Edit: Ngọc Hân
Từ hít thở sâu biến thành hít từng ngụm từng ngụm không khí, điều này khiến Thi Cảng Bác vừa tức vừa cười, cô gái nhỏ của anh sao đáng yêu vậy chứ, đáng yêu đến mức muốn nuốt cô luôn. Tô Đậu lấy được không khí để thở nên không cảm thấy khó thở nữa, cũng không cảm thấy sẽ bị ngạt mà chết, Thi Cảng Bác dời địa điểm chiến đấu, in một nụ hôn sâu xuống nơi xương quai xanh cô, Tô Đậu kêu đau đưa tay ra cản lại nhưng không cách nào làm được vì hai tay cô bị một đôi tay kìm chặt trên đỉnh đầu, nhất thời không thể động đậy, mặc người ta định đoạt!
“Đau…” Không ngăn được, cô dùng miệng kháng nghị, nhưng Tô Đậu vừa kêu đau lại tạo thành tiếng rên rỉ rất nhỏ, thành công ngăn động tác mút vào của Thi Cảng Bác. Nhưng anh chỉ dừng hai giây sau đó lại tiếp tục, lúc này quả thực như được khích lệ, sức mút không giảm mà lại tăng lên, còn có đôi tay kia vốn giữ chặt tay Tô Đậu thì đổi thành vuốt ve qua quần áo.
Tô Đậu hoàn toàn bị hù sợ, gương mặt nhất thời biến sắc, hoảng hốt kêu lên: “Không muốn, dừng tay!” Sao sói xám lớn có thể hôn chỗ đó của cô, Tô Đậu trơ mắt nhìn đôi môi mỏng gợi cảm chuyển từ xương quai xanh xuống bộ ngực cô, quần áo bị anh kéo xuống, áo ngực đáng yêu trần truồng lộ ra dưới mắt anh.
“Đừng nhìn!” Tô Đậu cố gắng giằng cô nhưng sức lực có hạn, càng giãy dụa càng khiến mình vào trong miệng sói xám lớn nhanh hơn, miệng Thi Cảng Bác vẫn lưu luyến nơi ngực của Tô Đậu. Anh không cởi áo ngực cô ra, chỉ đơn giản để lại dấu ấn riêng của anh nơi đó, dục vọng dưới người bị anh đè nén kiềm chế, không thể bộc phát thú tính đối với đàn ông mà nói thật sự rất khổ cực, nhưng tiểu bạch thỏ đáng giá để anh kiên nhẫn, cho nên anh nhịn, nhịn để Tô Đậu quen dần, sau đó….
Tô Đậu nhắm mắt lại, không nhìn Thi Cảng Bác xâm phạm mình, nhưng đợi, đợi mãi… Không có hành động tiếp theo. Cô mở mắt ra thì đối diện với một đôi mắt cười ấm áp dịu dàng, thân thể bị đè trên bàn làm việc cũng được người đàn ông bế lên, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ chính, lần nữa yên vị là ở trong phòng ăn nhỏ.
Thi Cảng Bác soạn bữa ăn khuya, Tô Đậu nhàm chán quan sát bày biện phòng ốc, phòng này thiết kế có ba phòng hai sảnh và một ban công, phòng ốc nhìn qua nếu một người ở thì hơi rộng, đồng thời thấy cô quạnh. Tô Đậu sờ đông sờ tây, cuối cùng trở lại phòng bếp đứng phía sau Thi Cảng Bác, ánh mắt như thấy được vật báu, vội vàng đưa tay mở tủ lạnh ra, bên trong ngoài chút đồ ăn thì rất nhiều kem mà cô thích, còn có ít đồ ngọt. Tô Đậu không chịu nổi hấp dẫn lòng tràn đầy vui mừng lấy một que kem vị sữa ra, bóc hai ba lần lớp bọc bên ngoài, sau đó ăn kem có hương vị thơm ngọt.
Thi Cảng Bác nấu xong bữa tối quay người lại thì thấy Tô Đậu đang hăng say ăn kem, cô gái nhỏ này thật không biết khách khí với anh, hiện giờ xem nhà này như nhà cô, nhưng cũng tốt, sau này cô sẽ ở đây, trước mắt bây giờ để cho cô thích ứng đã!
“Tới đây ăn cơm chiên nào.” Thi Cảng Bác không cất kem trên tay Tô Đậu đi, ngược lại thừa dịp cô không chú ý cắn một miếng, sau đó bưng mâm ra khỏi phòng bếp: “Ăn no xong tắm rửa rồi lên giường ngủ.”
Tô Đậu thả nửa cây kem còn lại vào tay Thi Cảng Bác: “Chú hai cầm giúp tôi, đừng ăn lén đó!” Cuối cùng không quên dặn anh một câu, sau đó tấn công mâm cơm, Tô Đậu ăn hai miếng thì cảm thấy muốn ăn thêm, cơm chiên ngoại trừ trứng gà, còn mấy nguyên liệu khác, mâm cơm đầy trong nháy mắt thấy đã vơi dần, Tô Đậu thỏa mãn nấc lên một tiếng, Thi Cảng Bác cưng chiều vuốt đầu Tô Đậu nói: “Mau tắm rồi lên giường.”
Từ hít thở sâu biến thành hít từng ngụm từng ngụm không khí, điều này khiến Thi Cảng Bác vừa tức vừa cười, cô gái nhỏ của anh sao đáng yêu vậy chứ, đáng yêu đến mức muốn nuốt cô luôn. Tô Đậu lấy được không khí để thở nên không cảm thấy khó thở nữa, cũng không cảm thấy sẽ bị ngạt mà chết, Thi Cảng Bác dời địa điểm chiến đấu, in một nụ hôn sâu xuống nơi xương quai xanh cô, Tô Đậu kêu đau đưa tay ra cản lại nhưng không cách nào làm được vì hai tay cô bị một đôi tay kìm chặt trên đỉnh đầu, nhất thời không thể động đậy, mặc người ta định đoạt!
“Đau…” Không ngăn được, cô dùng miệng kháng nghị, nhưng Tô Đậu vừa kêu đau lại tạo thành tiếng rên rỉ rất nhỏ, thành công ngăn động tác mút vào của Thi Cảng Bác. Nhưng anh chỉ dừng hai giây sau đó lại tiếp tục, lúc này quả thực như được khích lệ, sức mút không giảm mà lại tăng lên, còn có đôi tay kia vốn giữ chặt tay Tô Đậu thì đổi thành vuốt ve qua quần áo.
Tô Đậu hoàn toàn bị hù sợ, gương mặt nhất thời biến sắc, hoảng hốt kêu lên: “Không muốn, dừng tay!” Sao sói xám lớn có thể hôn chỗ đó của cô, Tô Đậu trơ mắt nhìn đôi môi mỏng gợi cảm chuyển từ xương quai xanh xuống bộ ngực cô, quần áo bị anh kéo xuống, áo ngực đáng yêu trần truồng lộ ra dưới mắt anh.
“Đừng nhìn!” Tô Đậu cố gắng giằng cô nhưng sức lực có hạn, càng giãy dụa càng khiến mình vào trong miệng sói xám lớn nhanh hơn, miệng Thi Cảng Bác vẫn lưu luyến nơi ngực của Tô Đậu. Anh không cởi áo ngực cô ra, chỉ đơn giản để lại dấu ấn riêng của anh nơi đó, dục vọng dưới người bị anh đè nén kiềm chế, không thể bộc phát thú tính đối với đàn ông mà nói thật sự rất khổ cực, nhưng tiểu bạch thỏ đáng giá để anh kiên nhẫn, cho nên anh nhịn, nhịn để Tô Đậu quen dần, sau đó….
Tô Đậu nhắm mắt lại, không nhìn Thi Cảng Bác xâm phạm mình, nhưng đợi, đợi mãi… Không có hành động tiếp theo. Cô mở mắt ra thì đối diện với một đôi mắt cười ấm áp dịu dàng, thân thể bị đè trên bàn làm việc cũng được người đàn ông bế lên, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ chính, lần nữa yên vị là ở trong phòng ăn nhỏ.
Thi Cảng Bác soạn bữa ăn khuya, Tô Đậu nhàm chán quan sát bày biện phòng ốc, phòng này thiết kế có ba phòng hai sảnh và một ban công, phòng ốc nhìn qua nếu một người ở thì hơi rộng, đồng thời thấy cô quạnh. Tô Đậu sờ đông sờ tây, cuối cùng trở lại phòng bếp đứng phía sau Thi Cảng Bác, ánh mắt như thấy được vật báu, vội vàng đưa tay mở tủ lạnh ra, bên trong ngoài chút đồ ăn thì rất nhiều kem mà cô thích, còn có ít đồ ngọt. Tô Đậu không chịu nổi hấp dẫn lòng tràn đầy vui mừng lấy một que kem vị sữa ra, bóc hai ba lần lớp bọc bên ngoài, sau đó ăn kem có hương vị thơm ngọt.
Thi Cảng Bác nấu xong bữa tối quay người lại thì thấy Tô Đậu đang hăng say ăn kem, cô gái nhỏ này thật không biết khách khí với anh, hiện giờ xem nhà này như nhà cô, nhưng cũng tốt, sau này cô sẽ ở đây, trước mắt bây giờ để cho cô thích ứng đã!
“Tới đây ăn cơm chiên nào.” Thi Cảng Bác không cất kem trên tay Tô Đậu đi, ngược lại thừa dịp cô không chú ý cắn một miếng, sau đó bưng mâm ra khỏi phòng bếp: “Ăn no xong tắm rửa rồi lên giường ngủ.”
Tô Đậu thả nửa cây kem còn lại vào tay Thi Cảng Bác: “Chú hai cầm giúp tôi, đừng ăn lén đó!” Cuối cùng không quên dặn anh một câu, sau đó tấn công mâm cơm, Tô Đậu ăn hai miếng thì cảm thấy muốn ăn thêm, cơm chiên ngoại trừ trứng gà, còn mấy nguyên liệu khác, mâm cơm đầy trong nháy mắt thấy đã vơi dần, Tô Đậu thỏa mãn nấc lên một tiếng, Thi Cảng Bác cưng chiều vuốt đầu Tô Đậu nói: “Mau tắm rồi lên giường.”