Mây mưa đi qua, cả hai ôm nhau thở dốc. Mạnh Khang vui sướng, khóe miệng mãi nhếch lên. Lần đầu tiên trong đời anh có được thứ cảm giác hạnh phúc như thế này.
Khả Ngân mệt mỏi, khuôn mặt vùi sâu trong lồng ngực của Mạnh Khang, đôi mắt khép hờ. Lúc này đây cô rất tỉnh táo, Khả Ngân không biết những gì họ đã trải qua đêm nay là đúng hay sai nhưng duy nhất chỉ có một điều Khả Ngân rất rõ ràng: Cô không bao giờ hối hận.
"Ngân nhi, ở đây với anh nhé!" - Mạnh Khang sẽ không bao giờ đồng ý để cô trở về lại nơi nhơ bẩn đó, bảo bối của anh phải được sống vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất, dưới bầu trời của anh.
"Em..." - Chưa kịp tiêu hóa hết lời đề nghị của anh, cô lúng túng không biết nên trả lời thế nào.
Khả Ngân cô xưa nay có thể sống một mình rất tốt. Cô không muốn anh nghĩ, cô đã trao thân cho anh thì sẽ giống những người phụ nữ khác, suốt ngày đeo bám anh. Chuyện đáng khinh như thế cô làm không được.
Nhưng giọng nói dịu dàng vẫn còn vang vọng bên tai, ánh mắt anh chân thành mà tha thiết nhìn cô, Khả Ngân vô lực kháng cự. Không biết nên làm thế nào cho đúng.
"Từ ngày hôm nay, anh không có khả năng sống mà không có em. Ngân nhi, hãy tin anh. Từ trước đến giờ anh đối với em chưa bao giờ là đùa giỡn. Vậy nên... hãy về với anh." - Anh biết cô vẫn còn khúc mắc trong lòng, nhưng anh là thương nhân, không tận dụng cơ hội bẻ gãy tia do dự của cô, thì không biết tiểu Ngân nhi này biết bao giờ mới được thông suốt.
Cứ tưởng anh sẽ thất vọng về thái độ của cô, nhưng Mạnh Khang lại ôn nhu vuốt ve gương mặt khả ái của cô, yêu thương khẩn thiết.
Một câu "Anh không có khả năng sống mà không có em" của anh như rót mật ngọt vào tai cô, khiến cô tin tưởng một cách vô tiền khoáng hậu. Trái tim rung động kịch liệt, Khả Ngân không ngờ mình sẽ còn cơ hội được yêu thương như vậy.
"Vâng!" - Cô e thẹn gật đầu, khuôn mặt ửng đỏ chôn vùi vào hõm cổ anh.
Anh nhanh chóng cuối đầu lại gần cô, hơi thở mang mùi bạc hà mát lạnh của anh quẩn quanh mặt cô, Khả Ngân cảm thấy nóng lên, chưa kịp phản ứng thì đôi môi ấm áp nhanh chóng phủ xuống môi cô, quấn quít môi lưỡi triền miên.
Khả Ngân e dè đáp lại anh, bỗng cô kinh ngạc trợn mắt. Cảm giác lửa nóng đang đâm vào bụng dưới, cô xấu hổ không biết làm sao. Anh... của anh lại... "dựng" lên nữa rồi...
Nhìn biểu hiện ngây ngô đáng yêu của cô, anh thích thú bật cười.
"Đáng ghét! Còn cười người ta..." - Khả Ngân chu môi lên hờn dỗi. Mạnh Khang xoay mặt cô lại, nhẹ nhàng hôn cùng khắp. Anh như phát nghiện cảm giác được rong ruổi trên người cô, mọi nơi trên thân thể tuyệt đẹp này đều có thể khơi dậy dục vọng của anh.
"Được... Ha ha... anh không cười nữa." - Mạnh Khang nhịn cười, cuối đầu hôn lên xương quai xanh quyến rũ của cô, bàn tay nóng rực đang vân vê bờ ngực mềm mại, xoa nắn thành đủ loại hình dạng. Anh yêu chết nên này, vừa mềm mại, độ co dãn lại rất tốt, cảm giác rất kích thích.
Khả Ngân rên rỉ. Cô xấu hổ ngậm chặt miệng thì Mạnh Khang dịu dàng vuốt ve cánh môi của cô. Anh nói nhỏ bên tai:
"Bảo bối, đừng cắn răng. Anh muốn nghe..."
"Ưm... a..." - Khả Ngân nức nở theo sự vuốt ve của anh. Hạ thân đã chảy đầy thủy dịch, Mạnh Khang đưa tay đâm vào, múi thịt nhanh chóng hút chặt ngón tay của anh, Khả Ngân khao khát ôm Mạnh Khang thật chặt.
Cô cảm thấy dục vọng như nhấn chìm chính mình, cô khao khát muốn anh nhiều hơn thế nữa. Khả Ngân khó chịu rên rỉ thành tiếng, chân dài quấn quanh eo anh thật chặt, ra sức đòi hỏi.
"Sao nào, em đã muốn sao..." - Mạnh Khang trêu đùa véo nhẹ cánh mũi cô, ngón tay đột ngột rút ra khiến cô thở dốc. Toàn thân như trống rỗng, thủy dịch tràn ra ướt đẫm drap giường.
"Khang... nhanh... em muốn..."
"Em muốn gì nào, nói anh nghe" - Mạnh Khang gian tà mỉm cười ma mị.
"Anh... muốn anh...vào... a~"
"Được. Thỏa mãn em."
Vừa dứt lời, anh nhanh chóng đem "người anh em" của mình dấn sâu vào hạ thể của cô. Anh mạnh mẽ luật động, đâm vào rút ra khiến cả hai khoái cảm, đạt đến cao trào. Bên dưới Mạnh Khang không ngừng ra vào, còn phía trên, bàn tay anh xoa bóp đôi gò bồng đào mềm mại. Nhụy hoa đỏ sậm cương cứng vểnh lên, anh đưa môi hôn đến, như bị kích thích, đôi vú cô càng trướng lên như mời chào anh. Mạnh Khang nhanh chóng ngậm vào miệng, ra sức mút lên như một đứa bé đang bú sữa. Tiếng chậc chậc dâm mị vang vọng cả căn phòng. Anh đổi bên không quên ưu ái cho bên còn lại, điên cuồng hôn mút hết vị ngọt trên nhụy hoa của cô.
Khả Ngân cảm giác ngứa đau nhưng cũng đồng thời thoải mái, cô đưa tay ôm đầu anh kéo sát vào ngực cô mời chào. Cô không phủ nhận mình cũng khao khát anh như vậy.
Kích tình qua mấy đợt, cuối cùng Mạnh Khang bắn ra tất cả mầm móng kích tình vào nơi sâu nhất của cô, cả hai mệt mỏi ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Ngày mai tỉnh dậy, cuộc đời họ đều bước sang trang mới.
Lời tác giả: Xin lỗi m.n vì hôm nay mới có chương mới. Nhưng không viết được dài cho lắm vì tớ rất bận, hi vọng m.n đừng bơ tớ và tiếp tục ủng hộ truyện nhé!
Mây mưa đi qua, cả hai ôm nhau thở dốc. Mạnh Khang vui sướng, khóe miệng mãi nhếch lên. Lần đầu tiên trong đời anh có được thứ cảm giác hạnh phúc như thế này.
Khả Ngân mệt mỏi, khuôn mặt vùi sâu trong lồng ngực của Mạnh Khang, đôi mắt khép hờ. Lúc này đây cô rất tỉnh táo, Khả Ngân không biết những gì họ đã trải qua đêm nay là đúng hay sai nhưng duy nhất chỉ có một điều Khả Ngân rất rõ ràng: Cô không bao giờ hối hận.
"Ngân nhi, ở đây với anh nhé!" - Mạnh Khang sẽ không bao giờ đồng ý để cô trở về lại nơi nhơ bẩn đó, bảo bối của anh phải được sống vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất, dưới bầu trời của anh.
"Em..." - Chưa kịp tiêu hóa hết lời đề nghị của anh, cô lúng túng không biết nên trả lời thế nào.
Khả Ngân cô xưa nay có thể sống một mình rất tốt. Cô không muốn anh nghĩ, cô đã trao thân cho anh thì sẽ giống những người phụ nữ khác, suốt ngày đeo bám anh. Chuyện đáng khinh như thế cô làm không được.
Nhưng giọng nói dịu dàng vẫn còn vang vọng bên tai, ánh mắt anh chân thành mà tha thiết nhìn cô, Khả Ngân vô lực kháng cự. Không biết nên làm thế nào cho đúng.
"Từ ngày hôm nay, anh không có khả năng sống mà không có em. Ngân nhi, hãy tin anh. Từ trước đến giờ anh đối với em chưa bao giờ là đùa giỡn. Vậy nên... hãy về với anh." - Anh biết cô vẫn còn khúc mắc trong lòng, nhưng anh là thương nhân, không tận dụng cơ hội bẻ gãy tia do dự của cô, thì không biết tiểu Ngân nhi này biết bao giờ mới được thông suốt.
Cứ tưởng anh sẽ thất vọng về thái độ của cô, nhưng Mạnh Khang lại ôn nhu vuốt ve gương mặt khả ái của cô, yêu thương khẩn thiết.
Một câu "Anh không có khả năng sống mà không có em" của anh như rót mật ngọt vào tai cô, khiến cô tin tưởng một cách vô tiền khoáng hậu. Trái tim rung động kịch liệt, Khả Ngân không ngờ mình sẽ còn cơ hội được yêu thương như vậy.
"Vâng!" - Cô e thẹn gật đầu, khuôn mặt ửng đỏ chôn vùi vào hõm cổ anh.
Anh nhanh chóng cuối đầu lại gần cô, hơi thở mang mùi bạc hà mát lạnh của anh quẩn quanh mặt cô, Khả Ngân cảm thấy nóng lên, chưa kịp phản ứng thì đôi môi ấm áp nhanh chóng phủ xuống môi cô, quấn quít môi lưỡi triền miên.
Khả Ngân e dè đáp lại anh, bỗng cô kinh ngạc trợn mắt. Cảm giác lửa nóng đang đâm vào bụng dưới, cô xấu hổ không biết làm sao. Anh... của anh lại... "dựng" lên nữa rồi...
Nhìn biểu hiện ngây ngô đáng yêu của cô, anh thích thú bật cười.
"Đáng ghét! Còn cười người ta..." - Khả Ngân chu môi lên hờn dỗi. Mạnh Khang xoay mặt cô lại, nhẹ nhàng hôn cùng khắp. Anh như phát nghiện cảm giác được rong ruổi trên người cô, mọi nơi trên thân thể tuyệt đẹp này đều có thể khơi dậy dục vọng của anh.
"Được... Ha ha... anh không cười nữa." - Mạnh Khang nhịn cười, cuối đầu hôn lên xương quai xanh quyến rũ của cô, bàn tay nóng rực đang vân vê bờ ngực mềm mại, xoa nắn thành đủ loại hình dạng. Anh yêu chết nên này, vừa mềm mại, độ co dãn lại rất tốt, cảm giác rất kích thích.
Khả Ngân rên rỉ. Cô xấu hổ ngậm chặt miệng thì Mạnh Khang dịu dàng vuốt ve cánh môi của cô. Anh nói nhỏ bên tai:
"Bảo bối, đừng cắn răng. Anh muốn nghe..."
"Ưm... a..." - Khả Ngân nức nở theo sự vuốt ve của anh. Hạ thân đã chảy đầy thủy dịch, Mạnh Khang đưa tay đâm vào, múi thịt nhanh chóng hút chặt ngón tay của anh, Khả Ngân khao khát ôm Mạnh Khang thật chặt.
Cô cảm thấy dục vọng như nhấn chìm chính mình, cô khao khát muốn anh nhiều hơn thế nữa. Khả Ngân khó chịu rên rỉ thành tiếng, chân dài quấn quanh eo anh thật chặt, ra sức đòi hỏi.
"Sao nào, em đã muốn sao..." - Mạnh Khang trêu đùa véo nhẹ cánh mũi cô, ngón tay đột ngột rút ra khiến cô thở dốc. Toàn thân như trống rỗng, thủy dịch tràn ra ướt đẫm drap giường.
"Khang... nhanh... em muốn..."
"Em muốn gì nào, nói anh nghe" - Mạnh Khang gian tà mỉm cười ma mị.
"Anh... muốn anh...vào... a~"
"Được. Thỏa mãn em."
Vừa dứt lời, anh nhanh chóng đem "người anh em" của mình dấn sâu vào hạ thể của cô. Anh mạnh mẽ luật động, đâm vào rút ra khiến cả hai khoái cảm, đạt đến cao trào. Bên dưới Mạnh Khang không ngừng ra vào, còn phía trên, bàn tay anh xoa bóp đôi gò bồng đào mềm mại. Nhụy hoa đỏ sậm cương cứng vểnh lên, anh đưa môi hôn đến, như bị kích thích, đôi vú cô càng trướng lên như mời chào anh. Mạnh Khang nhanh chóng ngậm vào miệng, ra sức mút lên như một đứa bé đang bú sữa. Tiếng chậc chậc dâm mị vang vọng cả căn phòng. Anh đổi bên không quên ưu ái cho bên còn lại, điên cuồng hôn mút hết vị ngọt trên nhụy hoa của cô.
Khả Ngân cảm giác ngứa đau nhưng cũng đồng thời thoải mái, cô đưa tay ôm đầu anh kéo sát vào ngực cô mời chào. Cô không phủ nhận mình cũng khao khát anh như vậy.
Kích tình qua mấy đợt, cuối cùng Mạnh Khang bắn ra tất cả mầm móng kích tình vào nơi sâu nhất của cô, cả hai mệt mỏi ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Ngày mai tỉnh dậy, cuộc đời họ đều bước sang trang mới.
Lời tác giả: Xin lỗi m.n vì hôm nay mới có chương mới. Nhưng không viết được dài cho lắm vì tớ rất bận, hi vọng m.n đừng bơ tớ và tiếp tục ủng hộ truyện nhé!