Có điều cô vừa dứt lời thì hai thanh âm mê hoặc lòng người cùng lúc vang lên phía sau lưng họ.
"Cao đại tiểu thư muốn giết tôi sao?/ Em vừa gọi ai là người phụ nữ của em hả?"
Cả hai cô gái giật mình xoay người lại, đập vào mắt họ là hai người đàn ông cao lớn, mỗi người mang mỗi vẻ đẹp riêng, đứng chung một chỗ, khí chất lấn át tất cả mọi người trong nhà hàng. Chỉ thấy hai cô gái ngạc nhiên cứ thế nhìn chằm chằm họ.
Mạnh Khang nhìn biểu hiện phát ngốc của người yêu mà cưng chiều bước tới kéo cô đứng dậy.
"Anh... anh..."
"Đi nào, anh dẫn em đến một nơi." - Mạnh Khang dịu dàng với mỹ nhân tỏng lòng rồi ngước lên nháy mắt Lục Kiến Hoa.
"Nhưng... em còn đang ăn trưa... anh..." - Khả Ngân khó xử nhìn Yến Phương. Chỉ thấy cô gái này nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị ra tay nghĩa hiệp dành lại "người thương".
Nhưng Yến Phương chưa kịp hoàn thành ý nguyện thì Lục thiếu đứng bên cạnh nhanh tay túm lấy cổ tay cô kéo lại. Liếc mắt trừng cô.
"Em còn muốn làm ra hành động quái dị nào nữa hả?"
"Quái dị cái đầu anh. Buông ra, tôi phải đi cùng Ngân Ngân." - Yến Phương hung hăng trừng mắt với Lục Kiến Hoa, tuy có hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của anh nhưng Ngân Ngân của cô a~, cô còn chưa trò chuyện xong mà.
"Đừng bước bỉnh nữa, cô ngốc. Khang có chuyện muốn làm cùng cô ấy." - Lúc này Yến Phương mới quay sang Mạnh Khang đang đứng bên cạnh, ôn nhu vuốt ve bàn tay Khả Ngân. Cô vô tình phát hiện tình cảm nồng đậm trong đôi mắt người đàn ông này dành cho Khả Ngân.
Yến Phương thôi giãy giụa, nói tạm biệt chị em tốt rồi trơ mắt nhìn hai người họ rời đi. Lúc này cô bỗng phát hiện ra, hai con người đó sánh vai bên nhau thật hoàn hảo vô cùng.
Khóe mắt ẩm ướt, Yến Phương quay sang Lục Kiến Hoa vẫn còn bên cạnh.
"Có vẻ như lần này, Ngân Ngân sẽ được hạnh phúc."
Lục Kiến Hoa nho nhã đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, chỉ cười không nói gì. Anh biết rõ, người đàn ông kia một khi đã yêu thì có lẽ chính bản thân anh cũng không biết sẽ thế nào.
~
Trong xe, Khả Ngân bực bội nhìn người đàn ông mặt không thay đổi đang chăm chú lái xe bên cạnh. Cô tức giận thế này mà anh ta hoàn toàn không có một chút phản ứng a~
"Sao nào, đang giận anh, hữ?" - Mạnh Khang buồn cười quay sang nhìn khuôn mặt đáng yêu đang ửng đỏ lên vì giận của cô.
"Sao có thể vô lí như vậy chứ? Em còn rất nhiều chuyện muốn nói với Phương Phương a~" - Cô quay mặt đi không thèm nhìn anh.
Mạnh Khang đưa một tay qua nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, đưa lên môi hôn nhẹ. Khả Ngân xấu hổ nhanh chóng rút tay về.
"Cô gái kia lưu manh như vậy, anh sao có thể để em ngồi lâu với cô ấy, lỡ như lây nhiễm tính khí ấy thì anh phải làm sao đây?"
"Anh... anh có nói ngược không vậy? Lưu manh sao..." - Khả Ngân phụt cười trước câu nói hóm hỉnh của anh. Yến Phương tuy có cứng rắn, mạnh miệng nhưng hoàn toàn không thể "lưu manh" như anh nói a~
"Cô ta nói chuyện hổ báo như thế đấy. Cũng có tên biến thái như Lục Kiến Hoa mới có thể yêu cô ấy." - Anh lộ vẻ mặt khó hiểu.
"A~ Nhắc mới nhớ, sao anh và Lục Kiến Hoa cứ dính lấy nhau như sam vậy hả?" - Khả Ngân nghiêng đầu suy nghĩ, như phát hiện ra gì đó, mắt cô sáng lên mở to nhìn anh đầy ám muội.
"Sao lại nhìn anh như vậy?"
"Có phải hai người... hai người..." - Cô chưa kịp nói hết, chỉ nghe âm thanh bánh xe ma sát với mặt đường, chiếc xe nhanh chóng dừng lại. Đang lúc Khả Ngân chưa kịp hoàn hồn, Mạnh Khang nghiêng người qua kéo cô vào lòng, hôn lấy cái miệng nhỏ nhắn nói ra những điều kì dị kia. Giống như trừng phạt, vừa ôn nhu vừa mãnh liệt. Anh đưa lưỡi vào cái miệng khẽ mở ra của cô, cùng chiếc lưỡi thơm tho của cô quấn quít lấy nhau. Anh hút cạn mật ngọt trong miệng cô, phát ra những âm thanh ái muội khiến người ta phải mặt đỏ tim đập.
Không biết qua bao lâu, cô vô lực xụi lơ trong lòng anh. Khí lực như bị rút cạn sau nụ hôn nóng bỏng đó, khuôn mặt Khả Ngân đỏ ửng như một quả anh đào chín. Cô xấu hổ không dám ngước mặt lên, vùi sâu vào lồng ngực rắn chắc của anh.
"Còn dám có những suy nghĩ không đứng đắn kia nữa không?" - Mạnh Khanh nghiêm nghị nhìn cô.
Khả Ngân yếu ớt lắc mạnh đầu, tha cho cô đi. Chỉ là đùa, hoàn toàn là đùa thôi mà.
Anh mỉm cười, nụ cười rất đẹp khiến cô ngẩn ngơ cứ thế như bị cuốn vào vẻ đẹp của anh.
Sau khi cô ổn định hơi thở, anh mở cửa xe, dắt cô bước vào một trung tâm mua sắm lớn.
"Anh dẫn em đến đây làm gì ạ?" - Khả Ngân chậm chạm theo anh bước vào. Nhìn anh vun một xấp thẻ vàng lên quầy quản lí.
Rất nhanh, một người đàn ông trung niên cung kính bước ra đứng trước mặt hai người.
"Mạnh thiếu đại giá quang lâm, không biết hôm người ngài muốn mua gì?"
"Đem ra những mẫu quần áo mới nhất hiện nay cho cô ấy thử." - Anh quay sang cô, mỉm cười. - "Em chọn những gì mình thích đi".
Quản lí vui vẻ nhưng bắt được rùa vàng, vội vàng phân phó nhân viên đem ra những mẫu mới nhất, đẹp nhất.
"Nhưng em có quần áo rồi mà anh." - Nhìn đống quần áo trước mặt, Khả Ngân choáng váng đầu óc.
"Ừ. Những thứ đó đều ở nhà cha em, chúng ta không cần nữa. Chúng ta mua cái mới, được không?" - Nhìn anh nhẹ nhàng săn sóc như thế, cô làm sao có thể khước từ đây. Khả Ngân e thẹn gật đầu. Mạnh Khang rất hài lòng với phản ứng của cô, anh yêu thương ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng.
Mạnh Khang chọn cho cô một bộ váy liền thân màu xanh lam thanh mát, chất liệu vải voan mềm nhẹ rất thích hợp với mùa này.
"Em vào trong thử cho anh xem đi."
Khả Ngân ngoan ngoãn vào phòng thay đồ. Còn anh, quay sang bên cạnh chọn đồ trang sức cho cô. Làm người phụ nữ của Mạnh Khang anh, người đi cùng anh đến suốt cuộc đời, anh làm sao có thể để cô chịu thiệt thòi đây.
Sau khi chọn cho cô một bộ trang sức ánh kim lấp lánh, anh quay lại bỗng sững người nhìn người con gái trước mặt.
Dưới làn váy mỏng manh, Khả Ngân xinh đẹp động lòng người đang e thẹn trước mặt anh. Da của cô trắng nõn nà, kết hợp với màu sắc váy thật nổi bật. anh cất bước lại gần, vòng tay sửa lại thắt lưng cho cô. Nhìn cô gái của mình thanh lệ thoát tục, anh kiềm lòng không được cuối đầu hôn lên môi cô một nụ hôn nhẹ.
Khả Ngân ngượng ngùng áp mặt lên vai anh, ôm lấy anh nói nhỏ.
"Cái này đắt lắm đó anh." - Giọng nói ngọt ngào kề sát bên tai, toàn thân Mạnh Khang nóng ran lên, dưới thân nhanh chóng phản ứng.
Chết tiệt. Đưa cô đi mua quần áo rõ ràng là một quyết định sai lầm mà. Mạnh Khang liếc nhìn quản lí bảo ông ta gói tất cả những thứ này mang đến biệt thự của anh. Rồi trước ánh mắt kinh ngạc, ngưỡng mộ của mọi người, anh nhanh chóng bế ngang cô rời đi.
Có điều cô vừa dứt lời thì hai thanh âm mê hoặc lòng người cùng lúc vang lên phía sau lưng họ.
"Cao đại tiểu thư muốn giết tôi sao?/ Em vừa gọi ai là người phụ nữ của em hả?"
Cả hai cô gái giật mình xoay người lại, đập vào mắt họ là hai người đàn ông cao lớn, mỗi người mang mỗi vẻ đẹp riêng, đứng chung một chỗ, khí chất lấn át tất cả mọi người trong nhà hàng. Chỉ thấy hai cô gái ngạc nhiên cứ thế nhìn chằm chằm họ.
Mạnh Khang nhìn biểu hiện phát ngốc của người yêu mà cưng chiều bước tới kéo cô đứng dậy.
"Anh... anh..."
"Đi nào, anh dẫn em đến một nơi." - Mạnh Khang dịu dàng với mỹ nhân tỏng lòng rồi ngước lên nháy mắt Lục Kiến Hoa.
"Nhưng... em còn đang ăn trưa... anh..." - Khả Ngân khó xử nhìn Yến Phương. Chỉ thấy cô gái này nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị ra tay nghĩa hiệp dành lại "người thương".
Nhưng Yến Phương chưa kịp hoàn thành ý nguyện thì Lục thiếu đứng bên cạnh nhanh tay túm lấy cổ tay cô kéo lại. Liếc mắt trừng cô.
"Em còn muốn làm ra hành động quái dị nào nữa hả?"
"Quái dị cái đầu anh. Buông ra, tôi phải đi cùng Ngân Ngân." - Yến Phương hung hăng trừng mắt với Lục Kiến Hoa, tuy có hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của anh nhưng Ngân Ngân của cô a~, cô còn chưa trò chuyện xong mà.
"Đừng bước bỉnh nữa, cô ngốc. Khang có chuyện muốn làm cùng cô ấy." - Lúc này Yến Phương mới quay sang Mạnh Khang đang đứng bên cạnh, ôn nhu vuốt ve bàn tay Khả Ngân. Cô vô tình phát hiện tình cảm nồng đậm trong đôi mắt người đàn ông này dành cho Khả Ngân.
Yến Phương thôi giãy giụa, nói tạm biệt chị em tốt rồi trơ mắt nhìn hai người họ rời đi. Lúc này cô bỗng phát hiện ra, hai con người đó sánh vai bên nhau thật hoàn hảo vô cùng.
Khóe mắt ẩm ướt, Yến Phương quay sang Lục Kiến Hoa vẫn còn bên cạnh.
"Có vẻ như lần này, Ngân Ngân sẽ được hạnh phúc."
Lục Kiến Hoa nho nhã đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, chỉ cười không nói gì. Anh biết rõ, người đàn ông kia một khi đã yêu thì có lẽ chính bản thân anh cũng không biết sẽ thế nào.
~
Trong xe, Khả Ngân bực bội nhìn người đàn ông mặt không thay đổi đang chăm chú lái xe bên cạnh. Cô tức giận thế này mà anh ta hoàn toàn không có một chút phản ứng a~
"Sao nào, đang giận anh, hữ?" - Mạnh Khang buồn cười quay sang nhìn khuôn mặt đáng yêu đang ửng đỏ lên vì giận của cô.
"Sao có thể vô lí như vậy chứ? Em còn rất nhiều chuyện muốn nói với Phương Phương a~" - Cô quay mặt đi không thèm nhìn anh.
Mạnh Khang đưa một tay qua nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, đưa lên môi hôn nhẹ. Khả Ngân xấu hổ nhanh chóng rút tay về.
"Cô gái kia lưu manh như vậy, anh sao có thể để em ngồi lâu với cô ấy, lỡ như lây nhiễm tính khí ấy thì anh phải làm sao đây?"
"Anh... anh có nói ngược không vậy? Lưu manh sao..." - Khả Ngân phụt cười trước câu nói hóm hỉnh của anh. Yến Phương tuy có cứng rắn, mạnh miệng nhưng hoàn toàn không thể "lưu manh" như anh nói a~
"Cô ta nói chuyện hổ báo như thế đấy. Cũng có tên biến thái như Lục Kiến Hoa mới có thể yêu cô ấy." - Anh lộ vẻ mặt khó hiểu.
"A~ Nhắc mới nhớ, sao anh và Lục Kiến Hoa cứ dính lấy nhau như sam vậy hả?" - Khả Ngân nghiêng đầu suy nghĩ, như phát hiện ra gì đó, mắt cô sáng lên mở to nhìn anh đầy ám muội.
"Sao lại nhìn anh như vậy?"
"Có phải hai người... hai người..." - Cô chưa kịp nói hết, chỉ nghe âm thanh bánh xe ma sát với mặt đường, chiếc xe nhanh chóng dừng lại. Đang lúc Khả Ngân chưa kịp hoàn hồn, Mạnh Khang nghiêng người qua kéo cô vào lòng, hôn lấy cái miệng nhỏ nhắn nói ra những điều kì dị kia. Giống như trừng phạt, vừa ôn nhu vừa mãnh liệt. Anh đưa lưỡi vào cái miệng khẽ mở ra của cô, cùng chiếc lưỡi thơm tho của cô quấn quít lấy nhau. Anh hút cạn mật ngọt trong miệng cô, phát ra những âm thanh ái muội khiến người ta phải mặt đỏ tim đập.
Không biết qua bao lâu, cô vô lực xụi lơ trong lòng anh. Khí lực như bị rút cạn sau nụ hôn nóng bỏng đó, khuôn mặt Khả Ngân đỏ ửng như một quả anh đào chín. Cô xấu hổ không dám ngước mặt lên, vùi sâu vào lồng ngực rắn chắc của anh.
"Còn dám có những suy nghĩ không đứng đắn kia nữa không?" - Mạnh Khanh nghiêm nghị nhìn cô.
Khả Ngân yếu ớt lắc mạnh đầu, tha cho cô đi. Chỉ là đùa, hoàn toàn là đùa thôi mà.
Anh mỉm cười, nụ cười rất đẹp khiến cô ngẩn ngơ cứ thế như bị cuốn vào vẻ đẹp của anh.
Sau khi cô ổn định hơi thở, anh mở cửa xe, dắt cô bước vào một trung tâm mua sắm lớn.
"Anh dẫn em đến đây làm gì ạ?" - Khả Ngân chậm chạm theo anh bước vào. Nhìn anh vun một xấp thẻ vàng lên quầy quản lí.
Rất nhanh, một người đàn ông trung niên cung kính bước ra đứng trước mặt hai người.
"Mạnh thiếu đại giá quang lâm, không biết hôm người ngài muốn mua gì?"
"Đem ra những mẫu quần áo mới nhất hiện nay cho cô ấy thử." - Anh quay sang cô, mỉm cười. - "Em chọn những gì mình thích đi".
Quản lí vui vẻ nhưng bắt được rùa vàng, vội vàng phân phó nhân viên đem ra những mẫu mới nhất, đẹp nhất.
"Nhưng em có quần áo rồi mà anh." - Nhìn đống quần áo trước mặt, Khả Ngân choáng váng đầu óc.
"Ừ. Những thứ đó đều ở nhà cha em, chúng ta không cần nữa. Chúng ta mua cái mới, được không?" - Nhìn anh nhẹ nhàng săn sóc như thế, cô làm sao có thể khước từ đây. Khả Ngân e thẹn gật đầu. Mạnh Khang rất hài lòng với phản ứng của cô, anh yêu thương ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng.
Mạnh Khang chọn cho cô một bộ váy liền thân màu xanh lam thanh mát, chất liệu vải voan mềm nhẹ rất thích hợp với mùa này.
"Em vào trong thử cho anh xem đi."
Khả Ngân ngoan ngoãn vào phòng thay đồ. Còn anh, quay sang bên cạnh chọn đồ trang sức cho cô. Làm người phụ nữ của Mạnh Khang anh, người đi cùng anh đến suốt cuộc đời, anh làm sao có thể để cô chịu thiệt thòi đây.
Sau khi chọn cho cô một bộ trang sức ánh kim lấp lánh, anh quay lại bỗng sững người nhìn người con gái trước mặt.
Dưới làn váy mỏng manh, Khả Ngân xinh đẹp động lòng người đang e thẹn trước mặt anh. Da của cô trắng nõn nà, kết hợp với màu sắc váy thật nổi bật. anh cất bước lại gần, vòng tay sửa lại thắt lưng cho cô. Nhìn cô gái của mình thanh lệ thoát tục, anh kiềm lòng không được cuối đầu hôn lên môi cô một nụ hôn nhẹ.
Khả Ngân ngượng ngùng áp mặt lên vai anh, ôm lấy anh nói nhỏ.
"Cái này đắt lắm đó anh." - Giọng nói ngọt ngào kề sát bên tai, toàn thân Mạnh Khang nóng ran lên, dưới thân nhanh chóng phản ứng.
Chết tiệt. Đưa cô đi mua quần áo rõ ràng là một quyết định sai lầm mà. Mạnh Khang liếc nhìn quản lí bảo ông ta gói tất cả những thứ này mang đến biệt thự của anh. Rồi trước ánh mắt kinh ngạc, ngưỡng mộ của mọi người, anh nhanh chóng bế ngang cô rời đi.