Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
“Cô ấy đã kết hôn hay chưa cần phải giải thích với cô sao?” Kết hôn ba năm chẳng hề công bố, thật ra gặp phải rất nhiều rắc rối, người khác không biết Dạ Tử Đồng có chồng rồi, đồng nghiệp đều giúp mai mối, chỗ này quả thực có thể khiến người ta có cơ hội, Vân Diệu Thiên cần phải tự kiểm điểm.
“Tôi… Không phải ý này!” May bị tác phong tự nhiên của Vân Diệu Thiên hù sợ, nói lắp bắp, Dạ Tử Đồng muốn an ủi cô vài câu, kết quả bị người nào đó kéo ra khỏi đại sảnh khách sạn, cô chào tổ đồng nghiệp, có người chỉ trỏ phía sau lưng Dạ Tử Đồng: “Con người thật sự không thể nhìn tướng mạo, bộ dạng lạnh lùng cao ngạo, còn không phải là câu được kẻ ngốc, bọn họ giống vợ chồng chỗ nào, vui đùa một chút thôi.”
“Người ta có khả năng, cậu có sao?”
“Hừ!”
Dạ Tử Đồng đi xa không nghe được giữa mấy đồng nghiệp châm chọc khiêu khích cô, Vân Diệu Thiên vừa xuất hiện, cô biết rõ toàn bộ đồng nghiệp trong đội bay sẽ ồn ào truyền tin tức như chiếc radio, đàn ông theo đuổi Dạ Tử Đồng nhất định tan nát cõi lòng.
Làm việc trong hãng hàng không Phi Dương gần ba năm, không phải Dạ Tử Đồng không có người theo đuổi, chỉ là vì vết sẹo trên mặt làm cô như gần như xa với mấy phi công đẹp trai kia, còn nữa, cô không còn độc thân, cô đã kết hôn rồi, ông xã cô đẹp trai hơn bất cứ người nào trong hãng hàng không Phi Dương, lại còn cưng chiều, cho nên mỗi lần có đồng nghiệp nam tới gần bày tỏ, Dạ Tử Đồng đều mỉm cười khéo léo từ chối, câu trả lời của cô vĩnh viễn đều là hai câu: Thật xin lỗi! Tôi chỉ muốn bay, chưa nghĩ tới chuyện yêu đương trai gái.
Đám đàn ông bị từ chối vẫn không hết hi vọng như cũ, muốn lấy cớ mời mọc, nhưng Dạ Tử Đồng dùng đủ loại lý do đuổi từng người một! Dạ Tử Đồng và Vân Diệu Thiên chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, Dạ Tử Đồng có rất nhiều cơ hội lựa chọn, nhưng cô vẫn treo cây đại thụ Vân Diệu Thiên trên cổ, cũng như Vân Diệu Thiên có sự tin tưởng ở Dạ Tử Đồng mà không thể nói ra được, cho nên anh tình nguyện buông tha cả rừng rậm, chỉ muốn treo cổ trên cây nhỏ Dạ Tử Đồng này.
Thực sự nói bọn họ không có tình cảm ư, có, đó là sự ăn ý bồi dưỡng tích lũy tháng ngày, bọn họ không ai mở miệng nói nhưng tin tưởng nhau!
Vân Diệu Thiên dẫn Dạ Tử Đồng đi tới chợ gần đó, ở đó có rất nhiều vật phẩm thời xưa, có một quán ăn nhỏ, có một nhà hàng nhỏ nổi tiếng, chỗ đó thứ gì cũng vô cùng ngon miệng, đặc biệt là café chính thống làm người ta lưu luyến không thôi.
Dạ Tử Đồng xem đồ ăn trên menu không chớp mắt, món nào cũng làm người ta chảy nước miếng, Vân Diệu Thiên cầm bảng menu, vừa lật xem vừa nói, “Anh muốn một ly café, món khác em tự quyết định.”
“…..”
Người đàn ông này thực sự lấy café thay nước uống sao, đi đến chỗ nào cũng gọi một ly café, nghiện đúng không? Dạ Tử Đồng cong miệng nói thầm, vẫn chọn mấy món ăn bình thường thích ăn, sau đó gọi một bình trà sữa.
Không bao lâu sau nhân viên phục vụ mang café và trà sữa đi lên, Dạ Tử Đồng nhận làm công việc của nhân viên, tự tay rót café cho Vân Diệu Thiên rồi sau đó mới rót trà sữa cho mình. Vân Diệu Thiên cầm lấy uống một ngụm, hương café tuyệt trần chậm rãi khuếch tán trong miệng, nhìn bộ dạng rất hưởng thụ của Vân Diệu Thiên, Dạ Tử Đồng uống một ngụm nước, hỏi: “Thật sự dễ uống như vậy sao?” Dạ Tử Đồng không ghét café, nhưng cô ít khi chạm vào, có thể không thích hương vị đắng chát, cô cảm thấy café đắng như người ta thất tình vậy, cho nên cô không thích hương vị này.
“Nếm một ngụm.”
Vân Diệu Thiên đưa ly café đến bên miệng Dạ Tử Đồng, hương vị café nồng đậm làm người ta sảng khoái tinh thần, nhưng nghĩ tới vị đắng của nó, Dạ Tử Đồng lập tức quay mặt, đẩy ly café ra xa, vẻ mặt Vân Diệu Thiên kỳ quái, nhưng cũng không ép.
Lúc này, nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, Dạ Tử Đồng mở bánh pizza ra, gắp một miếng đặt vào chén của Vân Diệu Thiên, mùi thơm bánh pizza tỏa ra bốn phía khiến người ta muốn ăn.
Bà Vân, báo cáo xét nghiệm của bà đã có, tử cung bà đã từng bị tổn thương, tỷ lệ thụ thai chỉ có 5%....
Tỷ lệ thụ thai của cô chỉ có 5%, cũng không phải hoàn toàn không thể mang thai, nhưng tỷ lệ mang thai thật xa vời; bác sĩ nói tiếp gì đó nữa nhưng Dạ Tử Đồng hoàn toàn không nghe vào. Thật vất vả từ London về, thiệt tình muốn cho Vân Diệu Thiên một đứa bé, cho nên khi chân trước anh rời đi, chân sau đến bệnh viên kiểm tra tình hình cơ thể, tỷ lệ thụ thai chỉ có 5%, chuyện này và chuyện không mang thai có gì khác nhau?
Vân Diệu Thiên nói đứa trẻ phải thừa kế sản nghiệp của anh, thật sự đơn giản là kế thừa sản nghiệp của anh sao?
Ánh mắt mẹ Vân khát khao ôm cháu khiến Đồng trái tim Dạ Tử âm thầm đau đớn, mẹ, xin lỗi, thật sự phải để người thất vọng rồi. Dạ Tử Đồng xiết chặt bản báo cáo, giống như đã hạ quyết tâm, bắt một chiếc taxi về nhà, chờ ông xã tan tầm về.
Dạ Tử Đồng chờ một mạch từ hai giờ chiều đến mười giờ tối, phòng khách tối thui không thấy cả năm ngón tay, Vân Diệu Thiên mệt mỏi mở cửa vào nhà, cả phòng đen kịt khiến Vân Diệu Thiên nhíu mày, đưa bàn tay ấn lên tường một cái, trong nháy mắt phòng tối đen sáng rực, Vân Diệu Thiên nhìn thấy vợ ngẩn người ngồi trên ghế salon, hai ba bước đi tới, đưa tay giữ cằm cô, để cô nhìn mình, nhìn thấy vệt nước mắt chưa cạn khiến trái tim Vân Diệu Thiên căng chặt, khoảnh khắc Dạ Tử Đồng nhìn thấy Vân Diệu Thiên, cô không thể nói ra lời giao anh cho người phụ nữ khác, cũng không thể nói ra lời lại yêu cầu ly hôn lần nữa.
Mẹ Vân nói đúng, hôn nhân không phải trò chơi, không phải nói kết hôn thì kết hôn, ly hôn thì ly hôn, hôn nhân là chuyện thiêng liêng, cô gặp phải chuyện gì cũng không phải là chuyện của riêng mình cô, mà là chuyện của hai người, đã nhận định Vân Diệu Thiên là chồng mình, thì tình trạng cơ thể của cô anh có quyền biết.
“Xảy ra chuyện gì? Khóc đến đẫm nước mắt.” Vân Diệu Thiên không thể nhìn nhất là nước mắt của Dạ Tử Đồng, chạm vào nước mắt cô trái tim anh như bị thứ gì đó hung hăng đâm vào, hô hấp cũng giống như bị rút sạch, rất có xu thế hít thở không thông mà chết đi.
Dạ Tử Đồng mấy lần mở miệng, nhưng lời nói đến bên miệng lại giống như một cây đuốc, không nói nên lời, chỉ có thể đưa bản báo cáo bị bóp đầy vết nhăn trên tay đưa cho anh. Vân Diệu Thiên hí mắt nhìn bản báo cáo rồi lại nhìn vợ khóc lóc sướt mướt, trái tim nóng rực như có ngọn lửa đang đốt, sau đó lấy báo cáo từ trong túi ra, Vân Diệu Thiên xem không sót chữ nào.
“Em… Chúng ta ly hôn đi!” Dạ Tử Đồng không dám nhìn vẻ mặt Vân Diệu Thiên xem báo cáo, cô sợ chứng kiến vẻ mặt anh tuấn kiên nghị lộ vẻ thất vọng, ba năm trước đây anh không nên mang cô về nhà, không nên lấy cô, không nên cho cô một mái ấm gia đình. “Em…” Dạ Tử Đồng muốn nói gì đó nhưng lời nói đến bên miệng lại không thể thốt thành lời.
Vân Diệu Thiên đặt bản báo cáo xuống bàn, hỏi: “Năm đó anh đưa em về nhà, là coi trọng em có thể sinh con?”
“Không phải!” Anh chỉ nói cần một người vợ xấu xí mà thôi, những lời này Dạ Tử Đồng không có gan nói. “Nhưng mà, anh cần…. Đứa con kế thừa sản nghiệp….”
Vân Diệu Thiên cười khổ, cắn nhẹ lên môi Dạ Tử Đồng, giải thích nói: “Đúng là tương lai đứa bé sẽ phải kế thừa sản nghiệp của anh, nhưng mục đích của anh không phải chuyện này, anh không muốn em bay, cho nên muốn đứa bé cản trở em.”
“…….”
Lúc này đến lượt Dạ Tử Đồng im lặng cười khổ, không muốn người ta bay thì cứ trực tiếp nói ra, vì sao làm lớn chuyện như vậy?
Nhưng vừa nghĩ tới tỷ lệ thụ thai chỉ có 5%, cười khổ biến thành cay đắng, cuối cùng không cười nổi: “Kiểm tra báo cáo anh cũng đã xem, bác sĩ nói tỷ lệ mang thai có 5%...” Dạ Tử Đồng còn chưa dứt lời đã bị Vân Diệu Thiên cắt ngang, nói: “5% cũng có thể, chúng ta đừng bi quan, phải lạc quan nhìn về tương lai, nói không chừng chuyện này là ông trời thử thách.”
“…….”
Trong miệng người đàn ông này vĩnh viễn không có mấy lời bạn muốn nghe, nhưng mỗi lần anh nói ra miệng đều khiến bạn cảm động chết đi được, có người chồng tinh tế như vậy, Dạ Tử Đồng cô đi đâu tìm được? Nếu như không có chuyện ba năm trước, bây giờ cô vẫn còn ở bên cạnh người đàn ông kia, ngày nào cũng trải qua trong lòng lo sợ, bây giờ nhớ lại, Dạ Tử Đồng nên phải cảm ơn An Tử Manh, nếu không sao cô có cơ hội gặp được một người đàn ông tốt như thế?
Người đàn ông tên Vân Diệu Thiên này, cả đời này Dạ Tử Đồng không muốn buông tay, cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, bọn họ sẽ cùng nhau chống đỡ, cùng nhau gánh vác!
“Đừng có vẻ mặt cay đắng như vậy, bây giờ quan trọng nhất là phải bồi dưỡng thân thể cho khỏe, chúng ta còn trẻ tuổi, còn nhiều thời gian, em nói đúng không?”
Nói thì nói như vậy, nhưng nghĩ tới sắp đến đại thọ của ông nội, làm thế nào Dạ Tử Đồng cũng không nhẹ nhõm được, mẹ Vân còn đợi được, chứ ông nội đợi cô dưỡng khỏe người mới được ôm chắt, có thể không đợi được cũng trở thành vấn đề khiến người ta đau đầu.
“Nhưng chỗ ông nội……..”
Vợ lo lắng như vậy làm Vân Diệu Thiên thở dài, nhưng lần này ngược lại anh không muốn mở miệng an ủi, dùng hành động chứng tỏ họ cố gắng, bây giờ nói gì cũng thành già mồm cãi láo, quan trọng nhất là phải bắt đầu hành động tạo người. Nghĩ đợi lát nữa có thể phóng thích vào chỗ đó của vợ, Vân Diệu Thiên kích động, Dạ Tử Đồng bị kéo ngã xuống ghế salon, hai tay hai chân đều bị giữ chặt, lập tức hiện ra dáng vẻ cừu con đáng thương.
Chẳng bao lâu sau người đẩy bị kéo ngã, nhìn người đàn ông trên người mình, Dạ Tử Đồng cười hì hì, vẻ mặt đau khổ trong nháy mắt trở thành khuôn mặt thiên sứ quyến rũ.
“Cười cái gì?” Dạ Tử Đồng cảm thấy lúc này không thích hợp giải thích, cho nên hơi cong người, dâng lên môi mềm, lưỡi dọc theo bờ môi nam tính chầm chậm đánh dấu, mặc dù kỹ xảo không phải thuần thục nhưng khá lưu loát, Vân Diệu Thiên kiềm chế xúc động, hưởng thụ vợ phục vụ, khó có khi cô chủ động nên Vân Diệu Thiên bị động nằm trên ghế salon. Dạ Tử Đồng bị đè dưới người bắt buộc dạng hai chân ôm lấy vòng eo cường tráng của người đàn ông, hay tay chống lên lồng ngực nam tính nóng rực như ngọn lửa. Vân Diệu Thiên có thể nhịn không chạm vào, điều này làm Dạ Tử Đồng có chút không thích ứng, nhưng cô không có quá nhiều thời rảnh rỗi suy nghĩ, chiếc lưỡi mô tả đôi môi nam tính cuối cùng đi thẳng xuống phía dưới, khi thì gặm cắn khi thì hôn, mãi đến khi khơi gợi dục vọng của Vân Diệu Thiên, sau cùng biến thành chuyện không thể cứu vãn.
“Ông xã, đừng…..”
Dạ Tử Đồng muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Vân Diệu Thiên, cô còn chơi chưa đủ, cô cảm thấy chỗ đó của chồng càng cần cô hơn, cho nên lúc Vân Diệu Thiên muốn đè cô xuống, bản tính sắc nữa của Dạ Tử Đồng giống như quay về, một tay giữ lấy gậy sắt của người đàn ông, sau đó di chuyển lên xuống, nhiệt độ nóng rực khiến Dạ Tử Đồng chắt lưỡi, nhưng động tác di chuyển của cô không hề ngừng lại. Vân Diệu Thiên bị cô đùa giỡn như vậy, thân thể giống như bị diện giật, toàn thân tê dại. Vân Diệu Thiên không tự chủ thở dài một tiếng, môi mỏng khêu gợi khẽ nhếch lên, tiếng thở vô cùng gợi cảm, khiến Dạ Tử Đồng nghe được mặt đỏ tới tận mang tai, toàn thân khô nóng.
Dạ Tử Đồng nghiêng người qua, dùng nụ hôn che môi ông xã, bàn tay nhỏ bé vẫn di chuyển, nhưng động tác càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dồn dập. Vân Diệu Thiên từ bị động đổi thành chủ động, lúc sắp bắn ra đè lên Dạ Tử Đồng nằm trên salon, hai chân mở rộng, nơi riêng tư ướt đẫm để Vân Diệu Thiên đâm vào, Dạ Tử Đồng a một tiếng rất dài, hai tay bắt lấy cái gối, thừa nhận trận cướp đoạt như gió bão…
Hết Nt6
“Cô ấy đã kết hôn hay chưa cần phải giải thích với cô sao?” Kết hôn ba năm chẳng hề công bố, thật ra gặp phải rất nhiều rắc rối, người khác không biết Dạ Tử Đồng có chồng rồi, đồng nghiệp đều giúp mai mối, chỗ này quả thực có thể khiến người ta có cơ hội, Vân Diệu Thiên cần phải tự kiểm điểm.
“Tôi… Không phải ý này!” May bị tác phong tự nhiên của Vân Diệu Thiên hù sợ, nói lắp bắp, Dạ Tử Đồng muốn an ủi cô vài câu, kết quả bị người nào đó kéo ra khỏi đại sảnh khách sạn, cô chào tổ đồng nghiệp, có người chỉ trỏ phía sau lưng Dạ Tử Đồng: “Con người thật sự không thể nhìn tướng mạo, bộ dạng lạnh lùng cao ngạo, còn không phải là câu được kẻ ngốc, bọn họ giống vợ chồng chỗ nào, vui đùa một chút thôi.”
“Người ta có khả năng, cậu có sao?”
“Hừ!”
Dạ Tử Đồng đi xa không nghe được giữa mấy đồng nghiệp châm chọc khiêu khích cô, Vân Diệu Thiên vừa xuất hiện, cô biết rõ toàn bộ đồng nghiệp trong đội bay sẽ ồn ào truyền tin tức như chiếc radio, đàn ông theo đuổi Dạ Tử Đồng nhất định tan nát cõi lòng.
Làm việc trong hãng hàng không Phi Dương gần ba năm, không phải Dạ Tử Đồng không có người theo đuổi, chỉ là vì vết sẹo trên mặt làm cô như gần như xa với mấy phi công đẹp trai kia, còn nữa, cô không còn độc thân, cô đã kết hôn rồi, ông xã cô đẹp trai hơn bất cứ người nào trong hãng hàng không Phi Dương, lại còn cưng chiều, cho nên mỗi lần có đồng nghiệp nam tới gần bày tỏ, Dạ Tử Đồng đều mỉm cười khéo léo từ chối, câu trả lời của cô vĩnh viễn đều là hai câu: Thật xin lỗi! Tôi chỉ muốn bay, chưa nghĩ tới chuyện yêu đương trai gái.
Đám đàn ông bị từ chối vẫn không hết hi vọng như cũ, muốn lấy cớ mời mọc, nhưng Dạ Tử Đồng dùng đủ loại lý do đuổi từng người một! Dạ Tử Đồng và Vân Diệu Thiên chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, Dạ Tử Đồng có rất nhiều cơ hội lựa chọn, nhưng cô vẫn treo cây đại thụ Vân Diệu Thiên trên cổ, cũng như Vân Diệu Thiên có sự tin tưởng ở Dạ Tử Đồng mà không thể nói ra được, cho nên anh tình nguyện buông tha cả rừng rậm, chỉ muốn treo cổ trên cây nhỏ Dạ Tử Đồng này.
Thực sự nói bọn họ không có tình cảm ư, có, đó là sự ăn ý bồi dưỡng tích lũy tháng ngày, bọn họ không ai mở miệng nói nhưng tin tưởng nhau!
Vân Diệu Thiên dẫn Dạ Tử Đồng đi tới chợ gần đó, ở đó có rất nhiều vật phẩm thời xưa, có một quán ăn nhỏ, có một nhà hàng nhỏ nổi tiếng, chỗ đó thứ gì cũng vô cùng ngon miệng, đặc biệt là café chính thống làm người ta lưu luyến không thôi.
Dạ Tử Đồng xem đồ ăn trên menu không chớp mắt, món nào cũng làm người ta chảy nước miếng, Vân Diệu Thiên cầm bảng menu, vừa lật xem vừa nói, “Anh muốn một ly café, món khác em tự quyết định.”
“…..”
Người đàn ông này thực sự lấy café thay nước uống sao, đi đến chỗ nào cũng gọi một ly café, nghiện đúng không? Dạ Tử Đồng cong miệng nói thầm, vẫn chọn mấy món ăn bình thường thích ăn, sau đó gọi một bình trà sữa.
Không bao lâu sau nhân viên phục vụ mang café và trà sữa đi lên, Dạ Tử Đồng nhận làm công việc của nhân viên, tự tay rót café cho Vân Diệu Thiên rồi sau đó mới rót trà sữa cho mình. Vân Diệu Thiên cầm lấy uống một ngụm, hương café tuyệt trần chậm rãi khuếch tán trong miệng, nhìn bộ dạng rất hưởng thụ của Vân Diệu Thiên, Dạ Tử Đồng uống một ngụm nước, hỏi: “Thật sự dễ uống như vậy sao?” Dạ Tử Đồng không ghét café, nhưng cô ít khi chạm vào, có thể không thích hương vị đắng chát, cô cảm thấy café đắng như người ta thất tình vậy, cho nên cô không thích hương vị này.
“Nếm một ngụm.”
Vân Diệu Thiên đưa ly café đến bên miệng Dạ Tử Đồng, hương vị café nồng đậm làm người ta sảng khoái tinh thần, nhưng nghĩ tới vị đắng của nó, Dạ Tử Đồng lập tức quay mặt, đẩy ly café ra xa, vẻ mặt Vân Diệu Thiên kỳ quái, nhưng cũng không ép.
Lúc này, nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, Dạ Tử Đồng mở bánh pizza ra, gắp một miếng đặt vào chén của Vân Diệu Thiên, mùi thơm bánh pizza tỏa ra bốn phía khiến người ta muốn ăn.
Bà Vân, báo cáo xét nghiệm của bà đã có, tử cung bà đã từng bị tổn thương, tỷ lệ thụ thai chỉ có 5%....
Tỷ lệ thụ thai của cô chỉ có 5%, cũng không phải hoàn toàn không thể mang thai, nhưng tỷ lệ mang thai thật xa vời; bác sĩ nói tiếp gì đó nữa nhưng Dạ Tử Đồng hoàn toàn không nghe vào. Thật vất vả từ London về, thiệt tình muốn cho Vân Diệu Thiên một đứa bé, cho nên khi chân trước anh rời đi, chân sau đến bệnh viên kiểm tra tình hình cơ thể, tỷ lệ thụ thai chỉ có 5%, chuyện này và chuyện không mang thai có gì khác nhau?
Vân Diệu Thiên nói đứa trẻ phải thừa kế sản nghiệp của anh, thật sự đơn giản là kế thừa sản nghiệp của anh sao?
Ánh mắt mẹ Vân khát khao ôm cháu khiến Đồng trái tim Dạ Tử âm thầm đau đớn, mẹ, xin lỗi, thật sự phải để người thất vọng rồi. Dạ Tử Đồng xiết chặt bản báo cáo, giống như đã hạ quyết tâm, bắt một chiếc taxi về nhà, chờ ông xã tan tầm về.
Dạ Tử Đồng chờ một mạch từ hai giờ chiều đến mười giờ tối, phòng khách tối thui không thấy cả năm ngón tay, Vân Diệu Thiên mệt mỏi mở cửa vào nhà, cả phòng đen kịt khiến Vân Diệu Thiên nhíu mày, đưa bàn tay ấn lên tường một cái, trong nháy mắt phòng tối đen sáng rực, Vân Diệu Thiên nhìn thấy vợ ngẩn người ngồi trên ghế salon, hai ba bước đi tới, đưa tay giữ cằm cô, để cô nhìn mình, nhìn thấy vệt nước mắt chưa cạn khiến trái tim Vân Diệu Thiên căng chặt, khoảnh khắc Dạ Tử Đồng nhìn thấy Vân Diệu Thiên, cô không thể nói ra lời giao anh cho người phụ nữ khác, cũng không thể nói ra lời lại yêu cầu ly hôn lần nữa.
Mẹ Vân nói đúng, hôn nhân không phải trò chơi, không phải nói kết hôn thì kết hôn, ly hôn thì ly hôn, hôn nhân là chuyện thiêng liêng, cô gặp phải chuyện gì cũng không phải là chuyện của riêng mình cô, mà là chuyện của hai người, đã nhận định Vân Diệu Thiên là chồng mình, thì tình trạng cơ thể của cô anh có quyền biết.
“Xảy ra chuyện gì? Khóc đến đẫm nước mắt.” Vân Diệu Thiên không thể nhìn nhất là nước mắt của Dạ Tử Đồng, chạm vào nước mắt cô trái tim anh như bị thứ gì đó hung hăng đâm vào, hô hấp cũng giống như bị rút sạch, rất có xu thế hít thở không thông mà chết đi.
Dạ Tử Đồng mấy lần mở miệng, nhưng lời nói đến bên miệng lại giống như một cây đuốc, không nói nên lời, chỉ có thể đưa bản báo cáo bị bóp đầy vết nhăn trên tay đưa cho anh. Vân Diệu Thiên hí mắt nhìn bản báo cáo rồi lại nhìn vợ khóc lóc sướt mướt, trái tim nóng rực như có ngọn lửa đang đốt, sau đó lấy báo cáo từ trong túi ra, Vân Diệu Thiên xem không sót chữ nào.
“Em… Chúng ta ly hôn đi!” Dạ Tử Đồng không dám nhìn vẻ mặt Vân Diệu Thiên xem báo cáo, cô sợ chứng kiến vẻ mặt anh tuấn kiên nghị lộ vẻ thất vọng, ba năm trước đây anh không nên mang cô về nhà, không nên lấy cô, không nên cho cô một mái ấm gia đình. “Em…” Dạ Tử Đồng muốn nói gì đó nhưng lời nói đến bên miệng lại không thể thốt thành lời.
Vân Diệu Thiên đặt bản báo cáo xuống bàn, hỏi: “Năm đó anh đưa em về nhà, là coi trọng em có thể sinh con?”
“Không phải!” Anh chỉ nói cần một người vợ xấu xí mà thôi, những lời này Dạ Tử Đồng không có gan nói. “Nhưng mà, anh cần…. Đứa con kế thừa sản nghiệp….”
Vân Diệu Thiên cười khổ, cắn nhẹ lên môi Dạ Tử Đồng, giải thích nói: “Đúng là tương lai đứa bé sẽ phải kế thừa sản nghiệp của anh, nhưng mục đích của anh không phải chuyện này, anh không muốn em bay, cho nên muốn đứa bé cản trở em.”
“…….”
Lúc này đến lượt Dạ Tử Đồng im lặng cười khổ, không muốn người ta bay thì cứ trực tiếp nói ra, vì sao làm lớn chuyện như vậy?
Nhưng vừa nghĩ tới tỷ lệ thụ thai chỉ có 5%, cười khổ biến thành cay đắng, cuối cùng không cười nổi: “Kiểm tra báo cáo anh cũng đã xem, bác sĩ nói tỷ lệ mang thai có 5%...” Dạ Tử Đồng còn chưa dứt lời đã bị Vân Diệu Thiên cắt ngang, nói: “5% cũng có thể, chúng ta đừng bi quan, phải lạc quan nhìn về tương lai, nói không chừng chuyện này là ông trời thử thách.”
“…….”
Trong miệng người đàn ông này vĩnh viễn không có mấy lời bạn muốn nghe, nhưng mỗi lần anh nói ra miệng đều khiến bạn cảm động chết đi được, có người chồng tinh tế như vậy, Dạ Tử Đồng cô đi đâu tìm được? Nếu như không có chuyện ba năm trước, bây giờ cô vẫn còn ở bên cạnh người đàn ông kia, ngày nào cũng trải qua trong lòng lo sợ, bây giờ nhớ lại, Dạ Tử Đồng nên phải cảm ơn An Tử Manh, nếu không sao cô có cơ hội gặp được một người đàn ông tốt như thế?
Người đàn ông tên Vân Diệu Thiên này, cả đời này Dạ Tử Đồng không muốn buông tay, cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, bọn họ sẽ cùng nhau chống đỡ, cùng nhau gánh vác!
“Đừng có vẻ mặt cay đắng như vậy, bây giờ quan trọng nhất là phải bồi dưỡng thân thể cho khỏe, chúng ta còn trẻ tuổi, còn nhiều thời gian, em nói đúng không?”
Nói thì nói như vậy, nhưng nghĩ tới sắp đến đại thọ của ông nội, làm thế nào Dạ Tử Đồng cũng không nhẹ nhõm được, mẹ Vân còn đợi được, chứ ông nội đợi cô dưỡng khỏe người mới được ôm chắt, có thể không đợi được cũng trở thành vấn đề khiến người ta đau đầu.
“Nhưng chỗ ông nội……..”
Vợ lo lắng như vậy làm Vân Diệu Thiên thở dài, nhưng lần này ngược lại anh không muốn mở miệng an ủi, dùng hành động chứng tỏ họ cố gắng, bây giờ nói gì cũng thành già mồm cãi láo, quan trọng nhất là phải bắt đầu hành động tạo người. Nghĩ đợi lát nữa có thể phóng thích vào chỗ đó của vợ, Vân Diệu Thiên kích động, Dạ Tử Đồng bị kéo ngã xuống ghế salon, hai tay hai chân đều bị giữ chặt, lập tức hiện ra dáng vẻ cừu con đáng thương.
Chẳng bao lâu sau người đẩy bị kéo ngã, nhìn người đàn ông trên người mình, Dạ Tử Đồng cười hì hì, vẻ mặt đau khổ trong nháy mắt trở thành khuôn mặt thiên sứ quyến rũ.
“Cười cái gì?” Dạ Tử Đồng cảm thấy lúc này không thích hợp giải thích, cho nên hơi cong người, dâng lên môi mềm, lưỡi dọc theo bờ môi nam tính chầm chậm đánh dấu, mặc dù kỹ xảo không phải thuần thục nhưng khá lưu loát, Vân Diệu Thiên kiềm chế xúc động, hưởng thụ vợ phục vụ, khó có khi cô chủ động nên Vân Diệu Thiên bị động nằm trên ghế salon. Dạ Tử Đồng bị đè dưới người bắt buộc dạng hai chân ôm lấy vòng eo cường tráng của người đàn ông, hay tay chống lên lồng ngực nam tính nóng rực như ngọn lửa. Vân Diệu Thiên có thể nhịn không chạm vào, điều này làm Dạ Tử Đồng có chút không thích ứng, nhưng cô không có quá nhiều thời rảnh rỗi suy nghĩ, chiếc lưỡi mô tả đôi môi nam tính cuối cùng đi thẳng xuống phía dưới, khi thì gặm cắn khi thì hôn, mãi đến khi khơi gợi dục vọng của Vân Diệu Thiên, sau cùng biến thành chuyện không thể cứu vãn.
“Ông xã, đừng…..”
Dạ Tử Đồng muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Vân Diệu Thiên, cô còn chơi chưa đủ, cô cảm thấy chỗ đó của chồng càng cần cô hơn, cho nên lúc Vân Diệu Thiên muốn đè cô xuống, bản tính sắc nữa của Dạ Tử Đồng giống như quay về, một tay giữ lấy gậy sắt của người đàn ông, sau đó di chuyển lên xuống, nhiệt độ nóng rực khiến Dạ Tử Đồng chắt lưỡi, nhưng động tác di chuyển của cô không hề ngừng lại. Vân Diệu Thiên bị cô đùa giỡn như vậy, thân thể giống như bị diện giật, toàn thân tê dại. Vân Diệu Thiên không tự chủ thở dài một tiếng, môi mỏng khêu gợi khẽ nhếch lên, tiếng thở vô cùng gợi cảm, khiến Dạ Tử Đồng nghe được mặt đỏ tới tận mang tai, toàn thân khô nóng.
Dạ Tử Đồng nghiêng người qua, dùng nụ hôn che môi ông xã, bàn tay nhỏ bé vẫn di chuyển, nhưng động tác càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dồn dập. Vân Diệu Thiên từ bị động đổi thành chủ động, lúc sắp bắn ra đè lên Dạ Tử Đồng nằm trên salon, hai chân mở rộng, nơi riêng tư ướt đẫm để Vân Diệu Thiên đâm vào, Dạ Tử Đồng a một tiếng rất dài, hai tay bắt lấy cái gối, thừa nhận trận cướp đoạt như gió bão…
Hết Nt6