"Môn chủ"
"Đã tìm được chứng cứ chưa?" - Mạnh Khang lạnh lùng ngồi xuống ghế chủ vị. Lướt mắt nhìn những thuộc hạ thân tín nhất của mình. Toàn phân phản phất hơi thở chết chóc.
"Thưa Môn chủ, đúng như chúng ta dự đoán. Tề Mục quả thực có cấu kết với xí nghiệp Lãnh thị buôn bán phi pháp, lén lút nhập những lô hàng có chất lượng cực kì kém. Thuộc hạ đã điều tra rõ, và sẽ hành động vào tối nay."
"Nhớ, phải nhanh gọn. Cái chúng ta cần là chứng cứ, hiểu không? Còn cái mạng già của ông ta, ta sẽ từ từ cho ông ta sống trong đau khổ tuyệt vọng." - Giọng nói mị hoặc, dịu dàng nhưng lại khiến cho người ta phải kính sợ - đó chính là Mạnh đại thiếu.
~
Phòng ngủ Mạnh gia.
"Khang~" - Nằm gối đầu lên cánh tay rắn chắc của người đàn ông này, KHả Ngân cảm giác an nhiên lạ kì. Dường như mọi mệt mỏi đều được xua tan. Có lẽ, chỉ khi ở bên cạnh anh, cô mới cảm giác hạnh phúc như vậy.
"Ừm."
"Chuyện của cha em, em sẽ tự xử lí." - Cô muốn chân chính đẩy ông ta vào tù, cô muốn đòi lại tất cả những gì mà người đó đã nợ mẹ con cô.
"Em không cần phải làm thế, Ngân nhi. Anh sẽ thay em giải quyết mọi chuyện." - Mạnh Khang yêu thương vuốt ve tóc mai của cô, âu yếm cưng chiều.
"Nhưng, em muốn tận tay làm điều đó. Quá đủ rồi anh à. Em không thể mặc kệ ông ta muốn làm gì thì làm được. Em trước giờ không phải nhẫn nhục, chỉ là em đã nghĩ đến, em mang trong mình huyết thống của người đó và người đó... người đó là chồng của mẹ em." - Giọng nói của Khả Ngân như lạc đi, run rẩy trốn sâu trong lồng ngực anh.
Mạnh Khang đau lòng không dứt. Người phụ nữ của anh sao có thể để mặc kệ cho người khác bắt nạt cơ chứ? Hừ~
"Em hãy tin anh, anh biết hết. Dù trời có sập xuống, hãy nhớ rằng anh luôn chống đỡ cho em, nhé!"
Lúc này cũng vậy, sao có thể khiến cô cảm động như vậy chứ. Sao có thể đối xử tốt với cô như thế? Vì sao luôn bên cạnh những lúc cô yếu đuối nhất thế này mà chở che cho cô?
Chỉ là cô đã may mắn. Gặp đúng người, đúng thời điểm.
Cả hai cứ thế lặng lẽ ôm nhau, không ai nói gì nhưng dường như cả hai đều hiểu tình ý mà đối phương dành trọn cho mình.
~
Hôm nay Mạnh Khang đưa cô đến tham dự tiệc doanh nhân thành phố. Khách khứa đến rất đông, đa số là những gương mặt lão luyện trên thương trường, những chính khách uy tín, những công tử thiên kim của những gia tộc giàu có. Và đặc biệt, sẽ không thiếu đám kí giả săn tin.
Mạnh Khang lịch lãm bước xuống, mở cửa xe nắm lấy tay Khả Ngân dìu cô bước ra. Hôm nay Khả Ngân mặc chiếc váy dài màu tím quyến rũ, từng đường may khéo léo, váy cúp ngực tôn lên vẻ đẹp kiêu sa của cô. Anh say mê hưởng thụ giai nhân trong ngực. Chính bản thân cô cũng bất ngờ, trước giờ cô chưa từng ăn mặc gợi cảm thế này, cô giống viên ngọc thô đã được Mạnh Khang tỉ mỉ mài dũa bóng sáng.
Hơi run, cô nắm chặt tay anh. E ngại liếc nhìn xung quanh.
"Đừng sợ, có anh ở đây rồi." - Mạnh Khang yêu thương vuốt ve bàn tay non mềm,khẽ hôn lên trán cô một nụ hôn nhẹ. Khả Ngân xấu hổ đỏ mặt dựa đầu vào ngực anh.
"Nơi đông người mà anh~"
"Ha ha" - Mạnh Khang nhìn nét mặt ửng đỏ đáng yêu của cô, cười sảng khoái.
Anh ôm em cô bước vào hội trường. Rất nhanh, tiếng xì xào bàn tán xôn xao vang lên xung quanh. Đám kí giả cũng nhanh chóng kéo tới, đèn flash lóe sáng liên tục, Khả Ngân hơi choáng lảo đảo nhưng rất may, từ đầu đến giờ Mạnh Khang luôn bảo hộ cho cô cẩn thận.
"Nhìn xem, hôm nay Mạnh thiếu đưa ai đến dự tiệc vậy?"
"Cô ấy là thiên kim nhà ai? Tôi chưa từng thấy bao giờ".
"Oa, thật đẹp trai, quyến rũ. Mạnh tổng không hổ danh là người đàn ông độc thân hoàng kim nha."
"Người phụ nữ kia thật xinh đẹp~"
Cứ thế, hội trường xôn xao hẳn lên vì sự xuất hiện của cặp kim đồng ngọc nữ này. Khả Ngân đi bên cạnh Mạnh Khang rất xứng đôi. Ai ở đây cũng có cảm giác họ sinh ra là dành cho nhau.
"Mạnh tổng, xin hỏi người phụ nữ bên cạnh ngài là thiên kim nhà ai vậy?"
"Đây là lần đầu tiên ngài xuất hiện cùng một người phụ nữ, có thể bật mí đây là ai được không ạ?"
"Mạnh tổng/...."
Các phóng viên chen nhau đặt câu hỏi với anh. Mạnh Khang chỉ khẽ mỉm người, thoáng nhìn thiên hạ trong ngực đang e dè, anh từ tốn trả lời.
"Người phụ nữ này là vị hôn thê của tôi."
Tuyên bố của anh khiến mọi người trong hội trường sửng sốt. Và ngay cả Khả Ngân đang đứng bên cạnh anh.
"Vậy, cô ấy là ai?" - Thấy đám kí giả vẫn tiếp tục không biết điều, Mạnh KHang phẩy tay, rất nhanh vệ sĩ của anh đi đến ngăn chặn họ lại. Đảm bảo khoảng cách an toàn cho hai người.
"Anh~" - Khả Ngân ấp úng, ngơ ngẩn nhìn anh. Đôi mắt màu hổ phách ấy vẫn sâu thẳm, huyền bí và hấp dẫn ánh nhìn của cô như vậy.
"Anh nói có gì không đúng sao?"
"Nhưng~"
"Ha ha. Rất nhanh em sẽ trở thành vợ anh. Còn bây giờ, cùng anh tới chào hỏi một vài người nào." - Mạnh Khang tựa tiếu phi tiếu liếc quanh hội trường. Rồi nhìn sang Khả Ngân đang sững người bên cạnh, vỗ nhẹ má của cô, sủng nịnh cười yêu chiều.
Anh dắt tay cô bước lại gần một người đàn ông lớn tuổi.
"Chào Ngô tổng."
"A~ Khang nhi tới rồi à? Người trẻ tuổi thời nay cũng thật lạ lùng, bận bịu với công việc làm giàu nên quên đi ông lão như ta sao?" - Ngô lão gia mỉm cười nhìn Mạnh Khang. Anh cũng cười kính cẩn đáp lại. Ngô tổng đây là bạn của ông nội a~
"Làm gì có. cháu sao dám quên người. À, vị này là Từ Khả Ngân, vị hôn thê của cháu ạ!" - Khả Ngân bên cạnh tiến lên cuối đầu chào ông, mỉm cười lễ phép.
"Ngô tổng, cháu chào người. Người hảo a~"
"Tốt. Tốt lắm. Đứa trẻ ngoan, rất đáng yêu." - Ông cười hiền từ xoa đầu Khả Ngân. Hành động yêu thương ấm áp khiến Khả Ngân được thụ sủng nhược kinh.
Mạnh Khang đứng bên cạnh vui vẻ nhìn cô.
"Khang nhi, cuối cùng cháu cũng làm được một việc tốt rồi! Sắp lập gia đình rồi sao? Nhưng sao không nghe cháu công bố tin tức này? Mạnh lão kia cùng bố mẹ cháu đã biết chưa?"
"Vâng ạ! Cháu định đợi ông nội và bố mẹ về nước sẽ tổ chức lễ đính hôn ạ!"
Lúc này đây khi nghe hai người nói chuyện, Khả Ngân chợt ngẩn người. Đúng vậy a~ Bên cạnh anh cũng được một thời gian rồi, nhưng sao cô chưa nghe anh kể về gia đình anh vậy?
Đưa mắt nhìn Mạnh Khang đang cười nói bên cạnh với hàm ý sâu xa. Có lẽ tối nay về phải hỏi rõ mới được.
Đương lúc mọi người đang trò chuyện, nhâm nhi đồ uống thì một cô gái trẻ xinh đẹp, ăn mặt lòe loẹt tiến về phía này.