Tiết học cuối cùng còn chừng chưa tới năm phút, các bạn học cùng lớp đã dọn hết đồ đạc trên bàn, sách vở học tập, chỉ chờ tiếng chuông vang lên. Lúc này Tô Đậu ước gì thời gian trôi qua chậm một chút, như vậy mới có thể kéo dài, nhưng ông trời không chiều theo ý cô, tiếng chuông tiết học cuối cùng vừa vang lên, không gian yên tĩnh lập tức ồn ào, các bạn học tốp năm tốp ba đi ra, trong miệng thảo luận đi chỗ nào. Còn Tô Đậu nhìn bàn trống không trước mặt, là người cuối cùng đi ra khỏi phòng học.
Tô Đậu vừa đi vừa gửi tin cho Thi Cảng Bác, nói cô chờ anh ở đoạn đường lúc sáng, Thi Cảng Bác nhanh chóng trả lời Tô Đậu, chỉ một chữ OK, ngắn gọn mà mạnh mẽ! Tô Đậu đợi ở đoạn đường kia tầm 5 phút thì xe Thi Cảng Bác đã dừng bên chân cô, cửa xe mở Tô Đậu liền chui vào, Thi Cảng Bác lái xe hòa vào dòng xe cộ, “Đi đâu ăn cơm?”
“Dạ…” Tô Đậu suy nghĩ, cuối cùng cũng không biết đi ăn chỗ nào, lúc này điện thoại Thi Cảng Bác vang lên một khúc nhạc rất dễ nghe, anh thờ ơ nhìn màn hình báo tên rồi mới đưa cho Tô Đậu, nói: “Nghe giúp anh!”
“Dạ!” Tô Đậu cầm lấy điện thoại ấn nút nghe máy, bên kia truyền tới tiếng ồn ào: “Cảng Bác, khu Hồng Đăng!”
Khu Hồng Đăng? Là chỗ nào? Bên kia nói chưa dứt lời thì đã trực tiếp cúp máy, truyền đến tiếng tít tít.
“Chú hai, chỗ nào là khu Hồng Đăng?” Dáng vẻ Tô Đậu tò mò đáng yêu, bày ra vẻ mặt không hiểu hỏi.
Khu Hồng Đăng và Lan Quế Phường không có gì khác nhau, nói chúng đều là nơi giành cho giới trẻ tiêu khiển, Thi Cảng Bác đơn giản giải thích, sau khi Tô Đậu nghe chỗ hiểu chỗ không, những chỗ đó hẳn là nơi không phải kiểu ngoan ngoãn như cô có thể đến chơi bời!
Nửa giờ sau xe dừng trong bãi đỗ xe gần khu Hồng Đăng, hai người xuống xe, Thi Cảng Bác ôm thân thể nhỏ bé của Tô Đậu, hai người cùng đi vào câu lạc bộ. Dọc đường đi cặp mắt to xinh đẹp của Tô Đậu tò mò nhìn xung quanh, chỗ nào của khu Hồng Đăng cũng khiến người ta nhìn mờ mắt, đặc biệt đối với Tô Đậu ngoan hiền mà nói, những chỗ đó đều mới lạ, đáng kinh ngạc. lquydoon
“A a a… Đừng nhào vào tôi!”
Vừa tiến vào cửa chính câu lạc bộ, mấy tiếng hò hét như lang sói vọng cả câu lạc bộ, tình cảnh này gần như ngày nào cũng diễn ra một lần, bảo vệ và nhân viên phục vụ trong câu lạc bộ thấy nhưng ‘không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị,’ tập mãi thành thói quen!
“Không nhào vào anh thì nhào vào ai?” Trong câu lạc bộ, những trai nhảy kia gần như bị mấy cô sắc nữ bổ nhào qua, bây giờ không nhào vào họ thì nhào vào ai chứ?
“Nhào vào, nhào vào anh ta!” Trai nhảy bị nhào vào đưa ngón tay ra, kết quả ngón tay chỉ vào Thi Cảng Bác đứng cách đó không xa, đám sắc nữ theo hướng ngón tay chỉ, khoảnh khắc nhìn thấy Thi Cảng Bác, nước miếng chảy không kiềm chế được, “Á! Hàng này chất lượng chính tông, tôi nhào qua!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tô Đậu đứng chắn trước mặt Thi Cảng Bác, cô gái nhỏ bị người từ phía sau xách lên trên không, chậc chấc chế nhạo nói: “Cô gái nhỏ, đó là khách tôi mời tới, ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh, nếu không tôi bảo cậu ta tới túm cổ em đi!” Uy hiếp trắng trợn, chiêu này dùng rất hiệu quả trên người cô gái nhỏ, vừa nghe anh ta nói thân thể hơi run run, rồi mới chán nản đứng sang bên cạnh, sau đó không dám làm loạn gì nữa.
Ô ô…. Anh rể xấu quá, chuyên bắt nạt cô!
“Khiến mọi người chê cười, mời bên này!”
Quan Kiệt liếc mắt nhìn cô gái rồi mới dẫn Thi Cảng Bác và Tô Đậu đi vào phòng khách trên lầu, Tô Đậu khó hiểu ngoái đầu liếc mắt nhìn cô gái kia, trùng hợp cô lại thấy cô gái nhỏ làm mặt quỷ sau lưng Quan Kiệt, lập tức cười khì một tiếng, thi Cảng Bác gõ nhẹ đầu cô, “Cười cái gì?”
“Cô bé vừa rồi thật đáng yêu!” Mặc dù Tô Đậu nói chuyện rất nhỏ nhưng Quan Kiệt thính lực hơn người, bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: “Cô ấy là em vợ tôi, Dạ Tử Đồng!”
“Cô bé kia hẳn khiến người ta rất vui vẻ!” Thi Cảng Bác kết luận nói, từ sau đêm lần đầu tiên đến câu lạc bộ khiến gà bay chó chạy tới nay, nhân viên phục vụ nào cũng sợ cô, nhưng dần dần thành thói quen, hơn nữa khi anh ta hoảng sợ nghĩ đến phương pháp dạy dỗ cô bé, mà phương pháp đó vạn lần thành công, cuối cùng dạy cô bé này đến nơi đến chốn!
Mấy ngày này người nào đó đi công tác rồi, cô bé Đồng mới quấy rối lại, khiến cho câu lạc người ngã ngựa đổ, trốn trốn tránh tránh, dứt khoát không để cô ôm được!
“Đến rồi!”
Dạ Huyên vừa múc xong súp chim, Quan Kiệt dẫn Thi Cảng Bác và Tô Đậu vào, “Mời ngồi!”
“Tử Đồng không lên à?”
“Cô bé kia tưởng Thi Cảng Bác là trai nhảy, gần như nhảy bổ vào người ta!” Quan Kiệt cười giải thích, Thi Cảng Bác mỉm cười, thấp giọng hỏi Tô Đậu, “Cô bé, bộ dạng tôi giống trai nhảy lắm à?”
“Phốc….” Tô Đậu vừa uống một ngụm súp lập tức phun ra, vô cùng xấu hổ, sao chú hai hỏi người ta như vậy?
“Ha ha!”
Trong bầu không khí yên tĩnh, một người ngửa mặt lên trời cười tràng dài phá vỡ cục diện xấu hổ đó, Quan Kiệt vỗ vai Thi Cảng Bác, nói: “Anh em, bộ dạng cậu không có vẻ trai bao, mà là cô bé Đồng quá sắc nữ, đối với bất kỳ soái ca nào đều muốn nhúng chàm, nhân viên trong câu lạc bộ này của mình gần như đều bị nó nhúng chàm rồi.”
“…” Trán đầy vạch đen, Thi Cảng Bác hết chỗ nói, ngược lại Tô Đậu nghe sững sờ, ngạc nhiên không thôi, “Anh Kiệt, có thể nói một câu không?”
“Cô bé!” Thi Cảng Bác nhẹ giọng khiển trách, không muốn cô bé của mình bị tẩy não, tối nay tới câu lạc bộ này là lựa chọn sai lầm cả đời anh, khiến Thi Cảng Bác hối hận lúc đầu đã quyết định sai lầm!
Tô Đậu và Dạ Tử Đồng cùng tuổi, sở thích hứng thú đều có chút giống nhau, ngoại trừ không phải sắc nữ, những thứ khác khá giống, nhưng ở chung lâu ngày sẽ ngưu tầm ngưu mã tầm mã, nghĩ sau này có khả năng sẽ như vậy, Thi Cảng Bác không tự chủ đổ mồ hôi lạnh vì chính mình!
“Người ta muốn nghe kể!”
“Vừa ăn vừa nói!” Quan Kiệt lên tiếng giảng hòa, Dạ Huyên cũng rất đau đầu với em gái hư của mình, đồng thời cũng rất vui vẻ, lúc này làm một người ngồi nghe tin đồn thú vị của người khác, có loại hưởng thù không nói nên lời!
Mỗi một câu chuyện lý thú của Dạ Tử Đồng đều chọc Tô Đậu cười, trán Thi Cảng Bác đầy vạch đen, nếu thực sự để hai cô bé này đi chung một chỗ, thiên hạ sẽ càng rối loạn hơn, mấy người đàn ông đều muốn ‘kính trọng nhưng không gần gũi.’
“Có cách trị cô ấy sao?” Tô Đậu nghe say mê gần như quên động đũa, Thi Cảng Bác bên cạnh gắp rau giúp cô nhắc nhở cô ăn vài miếng, bữa cơm này Tô Đậu vui vẻ còn Thi Cảng Bác thì đau khổ!
“Đương nhiên là có, cô bé Đồng cũng có điểm chết, vạn lần dùng vạn lần thành công, trị nó đến triệt để.” Quan Kiệt nói đến đây rồi tự mình cười vui vẻ!
“Điểm chết gì ạ?” Lòng hiếu kỳ của Tô Đậu bị gợi lên, đáy lòng ngứa ngáy, phải biết cho được điểm chết của Dạ Tử Đồng.
“Lần sau cô tới, tôi giới thiệu cô biết!”
“Đừng dạy hư cô ấy!” Giọng điệu Thi Cảng Bác u oán cảnh cáo nói.
Khóe miệng Quan Kiệt co quắp, gian trá bác lại: “Em gái Tô ở trong tay cậu đã bị dạy hỏng rồi!” Những lời này như phá mìn bộc phát khiến Tô Đậu như lửa đốt, khuôn mặt đỏ bừng, Thi Cảng Bác khẽ ho, không đáp lại gì!
Cơm nước no nê, nói chuyện đêm dài, nhưng có cuộc điện thoại phá vỡ kế hoạch trong chốc lát, Thi Cảng Bác cúp máy sắc mặt tối xuống, Tô Đậu kéo ống tay áo chú hai Thi, lo lắng hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Chị dâu họ em đi rồi!” Thi Cảng Bác nhẹ nhàng nói năm chữ, đây là tâm tình anh xem cuộc vui? Sao trên mặt không nhìn thấy chút hả hê nào, ngược lại như như đưa đám!
“Sao có thể như vậy? Không phải chị dâu họ và anh họ sống hạnh phúc lắm sao?” Bộ dạng Tô Đậu không tin, hai năm qua bọn họ gắn bó với nhau như keo như sơn, sao tách ra lại tách ngay vậy? “Chú hai, hôm nay không phải mùng 1 tháng 4 ngày Cá tháng tư đâu nhé, chẳng buồn cười chút nào!”
“Cảng Bác, có phải có nội tình?” Không khí u uất buồn bực khiến Quan Kiệt không thể không mở miệng phá vỡ nó, còn Dạ Huyên bên cạnh lo lắng, tâm tư trăm chuyển ngàn động, hai người đàn ông thế mà lại bỏ qua sắc mặt cô gái lo lắng căng thẳng bên cạnh.
Tô Đậu vừa đi vừa gửi tin cho Thi Cảng Bác, nói cô chờ anh ở đoạn đường lúc sáng, Thi Cảng Bác nhanh chóng trả lời Tô Đậu, chỉ một chữ OK, ngắn gọn mà mạnh mẽ! Tô Đậu đợi ở đoạn đường kia tầm 5 phút thì xe Thi Cảng Bác đã dừng bên chân cô, cửa xe mở Tô Đậu liền chui vào, Thi Cảng Bác lái xe hòa vào dòng xe cộ, “Đi đâu ăn cơm?”
“Dạ…” Tô Đậu suy nghĩ, cuối cùng cũng không biết đi ăn chỗ nào, lúc này điện thoại Thi Cảng Bác vang lên một khúc nhạc rất dễ nghe, anh thờ ơ nhìn màn hình báo tên rồi mới đưa cho Tô Đậu, nói: “Nghe giúp anh!”
“Dạ!” Tô Đậu cầm lấy điện thoại ấn nút nghe máy, bên kia truyền tới tiếng ồn ào: “Cảng Bác, khu Hồng Đăng!”
Khu Hồng Đăng? Là chỗ nào? Bên kia nói chưa dứt lời thì đã trực tiếp cúp máy, truyền đến tiếng tít tít.
“Chú hai, chỗ nào là khu Hồng Đăng?” Dáng vẻ Tô Đậu tò mò đáng yêu, bày ra vẻ mặt không hiểu hỏi.
Khu Hồng Đăng và Lan Quế Phường không có gì khác nhau, nói chúng đều là nơi giành cho giới trẻ tiêu khiển, Thi Cảng Bác đơn giản giải thích, sau khi Tô Đậu nghe chỗ hiểu chỗ không, những chỗ đó hẳn là nơi không phải kiểu ngoan ngoãn như cô có thể đến chơi bời!
Nửa giờ sau xe dừng trong bãi đỗ xe gần khu Hồng Đăng, hai người xuống xe, Thi Cảng Bác ôm thân thể nhỏ bé của Tô Đậu, hai người cùng đi vào câu lạc bộ. Dọc đường đi cặp mắt to xinh đẹp của Tô Đậu tò mò nhìn xung quanh, chỗ nào của khu Hồng Đăng cũng khiến người ta nhìn mờ mắt, đặc biệt đối với Tô Đậu ngoan hiền mà nói, những chỗ đó đều mới lạ, đáng kinh ngạc. lquydoon
“A a a… Đừng nhào vào tôi!”
Vừa tiến vào cửa chính câu lạc bộ, mấy tiếng hò hét như lang sói vọng cả câu lạc bộ, tình cảnh này gần như ngày nào cũng diễn ra một lần, bảo vệ và nhân viên phục vụ trong câu lạc bộ thấy nhưng ‘không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị,’ tập mãi thành thói quen!
“Không nhào vào anh thì nhào vào ai?” Trong câu lạc bộ, những trai nhảy kia gần như bị mấy cô sắc nữ bổ nhào qua, bây giờ không nhào vào họ thì nhào vào ai chứ?
“Nhào vào, nhào vào anh ta!” Trai nhảy bị nhào vào đưa ngón tay ra, kết quả ngón tay chỉ vào Thi Cảng Bác đứng cách đó không xa, đám sắc nữ theo hướng ngón tay chỉ, khoảnh khắc nhìn thấy Thi Cảng Bác, nước miếng chảy không kiềm chế được, “Á! Hàng này chất lượng chính tông, tôi nhào qua!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tô Đậu đứng chắn trước mặt Thi Cảng Bác, cô gái nhỏ bị người từ phía sau xách lên trên không, chậc chấc chế nhạo nói: “Cô gái nhỏ, đó là khách tôi mời tới, ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh, nếu không tôi bảo cậu ta tới túm cổ em đi!” Uy hiếp trắng trợn, chiêu này dùng rất hiệu quả trên người cô gái nhỏ, vừa nghe anh ta nói thân thể hơi run run, rồi mới chán nản đứng sang bên cạnh, sau đó không dám làm loạn gì nữa.
Ô ô…. Anh rể xấu quá, chuyên bắt nạt cô!
“Khiến mọi người chê cười, mời bên này!”
Quan Kiệt liếc mắt nhìn cô gái rồi mới dẫn Thi Cảng Bác và Tô Đậu đi vào phòng khách trên lầu, Tô Đậu khó hiểu ngoái đầu liếc mắt nhìn cô gái kia, trùng hợp cô lại thấy cô gái nhỏ làm mặt quỷ sau lưng Quan Kiệt, lập tức cười khì một tiếng, thi Cảng Bác gõ nhẹ đầu cô, “Cười cái gì?”
“Cô bé vừa rồi thật đáng yêu!” Mặc dù Tô Đậu nói chuyện rất nhỏ nhưng Quan Kiệt thính lực hơn người, bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: “Cô ấy là em vợ tôi, Dạ Tử Đồng!”
“Cô bé kia hẳn khiến người ta rất vui vẻ!” Thi Cảng Bác kết luận nói, từ sau đêm lần đầu tiên đến câu lạc bộ khiến gà bay chó chạy tới nay, nhân viên phục vụ nào cũng sợ cô, nhưng dần dần thành thói quen, hơn nữa khi anh ta hoảng sợ nghĩ đến phương pháp dạy dỗ cô bé, mà phương pháp đó vạn lần thành công, cuối cùng dạy cô bé này đến nơi đến chốn!
Mấy ngày này người nào đó đi công tác rồi, cô bé Đồng mới quấy rối lại, khiến cho câu lạc người ngã ngựa đổ, trốn trốn tránh tránh, dứt khoát không để cô ôm được!
“Đến rồi!”
Dạ Huyên vừa múc xong súp chim, Quan Kiệt dẫn Thi Cảng Bác và Tô Đậu vào, “Mời ngồi!”
“Tử Đồng không lên à?”
“Cô bé kia tưởng Thi Cảng Bác là trai nhảy, gần như nhảy bổ vào người ta!” Quan Kiệt cười giải thích, Thi Cảng Bác mỉm cười, thấp giọng hỏi Tô Đậu, “Cô bé, bộ dạng tôi giống trai nhảy lắm à?”
“Phốc….” Tô Đậu vừa uống một ngụm súp lập tức phun ra, vô cùng xấu hổ, sao chú hai hỏi người ta như vậy?
“Ha ha!”
Trong bầu không khí yên tĩnh, một người ngửa mặt lên trời cười tràng dài phá vỡ cục diện xấu hổ đó, Quan Kiệt vỗ vai Thi Cảng Bác, nói: “Anh em, bộ dạng cậu không có vẻ trai bao, mà là cô bé Đồng quá sắc nữ, đối với bất kỳ soái ca nào đều muốn nhúng chàm, nhân viên trong câu lạc bộ này của mình gần như đều bị nó nhúng chàm rồi.”
“…” Trán đầy vạch đen, Thi Cảng Bác hết chỗ nói, ngược lại Tô Đậu nghe sững sờ, ngạc nhiên không thôi, “Anh Kiệt, có thể nói một câu không?”
“Cô bé!” Thi Cảng Bác nhẹ giọng khiển trách, không muốn cô bé của mình bị tẩy não, tối nay tới câu lạc bộ này là lựa chọn sai lầm cả đời anh, khiến Thi Cảng Bác hối hận lúc đầu đã quyết định sai lầm!
Tô Đậu và Dạ Tử Đồng cùng tuổi, sở thích hứng thú đều có chút giống nhau, ngoại trừ không phải sắc nữ, những thứ khác khá giống, nhưng ở chung lâu ngày sẽ ngưu tầm ngưu mã tầm mã, nghĩ sau này có khả năng sẽ như vậy, Thi Cảng Bác không tự chủ đổ mồ hôi lạnh vì chính mình!
“Người ta muốn nghe kể!”
“Vừa ăn vừa nói!” Quan Kiệt lên tiếng giảng hòa, Dạ Huyên cũng rất đau đầu với em gái hư của mình, đồng thời cũng rất vui vẻ, lúc này làm một người ngồi nghe tin đồn thú vị của người khác, có loại hưởng thù không nói nên lời!
Mỗi một câu chuyện lý thú của Dạ Tử Đồng đều chọc Tô Đậu cười, trán Thi Cảng Bác đầy vạch đen, nếu thực sự để hai cô bé này đi chung một chỗ, thiên hạ sẽ càng rối loạn hơn, mấy người đàn ông đều muốn ‘kính trọng nhưng không gần gũi.’
“Có cách trị cô ấy sao?” Tô Đậu nghe say mê gần như quên động đũa, Thi Cảng Bác bên cạnh gắp rau giúp cô nhắc nhở cô ăn vài miếng, bữa cơm này Tô Đậu vui vẻ còn Thi Cảng Bác thì đau khổ!
“Đương nhiên là có, cô bé Đồng cũng có điểm chết, vạn lần dùng vạn lần thành công, trị nó đến triệt để.” Quan Kiệt nói đến đây rồi tự mình cười vui vẻ!
“Điểm chết gì ạ?” Lòng hiếu kỳ của Tô Đậu bị gợi lên, đáy lòng ngứa ngáy, phải biết cho được điểm chết của Dạ Tử Đồng.
“Lần sau cô tới, tôi giới thiệu cô biết!”
“Đừng dạy hư cô ấy!” Giọng điệu Thi Cảng Bác u oán cảnh cáo nói.
Khóe miệng Quan Kiệt co quắp, gian trá bác lại: “Em gái Tô ở trong tay cậu đã bị dạy hỏng rồi!” Những lời này như phá mìn bộc phát khiến Tô Đậu như lửa đốt, khuôn mặt đỏ bừng, Thi Cảng Bác khẽ ho, không đáp lại gì!
Cơm nước no nê, nói chuyện đêm dài, nhưng có cuộc điện thoại phá vỡ kế hoạch trong chốc lát, Thi Cảng Bác cúp máy sắc mặt tối xuống, Tô Đậu kéo ống tay áo chú hai Thi, lo lắng hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Chị dâu họ em đi rồi!” Thi Cảng Bác nhẹ nhàng nói năm chữ, đây là tâm tình anh xem cuộc vui? Sao trên mặt không nhìn thấy chút hả hê nào, ngược lại như như đưa đám!
“Sao có thể như vậy? Không phải chị dâu họ và anh họ sống hạnh phúc lắm sao?” Bộ dạng Tô Đậu không tin, hai năm qua bọn họ gắn bó với nhau như keo như sơn, sao tách ra lại tách ngay vậy? “Chú hai, hôm nay không phải mùng 1 tháng 4 ngày Cá tháng tư đâu nhé, chẳng buồn cười chút nào!”
“Cảng Bác, có phải có nội tình?” Không khí u uất buồn bực khiến Quan Kiệt không thể không mở miệng phá vỡ nó, còn Dạ Huyên bên cạnh lo lắng, tâm tư trăm chuyển ngàn động, hai người đàn ông thế mà lại bỏ qua sắc mặt cô gái lo lắng căng thẳng bên cạnh.