Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Sân bay là nơi mỗi ngày có hàng ngàn người dừng lại, mặc dù thời gian dừng lại rất ngắn, mỗi ngày còn trình diễn buồn vui hợp tan, nhưng họ đều biết máy bay có thể chở họ trở về, chia ly chỉ là ngắn ngủi!
Thi Cảng Bác đi tới quán café, gọi mấy ly café, Tô Đậu cầm điện thoại chụp khoảnh khắc kỷ niệm của đám người chia lìa kia, ngay lúc đó màn hình bắt được một hình ảnh, là một người đàn ông thâm tình, ôm lấy cô gái anh ta yêu, vì anh ta đợi ở sân bay này năm năm, cuối cùng anh ta cũng đợi được cô gái trở về.
Oh!
Tô Đậu rơi hai giọt nước mắt, cảm động không thôi, màn hình lại dời đến một đôi, nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục tiếp viên hàng không, quần áo cắt may gọn gàng, còn gương mặt nhìn như không dính bụi trần, khiến Tô Đậu dừng động tác, Dạ Tử Đồng… Một cái tên chạy vụt qua, Tô Đậu cản đường đi của cô hái, thấp giọng mất mát kêu lên.
Nhìn lầm rồi! Cô ấy không phải Dạ Tử Đồng, sao Dạ Tử Đồng lại ở Hongkong được chứ?
“Xin lỗi, nhận nhầm người.” Tô Đậu mất mát gục đầu xuống, hai tay nắm chặt điền thoại, vừa quay lưng lại thì có một cô gái kéo rương hành lý đi qua, lúc sượt qua nhau không cẩn thận va quẹt vào, đối phương nói xin lỗi, giọng nói quen thuộc khiến Tô Đậu lập tức quay người, đáng tiếc, bóng dáng người này nhanh chóng biến mất trong biển người.
“Đậu Đậu, cậu đang tìm gì vậy?” Thi Vân Hân nghe đàn phía đằng trước xong chạy tới tìm Tô Đậu, kết quả là thấy cô đang chen vào đám người tìm kiếm gì đó.
“Dạ Tử Đồng, tớ nghe thấy giọng cô ấy, tớ cảm thấy cô ấy đang ở gần đây.” Tô Đậu nói một lèo làm Thi Vân Hân cảm thấy cô ‘Ngày có suy nghĩ, đêm sẽ mơ,’ cô tìm một đoạn, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Dạ Tử Đồng đâu, Thi Vân Hân cho rằng Tô Đậu suy nghĩ quá nhiều nên xuất hiện ảo giác.
“Dạ Tử Đồng cùng tuổi chúng ta, sao lại xuất hiện ở sân bay Hongkong? Đậu Đậu, cậu quá mệt mỏi, suy nghĩ miên man!”
Mệt ư? Có thể!
Hai người Thi Cảng Bác và Đường Dật Sâm chạy tới, nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Tô Đậu, hỏi: “Cô bé xảy ra chuyện gì?”
“Đậu Đậu cảm thấy hình như Dạ Tử Đồng ở sân bay, vừa rồi như điên tìm kiếm khắp nơi, kết quả không thu hoạch được gì!” Thi Vân Hân giải thích, sau khi Thi Cảng Bác và Đường Dật Sâm nghe xong, cảm thấy Tô Đậu thực sự mệt mỏi, ban ngày mà xuất hiện ảo giác, Thi Cảng Bác vỗ lưng Tôi Đậu, nói: “Còn một tiếng đồng hồ, đến phòng chờ bay nghỉ ngơi một lát.”
“Dạ!”
Tô Đậu nặng nề gật đầu, tâm tư bay xa nơi nào, cô sẽ không nhận nhầm giọng Dạ Tử Đồng, nhưng tìm không thấy bóng dáng cô ấy là sự thật, thật sự mệt mỏi, sinh ra ảo giác rồi! Sau khi bốn người vào phòng chờ bay, Tô Đậu tựa đầu vào lồng ngực Thi Cảng Bác ngủ một giờ, mãi đến khi loa phát thanh thông báo lên máy bay, bốn người mới rời khỏi phòng chờ bay, lên máy bay trở về thành phố Đài Châu!
Trở lại thành phố Đài Châu, Tô Đậu chìm trong suy nghĩ của mình hai ngày, sau khi đón nhật sự thật, toàn tâm toàn ý tập trung vào việc học hành, thời gian cứ thế trôi qua trong hoạt động đoàn xã, trong chớp mắt chuẩn bị đón kỳ thi cuối kỳ. Trong khoảng thời gian này Tô Đậu hết sức cố gắng, thành tích tăng lên không ít, không nợ môn chính, tóm lại là dễ dàng vượt qua!
Sau khi kỳ thi cuối kỳ chấm dứt chính là nghỉ hè, Thi Cảng Bác dự tính mùa hè này sẽ dẫn Tô Đậu tới Hongkong tiếp tục nghỉ phép, nhưng tạm thời nhận được điện thoại bên Paris, cho nên thay đổi hành trình, Tô Đậu không có ý kiến gì, chỉ cần nơi có chú hai thì đó chính là thiên đường. Tục ngữ có câu: Lấy chống theo chồng, gả cho chó thì theo chó, gả cho khỉ thì theo về núi, cho nên chú hai đi đâu thì cô sẽ đi theo đó!
Nghỉ hè kéo dài hai tháng, Tô Đậu đều nằm ổ ở Paris, còn Thi Vân Hân theo chú Đường đi Newyork, cho nên hai người này đều chạy theo người đàn ông của mình!
Ở Paris, Thi Cảng Bác bận rộn nhiều việc, đi sớm về trễ, Tô Đậu sợ thân thể chú hai Thi không chống đỡ được, tiều tụy lo lắng, nhưng thân thể cô thay đổi sau hai tháng tới Paris, nên Thi Cảng Bác lo cho thân thể của cô. Hôm nay, Thi Cảng Bác kết thúc công việc ngày cuối của tháng trở về sớm, Tô Đậu ngã trên đất, thân thể thoi thóp gần như dọa Thi Cảng Bác sợ bể mật, vội đưa tới bệnh viện, sau khi bác sĩ cấp cứu, phát hiện có thai hai tháng.
Tô Đậu từ từ tỉnh lại, nhìn qua bốn phía là bốn bức tường màu trắng, nhướng mí mắt nặng trĩu, hỏi người đàn ông đứng trước giường bệnh, “Em té xỉu?”
“Ừ, bác sĩ nói em có triệu chứng u buồn, cộng thêm không chăm sóc tốt trong cuộc sống hàng ngày cho nên bị xỉu.” Thi Cảng Bác đau lòng giải thích, đều do anh sơ suất, bỏ bê cô gái nhỏ. “Cô bé, hết nghỉ hè, về trường học tạm nghỉ học nhé.”
“Tại sao?” Tô Đậu không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết trong bụng mình đã phát triển kết tinh tình yêu của họ.
Thi Cảng Bác nâng bàn tay nhỏ bé của Tô Đậu xoa bụng phẳng lỳ, nói: “Trong này có em bé của chúng ta, tạm nghỉ học nhé, sau khi sinh đứa bé rồi trở lại trường học, được không?”
Đứa bé? Cô có em bé?
Tô Đậu kinh ngạc một lúc, rồi đến vui mừng, cô có đứa bé của chú hai, cô sắp làm mẹ sao? Tô Đậu không cách nào hình dung niềm vui làm mẹ, chỉ gật đầu vô cùng phấn khởi nói: “Được! Em sắp làm mẹ, em có đứa bé của chú hai!”
Thi Cảng Bác nhìn khuôn mặt vừa khóc vừa cười, nắm mũi cô nói: “Cô bé, em nên đổi giọng đi, đứa bé sinh ra em muốn nó nghe thấy mẹ gọi ba là chú hai sao?”
Tô Đậu nghe câu này lập tức cảm thấy thẹn thùng, khó khăn khẽ gọi: “Ông xã….”
“Được, sau này cứ gọ như vậy đi!” Danh từ ông xã này khiến Thi Cảng Bác vui vẻ, niềm vui ngọt ngào dâng lên trong lòng anh: “Về đến thành phố Đài Châu, chúng ta tới cục dân chính đăng ký trước, sau về nhà chú thím em bàn chuyện hôn lễ.”
“Thím sẽ không làm khó anh chứ?” Tô Đậu nhớ tới sau khi ở cùng một chỗ với chú hai, chưa trở về nhà lần nào, cô sợ thím sẽ làm khó chú hai Thi, sợ bà không đồng ý cuộc hôn nhân này. Có thể Tô Đậu băn khoăn hơi nhiều, cũng có thể vì bây giờ cô là phụ nữ có thai, thích suy nghĩ lung tung một chút, nhưng cô băn khoăn không phải không có lý, Thi Cảng Bác an ủi nói: “Không sao, chuyện đại sự có anh chống đỡ, chỉ cần em ngoan ngoãn dưỡng thai, dưỡng tốt thân thể, chờ làm cô dâu mới là được.” Nhìn đi, chú hai Thi như vậy, chỉ biết sủng cô tận trời, như thế sao cô nỡ lòng rời xa anh?
Tô Đậu biết rõ kiếp này, hoặc là kiếp sau, kiếp sau sau nữa đều không rời khỏi người đàn ông này, cho nên trong lòng chấp chứa người đàn ông này mấy đời sau, cho dù kiếp sau ở đâu, cô cũng có thể nhận ra anh từ cái nhìn đầu tiên!
Hết chương 56
Sân bay là nơi mỗi ngày có hàng ngàn người dừng lại, mặc dù thời gian dừng lại rất ngắn, mỗi ngày còn trình diễn buồn vui hợp tan, nhưng họ đều biết máy bay có thể chở họ trở về, chia ly chỉ là ngắn ngủi!
Thi Cảng Bác đi tới quán café, gọi mấy ly café, Tô Đậu cầm điện thoại chụp khoảnh khắc kỷ niệm của đám người chia lìa kia, ngay lúc đó màn hình bắt được một hình ảnh, là một người đàn ông thâm tình, ôm lấy cô gái anh ta yêu, vì anh ta đợi ở sân bay này năm năm, cuối cùng anh ta cũng đợi được cô gái trở về.
Oh!
Tô Đậu rơi hai giọt nước mắt, cảm động không thôi, màn hình lại dời đến một đôi, nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục tiếp viên hàng không, quần áo cắt may gọn gàng, còn gương mặt nhìn như không dính bụi trần, khiến Tô Đậu dừng động tác, Dạ Tử Đồng… Một cái tên chạy vụt qua, Tô Đậu cản đường đi của cô hái, thấp giọng mất mát kêu lên.
Nhìn lầm rồi! Cô ấy không phải Dạ Tử Đồng, sao Dạ Tử Đồng lại ở Hongkong được chứ?
“Xin lỗi, nhận nhầm người.” Tô Đậu mất mát gục đầu xuống, hai tay nắm chặt điền thoại, vừa quay lưng lại thì có một cô gái kéo rương hành lý đi qua, lúc sượt qua nhau không cẩn thận va quẹt vào, đối phương nói xin lỗi, giọng nói quen thuộc khiến Tô Đậu lập tức quay người, đáng tiếc, bóng dáng người này nhanh chóng biến mất trong biển người.
“Đậu Đậu, cậu đang tìm gì vậy?” Thi Vân Hân nghe đàn phía đằng trước xong chạy tới tìm Tô Đậu, kết quả là thấy cô đang chen vào đám người tìm kiếm gì đó.
“Dạ Tử Đồng, tớ nghe thấy giọng cô ấy, tớ cảm thấy cô ấy đang ở gần đây.” Tô Đậu nói một lèo làm Thi Vân Hân cảm thấy cô ‘Ngày có suy nghĩ, đêm sẽ mơ,’ cô tìm một đoạn, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Dạ Tử Đồng đâu, Thi Vân Hân cho rằng Tô Đậu suy nghĩ quá nhiều nên xuất hiện ảo giác.
“Dạ Tử Đồng cùng tuổi chúng ta, sao lại xuất hiện ở sân bay Hongkong? Đậu Đậu, cậu quá mệt mỏi, suy nghĩ miên man!”
Mệt ư? Có thể!
Hai người Thi Cảng Bác và Đường Dật Sâm chạy tới, nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Tô Đậu, hỏi: “Cô bé xảy ra chuyện gì?”
“Đậu Đậu cảm thấy hình như Dạ Tử Đồng ở sân bay, vừa rồi như điên tìm kiếm khắp nơi, kết quả không thu hoạch được gì!” Thi Vân Hân giải thích, sau khi Thi Cảng Bác và Đường Dật Sâm nghe xong, cảm thấy Tô Đậu thực sự mệt mỏi, ban ngày mà xuất hiện ảo giác, Thi Cảng Bác vỗ lưng Tôi Đậu, nói: “Còn một tiếng đồng hồ, đến phòng chờ bay nghỉ ngơi một lát.”
“Dạ!”
Tô Đậu nặng nề gật đầu, tâm tư bay xa nơi nào, cô sẽ không nhận nhầm giọng Dạ Tử Đồng, nhưng tìm không thấy bóng dáng cô ấy là sự thật, thật sự mệt mỏi, sinh ra ảo giác rồi! Sau khi bốn người vào phòng chờ bay, Tô Đậu tựa đầu vào lồng ngực Thi Cảng Bác ngủ một giờ, mãi đến khi loa phát thanh thông báo lên máy bay, bốn người mới rời khỏi phòng chờ bay, lên máy bay trở về thành phố Đài Châu!
Trở lại thành phố Đài Châu, Tô Đậu chìm trong suy nghĩ của mình hai ngày, sau khi đón nhật sự thật, toàn tâm toàn ý tập trung vào việc học hành, thời gian cứ thế trôi qua trong hoạt động đoàn xã, trong chớp mắt chuẩn bị đón kỳ thi cuối kỳ. Trong khoảng thời gian này Tô Đậu hết sức cố gắng, thành tích tăng lên không ít, không nợ môn chính, tóm lại là dễ dàng vượt qua!
Sau khi kỳ thi cuối kỳ chấm dứt chính là nghỉ hè, Thi Cảng Bác dự tính mùa hè này sẽ dẫn Tô Đậu tới Hongkong tiếp tục nghỉ phép, nhưng tạm thời nhận được điện thoại bên Paris, cho nên thay đổi hành trình, Tô Đậu không có ý kiến gì, chỉ cần nơi có chú hai thì đó chính là thiên đường. Tục ngữ có câu: Lấy chống theo chồng, gả cho chó thì theo chó, gả cho khỉ thì theo về núi, cho nên chú hai đi đâu thì cô sẽ đi theo đó!
Nghỉ hè kéo dài hai tháng, Tô Đậu đều nằm ổ ở Paris, còn Thi Vân Hân theo chú Đường đi Newyork, cho nên hai người này đều chạy theo người đàn ông của mình!
Ở Paris, Thi Cảng Bác bận rộn nhiều việc, đi sớm về trễ, Tô Đậu sợ thân thể chú hai Thi không chống đỡ được, tiều tụy lo lắng, nhưng thân thể cô thay đổi sau hai tháng tới Paris, nên Thi Cảng Bác lo cho thân thể của cô. Hôm nay, Thi Cảng Bác kết thúc công việc ngày cuối của tháng trở về sớm, Tô Đậu ngã trên đất, thân thể thoi thóp gần như dọa Thi Cảng Bác sợ bể mật, vội đưa tới bệnh viện, sau khi bác sĩ cấp cứu, phát hiện có thai hai tháng.
Tô Đậu từ từ tỉnh lại, nhìn qua bốn phía là bốn bức tường màu trắng, nhướng mí mắt nặng trĩu, hỏi người đàn ông đứng trước giường bệnh, “Em té xỉu?”
“Ừ, bác sĩ nói em có triệu chứng u buồn, cộng thêm không chăm sóc tốt trong cuộc sống hàng ngày cho nên bị xỉu.” Thi Cảng Bác đau lòng giải thích, đều do anh sơ suất, bỏ bê cô gái nhỏ. “Cô bé, hết nghỉ hè, về trường học tạm nghỉ học nhé.”
“Tại sao?” Tô Đậu không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết trong bụng mình đã phát triển kết tinh tình yêu của họ.
Thi Cảng Bác nâng bàn tay nhỏ bé của Tô Đậu xoa bụng phẳng lỳ, nói: “Trong này có em bé của chúng ta, tạm nghỉ học nhé, sau khi sinh đứa bé rồi trở lại trường học, được không?”
Đứa bé? Cô có em bé?
Tô Đậu kinh ngạc một lúc, rồi đến vui mừng, cô có đứa bé của chú hai, cô sắp làm mẹ sao? Tô Đậu không cách nào hình dung niềm vui làm mẹ, chỉ gật đầu vô cùng phấn khởi nói: “Được! Em sắp làm mẹ, em có đứa bé của chú hai!”
Thi Cảng Bác nhìn khuôn mặt vừa khóc vừa cười, nắm mũi cô nói: “Cô bé, em nên đổi giọng đi, đứa bé sinh ra em muốn nó nghe thấy mẹ gọi ba là chú hai sao?”
Tô Đậu nghe câu này lập tức cảm thấy thẹn thùng, khó khăn khẽ gọi: “Ông xã….”
“Được, sau này cứ gọ như vậy đi!” Danh từ ông xã này khiến Thi Cảng Bác vui vẻ, niềm vui ngọt ngào dâng lên trong lòng anh: “Về đến thành phố Đài Châu, chúng ta tới cục dân chính đăng ký trước, sau về nhà chú thím em bàn chuyện hôn lễ.”
“Thím sẽ không làm khó anh chứ?” Tô Đậu nhớ tới sau khi ở cùng một chỗ với chú hai, chưa trở về nhà lần nào, cô sợ thím sẽ làm khó chú hai Thi, sợ bà không đồng ý cuộc hôn nhân này. Có thể Tô Đậu băn khoăn hơi nhiều, cũng có thể vì bây giờ cô là phụ nữ có thai, thích suy nghĩ lung tung một chút, nhưng cô băn khoăn không phải không có lý, Thi Cảng Bác an ủi nói: “Không sao, chuyện đại sự có anh chống đỡ, chỉ cần em ngoan ngoãn dưỡng thai, dưỡng tốt thân thể, chờ làm cô dâu mới là được.” Nhìn đi, chú hai Thi như vậy, chỉ biết sủng cô tận trời, như thế sao cô nỡ lòng rời xa anh?
Tô Đậu biết rõ kiếp này, hoặc là kiếp sau, kiếp sau sau nữa đều không rời khỏi người đàn ông này, cho nên trong lòng chấp chứa người đàn ông này mấy đời sau, cho dù kiếp sau ở đâu, cô cũng có thể nhận ra anh từ cái nhìn đầu tiên!
Hết chương 56