Anh bước vào căn phòng, thực sự rất bất ngờ, căn phòng được trang trí bởi rất nhiều ánh nến và hoa hồng. Dưới sàn có một hình trái tim được xếp bằng những ly đã được rót đầy rượu vang, ở giữa là chiếc bánh sinh nhật trông thật đẹp mắt.
Mộc Nhiên bước từ sau cửa ra:"Chúc mừng sinh nhật, ông xã thân yêu."
Anh càng bất ngờ hơn khi nhìn thấy cô, tiểu bảo bối này của anh hôm nay lại dám mặc cả những bộ đồ này, thật ra anh rất thích cô mặc chúng nhưng cứ nghĩ cô sẽ không chịu mặc nên anh chẳng dám mua.
Bộ đồ của nữ cảnh sát, chiếc áo ngắn củn cỡn, vừa vặn che đi bộ ngực, nhưng lại để lộ ra cả hai đầu ngực hồng hào.
Phần bụng trắng ngần được lộ ra, chiếc quần mỏng manh và không có đáy. Máu nóng trong người anh chảy ngược, quá kích thích với sự ăn mặc của cô.
Anh đi đến ôm lấy cô, Mộc Nhiên mỉm cười:"Thổi nến ở bánh sinh nhật đã."
Hàn Thiên Lãnh ngắt mũi cô, Mộc Nhiên đốt lửa ở cây nến lên.
- "Ông xã, anh ước đi rồi thổi nến."
Hàn Thiên Lãnh nhắm mắt lại, vài giây sau rồi thổi tắt đi ngọn nến.
Mộc Nhiên tiến đến gần anh:"Anh vừa ước gì vậy?"
-"Không phải người ta nói điều ước nói ra sẽ mất linh nghiệm sao?"
Mộc Nhiên lắc đầu:"Nhưng em muốn nghe."
- "Anh ước chúng ta sẽ mãi mãi bên cạnh nhau, chúng ta sẽ sinh thật nhiều bảo bảo." Anh ôm lấy cô vào lòng rồi hôn lên trán cô.
Không khí có chút ngưng động, bởi vì cả hai đều nghĩ đến đứa con xấu số của mình, Mộc Nhiên mỉm cười xua đi bầu không khí này:"Anh cắt bánh kem đi, em tự tay làm cho anh đấy."
Hàn Thiên Lãnh cắt bánh kem rồi để ra một chiếc dĩa cho cô, Mộc Nhiên xúc một miếng đưa đến gần miệng anh.
- "Ông xã, anh ăn thử xem."
Hàn Thiên Lãnh mở miệng ra ăn bánh kem, nhưng số bánh kem đấy lại bị Mộc Nhiên ăn sạch. Anh bất mãn đè cô xuống sàn nhà, hung hăng tách cánh môi của cô ra rồi hút lại hết số bánh kem.
Mộc Nhiên đánh vào người anh:"Đáng ghét, còn rất nhiều sao anh lại tranh với em?"
Hàn Thiên Lãnh nói:"Bởi vì nó dính nước bọt của em, rất ngọt."
Mặt cô dần nóng lên, anh ôm lấy cô:"Vậy mọi thủ tục đã xong, chúng ta có thể..."
Mộc Nhiên đặt tay lên ngực anh:"Anh nóng gì chứ? Lãnh, anh ăn bánh kem rồi uống hết số rượu đó đi đã."
Hàn Thiên Lãnh nhìn những ly rượu đang xếp thành hình trái tim, nấy đó tính ra cũng chẳng ăn thua gì với tửu lượng của anh.
Mộc Nhiên cắt nửa bánh kem cho anh:"Phải ăn xong mới có thể uống, uống hết rồi anh muốn làm gì cũng được."
Năm chữ "muốn làm gì cũng được" khiến anh thích thú, Hàn Thiên Lãnh ăn ít bánh kem rồi uống số rượu đó.
Chết tiệt, đây là rượu nặng đô, chỉ mới ly thứ chín đầu óc anh đã có chút choáng váng. Mộc Nhiên cười.
- "Lãnh, anh có nổi hay không?"
Hàn Thiên Lãnh ngắt mũi cô:"Bảo bối, được lắm, để anh xem lát nữa ai sẽ là người nổi hay không nổi."
Mộc Nhiên cười thích thú rồi ăn bánh kem, Hàn Thiên Lãnh nâng ly rượu cuối cùng lên.
Thật sự chẳng biết gì nữa rồi, anh lắc đầu vài cái cho tỉnh táo rồi uống nốt ly đó.
- "Bảo bối, lại đây, chúng ta cùng làm việc đại sự."
Mộc Nhiên ngoan ngoãn đi về phía giường cùng anh, Hàn Thiên Lãnh kéo cô xuống giường.
Mộc Nhiên lấy chiếc còng số tám đã chuẩn bị sẵn ở dưới gối rồi còng một bên cổ tay anh lại, tiếp theo cô còng một bên kia vào thành giường.
Hàn Thiên Lãnh cau mày:"Em làm gì vậy?"
Mộc Nhiên mỉm cười, ngón tay vờn nhẹ lên ngực anh:"Anh có thích sinh nhật ngày hôm nay không?"
Tư thế của hai người lúc này khiến cho anh nhìn thấy hết ngực cô đang phập phồng, bên dưới đã rục rịch đòi đứng lên, ánh mắt anh tối sầm lại.
- "Anh rất thích."
Mộc Nhiên gật đầu:"Anh thích là em vui rồi."
- "Bảo bối, mau thả anh ra, nếu không em sẽ hối hận đó." Anh khàn giọng nhắc nhở.
Mộc Nhiên ngồi lên người anh, cố ý để hạ bộ của cả hai trực tiếp đụng chạm vào nhau.
Anh thở hắt:"Bảo bối, mau thả anh ra."
Mộc Nhiên ngồi trên người anh thật sự không ngoan tí nào, cô nhún lên nhún xuống thật muốn lấy mạng anh.
- "Không đấy, em sẽ không thả...Lãnh, anh cảm thấy thế nào?"
Hàn Thiên Lãnh thở gấp, bên dưới đã cộm lên còn bị nơi mềm mại của cô đụng vào khiến cho anh càng khó chịu hơn.
Mộc Nhiên cũng chẳng khá là mấy, cứ nghĩ sẽ có một phen dạy dỗ anh ai ngờ bây giờ bản thân mình bây giờ cũng nổi lên ham muốn.
Bên dưới đã ướt át đến hó chịu, cô đụng nhẹ lên nơi đó của anh.
- "Anh thật biến thái nha."
Anh thật bó tay với cô gái này, đã thế lát nữa anh nhất quyết không nương tay với cô.
Mộc Nhiên thơm nhẹ lên má anh, hôn dần xuống cô anh, cố tình để lại đầy vết tích mờ ám.
Bàn tay mềm mại của cô cởi từng cúc áo của anh ra ròi xoa nắn bờ ngực cứng rắn đó.
- "Bảo bối, nhanh lên một chút." Anh thở gấp nói.
Mộc Nhiên mỉm cười cúi đầu xuống liếm lên đầu ngực anh, làm cho anh sung sướng gồng người lên, không ngờ chuyện này lại sung sướng đến thế khi cô chủ động.
Mộc Nhiên hôn lên từng cơ bụng của anh, hôn đến thắt lưng thì mặt cô đỏ bừng.
Mộc Nhiên nhảy xuống khỏi người anh:"Em không chơi nữa."
Cô nhanh chóng bước vào phòng tắm, anh nói:"Mau cởi trói cho anh."
Mộc Nhiên quay người lại:"Haha, anh tự mà cởi, đây là quả báo cho việc anh hành hạ em mỗi đêm."
Nói rồi cô đi thẳng.
"Bặc" Anh gồng người kéo đứt chiếc còng tay ra rồi đi đến vác cô lên vai.
- "Bảo bối, anh đã nhắc nhở em nhưng em không nghe, tối nay đừng trách anh, có trách thì trách em quá gợi cảm."
Mộc Nhiên giãy giụa:"A...biến thái...đồ bán hàng dởm..."
Cô cứ thế oán trách người bán hàng và cả anh, đến khi người tiếp giường thì cái miệng nhỏ này cũng đã ngừng la hét.
Mộc Nhiên bước từ sau cửa ra:"Chúc mừng sinh nhật, ông xã thân yêu."
Anh càng bất ngờ hơn khi nhìn thấy cô, tiểu bảo bối này của anh hôm nay lại dám mặc cả những bộ đồ này, thật ra anh rất thích cô mặc chúng nhưng cứ nghĩ cô sẽ không chịu mặc nên anh chẳng dám mua.
Bộ đồ của nữ cảnh sát, chiếc áo ngắn củn cỡn, vừa vặn che đi bộ ngực, nhưng lại để lộ ra cả hai đầu ngực hồng hào.
Phần bụng trắng ngần được lộ ra, chiếc quần mỏng manh và không có đáy. Máu nóng trong người anh chảy ngược, quá kích thích với sự ăn mặc của cô.
Anh đi đến ôm lấy cô, Mộc Nhiên mỉm cười:"Thổi nến ở bánh sinh nhật đã."
Hàn Thiên Lãnh ngắt mũi cô, Mộc Nhiên đốt lửa ở cây nến lên.
- "Ông xã, anh ước đi rồi thổi nến."
Hàn Thiên Lãnh nhắm mắt lại, vài giây sau rồi thổi tắt đi ngọn nến.
Mộc Nhiên tiến đến gần anh:"Anh vừa ước gì vậy?"
-"Không phải người ta nói điều ước nói ra sẽ mất linh nghiệm sao?"
Mộc Nhiên lắc đầu:"Nhưng em muốn nghe."
- "Anh ước chúng ta sẽ mãi mãi bên cạnh nhau, chúng ta sẽ sinh thật nhiều bảo bảo." Anh ôm lấy cô vào lòng rồi hôn lên trán cô.
Không khí có chút ngưng động, bởi vì cả hai đều nghĩ đến đứa con xấu số của mình, Mộc Nhiên mỉm cười xua đi bầu không khí này:"Anh cắt bánh kem đi, em tự tay làm cho anh đấy."
Hàn Thiên Lãnh cắt bánh kem rồi để ra một chiếc dĩa cho cô, Mộc Nhiên xúc một miếng đưa đến gần miệng anh.
- "Ông xã, anh ăn thử xem."
Hàn Thiên Lãnh mở miệng ra ăn bánh kem, nhưng số bánh kem đấy lại bị Mộc Nhiên ăn sạch. Anh bất mãn đè cô xuống sàn nhà, hung hăng tách cánh môi của cô ra rồi hút lại hết số bánh kem.
Mộc Nhiên đánh vào người anh:"Đáng ghét, còn rất nhiều sao anh lại tranh với em?"
Hàn Thiên Lãnh nói:"Bởi vì nó dính nước bọt của em, rất ngọt."
Mặt cô dần nóng lên, anh ôm lấy cô:"Vậy mọi thủ tục đã xong, chúng ta có thể..."
Mộc Nhiên đặt tay lên ngực anh:"Anh nóng gì chứ? Lãnh, anh ăn bánh kem rồi uống hết số rượu đó đi đã."
Hàn Thiên Lãnh nhìn những ly rượu đang xếp thành hình trái tim, nấy đó tính ra cũng chẳng ăn thua gì với tửu lượng của anh.
Mộc Nhiên cắt nửa bánh kem cho anh:"Phải ăn xong mới có thể uống, uống hết rồi anh muốn làm gì cũng được."
Năm chữ "muốn làm gì cũng được" khiến anh thích thú, Hàn Thiên Lãnh ăn ít bánh kem rồi uống số rượu đó.
Chết tiệt, đây là rượu nặng đô, chỉ mới ly thứ chín đầu óc anh đã có chút choáng váng. Mộc Nhiên cười.
- "Lãnh, anh có nổi hay không?"
Hàn Thiên Lãnh ngắt mũi cô:"Bảo bối, được lắm, để anh xem lát nữa ai sẽ là người nổi hay không nổi."
Mộc Nhiên cười thích thú rồi ăn bánh kem, Hàn Thiên Lãnh nâng ly rượu cuối cùng lên.
Thật sự chẳng biết gì nữa rồi, anh lắc đầu vài cái cho tỉnh táo rồi uống nốt ly đó.
- "Bảo bối, lại đây, chúng ta cùng làm việc đại sự."
Mộc Nhiên ngoan ngoãn đi về phía giường cùng anh, Hàn Thiên Lãnh kéo cô xuống giường.
Mộc Nhiên lấy chiếc còng số tám đã chuẩn bị sẵn ở dưới gối rồi còng một bên cổ tay anh lại, tiếp theo cô còng một bên kia vào thành giường.
Hàn Thiên Lãnh cau mày:"Em làm gì vậy?"
Mộc Nhiên mỉm cười, ngón tay vờn nhẹ lên ngực anh:"Anh có thích sinh nhật ngày hôm nay không?"
Tư thế của hai người lúc này khiến cho anh nhìn thấy hết ngực cô đang phập phồng, bên dưới đã rục rịch đòi đứng lên, ánh mắt anh tối sầm lại.
- "Anh rất thích."
Mộc Nhiên gật đầu:"Anh thích là em vui rồi."
- "Bảo bối, mau thả anh ra, nếu không em sẽ hối hận đó." Anh khàn giọng nhắc nhở.
Mộc Nhiên ngồi lên người anh, cố ý để hạ bộ của cả hai trực tiếp đụng chạm vào nhau.
Anh thở hắt:"Bảo bối, mau thả anh ra."
Mộc Nhiên ngồi trên người anh thật sự không ngoan tí nào, cô nhún lên nhún xuống thật muốn lấy mạng anh.
- "Không đấy, em sẽ không thả...Lãnh, anh cảm thấy thế nào?"
Hàn Thiên Lãnh thở gấp, bên dưới đã cộm lên còn bị nơi mềm mại của cô đụng vào khiến cho anh càng khó chịu hơn.
Mộc Nhiên cũng chẳng khá là mấy, cứ nghĩ sẽ có một phen dạy dỗ anh ai ngờ bây giờ bản thân mình bây giờ cũng nổi lên ham muốn.
Bên dưới đã ướt át đến hó chịu, cô đụng nhẹ lên nơi đó của anh.
- "Anh thật biến thái nha."
Anh thật bó tay với cô gái này, đã thế lát nữa anh nhất quyết không nương tay với cô.
Mộc Nhiên thơm nhẹ lên má anh, hôn dần xuống cô anh, cố tình để lại đầy vết tích mờ ám.
Bàn tay mềm mại của cô cởi từng cúc áo của anh ra ròi xoa nắn bờ ngực cứng rắn đó.
- "Bảo bối, nhanh lên một chút." Anh thở gấp nói.
Mộc Nhiên mỉm cười cúi đầu xuống liếm lên đầu ngực anh, làm cho anh sung sướng gồng người lên, không ngờ chuyện này lại sung sướng đến thế khi cô chủ động.
Mộc Nhiên hôn lên từng cơ bụng của anh, hôn đến thắt lưng thì mặt cô đỏ bừng.
Mộc Nhiên nhảy xuống khỏi người anh:"Em không chơi nữa."
Cô nhanh chóng bước vào phòng tắm, anh nói:"Mau cởi trói cho anh."
Mộc Nhiên quay người lại:"Haha, anh tự mà cởi, đây là quả báo cho việc anh hành hạ em mỗi đêm."
Nói rồi cô đi thẳng.
"Bặc" Anh gồng người kéo đứt chiếc còng tay ra rồi đi đến vác cô lên vai.
- "Bảo bối, anh đã nhắc nhở em nhưng em không nghe, tối nay đừng trách anh, có trách thì trách em quá gợi cảm."
Mộc Nhiên giãy giụa:"A...biến thái...đồ bán hàng dởm..."
Cô cứ thế oán trách người bán hàng và cả anh, đến khi người tiếp giường thì cái miệng nhỏ này cũng đã ngừng la hét.