Edit: Ngọc Hân
Đầu Tô Đậu ong ong vang vọng, trong đầu một lần lại một lần vang lên những lời này của Thi Cảng Bác, mặc dù đôi lúc ngây ngốc nhưng phản ứng không tính là chậm, cà lăm nói: “Anh, anh là kẻ điên à? Từ trước tới giờ người giám hộ tôi là chú thím, sao chú lại chuyển quyền giám hộ cho anh?” Ô ô, cô gặp phải người xấu ư?
Thi Cảng Bác cong môi, xảo quyệt cười một tiếng, nói: “Quên nói cho em biết, quyền giám hộ lúc em năm tuổi, anh con bác nhà em tự chuyển sang tên của tôi, những năm này tôi không ở trong nước nên để bọn họ thay tôi chăm sóc em, cái cô gái ngốc nghếch này.” A a… Sao có thể như vậy chứ? Sau khi nghe xong Tô Đậu ngây ngốc giật mình đứng im tại chỗ, bị kéo vào trong ngực anh cũng không phát hiện ra, dáng vẻ ngu ngơ chính là điều dễ khiến người ta phạm tội và thuận tay sỗ sàng. Dĩ nhiên đối với Thi Cảng Bác mà nói, anh không phủ nhận mình là lang sói, móng vuốt lang sói dần dần chuyển về phía cơ thể mềm mại, lúc này Tô Đậu mới giương mắt nghi ngờ, hỏi: “Anh biết anh họ tôi?”
Anh họ là đồ trứng thối, đồ đểu, đồ đểu….!
Thi Cảng Bác chỉ cười không nói, anh và Tô Thần Tôn đâu chỉ là quen biết đơn giản như vậy, mà thực tế là bạn chí cốt!
“Anh, anh nói dối tôi đúng không?” Tô Đậu vẫn chưa từ bỏ ý định, Thi Cảng Bác cũng lười giải thích, trực tiếp đi tới ngăn kéo lấy ra một tập tài liệu để cô tự mình xem, còn anh thừa dịp này sờ mò cắn cắn!
Người đàn ông này không chỉ là một con lợn giống mà còn là một con sói háo sắc, hóa thân thành… Sói xám lớn!
Tiểu bạch thỏ giống như bản sao của cô bé quàng khăn đỏ, Tô Đậu đáng thương trốn không thoát khỏi bàn tay sói xám lớn, trên tài liệu giấy trắng mực đen có chữ ký của Thi Cảng Bác, cô bị bán đi lúc năm tuổi! Thật ra thì cũng không thể nói bị bán, ngày đó Triệu Tử Bằng tới thăm, có nói qua về chuyện giám hộ, ngay lúc đó vợ chồng nhà họ Tô không quá nguyện ý, hơn nữa cố ý từ chối, nhưng bị Tô Thần Tôn ra tay trước nên chiếm được lợi thế. Một ngày trước khi Thi Cảng Bác tới thăm, tự đổi người giám hộ Tô Đậu thành là Thi Cảng Bác, sau này vợ chồng nhà họ Tô mới biết con lớn mình làm chuyện này, tức giận hơn nửa tháng.
Cuối cùng hiểu rõ mọi việc nên thuận theo; sau khi Tô Thần Tôn đổi người giám hộ cho Tô Đậu thì Thi Cảng Bác chủ yếu ở nước ngoài, vợ chồng nhà họ Tô thấy Thi Cảng Bác không đưa Tô Đậu đi, dần dần cũng quên chuyện người giám hộ này, Tô Đậu vẫn là công chúa nhỏ của nhà họ Tô bọn họ. Cháu gái nhà họ Tô không phải chỉ có mình Tô Đậu, nhưng người nhà họ Tô đặc biệt nuông chiều cô, vì thiên vị quá đáng mấy cô cháu gái nhà họ Tô thường lấy bắt nạt Tô Đậu làm thú vui. Tô Đậu ngây ngốc bị mấy chị bắt nạt vẫn cứ đi theo bọn họ, đuổi cũng không đi, cuối cùng lâu lắm rồi mấy chị không bắt nạt cô nữa, vì lớn lên mấy cô cháu gái nhà họ Tôn tập trung tất cả tâm tư lên người chồng hoặc bạn trai của mình, Tô Đậu là cháu gái nhỏ nhất trong nhà họ Tô, cho nên được yêu thương cưng chiều nhất!
Khuôn mặt Tô Đậu nhăn như ăn mướp đắng khiến người khác yêu thương đồng thời cũng làm sói xám lớn ngã quỵ. Thi Cảng Bác đè Tô Đậu vào bàn làm việc, bộ dạng hoảng hốt lo sợ làm Thi Cảng Bác tỉnh táo trong nháy mắt, nhưng dục vọng dưới thân căng cứng, nhất thời lý trí biến mất không còn bóng dáng tăm hơi. Mặc dù Thi Cảng Bác không cách nào kiềm chế dục vọng mãnh liệt, nhưng lần này trở về sẽ không gấp gáp tiến tới sợ dọa tiểu bạch thỏ.
Lưỡi anh mò thẳng vào trong ôm lấy lưỡi cô mút, Tô Đậu không chịu được sự điên cuồng thở hồng hộc từ chối: “Không, không muốn!”
“Ngoan, hít sâu nào!” Đối với sự trúc trắc của Tô Đậu thì sao hiểu được kỹ xảo hôn, mỗi lần sói xám lớn xâm lược vào trong khoang miệng hô hấp của cô gần như bị hút đi, cả người trở nên mềm nhũn trống rỗng, giống như vũng nước, trôi nổi dập dềnh!
Hết chương 7
Đầu Tô Đậu ong ong vang vọng, trong đầu một lần lại một lần vang lên những lời này của Thi Cảng Bác, mặc dù đôi lúc ngây ngốc nhưng phản ứng không tính là chậm, cà lăm nói: “Anh, anh là kẻ điên à? Từ trước tới giờ người giám hộ tôi là chú thím, sao chú lại chuyển quyền giám hộ cho anh?” Ô ô, cô gặp phải người xấu ư?
Thi Cảng Bác cong môi, xảo quyệt cười một tiếng, nói: “Quên nói cho em biết, quyền giám hộ lúc em năm tuổi, anh con bác nhà em tự chuyển sang tên của tôi, những năm này tôi không ở trong nước nên để bọn họ thay tôi chăm sóc em, cái cô gái ngốc nghếch này.” A a… Sao có thể như vậy chứ? Sau khi nghe xong Tô Đậu ngây ngốc giật mình đứng im tại chỗ, bị kéo vào trong ngực anh cũng không phát hiện ra, dáng vẻ ngu ngơ chính là điều dễ khiến người ta phạm tội và thuận tay sỗ sàng. Dĩ nhiên đối với Thi Cảng Bác mà nói, anh không phủ nhận mình là lang sói, móng vuốt lang sói dần dần chuyển về phía cơ thể mềm mại, lúc này Tô Đậu mới giương mắt nghi ngờ, hỏi: “Anh biết anh họ tôi?”
Anh họ là đồ trứng thối, đồ đểu, đồ đểu….!
Thi Cảng Bác chỉ cười không nói, anh và Tô Thần Tôn đâu chỉ là quen biết đơn giản như vậy, mà thực tế là bạn chí cốt!
“Anh, anh nói dối tôi đúng không?” Tô Đậu vẫn chưa từ bỏ ý định, Thi Cảng Bác cũng lười giải thích, trực tiếp đi tới ngăn kéo lấy ra một tập tài liệu để cô tự mình xem, còn anh thừa dịp này sờ mò cắn cắn!
Người đàn ông này không chỉ là một con lợn giống mà còn là một con sói háo sắc, hóa thân thành… Sói xám lớn!
Tiểu bạch thỏ giống như bản sao của cô bé quàng khăn đỏ, Tô Đậu đáng thương trốn không thoát khỏi bàn tay sói xám lớn, trên tài liệu giấy trắng mực đen có chữ ký của Thi Cảng Bác, cô bị bán đi lúc năm tuổi! Thật ra thì cũng không thể nói bị bán, ngày đó Triệu Tử Bằng tới thăm, có nói qua về chuyện giám hộ, ngay lúc đó vợ chồng nhà họ Tô không quá nguyện ý, hơn nữa cố ý từ chối, nhưng bị Tô Thần Tôn ra tay trước nên chiếm được lợi thế. Một ngày trước khi Thi Cảng Bác tới thăm, tự đổi người giám hộ Tô Đậu thành là Thi Cảng Bác, sau này vợ chồng nhà họ Tô mới biết con lớn mình làm chuyện này, tức giận hơn nửa tháng.
Cuối cùng hiểu rõ mọi việc nên thuận theo; sau khi Tô Thần Tôn đổi người giám hộ cho Tô Đậu thì Thi Cảng Bác chủ yếu ở nước ngoài, vợ chồng nhà họ Tô thấy Thi Cảng Bác không đưa Tô Đậu đi, dần dần cũng quên chuyện người giám hộ này, Tô Đậu vẫn là công chúa nhỏ của nhà họ Tô bọn họ. Cháu gái nhà họ Tô không phải chỉ có mình Tô Đậu, nhưng người nhà họ Tô đặc biệt nuông chiều cô, vì thiên vị quá đáng mấy cô cháu gái nhà họ Tô thường lấy bắt nạt Tô Đậu làm thú vui. Tô Đậu ngây ngốc bị mấy chị bắt nạt vẫn cứ đi theo bọn họ, đuổi cũng không đi, cuối cùng lâu lắm rồi mấy chị không bắt nạt cô nữa, vì lớn lên mấy cô cháu gái nhà họ Tôn tập trung tất cả tâm tư lên người chồng hoặc bạn trai của mình, Tô Đậu là cháu gái nhỏ nhất trong nhà họ Tô, cho nên được yêu thương cưng chiều nhất!
Khuôn mặt Tô Đậu nhăn như ăn mướp đắng khiến người khác yêu thương đồng thời cũng làm sói xám lớn ngã quỵ. Thi Cảng Bác đè Tô Đậu vào bàn làm việc, bộ dạng hoảng hốt lo sợ làm Thi Cảng Bác tỉnh táo trong nháy mắt, nhưng dục vọng dưới thân căng cứng, nhất thời lý trí biến mất không còn bóng dáng tăm hơi. Mặc dù Thi Cảng Bác không cách nào kiềm chế dục vọng mãnh liệt, nhưng lần này trở về sẽ không gấp gáp tiến tới sợ dọa tiểu bạch thỏ.
Lưỡi anh mò thẳng vào trong ôm lấy lưỡi cô mút, Tô Đậu không chịu được sự điên cuồng thở hồng hộc từ chối: “Không, không muốn!”
“Ngoan, hít sâu nào!” Đối với sự trúc trắc của Tô Đậu thì sao hiểu được kỹ xảo hôn, mỗi lần sói xám lớn xâm lược vào trong khoang miệng hô hấp của cô gần như bị hút đi, cả người trở nên mềm nhũn trống rỗng, giống như vũng nước, trôi nổi dập dềnh!
Hết chương 7