Edit: Ngọc Hân
“Không ăn tiểu bạch thỏ hả?” Giọng trêu chọc từ đầu bên kia điện thoại truyền tới làm Thi Cảng Bác bất đắc dĩ mỉm cười. Từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Tô Đậu, dục vọng của anh tăng vừa nhanh vừa mạnh, nhưng nghĩ tới năm đó Tô Đậu chỉ là một đứa trẻ Thi Cảng Bác cười ra tiếng, nói: “Không! Còn nhiều thời gian, ăn cô ấy còn nhiều thời gian mà, tôi chờ đã nhiều năm rồi, không sợ đợi thêm một khoảng thời gian nữa.”
Thi Cảng Bác biết phải đợi một đứa trẻ lớn lên là khoảng thời gian khá dài, nhưng người khác có thể đợi còn anh chỉ sợ dục vọng của mình không thể nào kiềm chế được nữa, với lại sau khi được hưởng thụ mật ngọt của Tô Đậu, dục vọng dâng cao khiến anh gần như không khống chế được, muốn phát sinh thú tính một lần!
“Hôm qua tôi đã chuyển cho cậu mấy hộp kem, và mấy món điểm tâm ngọt, những thứ này là đồ mà tiểu bạch thỏ thích ăn.” Đầu bên kia điện thoại giọng người đàn ông như nhớ ra gì đó, nói thêm! Lần đầu tiên Thi Cảng Bác thấy Tô Đậu chính là bộ dáng ăn kem mê người của cô, da trắng như đậu hủ non mềm, vô cùng mịn màng lại trơn bóng, dáng người nhỏ nhắn đã khắc sâu trong lòng Thi Cảng Bác, vì thế lời thề phải chiếm được cô ra đời!
“Cảm ơn người anh em tốt!” 13 năm năm này Tô Thần Tôn vẫn giúp anh chăm sóc Tô Đậu, chỉ vài ba lời không thể nói hết được cảm kích, duy nhất có thể làm là càng nuông chiều tiểu bạch thỏ ngây ngốc kia hơn!
“Anh em tốt không lời nào nói hết ơn nghĩa được!”
Tô Thần Tôn, Thi Cảng Bác hai người đàn ông cùng tắt máy, anh trở về phòng ngủ chính cùng người đẹp. Tô Đậu ngủ một mạch đến 10 giờ tối mà Thi Cảng Bác vẫn không rời phòng ngủ chính. Nhưng anh không nhàn rỗi, lợi dụng thời gian này mở cuộc họp qua video đến ba giờ, sau đó lại duyệt mấy bản kế hoạch, hợp đồng mua bán.
Tô Đậu mờ mịt quan sát phòng ngủ chính xa lạ một lần, trong phòng trang trí những bức tranh nổi tiếng và quý giá, bình hoa cổ có giá trị không rẻ, còn có mấy đồ trang trí tinh xảo, cuối cùng là vật dụng trang trí trên tường, phòng công chúa tràn đầy mộng ảo của cô kém xa, đồng thời cũng nói cho cô biết chú hai Vân Hân và cô chênh lệch một trời một vực!
“Tỉnh rồi, đói bụng không?” Phê duyệt nốt bản hợp đồng cuối cùng, Thi Cảng Bác xoa huyệt thái dương, sau đó đưa tay kéo Tô Đậu vào trong ngực.
“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Tô Đậu hỏi một đằng trả lời một nẻo, hoảng sợ đến gần như quên cả đói bụng, bụng không chịu nổi vang lên mấy tiếng kháng nghị.
“10:10!” Thi Cảng Bác quét nhìn đồng hồ trên màn hình máy tính, nói.
“Á – Tôi phải về rồi!” Tô Đậu kêu lên, sợ mang lại phiền phức cho thím, cuống quít rời khỏi ngực Thi Cảng Bác, người đàn ông dễ dàng kéo cô trở lại, nói với cô: “Tôi đã nói với thím em là em ở chỗ này của tôi, không cần để ý!” Anh muốn người mà cô quan tâm sau này sẽ là Thi Cảng Bác anh.
“Anh, sao anh có thể nói với thím tôi?” Phải biết rằng Tô Đậu cô là một học sinh giỏi ba tốt, hết sức khéo léo, không qua đêm bên ngoài, mỗi ngày về nhà đúng giờ, làm xong bài tập lên giường đúng giờ, không ham mê trò chơi bời, không bất lương xấu xa, ngoại trừ tham ăn thì tất cả đều tốt. Nhưng sau khi gặp anh thì cô liền biến thành đứa trẻ hư, nụ hôn đầu đã mất, lại còn ngủ ở nhà anh mấy tiếng đồng hồ, ô ô – cô trở nên hư hỏng rồi!
Lúc Tô Đậu âm thầm rơi lệ, Thi Cảng Bác nâng cằm cô lên, nghiêm túc như nói lời thề nguyền: “Em là của tôi, từ hôm nay trở đi, người giám hộ em… Là tôi!”
Hết chương 6
“Không ăn tiểu bạch thỏ hả?” Giọng trêu chọc từ đầu bên kia điện thoại truyền tới làm Thi Cảng Bác bất đắc dĩ mỉm cười. Từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Tô Đậu, dục vọng của anh tăng vừa nhanh vừa mạnh, nhưng nghĩ tới năm đó Tô Đậu chỉ là một đứa trẻ Thi Cảng Bác cười ra tiếng, nói: “Không! Còn nhiều thời gian, ăn cô ấy còn nhiều thời gian mà, tôi chờ đã nhiều năm rồi, không sợ đợi thêm một khoảng thời gian nữa.”
Thi Cảng Bác biết phải đợi một đứa trẻ lớn lên là khoảng thời gian khá dài, nhưng người khác có thể đợi còn anh chỉ sợ dục vọng của mình không thể nào kiềm chế được nữa, với lại sau khi được hưởng thụ mật ngọt của Tô Đậu, dục vọng dâng cao khiến anh gần như không khống chế được, muốn phát sinh thú tính một lần!
“Hôm qua tôi đã chuyển cho cậu mấy hộp kem, và mấy món điểm tâm ngọt, những thứ này là đồ mà tiểu bạch thỏ thích ăn.” Đầu bên kia điện thoại giọng người đàn ông như nhớ ra gì đó, nói thêm! Lần đầu tiên Thi Cảng Bác thấy Tô Đậu chính là bộ dáng ăn kem mê người của cô, da trắng như đậu hủ non mềm, vô cùng mịn màng lại trơn bóng, dáng người nhỏ nhắn đã khắc sâu trong lòng Thi Cảng Bác, vì thế lời thề phải chiếm được cô ra đời!
“Cảm ơn người anh em tốt!” 13 năm năm này Tô Thần Tôn vẫn giúp anh chăm sóc Tô Đậu, chỉ vài ba lời không thể nói hết được cảm kích, duy nhất có thể làm là càng nuông chiều tiểu bạch thỏ ngây ngốc kia hơn!
“Anh em tốt không lời nào nói hết ơn nghĩa được!”
Tô Thần Tôn, Thi Cảng Bác hai người đàn ông cùng tắt máy, anh trở về phòng ngủ chính cùng người đẹp. Tô Đậu ngủ một mạch đến 10 giờ tối mà Thi Cảng Bác vẫn không rời phòng ngủ chính. Nhưng anh không nhàn rỗi, lợi dụng thời gian này mở cuộc họp qua video đến ba giờ, sau đó lại duyệt mấy bản kế hoạch, hợp đồng mua bán.
Tô Đậu mờ mịt quan sát phòng ngủ chính xa lạ một lần, trong phòng trang trí những bức tranh nổi tiếng và quý giá, bình hoa cổ có giá trị không rẻ, còn có mấy đồ trang trí tinh xảo, cuối cùng là vật dụng trang trí trên tường, phòng công chúa tràn đầy mộng ảo của cô kém xa, đồng thời cũng nói cho cô biết chú hai Vân Hân và cô chênh lệch một trời một vực!
“Tỉnh rồi, đói bụng không?” Phê duyệt nốt bản hợp đồng cuối cùng, Thi Cảng Bác xoa huyệt thái dương, sau đó đưa tay kéo Tô Đậu vào trong ngực.
“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Tô Đậu hỏi một đằng trả lời một nẻo, hoảng sợ đến gần như quên cả đói bụng, bụng không chịu nổi vang lên mấy tiếng kháng nghị.
“10:10!” Thi Cảng Bác quét nhìn đồng hồ trên màn hình máy tính, nói.
“Á – Tôi phải về rồi!” Tô Đậu kêu lên, sợ mang lại phiền phức cho thím, cuống quít rời khỏi ngực Thi Cảng Bác, người đàn ông dễ dàng kéo cô trở lại, nói với cô: “Tôi đã nói với thím em là em ở chỗ này của tôi, không cần để ý!” Anh muốn người mà cô quan tâm sau này sẽ là Thi Cảng Bác anh.
“Anh, sao anh có thể nói với thím tôi?” Phải biết rằng Tô Đậu cô là một học sinh giỏi ba tốt, hết sức khéo léo, không qua đêm bên ngoài, mỗi ngày về nhà đúng giờ, làm xong bài tập lên giường đúng giờ, không ham mê trò chơi bời, không bất lương xấu xa, ngoại trừ tham ăn thì tất cả đều tốt. Nhưng sau khi gặp anh thì cô liền biến thành đứa trẻ hư, nụ hôn đầu đã mất, lại còn ngủ ở nhà anh mấy tiếng đồng hồ, ô ô – cô trở nên hư hỏng rồi!
Lúc Tô Đậu âm thầm rơi lệ, Thi Cảng Bác nâng cằm cô lên, nghiêm túc như nói lời thề nguyền: “Em là của tôi, từ hôm nay trở đi, người giám hộ em… Là tôi!”
Hết chương 6