Edit: Ngọc Hân
“Ăn!” Sắc mặt Thi Cảng Bác tối xuống rồi mới lạnh giọng ra lệnh!
“Chú hai,….Có thể hay không?” Vẻ mặt Tô Đậu cay đắng, muốn cò kè mặc cả với Thi Cảng Bác.
Thi Cảng Bác chỉ quay đầu liếc, nói: “Không thể!”
Ô ô,… Ăn thì ăn! Tô Đậu giống như thấy chết không sờn, gắp một miếng cà rốt bỏ vào miệng, vốn định nhai hai miếng rồi nuốt vào bụng, nhưng cắn ra nước thơm ngon khiến Tô Đậu trợn tròn mắt.
“Ăn ngon không?” Cà rốt vốn thơm ngon, phải xào làm tan đi mùi cà rốt, rồi mới bỏ thêm gia vị vào thì thành cà rốt có mùi vị ngọt thơm.
“Dạ, ăn ngon!” Cà rốt được Thi Cảng Bác chế biến qua thoáng cái biến hết vào trong bụng Tô Đậu, cô vẫn còn chưa thỏa mãn, hỏi: “Chú hai, còn không?”
“Hết rồi!” Thi Cảng Bác buồn cười nói, một phút trước còn vẻ mặt cay đắng, một phút sau tham ăn giống như đứa bé ba tuổi, cô gái này của anh quả thực là kẻ dở hơi!
“No bụng quá!”
Tô Đậu nấc lên rồi gối đầu trên đùi chú hai, trong nháy mắt cơn buồn ngủ ập tới, một tay Thi Cảng Bác yêu thương vuốt mái tóc dài như suối của Tô Đậu, một tay kia nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt trái xoan, tác phong không đứng đắn nói: “Nhưng tôi còn chưa ăn no!” Đúng, anh còn chưa no bụng, còn muốn ăn, Thi Cảng Bác muốn ăn không phải là cơm hộp mà là Tô Đậu, người không biết nguy hiểm tới gần!
“Không còn cơm nữa!” Mặc dù rất buồn ngủ, Tô Đậu vẫn cố mở đôi mắt lim dim, khờ dại nói.
“Tôi không ăn cơm hộp!” Thi Cảng Bác buồn cười giải thích.
“Không phải ăn cơm, vậy ăn gì?” Tô Đậu bị cơn buồn ngủ kiềm chế suy nghĩ, ngây ngốc hỏi, nhưng lời này mà nói đối với Thi Cảng Bác là hỏi rất hay, anh ăn gì, đương nhiên là ăn cái đồ quỷ tham ăn này!
Khuôn mặt tuấn tú dần dần tới gần, Tô Đậu nhắm mắt nên chỉ cảm thấy có vầng đen bao phủ, không kịp bất kỳ phản ứng nào, thân thể nhỏ xinh bị ngã nhào trên cỏ, lưng đau đớn đồng thời cũng khiến cô tỉnh ngủ, bàn tay nhỏ bé nhanh chóng chống lên lồng ngực rắn chắc, cà lăm nói: “Đừng, ở đây là trường học, bất cứ lúc nào cũng có người đi qua!”
“Cô bé, nơi này là góc chết của vườn trường, vốn không có ai đi tới!” Thi Cảng Bác cũng không nói đến chỗ này là nơi làm chuyện vụng trộm tốt nhất.
“Nhưng …..” Tô Đậu muốn nói tiếp gì đó nhưng trong nháy mắt miệng cô bị ngậm lấy, Thi Cảng Bác lợi dụng kẽ hở đưa lưỡi vào trong miệng nhỏ của Tô Đậu, cuốn lấy lưỡi cô mút thỏa thích, chất mật ngọt này khiến Thi Cảng Bác muốn dừng mà không được. Hạ thân lập tức dâng lên dục vọng thiêu đốt, Tô Đậu cảm nhận lồng ngực rắn chắc đập không ổn định, Tô Đậu hơi băn khoăn không dám đáp lại sự xâm lược của Thi Cảng Bác, chỉ có thể thở hổn hển theo bản năng.
Nụ hôn lưỡi mang theo dục vọng giằng co mấy phút đồng hồ, lâu đến gần như Tô Đậu cảm giác hít thở không thông, lúc Thi Cảng Bác rút ra ngoài mang theo một sợi chỉ bạc, xung quanh lập tức bay đầy mùi tình dục, Tô Đậu nhìn sang vẻ mặt khêu gợi của Thi Cảng Bác, khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn đến muốn chui xuống đất, quay đầu gãi tóc.
Thi Cảng Bác cong môi khẽ cười một tiếng, ghé vào bên tai Tô Đậu rỉ tai hai câu, khuôn mặt Tô Đậu từ đỏ chuyển thành xanh rồi từ xanh chuyển sang trắng, rồi mới bật người nhào vào trên người Thi Cảng Bác, hoảng sợ hỏi anh: “Anh ta, anh ta… Không làm gì chú đấy chứ?”
“Em cứ nói đi?” Thi Cảng Bác nắm mũi Tô Đậu, ném vấn đề vào trên người cô cho cô tự nghĩ! “Đề nghị vừa rồi của tôi, em nghĩ thế nào?”
“Việc này…” Nhớ tới lời Thi Cảng Bác nói bên tai cô, trong nháy mắt khuôn mặt trắng nõn của Tô Đậu đỏ bừng, việc đó…. Cảm thấy quá khó xử, việc này muốn cô dám sao đây?
“Tôi cho em suy nghĩ nửa ngày, đêm nay cho tôi câu trả lời thuyết phục!”
“Chú hai, không muốn được không?” Khuôn mặt đỏ như lửa đốt không dám nâng lên, lúc này Tô Đậu muốn đào một cái hố để chôn mình.
“Vậy được rồi, để nó bị vấy bẩn vậy!” Thi Cảng Bác làm bộ từ trên cỏ đứng dậy, phủi cỏ trên người xuống, góc áo lại bị một bàn tay nhỏ nắm chặt, Thi Cảng Bác nghi ngờ xoay người, nhìn cô gái cúi thấp đầu từ nãy tới giờ không dám nhìn của mình, “Cháu, cháu….” Tô Đậu nói hồi lâu cũng không thể nói đủ câu, Thi Cảng Bác nâng khuôn mặt đỏ ửng của cô, cố ý phụng phịu hỏi: “Cháu cái gì?”
“Chú, chú nói… Cho cháu nửa ngày suy nghĩ, không, không thể đổi ý được!”
“Được!” Thật ra cô bé của anh đã động lòng, Thi Cảng Bác vuốt ve cơ thể cô rồi lên gương mặt cô một lát, sau đó mới ngồi trở lại trên bãi cỏ hồi này, ôm nhau, cảm nhận nhiệt độ nóng rực của cơ thể nhau, ngủ nửa giờ, mãi đến khi tiếng chuông hết giờ nghỉ trưa vang lên Tô Đậu không đành lòng trở về phòng học, còn Thi Cảng Bác ôm tâm tình cực vui đi về phòng giáo viên.
Nửa ngày nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn thì cũng không ngắn lắm; Tô Đậu giành trọn ba tiết để suy nghĩ đề nghị của chú hai, nhớ tới lời thì thầm đó Tô Đậu thật sự muốn đâm đầu chết cho rồi, sao chú hai lại đề cập tới yêu cầu khiến người ta khó mở miệng như vậy chứ? Mặc dù cảm thấy khó xử nhưng không động lòng là gạt người, thực ra cô nghĩ, cô là gái chưa chồng, sao có thể làm loại chuyện đó?
Mặt Tô Đậu đỏ ửng, càng nghĩ khuôn mặt càng đỏ, bộ dạng này muốn người ta phạm tội, mặt thầy giáo lớp 11 có phần kích thích như gà chọi, nguyên nhân – Tô Đậu!
Trên lớp học, Tô Đậu không để ý học đám thầy giáo sẽ một mắt nhắm một mắt mở, nếu như Tô Đậu không hiểu thi sẽ rớt, bọn họ có lý do quang minh chính đại để thân mật hơn. Đương nhiên, dường như Tô Đậu không cho cơ hội như vậy để bọn họ thân cận, nhưng mà, cái gì cũng có ngoại lệ!
Hết chương 37
“Ăn!” Sắc mặt Thi Cảng Bác tối xuống rồi mới lạnh giọng ra lệnh!
“Chú hai,….Có thể hay không?” Vẻ mặt Tô Đậu cay đắng, muốn cò kè mặc cả với Thi Cảng Bác.
Thi Cảng Bác chỉ quay đầu liếc, nói: “Không thể!”
Ô ô,… Ăn thì ăn! Tô Đậu giống như thấy chết không sờn, gắp một miếng cà rốt bỏ vào miệng, vốn định nhai hai miếng rồi nuốt vào bụng, nhưng cắn ra nước thơm ngon khiến Tô Đậu trợn tròn mắt.
“Ăn ngon không?” Cà rốt vốn thơm ngon, phải xào làm tan đi mùi cà rốt, rồi mới bỏ thêm gia vị vào thì thành cà rốt có mùi vị ngọt thơm.
“Dạ, ăn ngon!” Cà rốt được Thi Cảng Bác chế biến qua thoáng cái biến hết vào trong bụng Tô Đậu, cô vẫn còn chưa thỏa mãn, hỏi: “Chú hai, còn không?”
“Hết rồi!” Thi Cảng Bác buồn cười nói, một phút trước còn vẻ mặt cay đắng, một phút sau tham ăn giống như đứa bé ba tuổi, cô gái này của anh quả thực là kẻ dở hơi!
“No bụng quá!”
Tô Đậu nấc lên rồi gối đầu trên đùi chú hai, trong nháy mắt cơn buồn ngủ ập tới, một tay Thi Cảng Bác yêu thương vuốt mái tóc dài như suối của Tô Đậu, một tay kia nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt trái xoan, tác phong không đứng đắn nói: “Nhưng tôi còn chưa ăn no!” Đúng, anh còn chưa no bụng, còn muốn ăn, Thi Cảng Bác muốn ăn không phải là cơm hộp mà là Tô Đậu, người không biết nguy hiểm tới gần!
“Không còn cơm nữa!” Mặc dù rất buồn ngủ, Tô Đậu vẫn cố mở đôi mắt lim dim, khờ dại nói.
“Tôi không ăn cơm hộp!” Thi Cảng Bác buồn cười giải thích.
“Không phải ăn cơm, vậy ăn gì?” Tô Đậu bị cơn buồn ngủ kiềm chế suy nghĩ, ngây ngốc hỏi, nhưng lời này mà nói đối với Thi Cảng Bác là hỏi rất hay, anh ăn gì, đương nhiên là ăn cái đồ quỷ tham ăn này!
Khuôn mặt tuấn tú dần dần tới gần, Tô Đậu nhắm mắt nên chỉ cảm thấy có vầng đen bao phủ, không kịp bất kỳ phản ứng nào, thân thể nhỏ xinh bị ngã nhào trên cỏ, lưng đau đớn đồng thời cũng khiến cô tỉnh ngủ, bàn tay nhỏ bé nhanh chóng chống lên lồng ngực rắn chắc, cà lăm nói: “Đừng, ở đây là trường học, bất cứ lúc nào cũng có người đi qua!”
“Cô bé, nơi này là góc chết của vườn trường, vốn không có ai đi tới!” Thi Cảng Bác cũng không nói đến chỗ này là nơi làm chuyện vụng trộm tốt nhất.
“Nhưng …..” Tô Đậu muốn nói tiếp gì đó nhưng trong nháy mắt miệng cô bị ngậm lấy, Thi Cảng Bác lợi dụng kẽ hở đưa lưỡi vào trong miệng nhỏ của Tô Đậu, cuốn lấy lưỡi cô mút thỏa thích, chất mật ngọt này khiến Thi Cảng Bác muốn dừng mà không được. Hạ thân lập tức dâng lên dục vọng thiêu đốt, Tô Đậu cảm nhận lồng ngực rắn chắc đập không ổn định, Tô Đậu hơi băn khoăn không dám đáp lại sự xâm lược của Thi Cảng Bác, chỉ có thể thở hổn hển theo bản năng.
Nụ hôn lưỡi mang theo dục vọng giằng co mấy phút đồng hồ, lâu đến gần như Tô Đậu cảm giác hít thở không thông, lúc Thi Cảng Bác rút ra ngoài mang theo một sợi chỉ bạc, xung quanh lập tức bay đầy mùi tình dục, Tô Đậu nhìn sang vẻ mặt khêu gợi của Thi Cảng Bác, khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn đến muốn chui xuống đất, quay đầu gãi tóc.
Thi Cảng Bác cong môi khẽ cười một tiếng, ghé vào bên tai Tô Đậu rỉ tai hai câu, khuôn mặt Tô Đậu từ đỏ chuyển thành xanh rồi từ xanh chuyển sang trắng, rồi mới bật người nhào vào trên người Thi Cảng Bác, hoảng sợ hỏi anh: “Anh ta, anh ta… Không làm gì chú đấy chứ?”
“Em cứ nói đi?” Thi Cảng Bác nắm mũi Tô Đậu, ném vấn đề vào trên người cô cho cô tự nghĩ! “Đề nghị vừa rồi của tôi, em nghĩ thế nào?”
“Việc này…” Nhớ tới lời Thi Cảng Bác nói bên tai cô, trong nháy mắt khuôn mặt trắng nõn của Tô Đậu đỏ bừng, việc đó…. Cảm thấy quá khó xử, việc này muốn cô dám sao đây?
“Tôi cho em suy nghĩ nửa ngày, đêm nay cho tôi câu trả lời thuyết phục!”
“Chú hai, không muốn được không?” Khuôn mặt đỏ như lửa đốt không dám nâng lên, lúc này Tô Đậu muốn đào một cái hố để chôn mình.
“Vậy được rồi, để nó bị vấy bẩn vậy!” Thi Cảng Bác làm bộ từ trên cỏ đứng dậy, phủi cỏ trên người xuống, góc áo lại bị một bàn tay nhỏ nắm chặt, Thi Cảng Bác nghi ngờ xoay người, nhìn cô gái cúi thấp đầu từ nãy tới giờ không dám nhìn của mình, “Cháu, cháu….” Tô Đậu nói hồi lâu cũng không thể nói đủ câu, Thi Cảng Bác nâng khuôn mặt đỏ ửng của cô, cố ý phụng phịu hỏi: “Cháu cái gì?”
“Chú, chú nói… Cho cháu nửa ngày suy nghĩ, không, không thể đổi ý được!”
“Được!” Thật ra cô bé của anh đã động lòng, Thi Cảng Bác vuốt ve cơ thể cô rồi lên gương mặt cô một lát, sau đó mới ngồi trở lại trên bãi cỏ hồi này, ôm nhau, cảm nhận nhiệt độ nóng rực của cơ thể nhau, ngủ nửa giờ, mãi đến khi tiếng chuông hết giờ nghỉ trưa vang lên Tô Đậu không đành lòng trở về phòng học, còn Thi Cảng Bác ôm tâm tình cực vui đi về phòng giáo viên.
Nửa ngày nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn thì cũng không ngắn lắm; Tô Đậu giành trọn ba tiết để suy nghĩ đề nghị của chú hai, nhớ tới lời thì thầm đó Tô Đậu thật sự muốn đâm đầu chết cho rồi, sao chú hai lại đề cập tới yêu cầu khiến người ta khó mở miệng như vậy chứ? Mặc dù cảm thấy khó xử nhưng không động lòng là gạt người, thực ra cô nghĩ, cô là gái chưa chồng, sao có thể làm loại chuyện đó?
Mặt Tô Đậu đỏ ửng, càng nghĩ khuôn mặt càng đỏ, bộ dạng này muốn người ta phạm tội, mặt thầy giáo lớp 11 có phần kích thích như gà chọi, nguyên nhân – Tô Đậu!
Trên lớp học, Tô Đậu không để ý học đám thầy giáo sẽ một mắt nhắm một mắt mở, nếu như Tô Đậu không hiểu thi sẽ rớt, bọn họ có lý do quang minh chính đại để thân mật hơn. Đương nhiên, dường như Tô Đậu không cho cơ hội như vậy để bọn họ thân cận, nhưng mà, cái gì cũng có ngoại lệ!
Hết chương 37