Mạnh Khang nhanh tay rút dây áo ngủ buộc hờ bên thắt lưng của cô. Một thân thể trắng mịn xinh đẹp của cô vì ngượng ngùng mà đỏ hồng trông rất muốn cắn một ngụm.
Cô nghe tiếng thở mạnh của anh, đôi mắt anh lạnh lùng lúc này lại như dòng suối mát trong trẻo, cưng chiều hôn lên vầng trán cao của Khả Ngân.
"Khang..." - Khả Ngân rên rỉ thở dốc.
Mạnh Khang che đi cái miệng nhỏ không an phận kia bằng một nụ hôn nóng bỏng, chiếc lưỡi của anh cuống quýt cùng chiếc lưỡi thơm tho thơm tho của cô, hai người hôn nhau thắm thiết, bên môi còn có sợi chỉ bạc óng ánh rất hấp dẫn.
"Bảo bối,"
Anh rời khỏi môi cô dọc đường hôn xuống chiếc cổ trắng ngần, một tay ôm sát cô vào người, một tay phủ lên bên ngực căng tròn đang cương cứng của Khả Ngân mà ra sức bóp nắn thành đủ hình dạng. Khuôn ngực đầy đặn của cô co dãn sờ rất tốt, khóe miệng anh nhếch lên vui vẻ hưởng thụ.
"Bảo bối ngoan"
Đôi môi ra sức ngậm mút bên ngực còn lại, nụ hoa vì kích thích của anh mà đỏ sậm. Khả Ngân thở dốc vòng tay ôm chặt đầu anh, cô ưỡn người để anh dễ dàng hôn mút hơn nữa.
Hạ thân bên dưới thủy dịch đã chảy ướt drap giường. Mạnh Khang không đợi được mà đem cự long của mình đâm vào thật sâu, cả hai cùng ôm nhau rít lên một tiếng.
"Ưm.... ah...Khang..."
Trong một đêm, trên chiếc giường rộng lớn trong một ngôi biệt thự sang trọng, đôi tình lữ quấn quít lấy nhau không biết bao nhiêu lần. Hai thân thể quyến rũ hòa quyện cùng nhau tạo thành một cảnh tượng ma mị và hấp dẫn.
Sáng hôm sau đang lúc hai người cùng ngồi ăn sáng thì Mạnh Khang nhận được điện thoại từ nhà chính.
"Mẹ à?"
"Con có khỏe không? Sao lâu quá rồi mà chưa về bên này thăm mọi người hả con, dù sao cũng sống cùng một thành phố mà?" - Mẹ Mạnh không vui lên tiếng. Trong 3 đứa con, bà rất kì vọng vào con trai lớn luôn chín chắn và tài giỏi này.
"Con xin lỗi ạ. Công việc bên này hơi bận, nhưng không sao, cuối tuần này con sẽ về cùng với một người nữa." - Anh hơi dừng lại quay sang nhìn Khả Ngân đang hờn dỗi cắm cúi ăn phần bánh sandwich kẹp rau kia. Anh cười sâu xa.
"Ai? Người đó mẹ có biết không?" - Mẹ Dịch hưng phấn, đây là lần đầu tiên con trai dẫn người về nhà.
"Vợ tương lai của con ạ!"
Nghe câu "vợ tương lai" từ miệng anh thốt ra, Khả Ngân dừng ăn, ngẩng đầu nhìn anh khó hiểu.
"Vợ... có phải là cô gái mà báo chí vừa đăng tin lúc sáng không?"
"Đúng vậy ạ!"
"Mang nó về đây. Mẹ sẽ báo trước với cha con."
"Được. Con phải đi đến công ty. Tạm biệt mẹ."
"Tạm biệt".
Đặt điện thoại xuống bàn, Mạnh Khang nhìn Khả Ngân nói:
"Sao em không ăn nữa?"
"Mẹ anh gọi có chuyện quan trọng gì sao ạ?"
"Không. Mẹ chỉ bảo cuối tuần cùng nhau về nhà, em đi với anh nhé?"
Mạnh Khang muốn cô trở thành người của anh, đảm bảo cả về mặt tình cảm lẫn pháp luật. Nên phải nhanh chóng đưa cô về ra mắt cha mẹ. Anh tin tưởng Khả Ngân hoàn toàn đủ tốt để đảm nhiệm chức Thiếu phu nhân nhà họ Mạnh tiếng tăm lừng lẫy này.
Cô không trả lời ngay mà im lặng suy nghĩ. Khả Ngân đã từng suy nghĩ tới, đằng nào cũng phải đến chào hỏi cha mẹ anh, nhưng không ngờ là nhanh đến vậy. Cô còn chưa chuẩn bị tinh thần thật tốt nữa. Làm sao đây, có nên đi không?
"Ngân nhi, em sao thế?" - Mạnh Khang lo lắng nhìn cô đang thất thần.
"Chẳng lẽ, em không muốn đi sao?" - Giọng anh hơi trầm xuống, đôi mắt sâu xa nhìn cô.
Đang miên man suy nghĩ, nghe Mạnh Khang nói vậy, cô giật mình lắc đầu. Vẻ mặt bất an nhìn anh:
"Em... em còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý nữa..."
Mạnh Khang thở phào nhẹ nhõm khi nghe cô nói. Thì ra Khả Ngân không phải không muốn trở thành vợ anh.
"Không sao, có anh ở đây rồi." - Mạnh Khang ôn nhu ngồi xuống bên cạnh cô, siết chặt vào lòng.
Khả Ngân gật đầu an tâm. Đúng vậy, Mạnh Khang sẽ luôn luôn bên cạnh cô như thế!
Khả Ngân nghĩ đến, cũng một đêm trăng nào đó của trước kia, người đàn ông này cũng ôm cô vào lòng mà thủ thỉ câu nói động lòng người như thế này. Từng từ từng chữ như ngấm thật sâu vào đáy lòng cô, như dòng nước ấm chảy xuyên suốt tâm hồn cô.
~
Sau khi hôn tạm biệt Mạnh Khang, Khả Ngân tâm rạo rực bước vào văn phòng luật. Nhạc Nhiên mang vào cho cô một tách cafe sữa nóng rồi cẩn thận báo cáo công việc.
"Chị Khả Ngân, chuyện chị phân phó, em đã điều tra xong rồi. Đúng như chị nói, Từ Mục tổng quả thật có vận chuyển trái phép năm lô hàng cấm theo đường biển đến Hồng Công. Nhưng em cần có một chút thời gian để thu thập chứng cứ."
Khả Ngân như có điều suy nghĩ. Tất cả những việc làm sai trái của ông ta, nhất định phải chịu trừng trị trước pháp luật dù cho Từ Mục cho là cha ruột của cô đi chăng nữa. Vì từ rất lâu rồi họ đã không phải là cha con nữa rồi!
"Được. Em hãy làm thật cẩn thận. Chị chờ tin tốt của em."
"Vâng ạ! Em xin phép ra ngoài trước."
Nhạc Nhiên vừa đóng cửa lại thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là anh!
Khả Ngân cười đến ngọt ngào, nhấn nút nghe điện thoại.
"Bảo bối" - Âm thanh quyến rũ của anh ở đầu dây bên kia điện thoại truyền vào tai khiến Khả Ngân đỏ mặt.
Hóa ra yêu một người là cảm giác như vậy. Chỉ cần được nghe giọng nói của đối phương thôi, dù chỉ là một đơn âm cũng có thể khiến bạn hạnh phúc đến như vậy!
"Vâng ạ!"
"Anh rất nhớ em." - Như tưởng tượng được vẻ mặt lúng túng của cô, anh nói kèm theo tiếng cười nhỏ.
"Khang.... anh... chúng ta vừa tạm biệt cách đây một giờ thôi mà." - Tuy ngoài miệng khẽ trách móc nhưng cô không thể phủ nhận rằng chỉ cần là anh, dù là hành vi như thế nào chăng nữa thì cô cũng có thể dung túng.
Đây mới thật sự là tình yêu cô từng khát khao.
Mạnh Khang nhanh tay rút dây áo ngủ buộc hờ bên thắt lưng của cô. Một thân thể trắng mịn xinh đẹp của cô vì ngượng ngùng mà đỏ hồng trông rất muốn cắn một ngụm.
Cô nghe tiếng thở mạnh của anh, đôi mắt anh lạnh lùng lúc này lại như dòng suối mát trong trẻo, cưng chiều hôn lên vầng trán cao của Khả Ngân.
"Khang..." - Khả Ngân rên rỉ thở dốc.
Mạnh Khang che đi cái miệng nhỏ không an phận kia bằng một nụ hôn nóng bỏng, chiếc lưỡi của anh cuống quýt cùng chiếc lưỡi thơm tho thơm tho của cô, hai người hôn nhau thắm thiết, bên môi còn có sợi chỉ bạc óng ánh rất hấp dẫn.
"Bảo bối,"
Anh rời khỏi môi cô dọc đường hôn xuống chiếc cổ trắng ngần, một tay ôm sát cô vào người, một tay phủ lên bên ngực căng tròn đang cương cứng của Khả Ngân mà ra sức bóp nắn thành đủ hình dạng. Khuôn ngực đầy đặn của cô co dãn sờ rất tốt, khóe miệng anh nhếch lên vui vẻ hưởng thụ.
"Bảo bối ngoan"
Đôi môi ra sức ngậm mút bên ngực còn lại, nụ hoa vì kích thích của anh mà đỏ sậm. Khả Ngân thở dốc vòng tay ôm chặt đầu anh, cô ưỡn người để anh dễ dàng hôn mút hơn nữa.
Hạ thân bên dưới thủy dịch đã chảy ướt drap giường. Mạnh Khang không đợi được mà đem cự long của mình đâm vào thật sâu, cả hai cùng ôm nhau rít lên một tiếng.
"Ưm.... ah...Khang..."
Trong một đêm, trên chiếc giường rộng lớn trong một ngôi biệt thự sang trọng, đôi tình lữ quấn quít lấy nhau không biết bao nhiêu lần. Hai thân thể quyến rũ hòa quyện cùng nhau tạo thành một cảnh tượng ma mị và hấp dẫn.
Sáng hôm sau đang lúc hai người cùng ngồi ăn sáng thì Mạnh Khang nhận được điện thoại từ nhà chính.
"Mẹ à?"
"Con có khỏe không? Sao lâu quá rồi mà chưa về bên này thăm mọi người hả con, dù sao cũng sống cùng một thành phố mà?" - Mẹ Mạnh không vui lên tiếng. Trong đứa con, bà rất kì vọng vào con trai lớn luôn chín chắn và tài giỏi này.
"Con xin lỗi ạ. Công việc bên này hơi bận, nhưng không sao, cuối tuần này con sẽ về cùng với một người nữa." - Anh hơi dừng lại quay sang nhìn Khả Ngân đang hờn dỗi cắm cúi ăn phần bánh sandwich kẹp rau kia. Anh cười sâu xa.
"Ai? Người đó mẹ có biết không?" - Mẹ Dịch hưng phấn, đây là lần đầu tiên con trai dẫn người về nhà.
"Vợ tương lai của con ạ!"
Nghe câu "vợ tương lai" từ miệng anh thốt ra, Khả Ngân dừng ăn, ngẩng đầu nhìn anh khó hiểu.
"Vợ... có phải là cô gái mà báo chí vừa đăng tin lúc sáng không?"
"Đúng vậy ạ!"
"Mang nó về đây. Mẹ sẽ báo trước với cha con."
"Được. Con phải đi đến công ty. Tạm biệt mẹ."
"Tạm biệt".
Đặt điện thoại xuống bàn, Mạnh Khang nhìn Khả Ngân nói:
"Sao em không ăn nữa?"
"Mẹ anh gọi có chuyện quan trọng gì sao ạ?"
"Không. Mẹ chỉ bảo cuối tuần cùng nhau về nhà, em đi với anh nhé?"
Mạnh Khang muốn cô trở thành người của anh, đảm bảo cả về mặt tình cảm lẫn pháp luật. Nên phải nhanh chóng đưa cô về ra mắt cha mẹ. Anh tin tưởng Khả Ngân hoàn toàn đủ tốt để đảm nhiệm chức Thiếu phu nhân nhà họ Mạnh tiếng tăm lừng lẫy này.
Cô không trả lời ngay mà im lặng suy nghĩ. Khả Ngân đã từng suy nghĩ tới, đằng nào cũng phải đến chào hỏi cha mẹ anh, nhưng không ngờ là nhanh đến vậy. Cô còn chưa chuẩn bị tinh thần thật tốt nữa. Làm sao đây, có nên đi không?
"Ngân nhi, em sao thế?" - Mạnh Khang lo lắng nhìn cô đang thất thần.
"Chẳng lẽ, em không muốn đi sao?" - Giọng anh hơi trầm xuống, đôi mắt sâu xa nhìn cô.
Đang miên man suy nghĩ, nghe Mạnh Khang nói vậy, cô giật mình lắc đầu. Vẻ mặt bất an nhìn anh:
"Em... em còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý nữa..."
Mạnh Khang thở phào nhẹ nhõm khi nghe cô nói. Thì ra Khả Ngân không phải không muốn trở thành vợ anh.
"Không sao, có anh ở đây rồi." - Mạnh Khang ôn nhu ngồi xuống bên cạnh cô, siết chặt vào lòng.
Khả Ngân gật đầu an tâm. Đúng vậy, Mạnh Khang sẽ luôn luôn bên cạnh cô như thế!
Khả Ngân nghĩ đến, cũng một đêm trăng nào đó của trước kia, người đàn ông này cũng ôm cô vào lòng mà thủ thỉ câu nói động lòng người như thế này. Từng từ từng chữ như ngấm thật sâu vào đáy lòng cô, như dòng nước ấm chảy xuyên suốt tâm hồn cô.
~
Sau khi hôn tạm biệt Mạnh Khang, Khả Ngân tâm rạo rực bước vào văn phòng luật. Nhạc Nhiên mang vào cho cô một tách cafe sữa nóng rồi cẩn thận báo cáo công việc.
"Chị Khả Ngân, chuyện chị phân phó, em đã điều tra xong rồi. Đúng như chị nói, Từ Mục tổng quả thật có vận chuyển trái phép năm lô hàng cấm theo đường biển đến Hồng Công. Nhưng em cần có một chút thời gian để thu thập chứng cứ."
Khả Ngân như có điều suy nghĩ. Tất cả những việc làm sai trái của ông ta, nhất định phải chịu trừng trị trước pháp luật dù cho Từ Mục cho là cha ruột của cô đi chăng nữa. Vì từ rất lâu rồi họ đã không phải là cha con nữa rồi!
"Được. Em hãy làm thật cẩn thận. Chị chờ tin tốt của em."
"Vâng ạ! Em xin phép ra ngoài trước."
Nhạc Nhiên vừa đóng cửa lại thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là anh!
Khả Ngân cười đến ngọt ngào, nhấn nút nghe điện thoại.
"Bảo bối" - Âm thanh quyến rũ của anh ở đầu dây bên kia điện thoại truyền vào tai khiến Khả Ngân đỏ mặt.
Hóa ra yêu một người là cảm giác như vậy. Chỉ cần được nghe giọng nói của đối phương thôi, dù chỉ là một đơn âm cũng có thể khiến bạn hạnh phúc đến như vậy!
"Vâng ạ!"
"Anh rất nhớ em." - Như tưởng tượng được vẻ mặt lúng túng của cô, anh nói kèm theo tiếng cười nhỏ.
"Khang.... anh... chúng ta vừa tạm biệt cách đây một giờ thôi mà." - Tuy ngoài miệng khẽ trách móc nhưng cô không thể phủ nhận rằng chỉ cần là anh, dù là hành vi như thế nào chăng nữa thì cô cũng có thể dung túng.
Đây mới thật sự là tình yêu cô từng khát khao.