồi đây chờ tớ một chút, tớ hỏi xem khách dùng cái gì, đợi chút tớ và cậu cùng đi dạo phố." Trác Đan Tinh quay sang cúi đầu nghe khách gọi món, nhưng vẫn khẽ thông báo cho cô.
"Không cần để ý đến tớ, tớ tự biết làm gì mà." Giản Nhụy Ái vội vàng nói.
Giản Nhụy Ái ngồi xuống một chiếc ghế, nhìn vòng quanh quán cà phê một lần nữa, khách nối khách không dứt, gương mặt của mấy người phục vụ đã có nhiều thay đổi, nhưng vẫn có vài người cô quen biết, thấy các cô cứ vội vã chạy tới lui cũng không vui mừng khi gặp cô, cứ như đây là nhà cô, nên cô ở đây là lẽ thường tình.
Một hơi thở ấm áp, một cảm giác rất quen thuộc!
Những mùi này để cho cô có chút xa lạ, nơi đây đã từng là một cửa hàng nhỏ, cũng chỉ có ba người bọn họ liều mạng chiến đấu, khi đó không cảm thấy mệt mỏi, bởi vì các cô có tình nghĩa chống đỡ mới có thể đem Nhân Ái phát triển như ngày hôm nay!
Thời gian đông nhất, rốt cuộc cũng qua, lưu lượng khách giảm bớt.
Mấy người phục vụ mới có thể đến trò chuyện với cô, họ đi đến, cười nói: "Nhụy Ái, nghe nói cậu ở lại nhà bạn trai hả, lúc nào thì trở lại? Chị em chúng tớ cứ tưởng là cậu chết rồi đó chứ."
Giản Nhụy Ái nhìn họ vây lại, chậm rãi nói: "Tớ cũng nào có nghĩ đến chuyện lại trở nên như thế, chẳng qua là tớ mang thai, có lẽ phải sanh đứa bé xong tớ mới đến đây thường xuyên được."
Một nhân viên phục vụ mừng rỡ hô to, ôm chặt lấy Giản Nhụy Ái: "Chúc mừng cậu, Nhụy Ái!"
Mỗi người phục vụ nói một câu chúc mừng, Giản Nhụy Ái không sợ người khác làm phiền, vui vẻ nói cảm ơn từng người một, lúc này mới biết cô chẳng bao giờ cô đơn cả, cô vẫn còn rất nhiều bạn bè tốt.
Trong nháy mắt, nhà Nhân Ái lại mất đi không khí náo nhiệt, nhân viên phục vụ cúi thấp đầu, tẩu tán.
Giản Nhụy Ái nghi ngờ nghiêng đầu nhìn thấy Quyền Hàn, con ngươi lạnh lẽo, trên mặt là bộ râu đã lâu không cạo, tròng mắt lộ ra tia mệt mỏi, cả người tiều tụy đến cực độ.
"Anh Quyền Hàn!" Giản Nhụy Ái vừa nhìn thấy Quyền Hàn, giống như một đứa em gái nhìn thấy người anh trai mà bé quý nhất, vui mừng lập tức nhào vào lồng ngực anh ta.
Cô nhào thằng vào lồng ngực Quyền Hàn, tròng mắt Quyền Hàn thoáng qua một tia nghi ngờ, thân thể mang theo mấy phần run rẩy, anh không thể tin tưởng nổi, đây là cô gái mà anh đã nhớ nhung cả ngày lẫn đêm.
Trong mắt anh mang theo một tia kinh động, không khỏi buộc chặt hai cánh tay của mình, ôm cô thật chặt, kích động đến không nói nên lời, cái này khiến anh ngạc nhiên quá lớn.
Tròng mắt Quyền Hàn tràn đầy vui mừng, chỉ là Giản Nhụy Ái chẳng hề hay biết gì cả, những người khác đau lòng nhìn Quyền Hàn, anh dịu dàng như người đầy học thức, chợt đổi thành kẻ hay nổi nóng, cái biến hóa lớn này, tại sao họ không biết cơ chứ?
Đó là vì Giản Nhụy Ái rời đi, khiến tim Quyền Hàn đau nhói.
Trác Đan Tinh nhìn chằm chằm hai người bọn họ, thở dài một hơi, cô không thể không vì Quyền Hàn mà thở dài, còn là vì mình mà ca thán.
Giản Nhụy Ái khẽ cau mày: "Anh Quyền Hàn, anh ôm em chặt quá, em rất đau!"
Quyền Hàn kịp phản ứng, con ngươi dịu dàng, liều mạng nháy mắt, sợ mình quá thô bạo, sẽ hù cho Giản Nhụy Ái hoảng sợ: "Nhụy Ái, sao em lại tới đây?"
"Em nghĩ đến mọi người, nên muốn trở về đây thăm mọi người!" Giản Nhụy Ái hoàn toàn không hiểu ý tứ trong câu hỏi của Quyền Hàn, chỉ vui vẻ trả lời những điều trong lòng mình suy nghĩ mà thôi.
Đôi mắt Quyền Hàn nhìn cô nay mang theo nhiều thăng trầm, thấy sắc mặt hồng nhuận của Giản Nhụy Ái, gò má trắng như tuyết, và nụ cười ngập tràn hạnh phúc, cũng biết Đơn Triết Hạo chăm sóc cô rất tốt, như thế thì anh cũng yên tâm, chỉ cần Giản Nhụy Ái sống tốt, thì cái gì anh cũng chấp nhận được cả?
Anh biết mục đích Giản Nhụy Ái tới đây là muốn tìm Trác Đan Tinh đi dạo phố, anh đưa tay sờ gương mặt của cô.
"Đi chơi đi! Chú ý an toàn, có chuyện gì nhớ nói cho anh biết?"
Có thể nhìn thấy cô, nhìn thấy cô sống hạnh phúc, lo lắng mấy ngày nay của anh đã tạm lắng xuống, anh sẽ tiếp tục bên cạnh Giản Nhụy Ái, bảo vệ cô cả đời, nếu có khó khăn thì sẽ trợ giúp cô, như vậy là đủ rồi.
"Cám ơn anh Quyền Hàn, đi thôi! Đan Tinh!" Giản Nhụy Ái nâng lên nụ cười mê người, sau đó nói.
Trác Đan Tinh mỉm cười nhìn Giản Nhụy Ái, sau đó nhìn về phía Quyền Hàn, trong lòng cô luôn muốn lấy được một câu nói quan trọng trong lòng anh, coi như một câu cũng được, nhưng cô biết đó chỉ là hy vọng xa vời.
Quyền Hàn sẽ chẳng nói với cô, anh sẽ chỉ nói ba chữ đó với Giản Nhụy Ái, trong lòng cô có chút lạnh lẽo.
"Đan Tinh, chăm sóc thật tốt cho Nhụy Ái nha!"
Quyền Hàn, vì sao anh lại không hiểu? Cô cũng cần người khác quan tâm, chỉ có thể yên lặng gật đầu, dắt Giản Nhụy Ái rời đi, lên một chiếc xe thể thao cao cấp.
Giản Nhụy Ái bảo tài xế chạy về phái trước, cô và Trác Đan Tinh đi dạo khắp các ngõ phố, phụ nữ đi dạo không phải chỉ một – hai giờ là xong, cô sợ trễ nãi thời gian của tài xế nên bảo ông về trước có gì cô sẽ gọi.