Phòng ăn rộng lớn, Mạnh Khang nhàn rỗi ngồi bên bàn ăn ngắm nhìn cô gái xinh đẹp của mình đang bận rộn trong phòng bếp. Anh hơi bất ngờ vì Khả Ngân có thể nấu ăn a~ Con gái hiện đại, mấy ai làm được những việc này cơ chứ? Anh bất ngờ nhìn từng động tác nhanh nhẹn và thuần thục của cô. Đôi tay trắng nhỏ nhanh chóng rửa sạch cà chua dưới vòi nước mát lạnh, thái thành từng lát nhỏ bày ra đĩa.
Mạnh Khang đứng dậy phụ giúp cô đem bát đĩa bày ra bàn. Viên quản gia và hai hàng người hầu cứ thế đứng một bên mở to mắt nhìn họ. Đôi nam nữ tài sắc này cứ thế chiếm lĩnh nhà bếp của họ.
Lần đầu tiên lão quản gia thấy được nụ cười vui vẻ trên môi cậu chủ. Ông cảm động đến mức khóe mắt rưng rưng. Từ lâu rồi, lão gia và phu nhân luôn luôn bận rộn với công việc của họ, toàn bộ thời gian Mạnh Khang đều được ông chăm sóc, chỉ đến khi phu nhân sinh nhị thiếu gia và tiểu thư thì gia đình họ mới ngày ngày bên nhau.
Rất lâu rồi ông mới thấy cậu chủ vui vẻ đến thế? Cô gái này, từ sâu đáy lòng ông rất biết ơn cô ấy.
"Anh cứ ngồi yên đó đi, sắp xong rồi ạ!" - Khả Ngân khẽ đẩy anh ngồi xuống ghế, cô cẩn thận bê ra vài món ăn đơn giản và một món canh. Cô nghĩ, chỉ có hai người nên không cần phải chuẩn bị nhiều.
Nhìn một bàn thức ăn đầy mĩ vị, tất cả người làm đều kinh ngạc nhìn cô. Ai có thể nhìn ra đại tiểu thư này biết nấu ăn cơ chứ? Viên quản gia chỉ nhìn Khả Ngân mỉm cười hiền từ.
"Anh không biết rằng em có thể nấu ăn. Nào ngồi xuống đi." - Mạnh Khang cười khen ngợi, kéo cô ngồi xuống bên cạnh anh.
"Ngày trước, bà dạy em ạ! Anh ăn thử món này đi." - Khả Ngân gắp miếng thịt viên bắt mắt bỏ vào chén của Mạnh Khang, ngước mắt trông chờ anh nếp thử.
Mạnh Khang nếm thử một miếng, miếng thịt thơm mềm cùng nước sốt đậm đà rất hợp với khẩu vị của anh.
"Thế nào hả anh?" - Mắt cô long lanh nhìn anh, hi vọng không quá tệ.
"Ngon quá! Em nấu ăn ngon thật, mau ăn thử đi." - Nhìn cô vui vẻ cười tít mắt thế kia, Mạnh Khang cũng thấy hạnh phúc. Dường như chỉ cần Khả Ngân cười vui thì dù trời có sập xuống anh cũng không hối tiếc.
Hai người vui vẻ anh một miếng em một miếng. Cả hai đều thấy trái tim khác lạ, dâng lên một cỗ cảm xúc lạ kì.
"Quản gia, có khi nào chúng ta sẽ bị đuổi việc không ạ?" - Một người hầu nhỏ giọng ủy khuất. Lão quản gia ngạc nhiên quay sang hỏi:
"Sao lại thế?"
"Từ tiểu thư nấu ăn tốt như vậy, chúng ta... chúng ta còn có đất dụng võ sao?"
"Đừng ngốc như vậy. Hai người họ đều có công việc." - Cả nhóm người cùng bật người, ai cũng vui vẻ.
~
Khả Ngân tắm rửa sạch sẽ, từ phòng tắm bước ra liền không thấy bóng dáng Mạnh Khang. Chắc là anh đến thư phòng.
Cô không vội lau khô tóc mà chân trần bước trên thảm sàn, tiến lại chiếc bàn cạnh đó lấy chiếc điện thoại mà Mạnh Khang vừa sai người đem đến cho cô. Điện thoại của cô bỏ ở căn nhà kia.
Nhanh chóng ấn một dãy số quen thuộc, cô muốn nghe giọng nói của Yến Phương. Chắc là mấy ngày nay cô ấy lo lắng cho cô lắm.
Rất nhanh đầu bên kia đã có người nghe máy.
"Yến Phương xin nghe. Ai đấy ạ?"
"Là tớ." - Không hiểu sao vừa nghe giọng nói tràn đầy sức sống của chị em tốt, cô liền cảm thấy yếu mềm. Sống mũi cay cay rất muốn òa khóc.
"Khả Ngân? Tiểu Ngân nhi là cậu thật sao?" - Yến Phương hét toáng, vừa mừng vừa lo.
"Phương Phương, là tớ đây. Hic... tớ.. tớ..." -Khả Ngân nức nở, cô muốn nói rất nhiều nhưng dường như mọi lời nói đều bị nghẹn ứ nơi cổ họng.
"Huhu, Ngân Ngân, cậu ở đâu, cậu đang ở đâu? Mấy ngày nay không tìm thấy cậu, tớ rất sợ...Huhu" - Yến Phương bật khóc. Cô rất muốn gặp Khả Ngân ngay lúc này.
"Tớ rất tốt, mọi chuyện đều tốt cả rồi, Phương Phương cậu đừng lo."
"Nói cho tớ biết, có phải... có phải ông ta?"
"Khi nào gặp tớ sẽ kể."
"Bây giờ cậu ở đâu, tớ tới liền."
"Muộn rồi. Ngày mai gặp tớ sẽ nói rõ. Sáng mai cậu đến văn phòng của tớ, được không?"
"Được. Tất nhiên là được. Cậu nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy. Ngày mai tớ sẽ đến, tớ rất nhớ cậu."
"Tớ cũng nhớ Phương Phương rất nhiều."
"Biết rồi. Cậu ngủ sớm đi, ngày mai phải gặp đó!"
"Ok. Tạm biệt"
"Bye bye"
Chỉ còn tiếng tút tút bên tai, KHả Ngân nhìn chằm chằm màn hình điện thoại mà thẫn thờ. Cô rất muốn òa khóc ngay lúc này, cô muốn gặp Phương Phương.
Khả Ngân đưa tay lên bịt chặt miệng, chỉ sợ tiếng nấc sẽ bật ra thành tiếng. Bỗng, một bàn tay ấm áp chạm vào đôi vai đang run lên của cô. Khả Ngân hoảng hốt quay lại, cô không biết Mạnh Khang đã đứng bên cạnh từ lúc nào.
Cô không biết khi bước vào phòng, nhìn Khả Ngân kìm nén đau thương uất ức bật khóc, anh đã đau lòng đến nhường nào! Cô gái này lẽ ra phải được yêu thương thật tốt. Không thể để cô ấy khóc.
"Ngoan. Đừng khóc." - Anh đưa tay ôm cô vào lòng,vuốt nhẹ tấm lưng mảnh khảnh của cô.
Khả Ngân vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của anh, nức nở khóc òa.
"Anh... anh...~"
"Ừ. Anh biết cả rồi, em đừng khóc, anh sẽ đau lòng." - Giọng nói dịu dàng bên tai, câu từ ngọt ngào khiến trái tim bạn rung động. May mắn biết bao, đời này bạn đã gặp một người như vậy.
"Hức...Em..." - Khả Ngân xúc động ôm chặt lấy anh như sợ anh sẽ lại vụt tan mất. Cô sợ tất cả chỉ là mơ, sợ anh không thật.
Mạnh Khang nhìn được bất an trong ánh mắt cô. Anh nhẹ đẩy ngã Khả Ngân xuống chiếc giường mềm mại, phủ lên cánh môi mềm một nụ hôn nồng nhiệt. Anh mãnh liệt xâm nhập vào khoang miệng của cô, cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho cùng anh rong ruổi theo trò chơi ái tình. Anh tham lam muốn khảm cô vào thân thể mình để mãi mãi giữ cô bên cạnh.
"Khang~" - Khả Ngân thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng nhìn anh.
"Bảo bối, anh muốn em." - Đôi mắt anh lúc này tràn ngập dục vọng chiếm hữu. Anh tha thiết hôm mút lấy môi cô đỏ mọng, một đường hôn xuống xương quai xanh rõ ràng nổi bật, bàn tay linh hoạt nóng bỏng phủ lên một bên ngực của cô. Anh nhẹ xoa bóp bờ vú căng tròn trước mắt. Khả Ngân được anh đụng chạm nhanh chóng có phản ứng, nụ hoa nhanh chóng cương cứng. Cô rên rỉ ưỡn ngực lên, đôi tay vòng sâu vào cổ anh, nghênh hợp anh chiếm hữu mình.
Phòng ăn rộng lớn, Mạnh Khang nhàn rỗi ngồi bên bàn ăn ngắm nhìn cô gái xinh đẹp của mình đang bận rộn trong phòng bếp. Anh hơi bất ngờ vì Khả Ngân có thể nấu ăn a~ Con gái hiện đại, mấy ai làm được những việc này cơ chứ? Anh bất ngờ nhìn từng động tác nhanh nhẹn và thuần thục của cô. Đôi tay trắng nhỏ nhanh chóng rửa sạch cà chua dưới vòi nước mát lạnh, thái thành từng lát nhỏ bày ra đĩa.
Mạnh Khang đứng dậy phụ giúp cô đem bát đĩa bày ra bàn. Viên quản gia và hai hàng người hầu cứ thế đứng một bên mở to mắt nhìn họ. Đôi nam nữ tài sắc này cứ thế chiếm lĩnh nhà bếp của họ.
Lần đầu tiên lão quản gia thấy được nụ cười vui vẻ trên môi cậu chủ. Ông cảm động đến mức khóe mắt rưng rưng. Từ lâu rồi, lão gia và phu nhân luôn luôn bận rộn với công việc của họ, toàn bộ thời gian Mạnh Khang đều được ông chăm sóc, chỉ đến khi phu nhân sinh nhị thiếu gia và tiểu thư thì gia đình họ mới ngày ngày bên nhau.
Rất lâu rồi ông mới thấy cậu chủ vui vẻ đến thế? Cô gái này, từ sâu đáy lòng ông rất biết ơn cô ấy.
"Anh cứ ngồi yên đó đi, sắp xong rồi ạ!" - Khả Ngân khẽ đẩy anh ngồi xuống ghế, cô cẩn thận bê ra vài món ăn đơn giản và một món canh. Cô nghĩ, chỉ có hai người nên không cần phải chuẩn bị nhiều.
Nhìn một bàn thức ăn đầy mĩ vị, tất cả người làm đều kinh ngạc nhìn cô. Ai có thể nhìn ra đại tiểu thư này biết nấu ăn cơ chứ? Viên quản gia chỉ nhìn Khả Ngân mỉm cười hiền từ.
"Anh không biết rằng em có thể nấu ăn. Nào ngồi xuống đi." - Mạnh Khang cười khen ngợi, kéo cô ngồi xuống bên cạnh anh.
"Ngày trước, bà dạy em ạ! Anh ăn thử món này đi." - Khả Ngân gắp miếng thịt viên bắt mắt bỏ vào chén của Mạnh Khang, ngước mắt trông chờ anh nếp thử.
Mạnh Khang nếm thử một miếng, miếng thịt thơm mềm cùng nước sốt đậm đà rất hợp với khẩu vị của anh.
"Thế nào hả anh?" - Mắt cô long lanh nhìn anh, hi vọng không quá tệ.
"Ngon quá! Em nấu ăn ngon thật, mau ăn thử đi." - Nhìn cô vui vẻ cười tít mắt thế kia, Mạnh Khang cũng thấy hạnh phúc. Dường như chỉ cần Khả Ngân cười vui thì dù trời có sập xuống anh cũng không hối tiếc.
Hai người vui vẻ anh một miếng em một miếng. Cả hai đều thấy trái tim khác lạ, dâng lên một cỗ cảm xúc lạ kì.
"Quản gia, có khi nào chúng ta sẽ bị đuổi việc không ạ?" - Một người hầu nhỏ giọng ủy khuất. Lão quản gia ngạc nhiên quay sang hỏi:
"Sao lại thế?"
"Từ tiểu thư nấu ăn tốt như vậy, chúng ta... chúng ta còn có đất dụng võ sao?"
"Đừng ngốc như vậy. Hai người họ đều có công việc." - Cả nhóm người cùng bật người, ai cũng vui vẻ.
~
Khả Ngân tắm rửa sạch sẽ, từ phòng tắm bước ra liền không thấy bóng dáng Mạnh Khang. Chắc là anh đến thư phòng.
Cô không vội lau khô tóc mà chân trần bước trên thảm sàn, tiến lại chiếc bàn cạnh đó lấy chiếc điện thoại mà Mạnh Khang vừa sai người đem đến cho cô. Điện thoại của cô bỏ ở căn nhà kia.
Nhanh chóng ấn một dãy số quen thuộc, cô muốn nghe giọng nói của Yến Phương. Chắc là mấy ngày nay cô ấy lo lắng cho cô lắm.
Rất nhanh đầu bên kia đã có người nghe máy.
"Yến Phương xin nghe. Ai đấy ạ?"
"Là tớ." - Không hiểu sao vừa nghe giọng nói tràn đầy sức sống của chị em tốt, cô liền cảm thấy yếu mềm. Sống mũi cay cay rất muốn òa khóc.
"Khả Ngân? Tiểu Ngân nhi là cậu thật sao?" - Yến Phương hét toáng, vừa mừng vừa lo.
"Phương Phương, là tớ đây. Hic... tớ.. tớ..." -Khả Ngân nức nở, cô muốn nói rất nhiều nhưng dường như mọi lời nói đều bị nghẹn ứ nơi cổ họng.
"Huhu, Ngân Ngân, cậu ở đâu, cậu đang ở đâu? Mấy ngày nay không tìm thấy cậu, tớ rất sợ...Huhu" - Yến Phương bật khóc. Cô rất muốn gặp Khả Ngân ngay lúc này.
"Tớ rất tốt, mọi chuyện đều tốt cả rồi, Phương Phương cậu đừng lo."
"Nói cho tớ biết, có phải... có phải ông ta?"
"Khi nào gặp tớ sẽ kể."
"Bây giờ cậu ở đâu, tớ tới liền."
"Muộn rồi. Ngày mai gặp tớ sẽ nói rõ. Sáng mai cậu đến văn phòng của tớ, được không?"
"Được. Tất nhiên là được. Cậu nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy. Ngày mai tớ sẽ đến, tớ rất nhớ cậu."
"Tớ cũng nhớ Phương Phương rất nhiều."
"Biết rồi. Cậu ngủ sớm đi, ngày mai phải gặp đó!"
"Ok. Tạm biệt"
"Bye bye"
Chỉ còn tiếng tút tút bên tai, KHả Ngân nhìn chằm chằm màn hình điện thoại mà thẫn thờ. Cô rất muốn òa khóc ngay lúc này, cô muốn gặp Phương Phương.
Khả Ngân đưa tay lên bịt chặt miệng, chỉ sợ tiếng nấc sẽ bật ra thành tiếng. Bỗng, một bàn tay ấm áp chạm vào đôi vai đang run lên của cô. Khả Ngân hoảng hốt quay lại, cô không biết Mạnh Khang đã đứng bên cạnh từ lúc nào.
Cô không biết khi bước vào phòng, nhìn Khả Ngân kìm nén đau thương uất ức bật khóc, anh đã đau lòng đến nhường nào! Cô gái này lẽ ra phải được yêu thương thật tốt. Không thể để cô ấy khóc.
"Ngoan. Đừng khóc." - Anh đưa tay ôm cô vào lòng,vuốt nhẹ tấm lưng mảnh khảnh của cô.
Khả Ngân vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của anh, nức nở khóc òa.
"Anh... anh...~"
"Ừ. Anh biết cả rồi, em đừng khóc, anh sẽ đau lòng." - Giọng nói dịu dàng bên tai, câu từ ngọt ngào khiến trái tim bạn rung động. May mắn biết bao, đời này bạn đã gặp một người như vậy.
"Hức...Em..." - Khả Ngân xúc động ôm chặt lấy anh như sợ anh sẽ lại vụt tan mất. Cô sợ tất cả chỉ là mơ, sợ anh không thật.
Mạnh Khang nhìn được bất an trong ánh mắt cô. Anh nhẹ đẩy ngã Khả Ngân xuống chiếc giường mềm mại, phủ lên cánh môi mềm một nụ hôn nồng nhiệt. Anh mãnh liệt xâm nhập vào khoang miệng của cô, cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho cùng anh rong ruổi theo trò chơi ái tình. Anh tham lam muốn khảm cô vào thân thể mình để mãi mãi giữ cô bên cạnh.
"Khang~" - Khả Ngân thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng nhìn anh.
"Bảo bối, anh muốn em." - Đôi mắt anh lúc này tràn ngập dục vọng chiếm hữu. Anh tha thiết hôm mút lấy môi cô đỏ mọng, một đường hôn xuống xương quai xanh rõ ràng nổi bật, bàn tay linh hoạt nóng bỏng phủ lên một bên ngực của cô. Anh nhẹ xoa bóp bờ vú căng tròn trước mắt. Khả Ngân được anh đụng chạm nhanh chóng có phản ứng, nụ hoa nhanh chóng cương cứng. Cô rên rỉ ưỡn ngực lên, đôi tay vòng sâu vào cổ anh, nghênh hợp anh chiếm hữu mình.