Edit: Ngọc Hân – Diễn đãn
Tiếng chuông vang lên, thông báo tiết học cuối cùng cũng kết thúc, giáo viên ra khỏi phòng học, trong lớp nhao nhao, đồng thời rối rít chạy về phía phòng ăn. Thi Vân Hân và bạn thân của mình cũng không ngoại lệ; phòng ăn ồn ào huyên náo tiếng người, bạn chen tôi lấn, mặt trái xoan của Tô Đậu hiện vẻ đau khổ, như vậy muốn cô tranh giành với người ta sao đây? Hơn nữa quầy bán đồ ăn vặt học sinh lớp mười hai chiếm đa số, đàn anh đàn chị đều cao lớn dũng mãnh, cô thì sao? Xinh xắn lanh lợi, một cùi chỏ của người ta cũng hất văng cô ra ngoài.
Thi Vân Hân cũng rất buồn rầu, mắt thấy từng chiếc bánh mặn bị mang đi, trái tim rỉ máu, chậm một chút thì cái bánh cuối cùng cũng chẳng còn. Thi Vân Hân cắn môi dưới, lúc bộ dạng thấy chết không sờn phóng vào đám người, cô bị người ta kéo từ đằng sau, giọng trầm thấp từ trên đầu truyền tới, Tô Đậu thỏa mãn nhìn thức ăn tiện lợi mà Thi Cảng Bác chuẩn bị cho cô.
“Muốn đi đâu vậy hả?”
“Chú hai!” Thi Vân Hân quay người lại, đối diện với ánh mắt bất đắc dĩ của Thi Cảng Bác.
“Á, hộp cơm tiện lợi!”
Một là con gái nuôi, một là cháu gái, Thi Cảng Bác không thiên vị bất cứ ai, đặt hai phần cơm tiện lợi lên tay hai kẻ dở hơi. Sau đó nói: “Đến bên kia sân trường ăn đi.”
“Dạ!”
“Dạ!”
Ba người đi tới góc trường yên tĩnh, phía trước là sân tennis rộng lớn, trong sân lác đác có vào đàn anh đang đánh cầu, bọ họ chuẩn bị cho trận thi đấu tennis hữu nghị vào tháng sau, cho nên cơm trưa họ cũng chưa ăn mà trực tiếp chạy ra luyện tập.
“Chú hai, sao chú chạy tới trường học bọn cháu làm giáo viên?” Rõ ràng từ trước tới giờ chú hai là thương nhân, sao vừa về thành phố Đài Châu lại trở thành giáo viên trường bọn cô?
“Bị Hoài Tôn đặt bẫy.” Ít ngày trước lúc đến công ty Tô Thần Tôn ký hợp đồng hợp tác, vì tin tưởng nên không xem kỹ điều kiện kèm thêm trong hợp đồng, kết quả là tùy tiện ký xuống hợp đồng. Khi thấy nụ cười giảo hoạt của người ta thì sợ nổi da gà, xem kỹ lần cuối cùng thì phát hiện điều kiện kèm thêm là muốn anh đảm nhiên chức vụ giáo viên một năm ở trường trung học phổ thông.
Điều kiện này có chút hoang đường, nhưng Tô Thần Tôn giải thích cuối cùng Thi Cảng Bác hớn hở chấp nhận, nhưng anh cũng có điều kiện kèm theo, đó chính là để anh trở thành giáo viên toán học lớp 11, dưới suy nghĩ của Tô Thần Thần cảm thấy đồng ý điều kiện này cũng cùng có lợi.
Hai người sau khi nghe Thi Cảng Bác giải thích xong, cùng sửng sốt, Thi Vân Hân cảm thán nói: “Chú hai cũng có lúc bị đặt bẫy, chú Thi thông minh lắm!”
“Thi Vân Hân, cháu đang chế nhạo chú sao?”
“Ha ha….!” Thi Vân Hân cười khan một tiếng, vẻ mặt thể hiện “Rõ ràng đang chế nhạo chú.”
Tô Đậu cắn đũa, suy nghĩ tới giáo viên lớp chọn, Thi Cảng Bác đưa tay lấy thìa gõ đầu cô: “Sao không nói lời nào, nghĩ gì vậy?”
“Chú hai, giáo viên lớp chọn có phải trốn bà xã không?” Tô Đậu sợ hãi hỏi, con ngươi chợt sáng lên, những chuyện này đều là vô ý nghe từ chỗ anh họ.
“Cũng không xem là trốn, là kết quả thờ ơ với bà xã.” Thi Cảng Bác trả lời nhìn có chút hả hê, không chút nào có lòng đồng cảm.
Oh ~ thì ra là thờ ơ với bà xã! Dáng vẻ Tô Đậu như đã hiểu, sau đó ăn như hổ đói, Thi Vân Hân lúc này mới nhướng mày, gắp dưa leo sang hộp cơm Thi Cảng Bác, “Chú hai, chú biết rõ cháu không ăn dưa, chú lại càng thích bỏ vào, ghét chết đi được.”
“Không, được, bỏ, thức ăn!” Thi Cảng Bác nhấn mạnh từng chữ, gắp dưa trở về hộp cơm của cô, lạnh giọng ra lệnh: “Kén ăn nữa, tất cả đồ ăn cháu thích cũng sẽ bị chú ném vào thùng rác.”
“A, chú hai, đừng bắt nạt người khác như vậy!” Lúc Thi Vân Hân lớn tiếng ồn ào kêu la, đuôi mắt thấy Tô Đậu đang gắp cà rốt ném ra ngoài, sau đó nhìn có chút hả hê nói: “Chú hai, Đậu Đậu vứt cà rốt!”
“Thi Vân Hân, Tô Đậu!”
“Dạ!”
“Dạ!”
“Lãng phí thức ăn, phạt các em chạy hai vòng sân trường!” Dám kén ăn dưới mắt anh, hừ hừ nói, phạt chạy sân thể dục!
Tiếng chuông vang lên, thông báo tiết học cuối cùng cũng kết thúc, giáo viên ra khỏi phòng học, trong lớp nhao nhao, đồng thời rối rít chạy về phía phòng ăn. Thi Vân Hân và bạn thân của mình cũng không ngoại lệ; phòng ăn ồn ào huyên náo tiếng người, bạn chen tôi lấn, mặt trái xoan của Tô Đậu hiện vẻ đau khổ, như vậy muốn cô tranh giành với người ta sao đây? Hơn nữa quầy bán đồ ăn vặt học sinh lớp mười hai chiếm đa số, đàn anh đàn chị đều cao lớn dũng mãnh, cô thì sao? Xinh xắn lanh lợi, một cùi chỏ của người ta cũng hất văng cô ra ngoài.
Thi Vân Hân cũng rất buồn rầu, mắt thấy từng chiếc bánh mặn bị mang đi, trái tim rỉ máu, chậm một chút thì cái bánh cuối cùng cũng chẳng còn. Thi Vân Hân cắn môi dưới, lúc bộ dạng thấy chết không sờn phóng vào đám người, cô bị người ta kéo từ đằng sau, giọng trầm thấp từ trên đầu truyền tới, Tô Đậu thỏa mãn nhìn thức ăn tiện lợi mà Thi Cảng Bác chuẩn bị cho cô.
“Muốn đi đâu vậy hả?”
“Chú hai!” Thi Vân Hân quay người lại, đối diện với ánh mắt bất đắc dĩ của Thi Cảng Bác.
“Á, hộp cơm tiện lợi!”
Một là con gái nuôi, một là cháu gái, Thi Cảng Bác không thiên vị bất cứ ai, đặt hai phần cơm tiện lợi lên tay hai kẻ dở hơi. Sau đó nói: “Đến bên kia sân trường ăn đi.”
“Dạ!”
“Dạ!”
Ba người đi tới góc trường yên tĩnh, phía trước là sân tennis rộng lớn, trong sân lác đác có vào đàn anh đang đánh cầu, bọ họ chuẩn bị cho trận thi đấu tennis hữu nghị vào tháng sau, cho nên cơm trưa họ cũng chưa ăn mà trực tiếp chạy ra luyện tập.
“Chú hai, sao chú chạy tới trường học bọn cháu làm giáo viên?” Rõ ràng từ trước tới giờ chú hai là thương nhân, sao vừa về thành phố Đài Châu lại trở thành giáo viên trường bọn cô?
“Bị Hoài Tôn đặt bẫy.” Ít ngày trước lúc đến công ty Tô Thần Tôn ký hợp đồng hợp tác, vì tin tưởng nên không xem kỹ điều kiện kèm thêm trong hợp đồng, kết quả là tùy tiện ký xuống hợp đồng. Khi thấy nụ cười giảo hoạt của người ta thì sợ nổi da gà, xem kỹ lần cuối cùng thì phát hiện điều kiện kèm thêm là muốn anh đảm nhiên chức vụ giáo viên một năm ở trường trung học phổ thông.
Điều kiện này có chút hoang đường, nhưng Tô Thần Tôn giải thích cuối cùng Thi Cảng Bác hớn hở chấp nhận, nhưng anh cũng có điều kiện kèm theo, đó chính là để anh trở thành giáo viên toán học lớp 11, dưới suy nghĩ của Tô Thần Thần cảm thấy đồng ý điều kiện này cũng cùng có lợi.
Hai người sau khi nghe Thi Cảng Bác giải thích xong, cùng sửng sốt, Thi Vân Hân cảm thán nói: “Chú hai cũng có lúc bị đặt bẫy, chú Thi thông minh lắm!”
“Thi Vân Hân, cháu đang chế nhạo chú sao?”
“Ha ha….!” Thi Vân Hân cười khan một tiếng, vẻ mặt thể hiện “Rõ ràng đang chế nhạo chú.”
Tô Đậu cắn đũa, suy nghĩ tới giáo viên lớp chọn, Thi Cảng Bác đưa tay lấy thìa gõ đầu cô: “Sao không nói lời nào, nghĩ gì vậy?”
“Chú hai, giáo viên lớp chọn có phải trốn bà xã không?” Tô Đậu sợ hãi hỏi, con ngươi chợt sáng lên, những chuyện này đều là vô ý nghe từ chỗ anh họ.
“Cũng không xem là trốn, là kết quả thờ ơ với bà xã.” Thi Cảng Bác trả lời nhìn có chút hả hê, không chút nào có lòng đồng cảm.
Oh ~ thì ra là thờ ơ với bà xã! Dáng vẻ Tô Đậu như đã hiểu, sau đó ăn như hổ đói, Thi Vân Hân lúc này mới nhướng mày, gắp dưa leo sang hộp cơm Thi Cảng Bác, “Chú hai, chú biết rõ cháu không ăn dưa, chú lại càng thích bỏ vào, ghét chết đi được.”
“Không, được, bỏ, thức ăn!” Thi Cảng Bác nhấn mạnh từng chữ, gắp dưa trở về hộp cơm của cô, lạnh giọng ra lệnh: “Kén ăn nữa, tất cả đồ ăn cháu thích cũng sẽ bị chú ném vào thùng rác.”
“A, chú hai, đừng bắt nạt người khác như vậy!” Lúc Thi Vân Hân lớn tiếng ồn ào kêu la, đuôi mắt thấy Tô Đậu đang gắp cà rốt ném ra ngoài, sau đó nhìn có chút hả hê nói: “Chú hai, Đậu Đậu vứt cà rốt!”
“Thi Vân Hân, Tô Đậu!”
“Dạ!”
“Dạ!”
“Lãng phí thức ăn, phạt các em chạy hai vòng sân trường!” Dám kén ăn dưới mắt anh, hừ hừ nói, phạt chạy sân thể dục!