Khả Ngân cầm túi xách thả bộ đi ngang vườn hoa, thấy được những bông hoa quỳnh nở rộ ban đêm, trái tim thoáng thắt chặt. Từ khi hiểu chuyện, cô thường theo sau quản gia nghe ông kể về chuyện của mẹ cô. Nghe bảo vườn hoa này ngày xưa là một tay mẹ trồng, nghe bảo mẹ yêu thích nhất là những đóa quỳnh nở rộ ban đêm, nghe bảo mẹ là một người hiền dịu, nghe bảo... Tất cả những gì cô biết về mẹ chỉ là qua lời kể vội của lão quản gia. Cha cô chưa từng nhắc về bà ấy.
Bỗng nghĩ đến người đàn ông đó, cô lạnh lùng cười nhạt. Cha sao? Cô không biết ông ta có thực sự là cha của mình không nữa?
Cô bước vào nhà, mới 8h tối, phòng khách sang trọng sáng trưng. Cô nhíu mày hi vọng không đụng mặt những người đó nhưng chưa kịp suy nghĩ thì ba bóng dáng nhàn hạ đang ngồi trên sofa trò chuyện vui vẻ, ấm áp, lúc này đây Khả Ngân chợt hiểu họ mới đích thực là người một nhà. Cô mãi mãi chỉ là người ngoài, "ở nhờ" mà thôi.
"Cha" - Cô bước tới lên tiếng chào hỏi rồi bước nhanh lên phòng nhưng một giọng nói ngọt ngào vang lên, kéo bước chân cô dừng lại.
"Ôi xem nào, Từ đại tiểu thư đại giá quang lâm đó sao?" - Tịnh Du yêu kiều ngồi vắt chân trên ghế, đưa ánh mắt thách thức nhìn cô. Cô không quan tâm lắm, tính nhanh chân rời đi nơi ngột ngạt này thì...
"Đứng lại. Mày ngày càng không có phép tắc, không biết lên tiếng chào dì à?" - Ông Từ lớn tiếng quát mắng, tức giận chỉ vào mặt cô. Khả Ngân cũng không phản ứng, chỉ đứng lặng im đó.
"Thôi mà ông, Khả Ngân còn nhỏ, tôi không để bụng đâu mà." - Mẹ Tịnh Du giả bộ hiền từ đưa tay vuốt ngực ông Từ, giúp ông hạ hỏa. Nhìn thấy một màn kia, cô chỉ biết cười lạnh. Họ - một nhà ba người kia đang diễn kịch cho cô xem sao?
"Cha à, không cần vì cô ta mà mệt nhọc. Con sai quản gia làm nước chanh rồi, cha uống đi, đừng nóng giận mà ảnh hưởng đến sức khỏe, cha nhé!" - Tịnh Dụ dịu dàng bê ly nước chanh đưa cho Từ Mục, ánh mắt long lanh ra vẻ quan tâm.
"Chỉ có Du nhi là làm ta vui. Thực làm ta tức chết mà."
"Chị, lần sau đừng làm cha giận nữa nhé!" - Sao... Chuyện gì đây? Cô ta đổi mặt nhanh vậy, cô không biết từ khi nào liền trở thành chị em với cô ta? Khả Ngân liếc mắt khinh bỉ.
"Đừng có giả nhân giả nghĩa với tôi. Các người xem tôi là con ngốc à?" - Giọng Khả Ngân lạnh lẽo, hờ hững đáp lại.
"Em chỉ có ý tốt thôi, dù sao chị cũng sắp không còn ở đây nữa." - Tịnh Du hả hê cười nhưng vẻ mặt lại tỏ vẻ luyến tiếc.
"Cô nói vậy có ý gì?" - Khả Ngân trừng mắt. Chẳng lẽ họ nóng lòng muốn đuổi cô đi đến vậy sao?
"Cha... nói cho chị ấy nghe đi ạ!"
"Sắp tới mày chuẩn bị kết hôn đi, đối tượng xem mắt tao đã giúp mày lựa chọn." - Từ Mục nhìn kĩ lại đứa con gái lớn của mình, ông không phải thực sự chán ghét cô. Nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp giống như bản sao của vợ trước, ông liền không nén nổi tức giận và hận ý. Đằng khác, cô lúc nào cũng chống đối ông, từ đó ông liền không để ý đến sự tồn tại của đứa con gái này.
"Cái gì? Kết hôn sao?" - Khả Ngân kinh ngạc há hốc miệng, ông ta nghĩ cô vẫn còn là đứa nhỏ chạy theo ông vòi vĩnh yêu thương à?
"Đúng vậy. Cần gì phải bất ngờ, sống trong hào môn thế gia thì nên biết sớm muộn gì cũng phải kết hôn vì lợi ích gia nghiệp, đây là trách nhiệm của mày." - Cô chỉ nhìn thấy trong đáy mắt ông là hờ hững, lạnh nhạt và cả hận ý.
Hóa ra cha cô lại chán ghét cô đến thế cơ à? Khả Ngân bật cười bi thương.
"Ha ha. Trách nhiệm? Ông xứng đáng nói ra hai từ này sao? Hai mấy năm qua có bao giờ ông có trách nhiệm với tôi chưa?"
"Bốp" - Từ Mục tức giận đứng bật dậy vung tay tát mạnh vào mặt cô. Âm thanh chói tai vang vọng cả phòng khách rộng lớn, cả người Khả Ngân lùi về sau như sắp ngã.
"Hỗn láo. Tao cho mày sống sung túc không lo ăn mặc, làm đại tiểu thư nhà họ Từ mày còn thiếu gì à? Dám ăn nói như thế với cha mày hả?"
Đôi mắt Khả Ngân đỏ ngầu. Cô thấy mẹ con Tịnh Du bên kia nhìn chế nhạo, nhìn thấy "cha" đang tức giận đánh cô.
Bỗng đáy lòng tràn ngập lạnh lẽo. Nơi được cho là nhà như này lại không chút ấm áp.
"Cha... Ha ha. Tôi thà rằng không có người cha này."
"Mày..." - Từ Mục tức điên người, định tiến tới nắm lấy người Khả Ngân nhưng mẹ Tịnh Du kịp chạy ra ngăn cản.
"Khả Ngân, sao con lại nói chuyện với cha con như thế? Mau xin lỗi đi."
"Bà câm miệng." - Cô tức giận lạnh lùng nhìn bà ta, đáy lòng đau đớn. - "Bà chính là người không có tư cách nói chuyện ở đây". - Nói rồi cô đưa tay đẩy ngã bà ta. Hay thay, người đàn bà đó tỏ vẻ yếu ớt ngã bật xuống nền không đứng dậy nổi, khóe mắt như chợt khóc nhìn cô.
Tịnh Du vội chạy lại đỡ lấy mẹ mình, hét lớn với cô: "Cô làm gì vậy? Cả mẹ tôi mà cô cũng dám".
"Người đâu, bắt nhốt nó lại." - Từ Mục điên cuồng hét lớn, rất nhanh cả chục vệ sĩ xông vào đứng vây quanh cô, đưa tay định tóm cô lại.
Khả Ngân khéo léo né sang một bên, tâm tình đang rất mệt mỏi khiến cô muốn điên lên đi được. Cô quay người đánh nhau với họ. Cô đưa chân đạp mấy tên ngã xuống, xông tới đấm mạnh vào mặt họ. Nhưng dẫu sao, một cô gái đang mệt mỏi cả thể xác và tinh thần cũng không phải là đối thủ của hơn chục người đàn ông cao to vạm vỡ.
Rất nhanh Khả Ngân ngã xuống nền gạch lạnh lẽo.
Phương Phương, tớ mệt quá~
Ý thức mơ hồ, cô ngất đi.
Khả Ngân cầm túi xách thả bộ đi ngang vườn hoa, thấy được những bông hoa quỳnh nở rộ ban đêm, trái tim thoáng thắt chặt. Từ khi hiểu chuyện, cô thường theo sau quản gia nghe ông kể về chuyện của mẹ cô. Nghe bảo vườn hoa này ngày xưa là một tay mẹ trồng, nghe bảo mẹ yêu thích nhất là những đóa quỳnh nở rộ ban đêm, nghe bảo mẹ là một người hiền dịu, nghe bảo... Tất cả những gì cô biết về mẹ chỉ là qua lời kể vội của lão quản gia. Cha cô chưa từng nhắc về bà ấy.
Bỗng nghĩ đến người đàn ông đó, cô lạnh lùng cười nhạt. Cha sao? Cô không biết ông ta có thực sự là cha của mình không nữa?
Cô bước vào nhà, mới h tối, phòng khách sang trọng sáng trưng. Cô nhíu mày hi vọng không đụng mặt những người đó nhưng chưa kịp suy nghĩ thì ba bóng dáng nhàn hạ đang ngồi trên sofa trò chuyện vui vẻ, ấm áp, lúc này đây Khả Ngân chợt hiểu họ mới đích thực là người một nhà. Cô mãi mãi chỉ là người ngoài, "ở nhờ" mà thôi.
"Cha" - Cô bước tới lên tiếng chào hỏi rồi bước nhanh lên phòng nhưng một giọng nói ngọt ngào vang lên, kéo bước chân cô dừng lại.
"Ôi xem nào, Từ đại tiểu thư đại giá quang lâm đó sao?" - Tịnh Du yêu kiều ngồi vắt chân trên ghế, đưa ánh mắt thách thức nhìn cô. Cô không quan tâm lắm, tính nhanh chân rời đi nơi ngột ngạt này thì...
"Đứng lại. Mày ngày càng không có phép tắc, không biết lên tiếng chào dì à?" - Ông Từ lớn tiếng quát mắng, tức giận chỉ vào mặt cô. Khả Ngân cũng không phản ứng, chỉ đứng lặng im đó.
"Thôi mà ông, Khả Ngân còn nhỏ, tôi không để bụng đâu mà." - Mẹ Tịnh Du giả bộ hiền từ đưa tay vuốt ngực ông Từ, giúp ông hạ hỏa. Nhìn thấy một màn kia, cô chỉ biết cười lạnh. Họ - một nhà ba người kia đang diễn kịch cho cô xem sao?
"Cha à, không cần vì cô ta mà mệt nhọc. Con sai quản gia làm nước chanh rồi, cha uống đi, đừng nóng giận mà ảnh hưởng đến sức khỏe, cha nhé!" - Tịnh Dụ dịu dàng bê ly nước chanh đưa cho Từ Mục, ánh mắt long lanh ra vẻ quan tâm.
"Chỉ có Du nhi là làm ta vui. Thực làm ta tức chết mà."
"Chị, lần sau đừng làm cha giận nữa nhé!" - Sao... Chuyện gì đây? Cô ta đổi mặt nhanh vậy, cô không biết từ khi nào liền trở thành chị em với cô ta? Khả Ngân liếc mắt khinh bỉ.
"Đừng có giả nhân giả nghĩa với tôi. Các người xem tôi là con ngốc à?" - Giọng Khả Ngân lạnh lẽo, hờ hững đáp lại.
"Em chỉ có ý tốt thôi, dù sao chị cũng sắp không còn ở đây nữa." - Tịnh Du hả hê cười nhưng vẻ mặt lại tỏ vẻ luyến tiếc.
"Cô nói vậy có ý gì?" - Khả Ngân trừng mắt. Chẳng lẽ họ nóng lòng muốn đuổi cô đi đến vậy sao?
"Cha... nói cho chị ấy nghe đi ạ!"
"Sắp tới mày chuẩn bị kết hôn đi, đối tượng xem mắt tao đã giúp mày lựa chọn." - Từ Mục nhìn kĩ lại đứa con gái lớn của mình, ông không phải thực sự chán ghét cô. Nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp giống như bản sao của vợ trước, ông liền không nén nổi tức giận và hận ý. Đằng khác, cô lúc nào cũng chống đối ông, từ đó ông liền không để ý đến sự tồn tại của đứa con gái này.
"Cái gì? Kết hôn sao?" - Khả Ngân kinh ngạc há hốc miệng, ông ta nghĩ cô vẫn còn là đứa nhỏ chạy theo ông vòi vĩnh yêu thương à?
"Đúng vậy. Cần gì phải bất ngờ, sống trong hào môn thế gia thì nên biết sớm muộn gì cũng phải kết hôn vì lợi ích gia nghiệp, đây là trách nhiệm của mày." - Cô chỉ nhìn thấy trong đáy mắt ông là hờ hững, lạnh nhạt và cả hận ý.
Hóa ra cha cô lại chán ghét cô đến thế cơ à? Khả Ngân bật cười bi thương.
"Ha ha. Trách nhiệm? Ông xứng đáng nói ra hai từ này sao? Hai mấy năm qua có bao giờ ông có trách nhiệm với tôi chưa?"
"Bốp" - Từ Mục tức giận đứng bật dậy vung tay tát mạnh vào mặt cô. Âm thanh chói tai vang vọng cả phòng khách rộng lớn, cả người Khả Ngân lùi về sau như sắp ngã.
"Hỗn láo. Tao cho mày sống sung túc không lo ăn mặc, làm đại tiểu thư nhà họ Từ mày còn thiếu gì à? Dám ăn nói như thế với cha mày hả?"
Đôi mắt Khả Ngân đỏ ngầu. Cô thấy mẹ con Tịnh Du bên kia nhìn chế nhạo, nhìn thấy "cha" đang tức giận đánh cô.
Bỗng đáy lòng tràn ngập lạnh lẽo. Nơi được cho là nhà như này lại không chút ấm áp.
"Cha... Ha ha. Tôi thà rằng không có người cha này."
"Mày..." - Từ Mục tức điên người, định tiến tới nắm lấy người Khả Ngân nhưng mẹ Tịnh Du kịp chạy ra ngăn cản.
"Khả Ngân, sao con lại nói chuyện với cha con như thế? Mau xin lỗi đi."
"Bà câm miệng." - Cô tức giận lạnh lùng nhìn bà ta, đáy lòng đau đớn. - "Bà chính là người không có tư cách nói chuyện ở đây". - Nói rồi cô đưa tay đẩy ngã bà ta. Hay thay, người đàn bà đó tỏ vẻ yếu ớt ngã bật xuống nền không đứng dậy nổi, khóe mắt như chợt khóc nhìn cô.
Tịnh Du vội chạy lại đỡ lấy mẹ mình, hét lớn với cô: "Cô làm gì vậy? Cả mẹ tôi mà cô cũng dám".
"Người đâu, bắt nhốt nó lại." - Từ Mục điên cuồng hét lớn, rất nhanh cả chục vệ sĩ xông vào đứng vây quanh cô, đưa tay định tóm cô lại.
Khả Ngân khéo léo né sang một bên, tâm tình đang rất mệt mỏi khiến cô muốn điên lên đi được. Cô quay người đánh nhau với họ. Cô đưa chân đạp mấy tên ngã xuống, xông tới đấm mạnh vào mặt họ. Nhưng dẫu sao, một cô gái đang mệt mỏi cả thể xác và tinh thần cũng không phải là đối thủ của hơn chục người đàn ông cao to vạm vỡ.
Rất nhanh Khả Ngân ngã xuống nền gạch lạnh lẽo.
Phương Phương, tớ mệt quá~
Ý thức mơ hồ, cô ngất đi.