Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Dù Tô Đậu có khuyên đi nữa, cũng không khuyên được Thi Vân Hân động lòng, ánh mắt dò nhìn xung quanh câu lạc bộ mờ tối, lúc này có một đôi giày Tây tiến vào cửa, vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng, Thi Vân Hân bất chấp tất cả trực tiếp nhào về phía cửa….
“Cô là ai?” lê quý,đôn
Giọng nói rét lạnh, vô tình khiến người ta run như cầy sấy, thân thể nhỏ bé của Thi Vân Hân bị xách lên run rẩy, run giọng nói: “Tôi, tôi là khách ở đây, anh, anh không phải là Ngưu Lang (Trai bảo) sao?” Một câu nói mà nói đứt quãng, hóa ra là đầu lưỡi xoắn lại, hu hu… Người đàn ông này thật đáng sợ, chú hai, cứu cháu gái chú với.
“Ngưu Lang?” Người đàn ông cười lạnh một tiếng, “Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi là Ngưu Lang?” Anh ta là đến để bắt người, thì ra cô gái này mắt bị mù, người đàn ông độc ác nghĩ.
Ngoài cửa ồn ào bắt đầu khiến một số khách, nhân viên phục vụ chú ý, vì Thi Vân Hân lỗ mãng Tô Đậu bất chấp khó khăn, thân thể run rẩy tiến lên, sợ hãi mở miệng nói: “Thật xin lỗi, bạn tôi không phải phải xem anh là Ngưu Lang đâu, cô ấy, cô ấy nghe lời tôi nói, mới có thể làm, làm…” Bây giờ ngay cả nghĩ đến cái chết Tô Đậu cũng có rồi, sao tác phong người đàn ông này đáng sợ như vậy chứ?
“Cô nói với cô ta cái gì? Nói nghe thử xem nào!” Người đàn ông vẫn biểu hiện lạnh lùng như cũ, trong giọng nói nghe như là chăm chú lắng nghe, thực chất là uy hiếp nếu Tô Đậu không nói thật thì xách cô gái trên tay ném ra khỏi câu lạc bộ.
Tô Đậu lại kiên trì lần nữa, nói rõ tình hình ngày đó, ánh mắt tối sầm lại, nghiêng mắt nhìn người nằm trên tay người kia, cô nhỏ kia thật sự có gan, thế mà dám bắt chước! Người đàn ông không hề báo hiệu buông tay ra, mông Thi Vân Hân tiếp xúc thân mật với sàn nhà cứng và lạnh như băng.
“Á, đau….”
“Vân Hân!”
Người đàn ông cũng chẳng thèm nhìn Thi Vân Hân bị ném đau, sắc mặt cực kỳ khó coi, nói với phòng khách yên tĩnh: “Tôi đếm tới ba, em không ngoan ngoãn đi ra, coi chừng cái mông của em!” Người đàn ông lại dùng ánh mắt ba phần sắc bén nhìn lướt qua, không có thân thể nhỏ bé đâu, không ra đúng không, bị bắt được đừng trách anh ta không nể mặt!
“Một.”
Người trong câu lạc bộ không dám lộn xộn, cũng không dám quá lớn tiếng, ngay cả hô hấp cũng phải kìm nén.
“Hai.”
Dạ Tử Đồng trốn ở góc phòng biết rõ không thể tránh khỏi, lúc người đàn ông sắp đếm tới ba, buộc lòng phải lê chân xuất hiện trước mặt mọi người, vẻ mặt cầu xin nói: “Không cần phải đếm, tôi, tôi đi ra là được chứ gì!”
Tô Đậu quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn nhưng cả người lạnh như băng, trong đầu hiện lên người anh Quan nói, chẳng lẽ chính là người trước mắt này? Tử huyệt của Dạ Tử Đồng chính là anh ta sao?
“Tôi cho rằng em muốn trốn cả đời đấy!”
Nếu như có thể, cô nhất định sẽ trốn rất xa anh ta, vấn đề là cô không có gan trốn.
“….”
Đứng trước mặt người đàn ông, Dạ Tử Đồng không có phần phản bác, nhiều năm trước cho tới bây giờ, chỉ có phần bị bắt nạt, phần ăn xong lau sạch. Đúng, cô đã là vợ chưa cưới của người đàn ông trước mắt này, hôn lễ sẽ cử hành sau khi cô tốt nghiệp trung học, nếu nói là cam tâm tình nguyện ư, Dạ Tử Đồng chẳng tình nguyện chút nào. Cô hoàn toàn không thích người đàn ông này, sợ hãi hơn cả thích, cả một đời, sao trôi qua đây?
“Theo tôi về nhà!”
“…. Anh, anh sẽ phạt tôi sao?” Mỗi lần bị anh ta bắt từ câu lạc bộ, kết cục chỉ có một, cái mông đau đến không ngồi được, đồng thời ba ngày ba đêm không thể xuống giường. Tính cách anh ta cô không thể nào chịu nổi, bởi vì hình thức trừng phạt của anh khiến cô không thể nào học được, thành tích từ thứ ba trong lớp rớt xuống thứ 42, giáo viên mấy lần cảnh cáo cô, nhưng thành tích không lên được, chính cô ấy phải tìm trường học nhận cô.
“Em cứ nói đi?”
“……..”
Dạ Tử Đồng rất muốn nói sẽ không, nhưng khóe mắt liếc thấy sắc mặt anh ta rất khó coi, đánh chết cô cũng không tin anh ta sẽ không trừng phạt mình, anh ta mà tốt như thế ư?
“Đi!”
“Tôi, tôi đau bụng!” Cái khó ló cái khôn, Dạ Tử Đồng ôm lấy bụng, nhéo đùi một cái, nước mắt từ trong hốc mắt rớt ra, người đàn ông bình tĩnh ung dung, nhìn cô gái trước mặt diễn kịch, nói: “Đau lắm hả?”
“Dạ….” Dạ Tử Đồng “Đau” đến mồ hôi túa ra, chỉ có thể dùng giọng mũi đáp lại.
“Được, vậy tôi xoa giúp em, chờ một chút sẽ hết đau.” Người đàn ông ra vẻ muốn duỗi tay ra lại bị Dạ Tử Đồng nhanh nhẹn né tránh, rồi mới nói: “Đột nhiên hết đau rồi!” Bị anh ta xoa bụng, lại còn trước mặt mọi người.
Coi như cô bé kia thức thời! Người đàn ông xoay người lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Thi Vân Hân vẫn ngã ngồi trên sàn nhà, rồi mới xách Dạ Tử Đồng như xách gà con rời khỏi câu lạc bộ. Không còn hai người Dạ Tử Đồng và người đàn ông kia, câu lạc bộ lại khôi phục náo nhiệt, âm nhạc du dương vang vọng cả nơi góc khuất….
“Vân Hân, đi thôi!”
Chỗ này không thể ở lâu, Tô Đậu liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, chín giờ tối, về đến nhà cũng đã mười giờ rồi, nếu tiếp tục ở đây khó dám đảm bảo chú hai sẽ không lo lắng.
“Tớ chưa vồ được ai, không cam lòng đi về tay không.” Mặc dù có chuyện náo loạn xen vào, cũng bị tác phong người đàn ông kia dọa cho một trận, nhưng Thi Vân Hân nhất định phải vồ lấy được một Ngưu Lang mới hài lòng rời đi.
Tô Đậu không lay chuyển được, cuối cùng đành mặc kệ Thi Vân Hân hăng hái; lúc này Thi Vân Hân thông minh hơn, không làm việc lỗ mãng, mà tập trung mục tiêu mới ra tay.
Bị thân thể nhỏ bé đè xuống đất, Quan Kiệt buồn cười cong đôi môi khêu gợi, hình ảnh này khiến anh ta nhớ tới cảnh một năm trước áp chế cô vợ đanh đá, chính anh ta ép vợ như thế này dẫn về, không nghĩ tới một năm sau người bị đè lại là mình, đây là ứng với câu ‘Phong thủy luân chuyển’ sao?
“Cô bé, cô làm gì ở đây?”
“……” Giọng nói rất quen thuộc, hơn nữa gần trong gang tấc… Cũng may Thi Vân Hân không ngẩng đầu lên, nếu ngẩng đầu lên thì không hay rồi, nhưng trước mắt chính là khuôn mặt nam tính của chú hai, song, sao khuôn mặt lạnh lùng kia cũng xuất hiện ở đây?
“Dật Sâm, đề nghị của cậu, tôi chấp nhận!”
Thi Cảng Bác sâu xa khó hiểu nói, điều này làm Thi Vân Hân duỗi lưng vểnh lên, giống như sẽ có chuyện gì xảy ra khiến người ta sợ hãi.
“Đề nghị gì?”
“Cảng Bác, đừng dọa cô ấy!” Quan Kiệt níu thân thể nhỏ bé run rẩy đứng dậy.
“Tôi giống như đe dọa sao?”
“Không phải giống, mà là đe dọa trắng trợn!” Quan Kiệt sửa nói lại.
Thi Vân Hân càng nghe càng hoảng sợ, sau đó vừa chạy ra ngoài vừa hét lên với Tô Đậu: “Đậu Đậu, chạy mau!”
Động tác của hai người gần như là xông ra ngoài, sau khi cách xa câu lạc bộ, thở hồng hộc từng ngụm từng ngụm, Thi Vân Hân chưa tỉnh hồn, nói: “Thật đáng sợ, sao chú hai lại ở trong câu lạc bộ?” Tô Đậu đảo mắt, sao cô biết được chú hai sẽ ở trong câu lạc bộ, cô không muốn chết, cô tuyệt đối sẽ không chui đầu vào lưới moi tin!
“Chú hai nói gì, sao cậu lại sợ như vậy?”
Khi hai người nói chuyện thì chân bước tới trạm xe bus, rõ ràng có xe ngồi nhờ, sao phải chạy bắt xe bus? Hai người thật sự là sợ đến choáng váng, nói chính xác là giật mình sợ không hề nhẹ.
“Chú ấy nói với chú Đường là đồng ý đề nghị của chú ấy, tớ….”
“Đề nghị gì?” Lúc này ngược lại Tô Đậu rất tò mò, trái tim treo ngược lên rồi.
“Tớ chưa nghe hết đã chạy ra đây, sao biết là đề nghị gì.” Nếu không phải bị đe dọa, cô đã không quên hỏi đề nghị trong miệng họ rồi, hu hu… Đừng để cô đoán đúng chứ, chú hai muốn ném cô cho sói lớn Đường Dật Sâm.
“….”
Trong lòng tò mò nhưng lại không biết được sự thật, Tô Đậu không nói gì, đồng thời trán đầy vạch đen, vừa muốn chạy lại vừa muốn hỏi cho rõ ràng?
“Lên xe!”
Đợi gần mười phút mà không có chiếc xe bus nào đỗ lại, ngược lại có một chiếc xe Benz đón, sắc mặt chủ nhân âm u, khiến người ta vô cùng sợ hãi, làm hai cô gái cũng không dám tới gần. Thực tế ở ghế đằng sau còn có một người đàn ông đẹp trai nằm nhắm mắt nghỉ ngơi, hai người Tô Đậu và Thi Vân Hân tôi đẩy bạn bạn đẩy tôi, không dám lên xe. Một khi lên chiếc xe này muốn chạy trốn thì càng khó khăn, hu hu…. Ai tới cứu bọn cô với?
Hai người đàn ông trên xe dường như càng nhẫn nại hơn, chỉ là sắc mặt càng lúc càng tối càng khó nhìn mà thôi. Trong lòng Tô Đậu biết nếu mình không lên về đến nhà vẫn phải chịu tội, cuối cùng ngoan ngoãn lên chỗ ghế lái phụ. Thi Vân Hân dù sợ hãi cũng không dám gánh chịu hậu quả, theo lên ghế sau xe, nhưng cô ngồi gần cửa sổ, cả người Đường Dật Sâm không đến nỗi lạnh như băng, vẻ mặt luôn không thích cười khiến Thi Vân Hân không đoán ra bây giờ anh ta nghĩ gì, cũng không biết sau khi về nhà phải chịu hậu quả như thế nào. Bây giờ nghĩ tới mấy khả năng khiến Thi Vân Hân không tự chủ run rẩy cả người.
Sao cô và Tô Đậu lại kết thúc bi thảm như vậy chứ, đều để bọn cô gặp phải người đàn ông kinh khủng như thế, haiz haizz haizzz… Thi Vân Hân thầm oán ba tiếng liên tục, nhưng nghĩ lại, người đàn ông bọn cô gặp được cũng xem như khá được, so với người đàn ông của Dạ Tử Đồng… Thì tốt hơn rất nhiều, ha ha!
“Cười cái gì?” Người đàn ông nhắm mắt lạnh lùng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
“Ách…” Chết đến nơi rồi vẫn còn cười được, trên đời này chỉ có cô ngốc Thi Vân Hân. “Tôi…”
Không biết có phải Tô Đậu là giun trong bụng cô hay không, không thể ngờ lại thốt ra nói: “Cậu ấy đang cười mình gặp được người tốt, tốt hơn…. So với em vợ của anh Quan.”
“Hiểu ý tớ chỉ có Đậu Đậu, cậu thật sự rất hiểu lòng tớ!” Nếu không phải cách cái ghế dựa lưng, Thi Vân Hân nhất định vồ lấy Tô Đậu rồi hôn một tiếng thật kêu.
“Em vợ Quan Kiệt? Cô bé Đồng kia?” Đường Dật Sâm mở đôi mắt lạnh lẽo, hỏi hai cô bé trước mặt.
“Đúng vậy, chú Đường, chú quen cô ta?” Hỏi những câu này không phải là Tô Đậu, mà chính là Thi Vân Hân ngồi bên cạnh Đường Dật Sâm, đôi mắt mong chờ nhìn qua người đàn ông, trong giọng nói có vị chua.
“Nghe qua mà thôi!” Đường Dật Sâm hời hợt đáp lại, còn sự thật chính là anh ta nhận thiết kế áo cưới cho một người đàn ông, cô bé kia đúng là Dạ Tử Đồng. “Hôm nay cô ta ở trong câu lạc bộ à?”
“Đúng vậy, còn gặp phải chồng chưa cưới của cô ta nữa!” Lúc này đến lượt Tô Đậu không muốn làm người ngoài cuộc, cười híp mắt giành nói trước khi Thi Vân Hân lên tiếng: “Bởi vậy cho nên, chúng ta quá hạnh phúc.”
“……..”
“……..”
Trong lòng hai người đàn thầm cười lạnh: Phía sau hạnh phúc là phải trả một cái giá vô cùng nặng nề!
Hu hu… Cô muốn thu hồi câu “Chúng ta quá hạnh phúc” kia! Bây giờ cô chẳng hạnh phúc chút nào, ngược lại còn thảm thương hơn Dạ Tử Đồng gấp trăm lần, thậm chí là ngàn vạn lần!
Tô Đậu đảo đôi mắt thỏ trắng, tránh trong góc tường, đề phòng chú hai Thi tới gần!
“Tới đây!”
Sau khi không khí nặng nề yên tĩnh bị phá vỡ, đổi lại là sự lạnh lùng tức giận, bây giờ Tô Đậu tình nguyện bị chú hai nhốt trong phòng kín chứ không cần bị đánh mông, ngày mai còn phải đến trường, cái mông bị đánh sưng lên sao ngồi? Muốn cô đứng học cả ngày sao?
“Đừng mà!” Tô Đậu nhỏ giọng phản kháng, vẻ mặt Thi Cảng Bác nặng nề ngồi bên mép giường, cố ý kéo dài giọng, nói: “Tôi đếm đến ba em không lại đây, tôi phải qua đó thì tôi sẽ xách em như xách thỏ con ném ra bên ngoài.” Điều này chọn trước chọn sau đối với Tô Đậu đều không có lợi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Đậu đau khổ nghe chú hai Thi đếm.
“Một.”
Hu hu… Thật sự không nên trừng phạt người ta như vậy!
“Hai.”
Lúc Thi Cảng Bác đếm tiếng thứ hai, cuối cùng Tô Đậu cũng có hành động, cô kéo lê bước chân vô cùng chậm rãi, sau khi chữ ba sắp ra khỏi miệng, người gấp gáp bổ nhào ra trước, Tô Đậu nhào vào trong lồng ngực rộng lớn ấm áp kia, chép miệng nhỏ nhắn, yếu ớt nói: “Đừng đánh mông!”
“Tôi nói rồi, đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi, có phải tôi thương em nên em xem lời cảnh cáo của tôi như gió thoảng bên tai?” Có phải cô bé này đoán anh không dám đánh cô đúng không? Yêu thương là một chuyện, không đểm xỉa tới lời cảnh cáo của anh lại là chuyện khác, sẽ không vì thương cô mà hạ thủ lưu tình. Thi Cảng Bác giữ Tô Đậu trên đùi, bàn tay hung hăng đánh xuống mông cô.
“Bốp bốp bốp!”
Tiếng kêu vang dội quanh quẩn trong phòng ngủ, mông Tô Đậu bị đánh liên tục ba phát, độ mạnh yếu vừa phải, không nhẹ cũng không nặng, Tô Đậu đau đến đỏ vành mắt, lúc chú hai Thi sắp đánh cái thứ tư, Tô Đậu đưa tay nắm lấy tay chú hai Thi, khóc sụt sịt xin tha thứ, “Hu hu… Không dám không dám, chú hai đừng đánh mông nữa!”
“Nói, còn dám khiêu chiến giới hạn cuối cùng của chú hai nữa không?”
“Không dám!” Tô Đậu khóc đến đỏ mặt, tủi thân nói.
“Lần này bỏ qua cho em, nếu có lần nữa, chú hai không chỉ đơn giản đánh mông như vậy đâu, biết chưa?” Nhìn cô bé bày đủ cách tủi thân, nói Thi Cảng Bác không đau lòng đó là gạt người, nhưng trong lòng vẫn cứng rắn, nếu không cô bé kia càng ngày càng không cách nào trị được, vậy được sao?
Đánh hai ba cái coi như tiện nghi cho Tô Đậu rồi, còn bên phía Thi Vân Hân thật sự không có vận may như vậy!
“Biết ạ!”
“Nhanh vào phòng rửa mặt đi.”
“Dạ!”
Thi Cảng Bác vừa ra lạnh Tô Đậu lập tức hành động, vì làm sai việc nên càng ngoan hơn bình thường, nhìn bóng dáng chân thấp chân cao chạy vào phòng tắm, Thi Cảng Bác vừa bực mình vừa buồn cười, bực bội trong tim cũng dần tiêu tan, lúc Tô Đậu đi ra, nói: “Đói bụng không?”
“Đói ạ!” Tô Đậu không làm kiêu, bụng cô thật sự rất đói, còn chưa được ăn cơm tối, lại bị chút dạy dỗ một lúc, bụng đói càng thêm đói.
“Qua giúp tôi một chút!”
“Dạ!”
Hai người từ phòng ngủ đi ra phòng bếp, Thi Cảng Bác lấy nguyên liệu từ trong tủ lạnh ra, rồi ra lệnh Tô Đậu giúp rửa thái rau, Tô Đậu đứng trước bồn rửa, vừa bận rộn vừa lo lắng mở miệng: “Chú hai, Vân Hân có thể bị đánh mông như cháu hay không?” Chỗ mông vẫn hơi đau làm Tô Đậu hơi nhăn mày, hu hu… Đau quá.
“Quan tâm chính mình trước khi quan tâm người khác!”
“…….”
Chú hai thật vô tình, đó là cháu ruột của chú ấy, sao có thể nói như vậy chứ!
Sau khi ăn xong cơm rang trứng, lấp đầy bụng, Tô Đậu tắm rửa, từ trong phòng tắm đi ra cô bị chú hai Thi gọi đến bên giường, không biết chú hai Thi định làm gì, cả người Tô Đậu run rẩy, hỏi: “Chú hai, không phải chú cho cháu ăn no có sức rồi lại đánh mông người ta đấy chứ?”
“Em cứ nói đi?” Thi Cảng Bác không trả lời thẳng, ngược lại ném vấn đề đó lên trên người cô, để cô tự hỏi chính mình, biết hối lỗi!
“Cháu..... Mông người ta còn đau, chú hai, đừng đánh!”
Tô Đậu sợ, đôi chân nhỏ nhắn không tự chủ lùi về sau, Thi Cảng Bác trợn trắng mắt lên, đưa tay kéo thân thể nhỏ bé về, “Nằm sấp xuống, đừng nhúc nhích!” Tô Đậu bị ép nằm xuống giường, không dám lộn xộn, váy ngủ bị nhếch lên đến hông, quần lót bị cởi xuống tới đầu gối, khuôn mặt Tô Đậu đỏ bừng như trứng gà, đưa tay cản động tác tiếp theo của chú hai.
“Chú hai, đừng mà!”
Tô Đậu tình nguyện bị đau chứ không muốn chú hai Thi nhìn mông mình, nói thật ra thì Tô Đậu lo lắng có vẻ dư thừa, thân thể cô có chỗ nào chú hai Thi chưa nhìn qua, chưa sờ qua? Bây giờ che che giấu giấu chẳng phải có vẻ làm kiêu quá mức sao?
“Buông hai tay ra!” Thi Cảng Bác trầm giọng ra lệnh.
“Đừng!”
“Em thích đứng học bài đúng không?” Nếu không tiêu sưng, nhất định ngày mai phải đứng, lúc anh đánh có dè chừng, sao bây giờ sưng lợi hại như vậy?
“Cháu….” Tô Đậu chần chừ mấy giây, cuối cùng thả hai tay ra để chú hai Thi bôi thuốc cho mình, thuốc mỡ bôi lên vết sưng mát lạnh làm thần kinh Tô Đậu bớt đau, không tự chủ ngủ quên. Đêm nay Tô Đậu nằm sấp ngủ, mặc dù ngủ không yên ổn nhưng cũng xem như một giấc đến sáng.
Ăn xong bữa ăn sáng Tô Đầu lại bị chú hai Thi ném ở đầu đường gần trường như mấy lần trước, bước chân rẽ đi về phía trường học, cái mông sau khi được bôi thuốc mỡ dấu sưng đỏ đã tan đi một nửa, nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn, so với hôm qua thì đã khá hơn nhiều. Trận dạy dỗ nhỏ này rốt cuộc cũng làm Tô Đậu không dám làm loạn, hậu quả cô không thể nào gánh được.
Sau khi chào buổi sáng với đàn anh đàn chị, Tô Đậu đi lên lầu, vừa vào phòng học thì thấy Thi Vân Hân nằm úp sấp trên bàn, vẻ mặt tiều tụy, dưới hai hốc mắt đen thui, xem ra cậu ấy bị trừng phạt lợi hại hơn cả cô. Chú Đường không phải là một người đơn giản, hình thức xử phạt chắc chắn lợi hại hơn chú hai Thi vài lần, haizzz, Vân Hân thật đáng thương quá, để cô ấy gặp phải người đàn ông lợi hại như chú Đường, bi kịch mà.
“Vân Hân?”
Tô Đậu trở về chỗ ngồi, cẩn thận ngồi xuống, không dám ngồi mạnh sợ trầy da ở mông.
“Hả?” Thi Vân Hân híp mắt, mơ hồ lên tiếng, mấy giây say nói lẩm bẩm: “Tối hôm qua về đến nhà, chú hai đối xử với cậu thế nào?”
Quan tâm chính mình trước khi quan tâm người khác…. Lúc Tô Đậu muốn thốt ra những lời này, vội vàng ngậm miệng lại, hu hu… Cô bị lây bệnh rồi! Vân Hân là vận may, là chị em tốt của cô, cô không thể vô tình như chú hai được.
Hết chương 42
Dù Tô Đậu có khuyên đi nữa, cũng không khuyên được Thi Vân Hân động lòng, ánh mắt dò nhìn xung quanh câu lạc bộ mờ tối, lúc này có một đôi giày Tây tiến vào cửa, vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng, Thi Vân Hân bất chấp tất cả trực tiếp nhào về phía cửa….
“Cô là ai?” lê quý,đôn
Giọng nói rét lạnh, vô tình khiến người ta run như cầy sấy, thân thể nhỏ bé của Thi Vân Hân bị xách lên run rẩy, run giọng nói: “Tôi, tôi là khách ở đây, anh, anh không phải là Ngưu Lang (Trai bảo) sao?” Một câu nói mà nói đứt quãng, hóa ra là đầu lưỡi xoắn lại, hu hu… Người đàn ông này thật đáng sợ, chú hai, cứu cháu gái chú với.
“Ngưu Lang?” Người đàn ông cười lạnh một tiếng, “Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi là Ngưu Lang?” Anh ta là đến để bắt người, thì ra cô gái này mắt bị mù, người đàn ông độc ác nghĩ.
Ngoài cửa ồn ào bắt đầu khiến một số khách, nhân viên phục vụ chú ý, vì Thi Vân Hân lỗ mãng Tô Đậu bất chấp khó khăn, thân thể run rẩy tiến lên, sợ hãi mở miệng nói: “Thật xin lỗi, bạn tôi không phải phải xem anh là Ngưu Lang đâu, cô ấy, cô ấy nghe lời tôi nói, mới có thể làm, làm…” Bây giờ ngay cả nghĩ đến cái chết Tô Đậu cũng có rồi, sao tác phong người đàn ông này đáng sợ như vậy chứ?
“Cô nói với cô ta cái gì? Nói nghe thử xem nào!” Người đàn ông vẫn biểu hiện lạnh lùng như cũ, trong giọng nói nghe như là chăm chú lắng nghe, thực chất là uy hiếp nếu Tô Đậu không nói thật thì xách cô gái trên tay ném ra khỏi câu lạc bộ.
Tô Đậu lại kiên trì lần nữa, nói rõ tình hình ngày đó, ánh mắt tối sầm lại, nghiêng mắt nhìn người nằm trên tay người kia, cô nhỏ kia thật sự có gan, thế mà dám bắt chước! Người đàn ông không hề báo hiệu buông tay ra, mông Thi Vân Hân tiếp xúc thân mật với sàn nhà cứng và lạnh như băng.
“Á, đau….”
“Vân Hân!”
Người đàn ông cũng chẳng thèm nhìn Thi Vân Hân bị ném đau, sắc mặt cực kỳ khó coi, nói với phòng khách yên tĩnh: “Tôi đếm tới ba, em không ngoan ngoãn đi ra, coi chừng cái mông của em!” Người đàn ông lại dùng ánh mắt ba phần sắc bén nhìn lướt qua, không có thân thể nhỏ bé đâu, không ra đúng không, bị bắt được đừng trách anh ta không nể mặt!
“Một.”
Người trong câu lạc bộ không dám lộn xộn, cũng không dám quá lớn tiếng, ngay cả hô hấp cũng phải kìm nén.
“Hai.”
Dạ Tử Đồng trốn ở góc phòng biết rõ không thể tránh khỏi, lúc người đàn ông sắp đếm tới ba, buộc lòng phải lê chân xuất hiện trước mặt mọi người, vẻ mặt cầu xin nói: “Không cần phải đếm, tôi, tôi đi ra là được chứ gì!”
Tô Đậu quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn nhưng cả người lạnh như băng, trong đầu hiện lên người anh Quan nói, chẳng lẽ chính là người trước mắt này? Tử huyệt của Dạ Tử Đồng chính là anh ta sao?
“Tôi cho rằng em muốn trốn cả đời đấy!”
Nếu như có thể, cô nhất định sẽ trốn rất xa anh ta, vấn đề là cô không có gan trốn.
“….”
Đứng trước mặt người đàn ông, Dạ Tử Đồng không có phần phản bác, nhiều năm trước cho tới bây giờ, chỉ có phần bị bắt nạt, phần ăn xong lau sạch. Đúng, cô đã là vợ chưa cưới của người đàn ông trước mắt này, hôn lễ sẽ cử hành sau khi cô tốt nghiệp trung học, nếu nói là cam tâm tình nguyện ư, Dạ Tử Đồng chẳng tình nguyện chút nào. Cô hoàn toàn không thích người đàn ông này, sợ hãi hơn cả thích, cả một đời, sao trôi qua đây?
“Theo tôi về nhà!”
“…. Anh, anh sẽ phạt tôi sao?” Mỗi lần bị anh ta bắt từ câu lạc bộ, kết cục chỉ có một, cái mông đau đến không ngồi được, đồng thời ba ngày ba đêm không thể xuống giường. Tính cách anh ta cô không thể nào chịu nổi, bởi vì hình thức trừng phạt của anh khiến cô không thể nào học được, thành tích từ thứ ba trong lớp rớt xuống thứ 42, giáo viên mấy lần cảnh cáo cô, nhưng thành tích không lên được, chính cô ấy phải tìm trường học nhận cô.
“Em cứ nói đi?”
“……..”
Dạ Tử Đồng rất muốn nói sẽ không, nhưng khóe mắt liếc thấy sắc mặt anh ta rất khó coi, đánh chết cô cũng không tin anh ta sẽ không trừng phạt mình, anh ta mà tốt như thế ư?
“Đi!”
“Tôi, tôi đau bụng!” Cái khó ló cái khôn, Dạ Tử Đồng ôm lấy bụng, nhéo đùi một cái, nước mắt từ trong hốc mắt rớt ra, người đàn ông bình tĩnh ung dung, nhìn cô gái trước mặt diễn kịch, nói: “Đau lắm hả?”
“Dạ….” Dạ Tử Đồng “Đau” đến mồ hôi túa ra, chỉ có thể dùng giọng mũi đáp lại.
“Được, vậy tôi xoa giúp em, chờ một chút sẽ hết đau.” Người đàn ông ra vẻ muốn duỗi tay ra lại bị Dạ Tử Đồng nhanh nhẹn né tránh, rồi mới nói: “Đột nhiên hết đau rồi!” Bị anh ta xoa bụng, lại còn trước mặt mọi người.
Coi như cô bé kia thức thời! Người đàn ông xoay người lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Thi Vân Hân vẫn ngã ngồi trên sàn nhà, rồi mới xách Dạ Tử Đồng như xách gà con rời khỏi câu lạc bộ. Không còn hai người Dạ Tử Đồng và người đàn ông kia, câu lạc bộ lại khôi phục náo nhiệt, âm nhạc du dương vang vọng cả nơi góc khuất….
“Vân Hân, đi thôi!”
Chỗ này không thể ở lâu, Tô Đậu liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, chín giờ tối, về đến nhà cũng đã mười giờ rồi, nếu tiếp tục ở đây khó dám đảm bảo chú hai sẽ không lo lắng.
“Tớ chưa vồ được ai, không cam lòng đi về tay không.” Mặc dù có chuyện náo loạn xen vào, cũng bị tác phong người đàn ông kia dọa cho một trận, nhưng Thi Vân Hân nhất định phải vồ lấy được một Ngưu Lang mới hài lòng rời đi.
Tô Đậu không lay chuyển được, cuối cùng đành mặc kệ Thi Vân Hân hăng hái; lúc này Thi Vân Hân thông minh hơn, không làm việc lỗ mãng, mà tập trung mục tiêu mới ra tay.
Bị thân thể nhỏ bé đè xuống đất, Quan Kiệt buồn cười cong đôi môi khêu gợi, hình ảnh này khiến anh ta nhớ tới cảnh một năm trước áp chế cô vợ đanh đá, chính anh ta ép vợ như thế này dẫn về, không nghĩ tới một năm sau người bị đè lại là mình, đây là ứng với câu ‘Phong thủy luân chuyển’ sao?
“Cô bé, cô làm gì ở đây?”
“……” Giọng nói rất quen thuộc, hơn nữa gần trong gang tấc… Cũng may Thi Vân Hân không ngẩng đầu lên, nếu ngẩng đầu lên thì không hay rồi, nhưng trước mắt chính là khuôn mặt nam tính của chú hai, song, sao khuôn mặt lạnh lùng kia cũng xuất hiện ở đây?
“Dật Sâm, đề nghị của cậu, tôi chấp nhận!”
Thi Cảng Bác sâu xa khó hiểu nói, điều này làm Thi Vân Hân duỗi lưng vểnh lên, giống như sẽ có chuyện gì xảy ra khiến người ta sợ hãi.
“Đề nghị gì?”
“Cảng Bác, đừng dọa cô ấy!” Quan Kiệt níu thân thể nhỏ bé run rẩy đứng dậy.
“Tôi giống như đe dọa sao?”
“Không phải giống, mà là đe dọa trắng trợn!” Quan Kiệt sửa nói lại.
Thi Vân Hân càng nghe càng hoảng sợ, sau đó vừa chạy ra ngoài vừa hét lên với Tô Đậu: “Đậu Đậu, chạy mau!”
Động tác của hai người gần như là xông ra ngoài, sau khi cách xa câu lạc bộ, thở hồng hộc từng ngụm từng ngụm, Thi Vân Hân chưa tỉnh hồn, nói: “Thật đáng sợ, sao chú hai lại ở trong câu lạc bộ?” Tô Đậu đảo mắt, sao cô biết được chú hai sẽ ở trong câu lạc bộ, cô không muốn chết, cô tuyệt đối sẽ không chui đầu vào lưới moi tin!
“Chú hai nói gì, sao cậu lại sợ như vậy?”
Khi hai người nói chuyện thì chân bước tới trạm xe bus, rõ ràng có xe ngồi nhờ, sao phải chạy bắt xe bus? Hai người thật sự là sợ đến choáng váng, nói chính xác là giật mình sợ không hề nhẹ.
“Chú ấy nói với chú Đường là đồng ý đề nghị của chú ấy, tớ….”
“Đề nghị gì?” Lúc này ngược lại Tô Đậu rất tò mò, trái tim treo ngược lên rồi.
“Tớ chưa nghe hết đã chạy ra đây, sao biết là đề nghị gì.” Nếu không phải bị đe dọa, cô đã không quên hỏi đề nghị trong miệng họ rồi, hu hu… Đừng để cô đoán đúng chứ, chú hai muốn ném cô cho sói lớn Đường Dật Sâm.
“….”
Trong lòng tò mò nhưng lại không biết được sự thật, Tô Đậu không nói gì, đồng thời trán đầy vạch đen, vừa muốn chạy lại vừa muốn hỏi cho rõ ràng?
“Lên xe!”
Đợi gần mười phút mà không có chiếc xe bus nào đỗ lại, ngược lại có một chiếc xe Benz đón, sắc mặt chủ nhân âm u, khiến người ta vô cùng sợ hãi, làm hai cô gái cũng không dám tới gần. Thực tế ở ghế đằng sau còn có một người đàn ông đẹp trai nằm nhắm mắt nghỉ ngơi, hai người Tô Đậu và Thi Vân Hân tôi đẩy bạn bạn đẩy tôi, không dám lên xe. Một khi lên chiếc xe này muốn chạy trốn thì càng khó khăn, hu hu…. Ai tới cứu bọn cô với?
Hai người đàn ông trên xe dường như càng nhẫn nại hơn, chỉ là sắc mặt càng lúc càng tối càng khó nhìn mà thôi. Trong lòng Tô Đậu biết nếu mình không lên về đến nhà vẫn phải chịu tội, cuối cùng ngoan ngoãn lên chỗ ghế lái phụ. Thi Vân Hân dù sợ hãi cũng không dám gánh chịu hậu quả, theo lên ghế sau xe, nhưng cô ngồi gần cửa sổ, cả người Đường Dật Sâm không đến nỗi lạnh như băng, vẻ mặt luôn không thích cười khiến Thi Vân Hân không đoán ra bây giờ anh ta nghĩ gì, cũng không biết sau khi về nhà phải chịu hậu quả như thế nào. Bây giờ nghĩ tới mấy khả năng khiến Thi Vân Hân không tự chủ run rẩy cả người.
Sao cô và Tô Đậu lại kết thúc bi thảm như vậy chứ, đều để bọn cô gặp phải người đàn ông kinh khủng như thế, haiz haizz haizzz… Thi Vân Hân thầm oán ba tiếng liên tục, nhưng nghĩ lại, người đàn ông bọn cô gặp được cũng xem như khá được, so với người đàn ông của Dạ Tử Đồng… Thì tốt hơn rất nhiều, ha ha!
“Cười cái gì?” Người đàn ông nhắm mắt lạnh lùng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
“Ách…” Chết đến nơi rồi vẫn còn cười được, trên đời này chỉ có cô ngốc Thi Vân Hân. “Tôi…”
Không biết có phải Tô Đậu là giun trong bụng cô hay không, không thể ngờ lại thốt ra nói: “Cậu ấy đang cười mình gặp được người tốt, tốt hơn…. So với em vợ của anh Quan.”
“Hiểu ý tớ chỉ có Đậu Đậu, cậu thật sự rất hiểu lòng tớ!” Nếu không phải cách cái ghế dựa lưng, Thi Vân Hân nhất định vồ lấy Tô Đậu rồi hôn một tiếng thật kêu.
“Em vợ Quan Kiệt? Cô bé Đồng kia?” Đường Dật Sâm mở đôi mắt lạnh lẽo, hỏi hai cô bé trước mặt.
“Đúng vậy, chú Đường, chú quen cô ta?” Hỏi những câu này không phải là Tô Đậu, mà chính là Thi Vân Hân ngồi bên cạnh Đường Dật Sâm, đôi mắt mong chờ nhìn qua người đàn ông, trong giọng nói có vị chua.
“Nghe qua mà thôi!” Đường Dật Sâm hời hợt đáp lại, còn sự thật chính là anh ta nhận thiết kế áo cưới cho một người đàn ông, cô bé kia đúng là Dạ Tử Đồng. “Hôm nay cô ta ở trong câu lạc bộ à?”
“Đúng vậy, còn gặp phải chồng chưa cưới của cô ta nữa!” Lúc này đến lượt Tô Đậu không muốn làm người ngoài cuộc, cười híp mắt giành nói trước khi Thi Vân Hân lên tiếng: “Bởi vậy cho nên, chúng ta quá hạnh phúc.”
“……..”
“……..”
Trong lòng hai người đàn thầm cười lạnh: Phía sau hạnh phúc là phải trả một cái giá vô cùng nặng nề!
Hu hu… Cô muốn thu hồi câu “Chúng ta quá hạnh phúc” kia! Bây giờ cô chẳng hạnh phúc chút nào, ngược lại còn thảm thương hơn Dạ Tử Đồng gấp trăm lần, thậm chí là ngàn vạn lần!
Tô Đậu đảo đôi mắt thỏ trắng, tránh trong góc tường, đề phòng chú hai Thi tới gần!
“Tới đây!”
Sau khi không khí nặng nề yên tĩnh bị phá vỡ, đổi lại là sự lạnh lùng tức giận, bây giờ Tô Đậu tình nguyện bị chú hai nhốt trong phòng kín chứ không cần bị đánh mông, ngày mai còn phải đến trường, cái mông bị đánh sưng lên sao ngồi? Muốn cô đứng học cả ngày sao?
“Đừng mà!” Tô Đậu nhỏ giọng phản kháng, vẻ mặt Thi Cảng Bác nặng nề ngồi bên mép giường, cố ý kéo dài giọng, nói: “Tôi đếm đến ba em không lại đây, tôi phải qua đó thì tôi sẽ xách em như xách thỏ con ném ra bên ngoài.” Điều này chọn trước chọn sau đối với Tô Đậu đều không có lợi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Đậu đau khổ nghe chú hai Thi đếm.
“Một.”
Hu hu… Thật sự không nên trừng phạt người ta như vậy!
“Hai.”
Lúc Thi Cảng Bác đếm tiếng thứ hai, cuối cùng Tô Đậu cũng có hành động, cô kéo lê bước chân vô cùng chậm rãi, sau khi chữ ba sắp ra khỏi miệng, người gấp gáp bổ nhào ra trước, Tô Đậu nhào vào trong lồng ngực rộng lớn ấm áp kia, chép miệng nhỏ nhắn, yếu ớt nói: “Đừng đánh mông!”
“Tôi nói rồi, đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi, có phải tôi thương em nên em xem lời cảnh cáo của tôi như gió thoảng bên tai?” Có phải cô bé này đoán anh không dám đánh cô đúng không? Yêu thương là một chuyện, không đểm xỉa tới lời cảnh cáo của anh lại là chuyện khác, sẽ không vì thương cô mà hạ thủ lưu tình. Thi Cảng Bác giữ Tô Đậu trên đùi, bàn tay hung hăng đánh xuống mông cô.
“Bốp bốp bốp!”
Tiếng kêu vang dội quanh quẩn trong phòng ngủ, mông Tô Đậu bị đánh liên tục ba phát, độ mạnh yếu vừa phải, không nhẹ cũng không nặng, Tô Đậu đau đến đỏ vành mắt, lúc chú hai Thi sắp đánh cái thứ tư, Tô Đậu đưa tay nắm lấy tay chú hai Thi, khóc sụt sịt xin tha thứ, “Hu hu… Không dám không dám, chú hai đừng đánh mông nữa!”
“Nói, còn dám khiêu chiến giới hạn cuối cùng của chú hai nữa không?”
“Không dám!” Tô Đậu khóc đến đỏ mặt, tủi thân nói.
“Lần này bỏ qua cho em, nếu có lần nữa, chú hai không chỉ đơn giản đánh mông như vậy đâu, biết chưa?” Nhìn cô bé bày đủ cách tủi thân, nói Thi Cảng Bác không đau lòng đó là gạt người, nhưng trong lòng vẫn cứng rắn, nếu không cô bé kia càng ngày càng không cách nào trị được, vậy được sao?
Đánh hai ba cái coi như tiện nghi cho Tô Đậu rồi, còn bên phía Thi Vân Hân thật sự không có vận may như vậy!
“Biết ạ!”
“Nhanh vào phòng rửa mặt đi.”
“Dạ!”
Thi Cảng Bác vừa ra lạnh Tô Đậu lập tức hành động, vì làm sai việc nên càng ngoan hơn bình thường, nhìn bóng dáng chân thấp chân cao chạy vào phòng tắm, Thi Cảng Bác vừa bực mình vừa buồn cười, bực bội trong tim cũng dần tiêu tan, lúc Tô Đậu đi ra, nói: “Đói bụng không?”
“Đói ạ!” Tô Đậu không làm kiêu, bụng cô thật sự rất đói, còn chưa được ăn cơm tối, lại bị chút dạy dỗ một lúc, bụng đói càng thêm đói.
“Qua giúp tôi một chút!”
“Dạ!”
Hai người từ phòng ngủ đi ra phòng bếp, Thi Cảng Bác lấy nguyên liệu từ trong tủ lạnh ra, rồi ra lệnh Tô Đậu giúp rửa thái rau, Tô Đậu đứng trước bồn rửa, vừa bận rộn vừa lo lắng mở miệng: “Chú hai, Vân Hân có thể bị đánh mông như cháu hay không?” Chỗ mông vẫn hơi đau làm Tô Đậu hơi nhăn mày, hu hu… Đau quá.
“Quan tâm chính mình trước khi quan tâm người khác!”
“…….”
Chú hai thật vô tình, đó là cháu ruột của chú ấy, sao có thể nói như vậy chứ!
Sau khi ăn xong cơm rang trứng, lấp đầy bụng, Tô Đậu tắm rửa, từ trong phòng tắm đi ra cô bị chú hai Thi gọi đến bên giường, không biết chú hai Thi định làm gì, cả người Tô Đậu run rẩy, hỏi: “Chú hai, không phải chú cho cháu ăn no có sức rồi lại đánh mông người ta đấy chứ?”
“Em cứ nói đi?” Thi Cảng Bác không trả lời thẳng, ngược lại ném vấn đề đó lên trên người cô, để cô tự hỏi chính mình, biết hối lỗi!
“Cháu..... Mông người ta còn đau, chú hai, đừng đánh!”
Tô Đậu sợ, đôi chân nhỏ nhắn không tự chủ lùi về sau, Thi Cảng Bác trợn trắng mắt lên, đưa tay kéo thân thể nhỏ bé về, “Nằm sấp xuống, đừng nhúc nhích!” Tô Đậu bị ép nằm xuống giường, không dám lộn xộn, váy ngủ bị nhếch lên đến hông, quần lót bị cởi xuống tới đầu gối, khuôn mặt Tô Đậu đỏ bừng như trứng gà, đưa tay cản động tác tiếp theo của chú hai.
“Chú hai, đừng mà!”
Tô Đậu tình nguyện bị đau chứ không muốn chú hai Thi nhìn mông mình, nói thật ra thì Tô Đậu lo lắng có vẻ dư thừa, thân thể cô có chỗ nào chú hai Thi chưa nhìn qua, chưa sờ qua? Bây giờ che che giấu giấu chẳng phải có vẻ làm kiêu quá mức sao?
“Buông hai tay ra!” Thi Cảng Bác trầm giọng ra lệnh.
“Đừng!”
“Em thích đứng học bài đúng không?” Nếu không tiêu sưng, nhất định ngày mai phải đứng, lúc anh đánh có dè chừng, sao bây giờ sưng lợi hại như vậy?
“Cháu….” Tô Đậu chần chừ mấy giây, cuối cùng thả hai tay ra để chú hai Thi bôi thuốc cho mình, thuốc mỡ bôi lên vết sưng mát lạnh làm thần kinh Tô Đậu bớt đau, không tự chủ ngủ quên. Đêm nay Tô Đậu nằm sấp ngủ, mặc dù ngủ không yên ổn nhưng cũng xem như một giấc đến sáng.
Ăn xong bữa ăn sáng Tô Đầu lại bị chú hai Thi ném ở đầu đường gần trường như mấy lần trước, bước chân rẽ đi về phía trường học, cái mông sau khi được bôi thuốc mỡ dấu sưng đỏ đã tan đi một nửa, nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn, so với hôm qua thì đã khá hơn nhiều. Trận dạy dỗ nhỏ này rốt cuộc cũng làm Tô Đậu không dám làm loạn, hậu quả cô không thể nào gánh được.
Sau khi chào buổi sáng với đàn anh đàn chị, Tô Đậu đi lên lầu, vừa vào phòng học thì thấy Thi Vân Hân nằm úp sấp trên bàn, vẻ mặt tiều tụy, dưới hai hốc mắt đen thui, xem ra cậu ấy bị trừng phạt lợi hại hơn cả cô. Chú Đường không phải là một người đơn giản, hình thức xử phạt chắc chắn lợi hại hơn chú hai Thi vài lần, haizzz, Vân Hân thật đáng thương quá, để cô ấy gặp phải người đàn ông lợi hại như chú Đường, bi kịch mà.
“Vân Hân?”
Tô Đậu trở về chỗ ngồi, cẩn thận ngồi xuống, không dám ngồi mạnh sợ trầy da ở mông.
“Hả?” Thi Vân Hân híp mắt, mơ hồ lên tiếng, mấy giây say nói lẩm bẩm: “Tối hôm qua về đến nhà, chú hai đối xử với cậu thế nào?”
Quan tâm chính mình trước khi quan tâm người khác…. Lúc Tô Đậu muốn thốt ra những lời này, vội vàng ngậm miệng lại, hu hu… Cô bị lây bệnh rồi! Vân Hân là vận may, là chị em tốt của cô, cô không thể vô tình như chú hai được.
Hết chương 42