Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Tô Đậu chìm trong bể dục lần này đến lần khác, lần nào cũng đạt cao trào, nhưng trong lòng vẫn trống rỗng, lo được lo mất. Đặc biệt đầu óc trống rỗng gần như đoạt tất cả hô hấp của cô, mấy lần kêu rên rỉ tìm kiếm cọc gỗ để níu nhưng đành chịu, cảm giác vui thích cực hạn lần lượt đánh úp tới, cô chán nản miệng nhỏ kêu: “Chú hai…. Cho cháu!”
Thi Cảng Bác cười tà, dùng ngón tay thon dài lần nữa đưa cô lên đỉnh, sau một trận co rút cuối cùng cũng kết thúc bữa cơm thịt người giày vò sau món kem.
Kết quả, chiều hôm đó Thi Cảng Bác chạy đi tắm nước lạnh năm lần!
Tô Đậu tỉnh lại trong cơn đói mệt mỏi nhừ tử, bên kia giường đã không thấy bóng dáng Thi Cảng Bác, nhưng ngửi thấy hương vị của đồ ăn sáng. Tô Đậu vén chăn bước xuống đất, dùng khoảng 3 phút rửa mặt thay quần áo rồi mới ra khỏi phòng ngủ, chạy tung tăng tới phòng ăn. Bụng đói kêu òng ọc nên cô không đợi Thi Cảng Bác hầu hạ đã ăn từng miếng mỳ lạnh trong mâm.
Thi Cảng Bác múc món ăn cuối cùng để vào trong mâm bưng ra phòng bếp, nhìn thấy Tô Đậu như quỷ đói đầu thai, bộ dạng ăn như hổ đói khiến anh không thể chấp nhận, duỗi cánh tay ra chụp lấy đĩa mỳ, vẻ mặt Tô Đậu cay đắng, trừng mắt nhìn mỳ lạnh trên tay Thi Cảng Bác, ngồm ngoàm sẵng giọng, “Chú hai, đưa cháu!”
“Tướng ăn của con gái, phải đoan trang!” Sắc mặt Thi Cảng Bác hơi tối xuống, ra lệnh sửa đổi.
“Nhưng mà… Cháu rất đói!” Tô Đậu tội nghiệp nhỏ giọng phản bác.
“Đói cũng phải nhai kỹ nuốt chậm…”
“Chú hai, chú dài dòng quá!” Tô Đậu đói quá không khống chế được lí trí, tỏ ra ghét bỏ đồng thời cô vươn cánh tay mềm mại ra, mục đích là đĩa mỳ lạnh trên tay Thi Cảng Bác.
Cô bé kia dám ghét bỏ anh! Được, hôm nay phải phạt cô không được ăn kem, bao gồm cả đồ ăn ngọt!
“Tô Đậu!”
“Có mặt!” Đột nhiên bị gọi đến tên, Tô Đậu theo phản xạ tự nhiên từ trên ghế đứng dậy.
“Hôm nay không được phép ăn kem, kể cả đồ ngọt gì đó!”
“Á, chú hai, đừng bắt nạt kẻ tham ăn như vậy chứ!” Tô Đậu chạy tới bên cạnh Thi Cảng Bác, cầm lấy cánh tay rắn chắc, đáng thương nói: “Một ngày mà cháu không ăn kem thì sẽ chết, chú hai chú có thể nhẫn tâm ư?”
Trán Thi Cảng Bác đầy vạch đen, khóe miệng co giật, nhẫn tâm nói: “Vừa vặn nhân dịp này bỏ tất cả đồ ngọt đi!”
“Chú hai, cháu hận nhất là như vậy!”
“Hận cũng phải cai!”
“Ô ô… Cháu muốn rời nhà bỏ đi!” Uy hiếp trắng trợn.
“Cô bé, mặc dù chú hai chiều em, nhưng sự nhẫn nại của con người có hạn, hậu quả việc chọc giận tôi, em gánh được không?” Vẻ mặt Thi Cảng Bác lạnh lùng nghiêm túc, Tô Đậu hoảng sợ rùng mình, chép miệng nhỏ nhắn nói: “Người ta chỉ nói vậy thôi!” Bộ dạng ủy khuất khiến Thi Cảng Bác nhìn mà đau lòng, đây quả thực là tự tìm tai vạ!
*****
“Xuống xe!”
Trên đường cách trường học không xa, Thi Cảng Bác ngừng xe bảo Tô Đậu tự mình vào trường học, vì che dấu tai mắt người khác, không muốn gặp phải phiền toái không cần thiết. Tô Đậu lại cho rằng Thi Cảng Bác vẫn còn đang tức giận chuyện buổi sáng, cố ý bỏ cô xuống ở dọc đường, Tô Đậu đi vào lớp rầu rĩ không vui, buồn bã ỉu xìu.
Từ trước giờ Thi Vân Hân hay đến sớm hôm nay lại đến muộn, tâm tình Tô Đậu không tốt nên cũng chẳng để ý, mãi đến khi lớp trưởng điểm danh, sau đó mới phát hiện Thi Vân Hân còn chưa tới lớp học. Trong nháy mắt lớp học xì xào bàn tàn, Tô Đậu nhìn lướt bốn xung quanh, bạn học lập tức im lặng, đúng lúc này lưng Tô Đậu bị chọc vào, cô chau mày nâng mắt đẹp, hoài nghi nghiêng người hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Việc này…. Tin tức Vân Hân trên bảng tin, cậu tốt nhất chờ lát nữa xem!”
Tin tức Vân Hân trên bảng tin? Chuyện lúc nào? Tô Đậu không chờ nổi tan học, lập tức giơ tay nói với giáo viên, “Thưa thầy, em đau bụng, muốn tới phòng y tế.”
“Cần những bạn học khác dìu em đi qua đó không?” Từ trước tới giờ thầy giáo này là người khéo hiểu lòng người, không phải là người gây khó khăn.
“Không cần!” Một tay Tô Đậu che bụng đau, cắn môi dưới nói, sau đó bước nhỏ từng bước đi ra khỏi phòng học, rời khỏi phạm vi tầm mắt của thầy giáo Tô Đậu chạy về phía phòng tập san của trường. Có mấy tấm ảnh bị phóng lớn dán ở chính giữa bảng thông báo, bức thứ nhất là một người đàn ông cao lớn anh tuấn, anh dựa bên cửa xe hút thuốc lá, dáng dấp vô cùng chói mắt mê người; bức thứ hai là người đàn ông tựa vào vách tường của trường, vẻ mặt lạnh lùng xa cách, nhưng rất có mùi vị trưởng thành; bức ảnh thứ ba là Thi Vân Hân lớp 11 đi qua cổng trường học bị người đàn ông giữ lại, hai người dường như rất thân mật; bức thứ tư là Thi Vân Hân lớp 11 bị người đàn ông ôm lấy, hai người lên xe sau đó rời đi….
Tô Đậu nhìn từng tấm hình một, từ khiếp sợ đến bình tĩnh, rồi từ bình tĩnh đến ung dung, người đàn ông trong tấm hình cô đã từng gặp, trong bữa tiệc đại thọ 80 tuổi của ông nội Thi người đàn ông này có tham dự, chú hai còn giới thiệu với cô một lần, anh ta tên là gì nhỉ, Tô Đậu suy nghĩ rồi lập tức ngừng lại!
Vân Hân cùng… Chú Đường! Nhất thời Tô Đậu không nghĩ ra Thi Vân Hân cũng có khẩu vị này, không phải Vân Hân luôn thích hình mẫu như ánh mặt trời sao? Sao thoáng cái thay đổi khẩu vị nặng như vậy?
“Bạn học Tô, bạn đang làm gì ở đây? Sao không về phòng học học bài?”
Đang ‘trăm mối vẫn không có cách giải’ thì một tiếng nói hùng hồn từ bên kia truyền tới, Tô Đậu giật mình “Thầy Thi!”
Đi theo phía sau Thi Cảng Bác là một nữ học sinh có vóc dáng mảnh mai chết người, An Tử Manh, “Xin chào học tỷ An!”
“Học muội Tô, em đang xem gì đấy?” Dáng dấp An Tử Manh chẳng những gầy, mà ngay cả giọng nói cũng khiến người ta mềm nhũn.
“Không có, không có gì đâu ạ!” Tô Đậu lùi liên tục về sau mấy bước, lưng chạm vào vách tường thủy tinh, Thi Cảng Bác duỗi tay kéo Tô Đậu trở về, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Bạn học An, em về trước đi!”
“Vâng, thầy Thi!” An Tử Manh không nghi ngờ gì, vẫy tay với Tô Đậu rồi rời khỏi phòng sách báo của trường.
Trong thoáng chốc phòng chỉ còn lại hai người, bàn tay nhỏ bé của Tô Đậu nắm chặt góc áo Thi Cảng Bác, cúi thấp đầu không dám ngẩng lên, hỏi: “Chú hai, chú còn giận sao?”
“Em nói đi?” Bị ghét bỏ không tức được sao? Thi Cảng Bác dứt khoát ném vấn đề này lên người Tô Đậu, đôi mắt chim ưng nhìn mấy tấm ảnh trên bảng không chớp mắt, còn cả câu giới thiệu viết nguệch ngoạc màu đen, “Những tấm hình này chụp khi nào?” Ánh mắt Thi Cảng Bác rơi vào tấm cuối cùng, mày kiếm anh xoắn lại.
“Hôm qua… Ngày hôm qua ạ!” Là ảnh chụp ngày hôm qua ư? Trong lòng Tô Đậu không chắc chắn, giọng nói không dám khẳng định.
“Gọi Vân Hân đến phòng làm việc của tôi một chuyến!”
Tô Đậu chìm trong bể dục lần này đến lần khác, lần nào cũng đạt cao trào, nhưng trong lòng vẫn trống rỗng, lo được lo mất. Đặc biệt đầu óc trống rỗng gần như đoạt tất cả hô hấp của cô, mấy lần kêu rên rỉ tìm kiếm cọc gỗ để níu nhưng đành chịu, cảm giác vui thích cực hạn lần lượt đánh úp tới, cô chán nản miệng nhỏ kêu: “Chú hai…. Cho cháu!”
Thi Cảng Bác cười tà, dùng ngón tay thon dài lần nữa đưa cô lên đỉnh, sau một trận co rút cuối cùng cũng kết thúc bữa cơm thịt người giày vò sau món kem.
Kết quả, chiều hôm đó Thi Cảng Bác chạy đi tắm nước lạnh năm lần!
Tô Đậu tỉnh lại trong cơn đói mệt mỏi nhừ tử, bên kia giường đã không thấy bóng dáng Thi Cảng Bác, nhưng ngửi thấy hương vị của đồ ăn sáng. Tô Đậu vén chăn bước xuống đất, dùng khoảng 3 phút rửa mặt thay quần áo rồi mới ra khỏi phòng ngủ, chạy tung tăng tới phòng ăn. Bụng đói kêu òng ọc nên cô không đợi Thi Cảng Bác hầu hạ đã ăn từng miếng mỳ lạnh trong mâm.
Thi Cảng Bác múc món ăn cuối cùng để vào trong mâm bưng ra phòng bếp, nhìn thấy Tô Đậu như quỷ đói đầu thai, bộ dạng ăn như hổ đói khiến anh không thể chấp nhận, duỗi cánh tay ra chụp lấy đĩa mỳ, vẻ mặt Tô Đậu cay đắng, trừng mắt nhìn mỳ lạnh trên tay Thi Cảng Bác, ngồm ngoàm sẵng giọng, “Chú hai, đưa cháu!”
“Tướng ăn của con gái, phải đoan trang!” Sắc mặt Thi Cảng Bác hơi tối xuống, ra lệnh sửa đổi.
“Nhưng mà… Cháu rất đói!” Tô Đậu tội nghiệp nhỏ giọng phản bác.
“Đói cũng phải nhai kỹ nuốt chậm…”
“Chú hai, chú dài dòng quá!” Tô Đậu đói quá không khống chế được lí trí, tỏ ra ghét bỏ đồng thời cô vươn cánh tay mềm mại ra, mục đích là đĩa mỳ lạnh trên tay Thi Cảng Bác.
Cô bé kia dám ghét bỏ anh! Được, hôm nay phải phạt cô không được ăn kem, bao gồm cả đồ ăn ngọt!
“Tô Đậu!”
“Có mặt!” Đột nhiên bị gọi đến tên, Tô Đậu theo phản xạ tự nhiên từ trên ghế đứng dậy.
“Hôm nay không được phép ăn kem, kể cả đồ ngọt gì đó!”
“Á, chú hai, đừng bắt nạt kẻ tham ăn như vậy chứ!” Tô Đậu chạy tới bên cạnh Thi Cảng Bác, cầm lấy cánh tay rắn chắc, đáng thương nói: “Một ngày mà cháu không ăn kem thì sẽ chết, chú hai chú có thể nhẫn tâm ư?”
Trán Thi Cảng Bác đầy vạch đen, khóe miệng co giật, nhẫn tâm nói: “Vừa vặn nhân dịp này bỏ tất cả đồ ngọt đi!”
“Chú hai, cháu hận nhất là như vậy!”
“Hận cũng phải cai!”
“Ô ô… Cháu muốn rời nhà bỏ đi!” Uy hiếp trắng trợn.
“Cô bé, mặc dù chú hai chiều em, nhưng sự nhẫn nại của con người có hạn, hậu quả việc chọc giận tôi, em gánh được không?” Vẻ mặt Thi Cảng Bác lạnh lùng nghiêm túc, Tô Đậu hoảng sợ rùng mình, chép miệng nhỏ nhắn nói: “Người ta chỉ nói vậy thôi!” Bộ dạng ủy khuất khiến Thi Cảng Bác nhìn mà đau lòng, đây quả thực là tự tìm tai vạ!
*****
“Xuống xe!”
Trên đường cách trường học không xa, Thi Cảng Bác ngừng xe bảo Tô Đậu tự mình vào trường học, vì che dấu tai mắt người khác, không muốn gặp phải phiền toái không cần thiết. Tô Đậu lại cho rằng Thi Cảng Bác vẫn còn đang tức giận chuyện buổi sáng, cố ý bỏ cô xuống ở dọc đường, Tô Đậu đi vào lớp rầu rĩ không vui, buồn bã ỉu xìu.
Từ trước giờ Thi Vân Hân hay đến sớm hôm nay lại đến muộn, tâm tình Tô Đậu không tốt nên cũng chẳng để ý, mãi đến khi lớp trưởng điểm danh, sau đó mới phát hiện Thi Vân Hân còn chưa tới lớp học. Trong nháy mắt lớp học xì xào bàn tàn, Tô Đậu nhìn lướt bốn xung quanh, bạn học lập tức im lặng, đúng lúc này lưng Tô Đậu bị chọc vào, cô chau mày nâng mắt đẹp, hoài nghi nghiêng người hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Việc này…. Tin tức Vân Hân trên bảng tin, cậu tốt nhất chờ lát nữa xem!”
Tin tức Vân Hân trên bảng tin? Chuyện lúc nào? Tô Đậu không chờ nổi tan học, lập tức giơ tay nói với giáo viên, “Thưa thầy, em đau bụng, muốn tới phòng y tế.”
“Cần những bạn học khác dìu em đi qua đó không?” Từ trước tới giờ thầy giáo này là người khéo hiểu lòng người, không phải là người gây khó khăn.
“Không cần!” Một tay Tô Đậu che bụng đau, cắn môi dưới nói, sau đó bước nhỏ từng bước đi ra khỏi phòng học, rời khỏi phạm vi tầm mắt của thầy giáo Tô Đậu chạy về phía phòng tập san của trường. Có mấy tấm ảnh bị phóng lớn dán ở chính giữa bảng thông báo, bức thứ nhất là một người đàn ông cao lớn anh tuấn, anh dựa bên cửa xe hút thuốc lá, dáng dấp vô cùng chói mắt mê người; bức thứ hai là người đàn ông tựa vào vách tường của trường, vẻ mặt lạnh lùng xa cách, nhưng rất có mùi vị trưởng thành; bức ảnh thứ ba là Thi Vân Hân lớp 11 đi qua cổng trường học bị người đàn ông giữ lại, hai người dường như rất thân mật; bức thứ tư là Thi Vân Hân lớp 11 bị người đàn ông ôm lấy, hai người lên xe sau đó rời đi….
Tô Đậu nhìn từng tấm hình một, từ khiếp sợ đến bình tĩnh, rồi từ bình tĩnh đến ung dung, người đàn ông trong tấm hình cô đã từng gặp, trong bữa tiệc đại thọ 80 tuổi của ông nội Thi người đàn ông này có tham dự, chú hai còn giới thiệu với cô một lần, anh ta tên là gì nhỉ, Tô Đậu suy nghĩ rồi lập tức ngừng lại!
Vân Hân cùng… Chú Đường! Nhất thời Tô Đậu không nghĩ ra Thi Vân Hân cũng có khẩu vị này, không phải Vân Hân luôn thích hình mẫu như ánh mặt trời sao? Sao thoáng cái thay đổi khẩu vị nặng như vậy?
“Bạn học Tô, bạn đang làm gì ở đây? Sao không về phòng học học bài?”
Đang ‘trăm mối vẫn không có cách giải’ thì một tiếng nói hùng hồn từ bên kia truyền tới, Tô Đậu giật mình “Thầy Thi!”
Đi theo phía sau Thi Cảng Bác là một nữ học sinh có vóc dáng mảnh mai chết người, An Tử Manh, “Xin chào học tỷ An!”
“Học muội Tô, em đang xem gì đấy?” Dáng dấp An Tử Manh chẳng những gầy, mà ngay cả giọng nói cũng khiến người ta mềm nhũn.
“Không có, không có gì đâu ạ!” Tô Đậu lùi liên tục về sau mấy bước, lưng chạm vào vách tường thủy tinh, Thi Cảng Bác duỗi tay kéo Tô Đậu trở về, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Bạn học An, em về trước đi!”
“Vâng, thầy Thi!” An Tử Manh không nghi ngờ gì, vẫy tay với Tô Đậu rồi rời khỏi phòng sách báo của trường.
Trong thoáng chốc phòng chỉ còn lại hai người, bàn tay nhỏ bé của Tô Đậu nắm chặt góc áo Thi Cảng Bác, cúi thấp đầu không dám ngẩng lên, hỏi: “Chú hai, chú còn giận sao?”
“Em nói đi?” Bị ghét bỏ không tức được sao? Thi Cảng Bác dứt khoát ném vấn đề này lên người Tô Đậu, đôi mắt chim ưng nhìn mấy tấm ảnh trên bảng không chớp mắt, còn cả câu giới thiệu viết nguệch ngoạc màu đen, “Những tấm hình này chụp khi nào?” Ánh mắt Thi Cảng Bác rơi vào tấm cuối cùng, mày kiếm anh xoắn lại.
“Hôm qua… Ngày hôm qua ạ!” Là ảnh chụp ngày hôm qua ư? Trong lòng Tô Đậu không chắc chắn, giọng nói không dám khẳng định.
“Gọi Vân Hân đến phòng làm việc của tôi một chuyến!”